Cách Để Xứng Đôi

Chương 22




"Alo, anh Tấn, anh đến đâu rồi... Vì sao? Bọn họ không cho sao? Anh nó lớn hơn chút đi?" Hạ Vũ gọi điện thoại mà phải bịt một bên tai lại,, ngoài cửa sổ sấm chớp rền vang, tiếng mưa rơi rào rào, làm cho hắn phải gào vào trong ống nghe.

Uông Lẫm mở hé màn cửa sổ, chỉ thấy cả ngọn núi đều bị mưa xối xả bao vây, cây bị gió thổi điên cuồng mà lung lay không ngừng. Trời lạnh như vậy còn gặp cơn mưa lớn như vậy, chắc là đạo diễn sẽ phát điên vì tiến độ quay nữa mất.

"Thế nào." Sau khi thưởng thức phong cảnh xong, anh quay đầu hỏi.

"Mưa quá, bọn họ không cho xe đi lên." Hạ Vũ nắm chặt điện thoại di động, mặt lộ vẻ vẻ buồn rầu, "Anh Tấn bây giờ muốn quay lại khách sạn còn phiền hơn nữa... "

Uông Lẫm ôn hoà trả lời một câu: "Vậy đêm nay anh ngủ ở đây đi. "

"Cũng chỉ có thể như vậy... Chờ chút, em nói gì cơ? " Hạ Vũ há hốc mồm, có chút không thể tiêu hóa mà nhìn anh.

"Chứ không thì sao bây giờ." Uông Lẫm bắt chéo hai chân, nét mặt đầy thờ ơ.

"Vậy em có dư chăn gối gì không, anh trải ga giường nằm dưới đất là được... Hoặc là anh ngủ bên sô pha kia cũng được." Hạ Vũ đã như muốn nhảy dựng lên, bắt đầu đi tới đi lui ở trong phòng Uông Lẫm, nghĩ phải qua đêm nay bằng cách nào.

"Tự anh kiếm đi, tôi đi tắm." Uông Lẫm vừa nói vừa vào phòng tắm.

Chờ lúc anh đi ra, Hạ Vũ đang đứng ở bên giường anh, vẻ mặt ngượng ngùng và chờ mong không giống thường.

"Tiểu Lẫm, nếu như em không ngại, cùng lắm thì có thể cho anh ngủ ở... trên giường của em không? Ý anh là, mình có thể xin khách sạn thêm 1 cái giường nữa, nhưng lỡ nếu như không có thì cũng không có cách nào... "

"Có vẻ như anh đang rất mong cho họ không có phòng nhỉ" Uông Lẫm vừa lau tóc vừa đặt mông ngồi ở trên giường, "Tự ra lễ tân mà hỏi thử, tôi sấy tóc xong rồi đi ngủ đây."

Hạ Vũ lập tức chạy ra khỏi cửa, sau tầm chục phút lại bế một cái chăn quay về, "Để anh đi tắm sơ qua một cái, nhưng không có đồ ngủ để thay qua, em đừng để ý nha Tiểu Lẫm... "

"Trong vali tôi có đồ đấy, anh cứ lấy mặc đi."

"Thật sự có thể tự lấy mặc à?"

"Không được mặc quần lót của tôi đâu đấy!"

Hạ Vũ cẩn thận chọn một bộ rồi hớn hở vào đi tắm, sau khi ra ngoài còn tự ngắm nhìn mình trong gương.

"Anh có ngủ hay không." Uông Lẫm sau một giây đồng hồ đã tắt đèn.

Hạ Vũ có hơi giật mình khi bỗng nhiên tối om, "Tiểu Lẫm, em chịu khó bật đèn sáng chút, anh không nhìn thấy."

"Chỉ đi có mấy bước thôi, có gì đâu mà khó khăn thế." Uông Lẫm cố ý làm khó hắn.

"Nhưng ở đây có một góc uốn quanh... Ôi!"

