Các Video Cắt Ghép Của Tôi Đều Thành Sự Thật!!

Chương 37




Giọng nói lạnh lùng vô tình của trọng tài tiếp tục vang lên “Xin hãy nghe câu hỏi số hai, nhà Yêm đại nhân không ở nhà, đánh một chữ, đếm ngược mười lăm giây, bắt đầu ——”

Đáp án là "Điện", Sở Chu đang muốn mở miệng, đột nhiên lại nghe thấy Phó Trì nhấc tay trả lời trước “Tôi biết, đại nhân không ở nhà, cho nên là, lãng!”*¹

Sở Chu “……” Lần này ngài đã vui vẻ chưa?

Hạ Nam Phong - người ngồi ở bên cạnh Phó Trì đột nhiên hoảng hốt.

Y như rằng, trọng tài không nhận người nhà nói “Trả lời sai, chấp nhận trừng phạt.”

Cầu trượt nháy mắt biến thành 90 độ, Hạ Nam Phong lăn bình bịch vào trong nước. Phó Trì dùng sức bám chặt bên cạnh cầu trượt không buông tay, cả người treo thẳng ở trên cầu trượt, không phục mà kêu “Sao tôi thuận miệng trả lời thôi mà cũng có thể tính vậy! Không phải là do Sở Chu trả lời thì mới được à!”

Phó Tuân trào phúng “Do nhìn cậu thiếu đòn nên mới dạy cho cậu một bài học đấy.”

Phó Trì ra vẻ thề sống chết cũng không khuất phục “Tôi cứ treo ở đây không trượt xuống đấy, các người có thể làm gì tôi nào?”

Lúc này, trên trần nhà xuất hiện một cái lỗ nhỏ, có một đường ống chậm rãi lòi ra từ đó, "tạch" một tiếng, nước bắt đầu phun vào đỉnh đầu của Phó Trì, cuồn cuộn không ngừng như thác nước trong tự nhiên, nước bay thẳng xuống ba nghìn thước*², cứ như muốn cọ rửa chà sạch chút ít tóc cuối cùng hắn còn ở trên đầu vậy.

“Được, tôi sai rồi! Tôi buông tay ngay đây.” Phó Trì bị xối đến khổ không nói nổi, "bùm tõm" một tiếng nhảy vào trong nước, lúc này trần nhà mới ngừng xả nước ra.

Bị tổ tiết mục sắp xếp rõ ràng.

Mười câu hỏi tiếp theo, không chỉ có đoán từ, đoán thành ngữ, thậm chí còn có các câu hỏi cân não bất ngờ thay đổi, tiếng nước đằng sau liên tiếp vang lên, âm thanh vô cùng kích thích. Rốt cuộc chịu đựng được đến câu hỏi cuối cùng, giọng nói máy móc của trọng tài vốn không hề có gợn sóng nào cũng có vẻ trịnh trọng lên “Câu hỏi cuối cùng, trả lời đúng thì được năm điểm.”

“Mời xem đề, ở giữa các con số 123456789, chỉ được dùng ba ký hiệu toán học để có thể giải được biểu thức ra bằng 100, hỏi thêm như thế nào? Đếm ngược bắt đầu ——”

“……” Phó Tuân quyết đoán mười phần “Tôi bỏ cuộc.”

Phó Trì ở phía sau hò hét cổ vũ “Sở Chu! Đây là cơ hội của cậu đấy, nhanh lên!”

Hạ Nam Phong cũng phụ họa theo “Đây là lúc để cậu thể hiện trí thông minh đấy!”

Trọng tài “Đã hết giờ, xin mời đưa ra câu trả lời!”

Sở Chu suy nghĩ kỹ rồi chậm rãi trả lời “123 trừ 45 trừ 67 rồi cộng thêm 89?”

“Trả lời chính xác!”

Lâm Vũ Thanh và Tần Tiểu Lâu lại bị khéo léo bắn ra ngoài, bắn "bùm" một cái, chỉ trong chớp mắt lướt qua mặt nước. Lâm Vũ Thanh từ trong nước trồi đầu lên, hất tóc, lẩm bẩm tự nói “Bây giờ tôi tin rằng não tôi đã bị úng nước rồi.”

Hạ Nam Phong kinh ngạc cảm thán “Sở Chu, cậu lợi hại thật đấy!”

“Không có……” Sở Chu vẫy vẫy tay, được khen thì xấu hổ “Lúc bạn nhỏ nhà người quen làm bài tập thì tôi có đọc qua đề này, hình như là đề toán Olympic của tiểu học, khả năng là có hơi gian lận nhỉ.”

