Cách Cưng Chiều Vợ Của Hàn Tổng Tài

Chương 51




An Nhi hôm nay đi làm về, nhìn thấy người đang đứng đợi trước nhà là Hinh Ly thì vô cùng xúc động. Khoé mắt cô hoe đỏ, vội vàng chạy đến gọi.

"Chị!!"

Hinh Ly cũng xúc động mà ôm chầm lấy cô, hai chị em ôm nhau trong hạnh phúc. An Nhi nhìn qua Hinh Ly một lượt rồi lại nói.

"Chị khoẻ rồi sao? Chị thật sự đã khoẻ rồi?"

"Em vui quá! Vui quá!"

Hai chị em vào nhà trò chuyện, Hinh Ly ngồi bên cạnh Vĩ Thiên trông chừng thằng bé, còn An Nhi thì rót cho cô một cốc nước.

An Nhi bế con trên tay, nhìn Hinh Ly áy náy.

"Xin lỗi vì đã không nói với chị chuyện em gọi Hàn thiếu gia đến, nhưng em sợ chị sẽ không chịu nổi, cho nên"...

"Chị nên cảm ơn em, nhờ em mà chị mới khoẻ lại được như bây giờ".

Hai chị em mỉm cười nhìn nhau, An Nhi trông bụng của Hinh Ly một hồi rồi lại hỏi.

"Đã được bao nhiêu tháng rồi?"

Hinh Ly xoa xoa bụng bảo.

"Được 5 tháng rồi".

"Là gái hay trai vậy?"

"Là con gái".

An Nhi mỉm cười, cũng mừng thay cho cô vì mọi chuyện đã ổn. Nhưng cô biết, trong lòng mình dù gì cũng chưa quên được người đàn ông ấy, dù đã tự nhủ rằng mình sẽ làm mẹ đơn thân, sẽ nuôi con khôn lớn.

Nhìn Hinh Ly hạnh phúc, lòng An Nhi lại cảm thấy xót xa cho con mình. Sau này khi nó hiểu chuyện rồi, cũng không biết nên nói thế nào về ba của nó.

Hinh Ly thấy cô buồn, cũng hiểu được phần nào tâm trạng của cô. Cô đi đến ngồi bên cạnh an ủi.

"Nếu vẫn còn nặng tình như vậy, tại sao lại không đi tìm người đó?"

"Tìm thì có ích gì chứ? Anh ấy vốn không hề yêu em, chẳng qua nếu như chấp nhận, thì cũng chỉ là vì Vĩ Thiên là con của anh ấy, là máu thịt của Cao gia".

An Nhi nhìn sang Vĩ Thiên rồi vuốt ve con trai, một cảm giác ngậm ngùi dâng lên nơi cổ họng.

"Nếu tệ hơn, Cao phu nhân có thể sẽ không chấp nhận em và bắt Vĩ Thiên, vậy thì em phải sống làm sao đây?"

Cô nói xong thì liền bật khóc nức nở, Hinh Ly cũng xót xa mà an ủi. Cô thật không ngờ, số phận của An Nhi lại khổ đến như vậy, chung quy cũng vì một người đàn ông, vì nặng một chữ tình.

...

Trên đường về, ngồi trên xe mà Hinh Ly cứ liên tục suy nghĩ.

Có nên gọi cho Cao Luân để nói rõ mọi chuyện không? Anh ấy trước giờ là một người rất ấm áp và chân tình, nhất định sẽ không vì vậy mà bỏ mặt An Nhi, chỉ xem trọng thằng bé Vĩ Thiên được. Nhưng nếu như Cao Luân cũng giống như hai mươi mấy năm trước, cũng nghe theo sự sắp đặt của mẹ, vậy thì chẳng phải mình đã hại mẹ con em ấy rồi sao? Mọi chuyện vẫn nên thuận theo ý Trời, nhưng mình...nhất định sẽ bảo vệ mẹ con của em ấy!

...

Thiếu Phong đi cùng Hinh Ly đến Lâm gia, anh nghe nói cô muốn đến để trả ơn chuyện Lâm lão gia hiến máu cho mình. Trên tay cô còn mang theo rất nhiều đồ, khiến cho anh có chút ngạc nhiên.



