Cách Cưng Chiều Vợ Của Hàn Tổng Tài

Chương 61




Trời đã sáng, Hinh Ly vẫn ngồi thất thần ở phòng khách nghĩ về giấc mơ đó. Cô chưa từng cảm thấy bất an như lúc này, cũng chưa từng sợ hãi đến như vậy.

Thiếu Phong mang cháo đến ngồi bên cạnh cô.

"Em ăn một chút đi! Cả đêm qua em đã không ngủ rồi!"

"Nhìn em kìa! Trông em mệt mỏi lắm đấy!"

Cô nhìn anh rồi nhìn chén cháo, thật sự nuốt không trôi. Cô lắc đầu không muốn ăn. Thiếu Phong khẽ thở dài, mang cháo đến bón một thìa chìa ra trước mặt.

"Ăn một chút đi mà! Em cứ như vậy anh sẽ đau lòng lắm!"

Anh cố gắng an ủi cô, cuối cùng cô cũng ăn được một ít. Hai người ngồi uống trà cùng nhau, cô kể lại chuyện đêm qua mình đã gặp ác mộng thế nào. Thiếu Phong hỏi.

"Nhưng tại sao mẹ lại nói như thế?"

"Em cũng không thể hiểu được! Trước đây mẹ em và bà ta đã từng rất thân thiết với nhau".

"Nhưng từ sau khi mẹ mất, hầu như em không nghe bà ta nhắc đến nữa".

Hinh Ly nói đến đây, đột nhiên kinh hãi nhận ra chuyện gì đó. Là giây phút cô nhắc đến chuyện mẹ mình mất đi, kể từ khoảng thời gian đó bà ta không còn nhắc đến mẹ mình nữa.

Lẽ nào...

Trước đó bà ta vẫn luôn rất thân với mẹ, tình cảm hai người vô cùng tốt. Nhưng khi mẹ vừa mất, bà ta xem như chưa từng quen biết, cũng không nhắc đến dù chỉ một lần. Không lẽ chuyện mẹ đột ngột qua đời không phải do bệnh, mà là do bà ta hay sao? Triệu Ngọc Hoa? Rốt cuộc chuyện này là như thế nào?

Hinh Ly vừa nghĩ vừa toát mồ hôi, bàn tay cô siết chặt hằn lên các khớp. Thiếu Phong nhìn thấy vội vàng nắm lấy tay cô gọi.

"Hinh Ly? Em làm sao vậy?"

"Nhìn em không ổn chút nào cả! Đi! Anh đưa em lên phòng nghỉ ngơi!"

Anh dìu Hinh Ly lên phòng nằm nghỉ ngơi. Nhìn thấy cô cứ bất an, có vẻ vẫn chưa quên được ác mộng tối qua, vậy nên anh đã quyết định ngủ cùng cô một lát.

Cô vùi đầu vào lòng anh, mắt nhắm nhưng lòng vẫn không yên. Trước đây cô chưa từng mơ thấy mẹ mình, mà bà lại còn hoảng sợ như thế. Giống như...bà đang muốn nhắc nhở cô chuyện gì đó.

Mẹ? Có phải mẹ đang muốn nói điều gì đó với con không? Có phải mẹ qua đời là do Triệu Ngọc Hoa không mẹ? Nếu thật sự là như vậy...con nhất định sẽ không tha thứ cho bà ta. Con sẽ bắt bà ta...nợ máu phải trả bằng máu.

...

Hinh Ly đến nhà thăm mẹ con An Nhi, cô ấy đang chuẩn bị dọn đến Cao gia. Bây giờ nhìn mẹ con họ đã tìm được bến đỗ, lòng cô cũng vô cùng nhẹ nhõm.

Nhìn thấy sắc mặt của cô, An Nhi lo lắng hỏi.

"Chị mất ngủ sao? Tại sao mặt lại xanh xao như vậy?"