Chỉ nghe một tiếng rầm, bóng dáng Hạ Vũ ngã xuống giữa không gian đen như mực, Uông Lẫm cps cảm giác chỗ gân xanh nào đó dưới cổ mình giật nảy theo một cái.

"Ê, còn sống không. "

Trong phòng chỉ có thể nghe được tạp âm do điều hòa phát ra và tiếng mưa bên ngoài, Uông Lẫm thoáng giơ tay lên đầu, một giây kế tiếp Hạ Vũ đã nhảy lên giường nhào về phía anh.

Dáng điệu của Hạ Vũ thế này cứ như muốn bằng bất cứ giá nào, hơn nữa đã chuẩn bị tinh thần là làm xong bị đánh cho một trận. Cách hôn của hắn rất thô bạo, đầu lưỡi đưa vào sau rồi khiêu khích theo cách của nó, kỹ xảo còn thành thục hơn so với mấy lần trước nó ngậm thằng nhỏ của Uông Lẫm vào.

Uông Lẫm bị hôn đến ngây người, lúc phản ứng kịp đã đè lại bả vai đối phương dùng sức đẩy ra, thấp giọng nói: "Muốn làm gì. "

"Anh muốn hôn em." trong mắt Hạ Vũ có loại nóng bỏng khác với lúc thường.

"Hơn nửa đêm còn hôn hôn cái gì, không ngủ được sao? "

"Sáng thì hôn được không em?"

"Dám ra điều kiện với tôi?"

"Anh chỉ muốn tranh thủ một lần, xem xem có thể làm cho quan hệ của chúng ta tiến hơn một bước hay không."

Nụ cười này hèn mọn tới mức có phần đáng thương, ngay cả giọng nói chuyện cũng rất dè dặt.

"Cút ngay, tôi muốn đi ngủ. " anh búng vào trán Hạ Vũ một cái.

"Anh giỡn ý mà. " Hạ Vũ cười phá lên hai tiếng, lật người lại nằm vào vị trí của mình, "Ngủ ngon, Tiểu Lẫm."

Căn phòng lại một lần nữa yên tinh trở lại. Mưa bên ngoài lớn hơn, thỉnh thoảng còn có tiếng gió thổi vù vù nghe như tiếng sói tru, còn có âm thanh những cành cây bị gãy đập vào cửa sổ. Uông Lẫm nhắm mắt lại rồi lại mở ra liếc mắt quan sát Hạ Vũ nằm bên cạnh, chỉ thấy đối phương đã quay lưng lại, dáng vẻ không nhúc nhích cứ như đã ngủ say như chết.

Làm sao có thể ngủ được, Uông Lẫm nghĩ thầm, nhưng lại không biết phá vỡ sự im ắng này như thế nào.

Đầu óc anh bây giờ đang rối thành một nùi, không còn cách nào tập trung lực chú ý để nghĩ những chuyện khác. Có thể là do ngày hôm nay quay phân cảnh dài, cộng thêm tổ chức sinh nhật chung với đoàn phim, quá mệt mỏi.

Lúc Uông Lẫm đang miên man suy nghĩ, dần dần mơ mơ màng màng rơi vào giấc ngủ. Trong tiềm thức anh luôn cho là tối hôm đó sẽ phát sinh ra chuyện gì nữa, nhưng sự thực chứng minh cái gì cũng không xảy ra. Sáng ngày thứ hai tỉnh lại,Hạ Vũ vẫn giữ nguyên cái tư thế kia, mãi đến lúc điện thoại di động Uông Lẫm vang lên hắn mới giật mình, từ từ tỉnh lại.

"Alo... Bị ngập à, vậy hôm nay có quay được không?" Uông Lẫm vừa nghe điện thoại vừa cào cào đâu, từ trên giường ngồi dậy, "Nếu vậy mới sáng sớm gọi điện thoại cho tôi để làm chi?"

"Tiểu tổ tông xuống đây ăn sáng chung nè, không là chút không có ai để dành cho đâu." Giọng nói của Khương Lỗi vang lớn ở đầu dây bên kia điện thoại đến mức ai cũng nghe thấy.