Đúng là cậu không có nói dối, cậu ngẫu nhiên chơi với mấy đứa bé ở viện phúc lợi đã làm tác nghiệp, đọc qua rất nhiều thứ, bao gồm rất nhiều chuyện cổ tích linh tinh, cũng là vì đọc truyện cho bọn trẻ nghe nên mới thu được nhiều kiến thức mới từ trong sách. Không nghĩ tới từ việc rảnh rỗi mà mình làm lúc trước, giờ đi tham gia chương trình lại có đất dụng võ.

Tất nhiên là đội của Phó Trì đã chiến thắng trong trò chơi này, đạt được năm cái lá vàng, mà đội của Phó Tuân thì có ba cái. Phó Trì lần mò ở trong hộp đạo cụ, kết quả rút ra được “Công cụ định vị?”

Hạ Nam Phong tò mò thò lại gần nhìn “Có thể định vị vị trí của một thành viên của đội đối địch, ba phút liên tục.”

Sở Chu suy nghĩ “Nói như vậy, vòng cuối cùng hẳn là xé bảng tên theo tổ đội.”

Hạ Nam Phong thở dài “Chúng ta không phải là đối thủ của họ đâu.”

Sở Chu an ủi cô “Không chắc chắn đâu, còn có thể rút được đạo cụ mà, kế tiếp phải tranh thủ thắng, rút được đạo cụ tốt một chút.”

Phó Trì cười vỗ vai cậu “Sở Chu nói đúng! Hôm nay tôi đã nói là muốn áp chế Phó Tuân, cũng không thể nhận thua được.”

Sở Chu nhìn thấy Phó Tuân đang từ từ nhìn về phía này, vội vàng liếc đi chỗ khác. Cậu cũng không biết mình đang chột dạ cái gì, chỉ là không hiểu vì sao cậu lại…… Túng quẫn như vậy.

Sắp đến giữa trưa, tất cả mọi người đều ướt dầm dề. Đạo diễn ngừng quay, cho bọn họ tắm rửa ở bể bơi trước để làm khô tóc, ăn cơm xong thì lại quay tiếp, quần áo để thay vẫn là do tổ tiết mục chuẩn bị sẵn, hai đội được chia thành hai màu khác nhau, đội của Phó Tuân là màu đen, còn đội của Phó Trì là màu trắng.

Bể bơi công cộng có phòng tắm nam và nữ riêng, mỗi gian tắm vòi sen chỉ dùng một tấm ván gỗ thấp để ngăn cách, người có vóc dáng cao thì có thể nhìn tháy từ ngực trở lên, không gian riêng tư cực kỳ ít, chỉ cần bạn muốn, thì có thể tùy lúc thẳng thắn chân thành gặp nhau.

Sở Chu muốn tránh xa Phó Tuân, nguyên nhân thì là do…… Nguyên nhân còn cần cậu nói tỉ mỉ nữa à!

Cậu chọn gian tận cùng bên trong, cách xa không nhìn được Phó Tuân. Tần Tiểu Lâu còn đứng ở trong gian phòng tắm giữa hai người, càng như là cách một tòa núi cao, lúc này Sở Chu mới nhẹ nhàng thở ra.

Mọi người mở nước, trong phòng tắm sương mù lan tràn, âm thanh nói chuyện đều bị hòa lẫn vào với tiếng nước, như bị ẩn giấu và vô hình.

Phó Tuân nhắm mắt lại hất nước một lát, sau một lúc lâu thì trợn mắt nhìn sang bên cạnh, chỉ thấy Phó Trì đang ghé vào trên tấm ván gỗ, nhìn anh cười ngây ngô.

Phó Tuân nhíu mày “Cậu làm gì đấy, nhìn lén à?”

“Sao có thể.” Phó Trì khinh thường chậc một tiếng “Tôi không thể nào có loại hứng thú này đối với cậu đâu, đừng có mà mơ tưởng đến tôi.”

“……” Phó Tuân cảm thấy người này mặt dày vô sỉ thật sự, một ngày nào đó anh thật sự rất muốn đánh người này một trận.

Phó Trì lộ ra nụ cười đểu “Tôi nói này, vì sao cậu lại để ý đến Sở Chu thế.”

“……” Phó Tuân im lặng một lát rồi hỏi ngược lại “Có sao?”

“Hả?” Phó Trì không thể hiểu được “Cậu không biết à?”

Phó Tuân chớp mắt, thế nhưng có vẻ có chút vô tội “Biết cái gì.”