Ấn chuông cửa xong thì đành chờ đợi, bên trong có người chạy ra mở cửa, giọng còn rất niềm nở.

"Tới ngay đây!"

Cửa vừa mở ra, Hinh Ly và Triệu Ngọc Hoa đã mặt đối mặt với nhau. Nhìn thấy khí sắc đang ngày một tốt lên cùng với khuôn mặt lạnh lùng của cô, bà ta có chút sợ hãi. Bà ta liếc cô một cái rồi định đóng cửa, nhưng lại bị Thiếu Phong đưa tay chặn lại.

"Khoan đã! Bà làm gì mà lại vội đóng cửa vậy?"

Bà ta thấy vậy cũng chỉ đành cho hai vợ chồng vào nhà. Hinh Ly và Thiếu Phong đi đến bên bàn ngồi với vẻ rất tự nhiên. Triệu Ngọc Hoa mặc dù ghét ra mặt nhưng vẫn phải mang nước ra tiếp khách.

"Hai người đến...để gặp chồng tôi à? Ông ấy...vẫn chưa ngủ dậy đâu, đến cũng vô ích thôi!"

Triệu Ngọc Hoa nói chuyện lắp ba lắp bắp, thực chất là đang sợ khí thế này của Hinh Ly. Cô càng điềm tĩnh uống trà thì bà ta lại càng cảm thấy lo sợ bất an.

Hinh Ly vừa uống trà vừa chậm rãi suy nghĩ.

Thái độ bình tĩnh này của Triệu Ngọc Hoa, rõ ràng vốn dĩ không quan tâm đến cuộc sống vất vả của An Nhi thế nào. Bà ta thật không xứng đáng làm mẹ.

"Nghe nói ông ta đã hiến máu cứu tôi, vậy nên tôi đến để cảm ơn".

Hinh Ly nói xong còn cố tình đưa tay sờ lên những túi đồ bên cạnh, Triệu Ngọc Hoa dĩ nhiên sẽ nổi máu tò mò. Bà ta nghĩ gì đó rồi lại cười thầm, lát sau lại nói.

"Còn không phải tôi khuyên ông ấy đi hay sao?"

Thiếu Phong vừa nghe câu này lập tức cảm thấy người phụ nữ trước mặt thật là nhiều mặt nhiều màu. Anh trừng mắt nhìn bà ta hỏi.

"Thật là bà đã khuyên sao? Tại sao lúc tôi có mặt lại không nhìn thấy thái độ đó vậy?"

"Thì tôi"...

Hinh Ly đứng dậy, đi về phía của Triệu Ngọc Hoa đang đứng, bà ta nhìn thấy cô đi tới mặt mày tái mét.

"Đừng cho rằng những gì bà làm thì tôi không biết được. Sao? Thấy tôi vẫn còn bình an khoẻ mạnh đến đây chất vấn bà, có phải là không cam lòng hay không?"

"Nếu như bà mong tôi chết đến như vậy...vậy thì xin lỗi, bà không đủ khả năng để làm việc đó đâu!"

Triệu Ngọc Hoa vẫn ra vẻ là mình không hề hay biết gì,bà ta lảng tránh ánh mắt của cô rồi đi sang chỗ khác. Lâm lão gia lúc này từ trên lầu đi xuống, nhìn thấy cô bà Thiếu Phong thì vô cùng mừng rỡ đi xuống lầu.

"Hai con đến rồi sao?"

Hinh Ly đối với ông ta lại lạnh lùng ra mặt.

"Không cần mừng vội, tôi đến đây có chút việc, sẽ đi ngay thôi!"

Triệu Ngọc Hoa lập tức đi đến bên cạnh Lâm lão gia đứng cho có đôi có cặp, lớn tiếng nói với cô.

"Nói cái gì chứ? Rõ ràng là muốn tới đây sinh sự".

"Nếu như tôi nói phải thì sao? Chuyện bà lợi dụng lúc tôi phẫu thuật để làm khó dễ Thiếu Phong, tôi vẫn còn chưa tính với bà".

