Cách Để Trở Thành Phú Bà

Chương 8




9

Tôi và An Mông quyết định bắt kịp tiến độ trong hai ngày này, dù sao chị ấy cũng bị phạt nhiều lần vì không hoàn thành nhiệm vụ kịp thời trong thời gian tôi cách ly.

Khi tôi gặp An Mông, chị ấy đeo kính râm, môi đỏ mọng và bước đi quý phái.

"Chị làm gì vậy? Chị tính thu mua quán cà phê này à?"

"Chị đang cố gắng để phù hợp với tạo hình nhân vật thôi."

An Mông ngồi xuống và chiếu bảng nhiệm vụ lên cho tôi xem.

Nhiệm vụ 3 khiến nữ chính gặp tai nạn xe.

"Cái này không được, em sợ đau!"

“Chị có cách này hay lắm!” An Mông vừa nói vừa kéo tôi đi tới một quảng trường nhỏ.

Bảy tám giờ ở quảng trường nhỏ đã tấp nập người qua lại, rất nhiều phụ huynh đưa con nhỏ đến đây chơi.



Nhiều đứa trẻ ba bốn tuổi đạp xe đạp trên con đường nhỏ.

An Mông kéo tôi vào một bên đường, đúng lúc một cậu bé đang đi xe đạp về phía tôi.

Tôi không biết tại sao, nhưng An Mông đột nhiên đẩy tôi về phía trước.

Tôi mất thăng bằng và ngã sấp mặt phía trước xe đạp, chỉ cách bánh trước 0,01 cm.

"Ai da, Tri Tri à, cô có sao không, bị đụng có xíu chắc không quá nghiêm trọng đâu nhỉ?" An Mông bắt đầu nói những điều vô nghĩa.

Tôi choáng váng, và đứa trẻ bày ra vẻ cũng sốc v.ãi chưởng.

Tôi ngạc nhiên trước "quỷ kế" của An Mông, vậy cũng được sao?

Thằng bé chắc phải ngạc nhiên trước sự vô liêm sĩ của tôi, tự nhiên va vào người một cậu bé bốn tuổi.

“Dì, dì làm như vậy là sai rồi.” Cậu bé thở dài, răn dạy tôi.

"A?"

"Dì muốn kiếm thì thì phải tìm người lớn, cháu còn nhỏ như vậy, một đồng cũng không có."

"Dì không......"

"Dì có thể đến chỗ chú của cháu, chú ấy mới mua một chiếc ô tô mới. Nhưng cháu nghĩ dì nên tìm một công việc. Mẹ cháu nói chặn đầu xe ăn vạ là phạm pháp, và thầy Vương nói con người ta nên kiếm tiền bằng chính sức lao động của mình."

Vốn muốn chối cãi, nhưng lại không biết nên giải thích như thế nào, tôi chỉ có thể nghe cậu nhóc này giáo huấn mười phút đồng hồ.

An Mông cười ha hả rồi lôi tôi dậy. Đầu tôi choáng váng, bên tai vẫn còn văng vẳng "Mẹ cháu nói", "thầy Vương nói", "con người phải tự lực, tay làm hàm nhai"...

Sốc! Thiếu nữ 25 tuổi chặn đầu xe cháu bé 4 tuổi, nguyên nhân là...



"Đừng cười nữa, xem nhiệm vụ có thành công chưa."

Sau khi tôi nhắc nhở, An Mông mở bảng nhiệm vụ, nhiệm vụ thứ ba quả nhiên đã hoàn thành.

Thấy vậy, tôi thực sự muốn hỏi, đây là hệ thống trí tuệ nhân tạo hay là hệ thống thiểu năng vậy?

Tiếp theo là nhiệm vụ thứ 4, để nam chính biết nữ phụ hãm hại nữ chính, vạch trần bộ mặt thật xấu xa của nữ phụ!

Tôi và An Mông nhìn nhau, thương lượng xem ai sẽ là người gọi.

"Chị với Vân Gián lớn lên cùng nhau, chị gọi đi!"

"Em là bạn gái của anh ta, cho nên em gọi đi!"

"Nhưng chúng ta đang diễn!"

"Chị và anh ta không lớn lên cùng nhau. M.ẹ k.iếp, hồi tiểu học chị đi nước ngoài, trung học mới trở về, chị hoàn toàn không biết anh ta. Đừng tưởng chị không biết chuyện. Chị đã theo dõi chương trình phát sóng trực tiếp 14 ngày rồi!"

"Chuyện không như chị nghĩ đâu!"

"Đừng tưởng rằng chị không thấy, ánh mắt anh ta muốn dính lên người em rồi!"

"Cũng không phải dính như kẹo mạch nha, chị đừng suy nghĩ nhiều!"

"Nói tới mạch nha, tự nhiên chị thấy đói bụng, xong việc mình đi ăn lẩu đi."

Tôi vừa định thảo luận xem nên gọi món gì sau đó thì chợt nhớ ra là chúng tôi đang tranh luận.

"Đây không phải lúc suy nghĩ về việc ăn uống? Rốt cuộc ai gọi đây?"

"Hay oẳn tù tì?"

Ý kiến hay!

Tôi ra kéo, An Mông ra bao, cuối cùng An Mông đành phải thỏa hiệp.

Trong khi Vân Gián vội vã chạy đến, An Mông, cậu bé và tôi đang ngồi trên ghế dài ăn bánh.

"Ưng Tri Tri" Vân Gián chạy rất nhanh, đầu tóc bù xù, thở hổn hển gọi tên tôi.

“Em không sao chứ?” Anh cẩn thận kiểm tra toàn thân tôi, thấy không có vết thương nào thì thở phào nhẹ nhõm.

"Chuyện gì xảy ra, tài xế đâu?"

“Chính là tên nhóc này.” Tôi chỉ vào cậu bé đang ngồi bên cạnh mình với nước sốt bánh kếp trên khóe miệng.

Cậu bé không quan tâm chút nào, vẫn đang cặm cụi gặm bánh và đung đưa chân.

Nhìn thấy cảnh này, Vân Gián cũng sửng sốt, "Chuyện quái gì vậy?"