Phó Trì cạn lời.

Hóa ra việc cậu luôn kéo những người tiếp cận với Sở Chu lại là do cơ thể của cậu tự hành động à? Mưa dầm ở trên mặt không chừng lại là biểu hiện cho hành động của anh?

“Chính là……” Phó Trì cảm thấy mình nên chỉ đường dẫn lối cho anh một chút “Cậu cảm thấy cậu ấy như thế nào, diện mạo? Tính cách?”

Phó Tuân nghiêm túc nghĩ “Rất…… Không tệ, mặt nào cũng thế.”

Phó Trì hướng dẫn từng bước “Vậy cậu có thích ở cùng với cậu ấy không?”

Phó Tuân gật đầu “Thích, ở cạnh cậu ấy, tôi cảm thấy tâm trạng của tôi sẽ không tệ.”

Phó Trì cho rằng chân tướng sắp lộ ra rồi, vừa làm tư thế mời vừa tiếp tục hỏi “Vậy cậu đối với cậu ấy không có…… Không có sự xúc động nào mãnh liệt hơn sao?”

Đầu óc Phó Tuân mờ mịt, hơi híp mắt “Sự xúc động mãnh liệt hơn là cái gì?”

“Chính là, chính là……” Phó Trì bất ngờ bị nghèo từ vựng, đột nhiên nói lắp “Chính là loại xúc động mà người đàn ông nào cũng sẽ có ấy……”

“……” vẻ mặt Phó Tuân hoang mang, thậm chí anh còn nhìn Phó Trì với ánh mắt nghi ngờ, anh cảm thấy hắn đang phát một loại bệnh tâm thần gì đó.

“Này, cậu thật sự là đàn ông sao? Quá trình trưởng thành của cậu có phải là bị thiếu mất một đoạn hay không vậy.” Phó Trì bất đắc dĩ thở dài, thua cuộc lui xuống, tầm mắt của hắn từ từ hạ xuống nhìn tấm thảm lót chân, âm thầm lẩm bẩm “Không phải cậu trưởng thành khá tốt à? Không giống như là không được mà…… Mẹ kiếp, đau!”

Phó Tuân ném cái khăn lông vào mặt Phó Trì, đánh gãy lời nói tiếp theo của hắn.

“Cậu có bệnh à, tôi và cậu ấy đều là đàn ông thì xúc động cái gì.”

Phó Trì ôm mặt “Việc này với giới tính thì có quan hệ gì, bình thường cậu cũng đâu có hứng thú với phụ nữ…… Tóm lại là có phải là cậu có tình cảm khác lạ với Sở Chu hay không, chính cậu tư nghĩ lại đi, tôi lười quản cậu rồi.”

Sở Chu tắm rửa xong thì mặc áo thun đi ra gian ngoài, đúng lúc thấy Phó Tuân đang dùng khăn lông đánh Phó Trì, nhưng tiếng nước quá lớn, bọn họ nói gì, một câu cậu cũng không nghe rõ. Đang lúc cậu tính toán lặng lẽ đi ngang qua, Phó Trì đột nhiên vươn nửa người ra ngoài, dùng cánh tay kéo cậu lại “Ấy! Cậu tắm xong nhanh thế? Sao lại không chào hỏi một cái hả.”

“Anh Trì!” Sở Chu sợ hãi kêu lên "Anh thả tôi ra đi, trên người của anh đang dính đầy nước đấy!”

Lúc này, Phó Tuân đột nhiên đi ra từ gian phòng tắm trước mặt, một giọt nước theo khuôn mặt của anh trượt xuống dưới, dừng lại ở trên ngực, trên cơ bụng cũng có vệt nước chưa khô. Cơ bắp tuy không phải đặc biệt cường tráng, nhưng lại rất rắn chắc, cũng rất ra hình ra dạng, phảng phất như mỗi một khớp xương của anh đều được tạo ra rất cân đối hoàn mỹ, cái gọi là mỹ nhân phải xem cốt, về mặt nào đó thì lời nói này đúng là sự thật.

Sở Chu cúi đầu, không nhịn được nuốt yết hầu, gương mặt chậm rãi đỏ ửng lên.…… Cám ơn trời đất, Phó Tuân có mặc quần.

Phó Tuân kéo Sở Chu về từ trong tay của Phó Trì, ngữ khí nhàn nhạt nói “Cậu đừng làm loạn.”