"Tôi vẫn còn mệt, anh giữ lại một ít cho tôi đi, mang cho Hạ Vũ thêm một phần nữa." anh vừa nói vừa liếc nhìn người đàn ông đang từ từ tỉnh lại trên giường.

"Cậu ấy ở chỗ cậu à?" Khương Lỗi sửng sốt, "Tối hôm qua cậu ấy không quay về sao? "

"Mưa lớn như vậy làm sao về được, phòng trong khách sạn cũng hết rồi, nên tạm thời ngủ một đêm trong phòng tôi."

"Hai người các cậu... không có làm gì khác đấy chứ!? " giọng Khương Lỗi đè thấp xuống.

"Ý anh là gì?"

"Heh, hỏi chơi vậy đó mà." Khương Lỗi cười ha ha.

"Anh toàn hỏi những thứ gì không đâu thôi," Uông Lẫm cũng cười hai tiếng theo, "Giờ tôi ngủ lại trước đây, nhớ mang bữa sáng lên đấy."

Cúp điện thoại, Uông Lẫm suy tư về giọng điệu của Khương Lỗi mới vừa rồi, theo những gì anh hiểu về người đại diện của mình trước rồi, anh ta nói kiểu đó, rõ ràng là đã đánh hơi được gì đó.

"... Tiểu Lẫm, điện thoại của anh Lỗi à?" Hạ Vũ chậm rãi ngồi dậy từ trên giường, cúi đầu dụi mắt, tóc rối bời.

"Ừm..., anh có muốn ngủ thêm chút nữa không hay muốn dậy ăn sáng?"

"Để anh giúp em mang một ít đồ ăn lên, em cứ ngủ tiếp đi Tiểu Lẫm."

"Không cần thiết, Khương Lỗi sẽ mang lên cho."

"Anh đói rồi, muốn đi ăn trước đã, tiện thể mang lên cho em luôn." Hạ Vũ nhẹ giọng nói, nói xong đã xuống giường ngay.

Uông Lẫm nhìn đối phương cởi quần ngủ của mình, sau đó chuẩn bị cởi luôn cả cái áo đang mặc, đột nhiên mở miệng nói: "Anh cứ giữ mặc đi, mang về giặt sạch rồi hẵng đưa cho tôi. "

"Hả? Cũng được, nhưng em còn đủ đồ mặc không?"

"Còn mấy ngày nữa là quay xong rồi, sao không đủ được. "

"Cũng đúng, với lại trời lạnh thế này, một bộ em mặc ba ngày liền còn được." Hạ Vũ cười rộ lên.

"Có anh mới một bộ mặc mười ngày ấy."

"Ừ, vậy thôi anh xuống dưới ăn sáng đây, hôm nay em có muốn ăn bánh bao không?" Hạ Vũ mặc vào áo khoác thật dầy, choàng khăn quàng cổ kín mít, quần áo đầy đủ chuẩn bị xuống lầu.

"Ừ, ăn Tiểu Long Bao* cũng được."

*Là bánh bao có nước soup bên trong, chắc các bạn đều biết

"Để anh xem sao, có lấy nhân thịt không. "

"Đương nhiên rồi."

Hạ Vũ ra dấu tay 'ok' với anh, mí trên sưng lên do ngủ không đủ, cười lên nhìn mắt lồi như con cá vàng.

Đến khi người đã đi rồi, Uông Lẫm mới lề mề dậy khỏi giường, rửa mặt chải chuốt cẩn thận một hồi, còn vuốt qua keo xịt tóc, mặc quần áo tử tế rồi mới đi xuống lầu.

Toàn bộ khách sạn đã được đoàn phim bao hết, dưới đường đi tới Uông Lẫm toàn thấy các thành viên trong đoàn phim. Anh đều chào hỏi với từng người một, mặt mỉm cười, thoạt nhìn chững chạc lễ phép, rất thu hút – tác phong này toàn do Khương Lỗi dạy anh. Lúc mới vào nghề anh vẫn mang quá nhiều sự kiêu ngạo của một thiếu gia, luôn bị cánh truyền thông dán do cái nhãn là thờ ơ ngạo mạn. Sau khi đã trải qua sự dạy dỗ tận tình của Khương Lỗi, giờ đây cuối cùng cũng tìm được một thiết lập thích hợp nhất.