"Chị không sao! Chỉ là cảm thấy không khoẻ chút thôi!"



An Nhi đi đến ngồi bên cạnh Hinh Ly, lo lắng nói

"Vậy sao chị không ở nhà nghỉ ngơi, mà lại chạy đến đây?"

Hinh Ly không biết nên mở lời thế nào. Nhưng trong lòng cô khó chịu lắm, lại là chuyện liên quan đến mẹ cô, cô không thể xem như không biết gì được. Cô biết Triệu Ngọc Hoa là mẹ An Nhi, hỏi như vậy với cô ấy sẽ không được tiện lắm, nhưng ngoài cô ấy ra thì không còn ai khác nữa.

Hinh Ly im lặng, chần chừ một lúc rồi hỏi.

"An Nhi này! Có bao giờ em nghe mẹ của em...nhắc đến mẹ chỉ hay không?"

"Hả?"

An Nhi nghe xong dường như có chút khó xử, thái độ đó lập tức bị Hinh Ly nhìn ra được. Cô im lặng chờ xem cô ấy sẽ thế nào, nhưng cô ấy lại cười nhẹ nói.

"Không. Em chưa từng nghe về mẹ của chị bao giờ! Có chuyện gì sao?"

"À! Không có gì!"

...

Rõ ràng An Nhi đang che giấu chuyện gì đó. Nhưng là chuyện gì chứ? Không lẽ em ấy biết chuyện gì đó liên quan giữa Triệu Ngọc Hoa và mẹ mình hay sao? Không thể nào. Lúc đó em ấy còn nhỏ, không thể nào biết được. Mình nên làm sao mới đúng đây?

Hinh Ly vừa đi vừa suy nghĩ. Chợt, cô nhìn thấy ai đó rất giống Triệu Ngọc Hoa, bà ta vừa đi vừa nhìn xung quanh như đang sợ ai đó theo dõi, hành tung bí ẩn.

"Đó không phải Triệu Ngọc Hoa hay sao?"

Mình phải đi theo bà ta. Mình nhất định không được để bà ta lại có mưu đồ gì đó.

Cô âm thầm đi theo quan sát, thấy bà ta đi vào một con hẻm nhỏ vắng người. Chỉ có thể là hành tung không chính chắn thì mới phải cần vào nơi như thế này.

Hinh Ly đứng khuất sau một chỗ, cô chỉ nhìn thấy bà ta đang nói chuyện với một người đàn ông mặt áo đen, vì hắn đang quay lưng nên càng khó quan sát hơn. Cô chỉ vừa phân tâm một chút, họ liền mất hút không thấy đâu.

Đi đâu rồi?

Hinh Ly chậm rãi đi đến trước quan tình hình,không hiểu họ đã đi từ khi nào mà lại biến mất dạng như vậy.

Một bàn tay từ sau lưng cô choàng ra cổ, bịt chiếc khăn tẩm thuốc mê lên mặt cô. Hinh Ly trố mắt, tay chân giẫy giụa cố gắng thoát thân. Nhưng cô càng vùng vẫy, lượng thuốc mê thấm vào càng nhanh. Hinh Ly ngất đi. Người đang đỡ cô chính là gã đàn ông áo đen kia và Triệu Ngọc Hoa.

Bà ta nhìn dáng vẻ của cô bây giờ, hai mắt đầy sự thù hận.

"Là mày tự tìm đường chết đấy! Đừng trách tao!"

...

"Sao lại không ai nghe máy hết vậy?"



Thiếu Phong đi đi lại lại, gọi nãy giờ đã hơn 5 lần nhưng Hinh Ly vẫn không nghe máy. Anh lo lắng sốt ruột, điện thoại cho An Nhi.

"Alo! Có chuyện gì vậy Thiếu Phong?"

"Cô có thấy Hinh Ly đâu không? Cô ấy có ở đó không?"

"Chị ấy không phải về nhà rồi sao?"