Phó Trì nhìn Sở Chu một cái, thâm sâu mỉm cười “Cậu xem này, mặt Sở Chu đỏ hết cả rồi.” Sau đó hắn dùng ánh mắt điên cuồng ám chỉ cho Phó Tuân, muốn để anh phát hiện ra được điều gì đó.

Phó Tuân cúi đầu nhìn Sở Chu “Đúng vậy, có thể là do cậu ở trong phòng tắm lâu quá nên bị thiếu oxy, mau đi ra hít thở không khí đi.”

Phó Trì “……”

—— Mình không nên để bản thân ôm lấy cái bình gốm sứ còn sống này.

Chờ Sở Chu đi rồi, Phó Tuân mới phát hiện ánh mắt Phó Trì nhìn mình có hơi kỳ lạ, anh buồn bực hỏi “Cậu làm sao vậy?”

Phó Trì không biết nên nói gì “Tôi có quen biết với mấy sư trụ trì, cậu có muốn tôi giúp cậu hỏi han trước không, để xem là đi đâu xuất gia thì mới tốt?”

Phó Tuân hờ hững “Không thể hiểu được.”

Phó Trì “……”

Con mẹ nhà cậu.

__________

Chờ sau khi bọn họ cơm nước xong, lại nghỉ ngơi thêm mười mấy phút thì mới bắt đầu ghi hình cho buổi chiều. Vẫn có hai trò chơi như cũ, chỉ là thay đổi sang một cái sân khác, không cần phải lăn qua lăn lại ở trong nước nữa.

Bọn họ đi đến sân bóng rổ, trò chơi thứ nhất là ném bóng, bởi vì Hạ Nam Phong sẽ không chơi bóng rổ, cho nên đội Phó Trì đương nhiên sẽ thua, Phó Tuân rút được một cái đạo cụ. Trò chơi thứ hai là trò bạn vẽ tôi đoán rất đơn giản, bởi vì kỹ năng hội họa của đội Phó Tuân không ai dám khen ngợi, cho nên cuối cùng đội của Phó Trì thắng, cũng rút được một cái đạo cụ.

Cuối cùng, trước khi trận chiến chung cuộc bắt đầu, hai đội thế mà lại hòa nhau, đều có được hai cái đạo cụ khác nhau, cùng với mười sáu cái lá vàng.

Mà cuối cùng, sân chơi xé bảng tên thế mà lại là ở trong một đống tòa nhà văn phòng.

Trọng tài bắt đầu công bố quy tắc của vòng cuối, số lượng lá vàng đại diện cho số điểm của bọn họ, bảng tên của ai bị xé xuống một lần thì sẽ mất một cái lá vàng, sau đó phải chờ năm phút thì mới có thể sống lại, số lượng lá vàng của đội nào bị mất hết trước thì sẽ thua cuộc, trong lúc đó vẫn có thể sử dụng đạo cụ, mỗi một đạo cụ chỉ có thể sử dụng một lần. Trước khi trận chung kết bắt đầu, mỗi người sẽ bị đưa tới một tầng khác nhau, các thành viên cùng đội có thể trao đổi thông qua bộ đàm.

Nhân viên công tác một chọi một đưa người chơi tới các địa điểm khác nhau, vì tránh bị nhìn lén, người chơi đều bịt mắt, chờ đến khi loa tuyên bố trò chơi bắt đầu thì mới có thể gỡ bịt mắt xuống. Sở Chu cảm giác được mình bị đặt trên một cái sofa, khi nghe được âm thanh loa tuyên bố bắt đầu, cậu gỡ bịt mắt xuống, lúc này cậu mới phát hiện ra mình đang ở lối thoát hiểm giữa các tầng.

…… Lối thoát hiểm của công ty nhà ai vậy, thế mà còn có sofa nữa, ý là bò cầu thang mệt rồi thì có thể nghỉ một lát à? Tuyệt vời quá nhỉ.

Cậu thấy trên tường có một cái bản đồ, liền mở bộ đàm lên “Alo, có ai nghe thấy không? Chúng ta tốt nhất nên chạy nhanh đi tụ họp lại với nhau.”

“Sở Chu? Cậu ở đâu.” Là âm thanh của Phó Trì “Tôi ở tầng 3.”

“Tôi ở lối thoát hiểm của tầng 4, chúng ta hẳn là rất gần nhau, anh tới đây đi.” Sở Chu trả lời.

“Tôi tới rồi đây.” Phía sau đột nhiên vang lên một giọng nói.

Sở Chu vừa định nói tốc độ của anh Trì có hơi nhanh một chút nhỉ, kết quả lại cảm giác âm thanh này có vẻ không giống, chậm nửa giây mới nhận ra được đây là giọng nói của ai, lập tức cất bước bỏ chạy……

Không có kết quả.