"Ý cha anh ở đâu xuất hiện đây!" vừa vào cửa anh đã tình cờ gặp Dương Minh Hi đang lén ăn sủi cảo, cậu ta vội vàng giấu cái đĩa đi: "Anh đừng méc người đại diện của em đấy nhé!"

Uông Lẫm mặc kệ cậu ta, hỏi: "Hạ Vũ đâu?"

"Hình như đi lấy 1 xửng Tiểu Long Bao rồi... Anh nhớ đừng nói nha!"

Uông Lẫm đi mấy bước về phía trước đã thấy Hạ Vũ đang đưa lưng về mình, hóp lưng lại như mèo, ở khu vực đồ ăn chính chọn bánh bao, trong đĩa bên cạnh đã đặt vào năm sáu cái.

Anh bất động thanh sắc đi lên trước, cầm đũa lấy một cái bánh trong đĩa bỏ vào trong miệng, tức thì nước soup tứa ra trong miệng, ăn rất ngon miệng.

Hạ Vũ chả hề để ý đến cái gì, tiếp tục tập trung chọn bánh bao. Uông Lẫm bèn cố ý đứng ở phía sau hắn, Hạ Vũ gắp vào một cái, anh lại gắp ăn ngay cái đó. Mãi đến khi cuối cùng đối phương cũng nhận ra có gì đó là lạ, mới chợt quay đầu lại.

"Chả phải em đang buồn ngủ à? Sao lại xuống vậy?" Hạ Vũ dở khóc dở cười, "Anh còn đang thấy lạ sao gắp quá trời mà dĩa cầm càng ngày càng nhẹ, thì ra là em đang ăn trộm."

"Anh cũng tơ hơ quá mà, tôi ăn cả buổi mới mới phát hiện ra."

"Là do em siêu quá thôi, chả gây chút tiếng động gì. Thế nào, ăn ngon không?"

"Tạm được, tôi đi lấy đồ uống trước."

"Cùng đi chứ, sữa đậu nành uống ngon lắm"

Hai người đến khu đồ uống, vừa lúc thấy Khương Lỗi đang múc cháo ở ngoài.

"Ủa sao kêu còn đang ngủ mà, giờ lại xuống đây rồi?" đối phương hỏi.

"Bị cú điện thoại của anh phá giấc nên không ngủ được nữa," Uông Lẫm nhìn xéo anh ta một cái, "Anh ngồi ở đâu đấy? Đã có chỗ chưa?"

"Ở bên kia, các cậu qua đó ngồi trước đi, để anh lấy đồ uống chưa." Khương Lỗi nói xong, ánh nhìn Hạ Vũ như muốn nói lại thôi.

Hạ Vũ cười nói với anh ta, "Em chào anh Lỗi, chút nữa anh Tấn đến đón em rồi, buổi chiều phải trở về Bắc Kinh."

"Mới đó anh đã xong việc rồi?" Uông Lẫm nghe xong liền hỏi.

"Ngày hôm qua dự lễ quyên góp là xem như xong rồi, sau khi quay về Bắc Kinh còn phải dành thời gian làm quen kịch bản mới một chút, " Hạ Vũ nói hướng mà nháy mắt mấy cái với anh: "Chính là phim <Độc lang> đó, mình lại đóng chung phim nữa rồi."

Khương Lỗi ho khan hai tiếng không nói chen vào, xoay người đi lấy sữa đậu nành.

Hai người tìm được chỗ ngồi rồi ngồi xuống, mở mắt nhìn nhau một hồi, Hạ Vũ mở miệng trước nói:

"Tiểu Lẫm, tối hôm qua chắc có lẽ anh không bình thường lắ, em đừng giận nha."