"Cô muốn làm gì tôi? Hả? Cô làm được gì tôi?"

Triệu Ngọc Hoa ra vẻ hùng hổ với Hinh Ly, bà ta cho rằng cô đang có thai, nhất định sẽ không làm căng được. Nhưng lầm to rồi, chồng cô vẫn còn đang ở đó, anh nhất định sẽ không để cô phải chịu bất kì một sự uất ức nào.



Thiếu Phong đứng chắn trước mặt Hinh Ly, nhìn bà ta lạnh lùng nói.

"Đừng cho rằng lúc trước tôi quỳ là vì sợ bà, chẳng qua là vì cô ấy mà thôi".

Triệu Ngọc Hoa nhếch môi cười nói.

"Quỳ thì cũng đã quỳ rồi, muốn làm trò gì vậy chứ?"

Thiếu Phong gật đầu, cười nhạt một tiếng rồi hỏi.

"Nghe nói bà và ông ấy rất coi trọng thể diện và tài sản của Lâm gia?"

Bà ta vừa nghe nhắc đến tài sản thì mặt lập tức biến sắc, miệng ấp úng.

"Thì...thì sao?"

Hinh Ly lại thay mặt anh mà lên tiếng giúp.

"Dù gì ông ta cũng là ba tôi, làm vậy thì cũng thật không phải. Chi bằng...bây giờ bà quỳ thay ông ấy, tôi sẽ bỏ qua chuyện này".

Triệu Ngọc Hoa cảm thấy sợ hãi, nhưng vẫn mạnh miệng lắm.

"Ai tin cô đang giữ tài sản của Lâm gia chứ? Đừng có ở đó mà khua tay múa chân".

Bà ta vừa nói xong, Diệp Tiêu lập tức mang hết số tài liệu liên quan tới tài sản của Lâm gia ra cho bà ta và Lâm lão gia xem. Bà ta như chết đứng nhìn sang ông ta, dường như ông ta cũng không biết chuyện gì. Hinh Ly nhếch môi cười.

"Với thân phận là con gái của nhà họ Lâm, chuyển nhượng chúng sang cho tôi cũng là lẽ thường mà, phải không?"

"Cô"...

"Tôi cũng không muốn làm khó bà, nhưng rõ ràng là bà tự không biết chừa đường lui cho mình".

Lâm lão gia lúc này vẫn còn mù quáng với người vợ này, vẫn còn muốn bênh vực bà ta. Ông ta đứng ra nói giúp Triệu Ngọc Hoa.

"Con à...Đừng như vậy có được không? Để ba...quỳ thay cho bà ấy".

Hinh Ly cười nhạt, bây giờ thì cô lại càng tin vào lựa chọn trước đây của mình là đúng. Ông ta không xứng đáng làm ba của cô, vì người đàn bà này mà chấp nhận sự sỉ nhục như vậy, thật sự xứng đáng sao? Trước đây cô chưa từng nhìn thấy sự hi sinh này của ông ta đối với mẹ mình.

Càng nghĩ cô càng cảm thấy bản thân thật đáng thương, nếu như cô không đủ mạnh mẽ thì chưa chắc gì đã sống được đến tận bây giờ. Những gì mà cô phải chịu, liệu ông ta có thấy được?

"Đến bây giờ mà ông còn muốn tiếp tục phạm sai lầm hay sao?"

Hinh Ly nhìn ông ta với ánh mắt kiên định, bắt đầu đưa ra lựa chọn.

"Tôi cho ông hai lựa chọn".

"Hoặc là để Triệu Ngọc Hoa quỳ xuống, hoặc là tôi với ông, từ nay ân đoạn nghĩa tuyệt".

Triệu Ngọc Hoa nghe xong lập tức phản bác.

"Lâm Hinh Ly, cô làm vậy chẳng phải là ép người quá đáng hay sao?"

"Bà không có tư cách lên tiếng. Bà đừng quên rằng, chính bà cũng đã bắt Thiếu Phong phải lựa chọn giữa tính mạng của tôi và danh dự của anh ấy".

________________________________________________