Phó Tuân một tay kéo cậu lại đè ở trên sô pha.

Vẻ mặt Sở Chu hoảng sợ “Tại sao anh lại tìm thấy tôi! Nhanh quá rồi đó.”

Phó Tuân “Tôi ở trên cậu một tầng.”

Sở Chu cạn lời.

…… Chuyện này là sao đây hả tổ tiết mục, không phải đã nói là tách ra sao?! Đây là tách ra theo lời của mấy người đấy à?

“Anh Trì! Cứu…… Ư.”

Miệng của Sở Chu bị Phó Tuân bịt lại, lúc này Phó Tuân rất giống như kẻ xấu “Đừng có anh Trì, anh Trì mãi nữa, cậu nói cho tôi biết đi, đạo cụ của các cậu là gì?”

Sở Chu giãy giụa “Ư ư……”

Phó Tuân nhíu mày, duỗi một tay đến bảng tên ở sau lưng cậu, bộ dạng như muốn giết con tin “Cậu không muốn nói?”

Sở Chu nghi hoặc mở to hai mắt “Ư ư ư……?”

“Phó Tuân!”

Phó Trì vội vàng chạy lên từ tầng dưới, Phó Tuân lập tức buông tay ra, hoặc là không làm, đã làm thì phải làm đến cùng, sau khi anh xé bảng tên của Sở Chu xuống thì lập tức mở cửa bỏ đi.

Lúc này loa thông báo vô cùng kịp thời “Sở Chu, bị loại trừ.”

Sở Chu ngồi dậy từ trên sofa, vẻ mặt buồn bực gãi đầu. Phó Trì đi tới “Cậu đã bị xé rồi? Cậu ta có hỏi cậu cái gì không?”

Sở Chu nhớ lại hình ảnh ban nãy, đột nhiên có hơi không biết phải nói gì.

“Anh ấy dùng sức bịt miệng của tôi lại, sau đó còn hỏi tôi rằng đạo cụ của chúng ta là cái gì……”

Phó Trì “……”

Hành vi mê hoặc đáng khen đấy.

Sở Chu hỏi Phó Trì “Cho nên đạo cụ thứ hai của chúng ta là cái gì vậy, hình như anh chưa nói cho chúng tôi biết?”

Phó Trì suy nghĩ, nghiêm túc nói “Vẫn không nên nói cho cậu biết thì sẽ an toàn hơn, chủ yếu là sợ kẻ địch sẽ có thể khắc chế được đạo cụ của chúng ta.”

Sở Chu biết được thì gật đầu “Được, anh là đội trưởng, nghe anh.”

Kế tiếp chính là các cuộc chiến truy đuổi xé bảng tên căng thẳng và kích thích, hai bên đều dần dần tụ họp được với đồng đội của mình, đội của Phó Tuân ỷ vào sức lực của họ mà chọn cách đánh trực diện, mà đội của Phó Trì thì lại chỉ có mỗi hắn là một đội trưởng đánh trực diện, hai người còn lại đều trốn ở trong bóng tối, âm thầm đánh lén, thuần thục nắm giữ vị trí của các loại bóng ma trong tòa nhà này. Sau mấy chục trận đấu, thế mà thế lực của hai bên lại ngang nhau, nhưng bọn họ đều đang giữ lại con át chủ bài, cũng chính là mấy cái đạo cụ, chúng đều chưa được sử dụng.

Rốt cuộc, đội của Phó Tuân chỉ còn sót lại ba cái lá vàng, mà đội của Phó Trì cũng chỉ còn có bốn lá.

Tần Tiểu Lâu tìm được Hạ Nam Phong ở một góc, lúc hắn xé bảng tên của cô xuống thì bảng tên của chính hắn cũng bị Phó Trì kịp thời xé mất từ sau lưng. Mà lúc này, Lâm Vũ Thanh đang định lại đây giúp Tần Tiểu Lâu thấy tình thế không ổn nên muốn lập tức chạy trốn, nhưng vẫn bị Phó Trì kịp thời bắt được.

Sau khi Phó Trì xé được bảng tên của Lâm Vũ Thanh, Lâm Vũ Thanh mới móc một cái đạo cụ ra từ trong túi quần.

“Sử dụng đạo cụ, đồng quy vu tận!” Lâm Vũ Thanh dùng sức hét lên với camera “Xin lỗi anh Trì.”