"Trước giờ có khi nào mà anh bình thường đâu."

Hạ Vũ bật cười, khuôn mặt đỏ lên do xấu hổi: "Có thể do tối hôm qua uống một chút rượu, là mấy chai rượu họ mua để tổ chức sinh nhật cho em đó hơn nữa ngày hôm qua... tình cờ sao mình lại hôn nhau, cho nên anh có hơi quá khích, em có vẻ không vui lắm thì phải...."

Uông Lẫm trong chốc lát không nghĩ được nói cái gì bây giờ, nên chỉ có thể "ừ" một tiếng.

"Ăn trước đã! Ai cũng đói rồi!" Hạ Vũ nói rồi vùi đầu bắt đầu ăn bánh bao.

Uông Lẫm cũng cầm đũa lên, nhưng không hề động tới đồ ăn, anh đang nhìn đỉnh đầu của Hạ Vũ, thấy xa xa cái tóc kia là biết Khương Lỗi chuẩn bị đến đây, nhân tiện nói:

"Tôi chỉ không thích lúc đang buồn ngủ lại bị anh quấy rối thôi. "

"... A?" Hạ Vũ phản ứng kịp mà ngẩng đầu, vừa muốn nói để xác nhận thêm điều gì thì Khương Lỗi đã tới.

"Sữa đậu nành của hai người đây! Anh còn lấy thêm miếng rau trộn, bữa sáng ở đây cũng phong phú thật!"

"Không phải quay ngay giờ đỡ ghê, sáng có thời gian được ăn uống đầy đủ." anh ta vừa nói xong Uông Lẫm đã phụ họa ý là cũng đồng tình.

"Nói không sai, tuy là đạo diễn có chút khó chịu, nhưng chúng ta thì vô cùng sung sướng, đúng hay không? Ha ha ha... " điệu cười của Khương Mập tràn ngập toàn bộ nhà hàng.

Biểu cảm Hạ Vũ có hơi mê mang, tầm mắt của hắn từ Khương Lỗi dời về phía Uông Lẫm, sau một lúc lâu mới nhỏ giọng hỏi: " Tiểu Lẫm, có phải là cái ý như anh đang nghĩ không? "

Uông Lẫm không để ý tới hắn, hãy còn uống sữa đậu nành ngoạm bánh bao.

"... Là đúng như anh nghĩ phải không. " giọng Hạ Vũ chột dạ mà nhỏ xuống.

"Tùy anh muốn nghĩ như thế nào. " Uông Lẫm quăng thêm một câu cho hắn.

"Hai người các cậu đang chơi ám hiệu gì đấy hả?" Khương Lỗi càng nghe càng buồn bực.

"Không có gì." Uông Lẫm trả lời.

Khóe miệng Hạ Vũ đã nhếch lên trên như đã hiểu ý rồi, cúi đầu không nói gì thêm nữa. Khương Lỗi nghe đoạn đối thoại quá khó hiểu của hai người này, gãi đầu một cái như có điều suy nghĩ.

Ba người kết thúc bữa sáng phong phú trong một bầy không khí kỳ dị như thế.

"Anh Tấn gọi rồi, anh phải đi trước," Hạ Vũ vung vẩy điện thoại di động trong tay, cười với hai người nói lời từ biệt, "Tiểu Lẫm, hẹn găp lại khi nào em về Bắc Kinh."

"... Sao hôm nay cậu ta vui thế?" người đi rồi, Khương Lỗi hỏi.

"Làm sao tôi biết," Uông Lẫm nhún nhún vai: "Đợi lát nữa để tôi ngủ bù."

"Tối hôm qua cậu làm cái gì mà thiếu ngủ thế?"

"Tiếng sấm quá lớn, ngủ không ngon." Uông Lẫm duỗi người, "Đi lên trước."

"Cậu! Trời ạ... Nhớ là buổi chiều phải xuống đó! Chắc họ sẽ sửa xong phim trường rất nhanh thôI!"