Cái gì? Về nhà rồi? Nhưng rõ ràng...Hinh Ly vẫn chưa về?

Thiếu Phong cúp máy, vội vàng lái xe ra ngoài tìm cô. An Nhi sau khi bị cúp máy ngang cũng bắt đầu lo lắng, cô lấy điện thoại ra gọi cho Hinh Ly nhưng không được. Chuông reo nhưng không ai nghe máy cả.

Cô bất an vô cùng, chợt nhớ đến mẹ của mình. Bàn tay cầm điện thoại rung rẩy không dám gọi, nhưng cô vẫn lấy hết dũng khí để gọi bà ta. Cả bà ta cũng không nghe máy được.

Lẽ nào mẹ đã làm gì chị Hinh Ly? Không được. Mình không thể để mẹ sai càng thêm sai được.

Về phần Thiếu Phong, anh chạy đi khắp nơi tìm Hinh Ly, vừa đi vừa điện thoại nhưng vẫn không liên lạc được.

"Hinh Ly! Em đang ở đâu vậy chứ?"

Anh xuống xe chạy khắp nơi đi tìm, nhưng kết quả vẫn vô ích. Chạy vào trong những con hẻm nhỏ, anh không ngừng hỏi tung tích từng người nhưng đều không ai thấy cô cả. Thiếu Phong gọi điện thoại một lần nữa.

Reng! Reng!

Tiếng chuông điện thoại ngày một gần. Bàn tay của anh trở nên rung rẩy, chân như chùn lại không dám đi về phía trước. Sắc mặt anh dần trở nên tái mét đi vì sợ.

Hinh Ly! Anh không hi vọng em sẽ xảy ra bất cứ chuyện gì cả. Anh không muốn như vậy đâu! Hinh Ly anh xin em! Làm ơn!

Thiếu Phong đi đến chỗ có tiếng chuông điện thoại reo, nhìn thấy nó nằm trên đất còn Hinh Ly thì không thấy đâu. Anh như chết lặng đi. Còn nghĩ cô bị ngất ở đó, nhưng bây giờ cả bóng dáng của cô cũng không thấy đâu nữa.

"Em đang ở đâu vậy chứ? Em nhất định không được xảy ra chuyện, nhất định phải đợi anh!"

An Nhi đi taxi đến nhà tìm Triệu Ngọc Hoa, nghe người xung quanh nói Lâm lão gia gần đây không có nhà, chỉ có một mình bà ta. Vậy không phải là cơ hội tốt để bà ta ra tay hay sao? Cô đi vào nhà, cửa nhà cũng không khoá lại.

"Mẹ? Mẹ có ở nhà không?"

An Nhi cảnh giác đi vào bên trong, và rồi cô như bị hốt hoảng khi nhìn thấy cảnh tượng trước mắt.

Hinh Ly đã ngất đi, đầu tóc rối bời còn tay chân thì bị trói vào ghế không cử động được. Cô giật thót, suýt nữa thì hét lên vì sợ hãi.

Mẹ thật sự đã làm chuyện này sao? Mẹ thật sự muốn hại chị ấy sao?

An Nhi không thể thấy chết mà không cứu được. Hinh Ly đã giúp cô, Thiếu Phong đã giúp con của cô. Cô nợ họ một ân tình to lớn, cô không muốn Hinh Ly có chuyện gì. Những gì mà cô đã làm đã khiến bản thân cô áy náy vô cùng rồi.

Cô vội vàng chạy về phía chỗ Hinh Ly muốn cứu cô. Nhưng cô không biết rằng, đây lại là cái bẫy của Triệu Ngọc Hoa. Bà ta đã ở sau lưng cô từ khi nào, cầm lấy cây đánh ngất cô. An Nhi bị đánh ngã ngay xuống đất. Trước khi rơi vào hôn mê, cô đã nhìn thấy người đàn ông đó. Giọng cô nhỏ dần, nhỏ dần.

"Diệp...Tiêu?"