Lúc này, trận chung kết đã sắp kết thúc, đội của Phó Tuân chỉ còn lại một cái lá vàng, Phó Tuân là người duy nhất còn sống sót. Đội của Phó Trì thì còn hai lá, chỉ còn có Sở Chu đang đứng, Phó Trì còn phải chờ sống lại.

“Sở Chu, cậu mau chạy trốn đi.” Phó Trì nói chuyện với bộ đàm “Chờ tôi sống lại.”

Sở Chu trốn ở lối thoát hiểm, lên tiếng với bộ đàm, sau đó bắt đầu lo sợ bất an.

“Mẹ nó, mình phải trốn ở đâu mới được đây, chỗ này lớn như vậy, chắc là anh ấy sẽ không tìm thấy mình đâu nhỉ……” Sở Chu nhìn xung quanh, kết quả khi vừa mới đi ra khỏi một căn phòng thì đã thấy Phó Tuân ở hành lang bên kia.

…… Vì sao cậu cứ trúng được một trăm phần trăm giả thiết gặp phải Phó Tuân vậy! Muốn dọa chết cậu sao!

Phó Tuân duỗi tay ra với cậu từ xa “Trước tiên đừng bỏ chạy.”

“Không chạy mới lạ ấy.” Sở Chu nhanh chân bỏ chạy, chạy đến trước thang máy thì điên cuồng ấn nút, ấn một lát mà thang máy còn chưa tới, cậu chạy ngược lại vào lối thoát hiểm để đi xuống dưới tầng, sau đó trốn vào trong một cái văn phòng, trước khi trốn cậu còn điên cuồng đuổi cameraman đi.

“Đừng để tôi bị lộ.” Sở Chu dùng khẩu hình để nói, sau đó trốn vào dưới một cái bàn làm việc.

Anh cameraman bất đắc dĩ ngồi ở lối thoát hiểm, vừa vặn bị Phó Tuân nhìn thấy. Trong lòng Phó Tuân biết rõ, Sở Chu nhất định đang trốn ở tầng này, anh bắt đầu tìm từng căn phòng một, vừa tìm vừa kêu “Sở Chu, đừng trốn nữa, cậu ra đây trước đi, tôi sẽ không xé cậu.”

Không biết vì sao, khi Sở Chu nghe thấy Phó Tuân nói vậy thì không nhịn được mà nhớ tới bài hát "Thỏ con ngoan ngoãn giữ cửa mở ra".

Sau đó, cái ghế dựa ở trước mặt cậu đã bị người ta kéo ra. Phó Tuân cúi người xuống, đúng lúc cùng cậu bốn mắt nhìn nhau “Đã nói rồi, cậu không cần trốn, không phải là tôi đã tìm được cậu rồi đấy à.”

Sở Chu “……”

Lúc này, Phó Trì mới được sống lại.

“Sử dụng đạo cụ, định vị vị trí của Phó Tuân, mau lên.”

Khi nhân viên công tác nói cho Phó Trì chạy đến thì hắn phát hiện ra Phó Tuân đang đè Sở Chu xuống. Phó Trì bước nhanh về phía trước, duỗi tay nhắm đến bảng tên của Phó Tuân, nhưng lại bị Phó Tuân kịp thời phát hiện, đứng dậy trốn mất.

“Haha.” Phó Trì che chắn ở trước mặt Sở Chu "Cậu thua chắc rồi, 1vs1 mà cậu còn chưa chắc sẽ đánh thắng được tôi, hiện tại chúng tôi lại còn có hai người nữa.”

Phó Tuân im lặng một lát, thế nhưng lại cười “Thật sao?”

Chỉ nghe thấy âm thanh thanh thúy của tiếng xé, bảng tên ở sau lưng Phó Trì đã bị Sở Chu bất ngờ xé xuống.

Phó Trì giật mình ngơ ra.

Phó Tuân dùng ngón tay kẹp một cái đạo cụ, không nhanh không chậm nói “Mặc kệ các người phía trước kề vai chiến đấu bao lâu, cuối cùng, cậu ấy vẫn là người của tôi mà thôi.”

Đó là một đạo cụ để phản bội, công dụng là có thể biến một ngươi trong đội của kẻ địch thành đội viên của mình, thời gian chỉ có mười lăm phút. Đây là công dụng của đạo cụ mà Phó Tuân rút được ở trò chơi đầu tiên.

Phó Trì hơi nheo mắt “Người của cậu? Ý cậu là người trong đội của cậu nhỉ.”

“……” Phó Tuân dừng một chút “Ý của tôi chính là như vậy.”

“Đây là lần đầu tiên tôi biết cậu cũng sẽ có vẻ đắc ý vênh váo như vậy đấy, xem ra chương trình này đã làm cậu thay đổi không ít.” Phó Trì cười, móc ra đạo cụ cuối cùng của mình “Vậy thì để bạn tốt của cậu chịu thiệt thay cậu đi.”

“Bạn tốt?” ánh mắt của Phó Tuân bất ngờ sáng lên, đột nhiên có vẻ như đang suy nghĩ gì đó, anh liếc mắt nhìn Sở Chu một cái.

Trên đạo cụ của Phó Trì viết [Bắn Ngược], sau khi sử dụng đạo cụ này, người xé bảng tên của hắn sẽ bị loại trừ thay hắn.

Cho nên, người bị loại trừ là Sở Chu.

Phó Tuân thở dài “Cho nên lại về như mở đầu rồi sao?”

Sở Chu kiến nghị “Nếu không hai người chọn địa điểm để quyết đấu, đi sảnh lớn nhé? Vừa vặn mọi người đều có thể xem.”

Phó Trì “Cũng được.”

Sảnh lớn, mọi người đứng hai bên chừa ra cho hai người bọn họ một khoảng sân, những người đã bị loại đứng quanh hóng chuyện. Camera không theo sát để quay được, cho nên đã được đặt tại bên cạnh cái sân.

Lúc hai người bọn họ sắp động thủ, Phó Tuân giữ chặt cánh tay của Phó Trì, đột ngột nói “Lúc trước cậu bảo tôi tự mình nghĩ kỹ đi, tôi cảm thấy tôi đã suy nghĩ cẩn thận rồi.”

Phó Trì bị phân tâm “Hả?”

Sau đó hắn đã bị Phó Tuân ném trên mặt đất.

Phó Trì nổi giận “…… Con mẹ cậu.”

—— Sao cậu lại phải nói chuyện tình cảm với tôi vào lúc này thế hả! Khiến ông đây siêu cấp tò mò đó! Trời ạ, gian xảo thật.

Hạ Nam Phong nhìn bọn họ đánh tới đánh lui đã mấy trận rồi mà vẫn không phân được thắng thua, cô ngồi xổm ở bên cạnh ngáp một cái “Bọn họ có thể không cần cố sức như vậy có được không, nhanh lên dùm đi, tôi muốn về nhà ngủ.”

Sở Chu cũng ngồi xổm ở bên cạnh cô, nhìn hai người bọn họ, hỏi “Tôi cảm thấy thầy Phó và anh Trì luôn là bộ dạng cân sức ngang tài, quan hệ của bọn họ vẫn luôn tốt lắm hả.”

Hạ Nam Phong nhân lúc hiện tại không có camera ghi hình mình thì nhỏ giọng lẩm bẩm “Đúng vậy, cậu thấy đó, tính cách của anh Tuân rất khó có bạn tốt, cũng chỉ có thể hợp nhau với người không biết xấu hổ như anh Trì mà thôi.”

“Như vậy à……” Sở Chu nghi hoặc “Nhưng tôi cảm thấy thầy Phó không khó ở chung tí nào, anh ấy khá tốt mà.”

“……” Hạ Nam Phong nghiêng đầu nhìn cậu, muốn nói lại thôi, một lúc lâu sau mới thay đổi cách nói “Cậu có rảnh thì nói chuyện với anh Tuân nhiều vào, cảm giác khi anh ấy ở cạnh cậu, cả người đều sôi nổi hơn một chút, chắc là anh ấy rất vui vẻ khi được làm bạn với cậu.”

Rốt cuộc, như là đã trôi qua 500 năm dài đằng đẵng, Phó Trì và Phó Tuân đồng thời nắm được bảng tên của đối phương, vào khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc, tay của Phó Tuân nhanh hơn một chút, xé được bảng tên của Phó Trì xuống, mà Phó Trì thì mới xé được có ba phần tư.

“Tôi phục, mệt chết ông đây rồi.” Phó Trì ngồi dưới đất, lau mồ hôi “Gặp phải chương trình quỷ quái gì thế này.”

Phó Tuân kéo hắn lên, mỉm cười “Cảm ơn.”

“Cậu biến đi.” Phó Trì tức giận cười "Cậu cứ giả vờ đi.”

Cuối cùng người thắng cuộc vẫn là Phó Tuân, sau khi chương trình kết thúc, Phó Trì đi tìm hắn hỏi han “Lúc nãy lời mà tên nhóc nhà cậu còn chưa nói xong, cậu nói cậu đã suy nghĩ kỹ cái gì thế?”

Phó Tuân hỏi lại hắn “Cậu nói, nếu cậu cảm thấy một người diện mạo và tính cách đều rất tốt, cùng người đó ở chung thực thoải mái, cậu sẽ coi người đó là cái gì?”

Bây giờ đến lượt Phó Trì ngốc ra “Cái gì?”

Phó Tuân đương nhiên nói “Đương nhiên là bạn bè rồi.”

Phó Trì “……”

Ông đây tò mò cả một trận đấu mà mẹ nó cậu chỉ nói được có mỗi thế này thôi á???

Tuy rằng hắn không cãi lại được đạo lý của Phó Tuân, nhưng con mẹ nó hắn sẽ tức chết mất.

Phó Trì vẫn chưa từ bỏ ý định “Vậy khi cậu nhìn thấy cậu ấy thân mật cùng với tôi, tại sao cậu lại buồn bực?”

“……” Phó Tuân tự hỏi một lát rồi đưa ra đáp án “Khả năng là tôi cảm thấy thật vất vả mình mới gặp được một người bình thường, tôi không muốn các cậu làm cho cậu ấy trật hướng.”

Phó Trì “……”

Muốn chửi bậy quá đi.

“Vậy chuyện mà tôi nói lần trước, cậu có đi điều tra cậu ấy không?”

Phó Tuân chậm rãi gật đầu “Còn chưa có kết quả.”

Tâm trạng của Phó Trì đột nhiên trở nên tốt hơn một chút, cảm thấy những lời mà mình nói không hoàn toàn bị biến thành rắm, cũng bị anh nghe lọt được một chút “Được rồi, trong lòng cậu hiểu rõ là được.”

…… Đã không nhịn được mà đi điều tra quá khứ của người khác rồi, bạn bè bình thường sẽ không làm những việc này đâu, để tôi nhìn xem bao giờ cậu mới chịu tỉnh ra.

__________

Sau ngày ghi hình của chương trình, chị Tiểu Mạc lập tức mang Sở Chu đi công ty điện ảnh gặp đạo diễn Vân Tú để ký hợp đồng, thế nhưng lại gặp được Phó Trì. Ký xong hợp đồng thì chị Tiểu Mạc vội vã về công ty chăm sóc thực tập sinh, chỉ có thể để Sở Chu tự mình đi về nhà.

Phó Trì tiễn Sở Chu ra cửa, ở trong hành lang, Sở Chu không nhịn được hỏi “Anh Trì, quan hệ của anh và đạo diễn Vân chắc là rất thân thiết nhỉ?”

Phó Trì mỉm cười “Thế mà đã bị cậu nhìn ra rồi, vậy thì tôi cũng lười phải giấu diếm.”

Sở Chu nghĩ thầm: Căn bản là anh cũng chả giấu nổi.

Phó Trì đột nhiên nhớ ra cái gì đó, gọi Sở Chu lại “Đúng rồi, cậu chờ một chút, tôi nhớ là Tú Tú có thiết kế huy hiệu logo cho bộ phim này, tôi lấy cho cậu một cái, để cậu làm kỷ niệm.”

Sở Chu đứng ở tại chỗ vừa xem di động vừa chờ, lúc này, cách đó không xa cửa thang máy mở ra, Sở Chu cảm thấy có người muốn đi ngang qua, nên đứng nép vào tường, tránh chặn đường của người khác.

Sau đó, cậu đột nhiên cảm giác được có một đôi chân dừng lại ở trước mặt cậu.

Một giọng nam hơi kinh ngạc, rồi lại như có chút vui sướng vang lên “…… Tiểu Chu?”

Sở Chu ngẩng đầu, thấy rõ người đàn ông trước mắt, trong lòng bỗng nhiên trở nên u ám.

“Ặc……”

$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$

Editor: Yingthebunny tại Wattpad.

*¹: Mấy cái này chắc là đố về nét chữ, vì tiếng Trung có khi thiếu một nét đã thành từ khác rồi, mà tui thì không có raw nên sẽ không để chữ tiếng Trung chuẩn ở đây cho mọi người xem được:( QT để như nào tui để y vậy luôn.

*²: Ba nghìn thước là ba nghìn mét:Đ chắc vậy.

P/S: Raw là 6370k từ....nên là hôm nay mới đăng nè, chứ không phải trốn việc đâu nhé:") Anh Phó thẳng quá:)))) đổi họ thành họ Cố đi thôi.