Sau khi tháo bịt mắt xuống, Hạ Nam Phong hơi híp mắt, cẩn thận mà đánh giá một vòng "Để tôi nhìn xem ai là người trong lòng mang ý xấu."
Lâm Vũ Thanh lòng mang ý xấu ra vẻ trấn định cười cười "Ai nói nhiều nhất."
Hạ Nam Phong khẽ hừ nhẹ một tiếng, quay đầu đi không thèm để ý tới hắn, đi cùng mọi người xem xét các căn phòng.
Kịch bản giống như tầng thứ nhất, chủ đề mỗi phòng đều khác nhau như cũ, nhưng vẫn có sự liên hệ, Sở Chu mỗi phòng đều nhìn kỹ, dựa ở cửa "Cả tầng này chắc là bài học về các cung hoàng đạo."
Phó Tuân nhíu mày "Cung hoàng đạo?"
Những thứ này một chút anh cũng không quen thuộc.
Sở Chu gật đầu, từ từ nói "Trên tường phòng thứ nhất bên trái vẽ cái bình nước, chắc là cung Bảo Bình, phòng thứ hai vẽ cái cân, chắc là cái cân của Thiên Bình, phòng thứ nhất bên phải vẽ một con dê, là cung Bạch Dương, phòng thứ hai cái là con bọ cạp, là cung Bọ Cạp."
Cậu thoáng dừng một chút, đột nhiên có chút tiếc hận mà thở dài "Đáng tiếc là tôi không rõ thứ tự thời gian lắm."
Hạ Nam Phong sờ cằm "Tôi có biết một chút, tôi là cung Bảo Bình, sinh nhật là tháng 1, bình nước chắc là sớm nhất. Anh họ là Bạch Dương, hình như là tháng 3……"
Ánh mắt của Phó Tuân bay tới trên người cô.
"Không phải nói anh." Hạ Nam Phong giải thích.
"Anh biết." Phó Tuân nghĩ thầm, anh biết người cô nói đến là tên hèn Phó Hàn Xuyên.
Tân Di đáp lời "Thứ tự tiếp theo chắc là Bọ Cạp và Thiên Bình."
Hạ Nam Phong nghi hoặc "Anh Tuân là cung Thiên Bình, sinh nhật vào tháng 9, có phải Bọ Cạp sẽ ở nửa đầu tháng 9 không?"
Lâm Vũ Thanh lập tức phản bác "Không đúng, tôi nhớ rõ là Thiên Bình trước rời mới tới Bọ Cạp, Thiên Bình ở đầu tháng 9, Bọ Cạp chậm một tháng, rơi vào tháng mười……!"
Tân Di do dự "Hả? Là tôi nhớ nhầm sao? Không có khả năng đâu, Lâm Vũ Thanh, chắc cậu đang cố ý lừa chúng tôi nhỉ."
"Cái gì?" Lâm Vũ Thanh nâng cao giọng "Tôi lừa anh?"
Nhìn thấy bọn họ lại sắp giống như trẻ em mẫu giáo cậu một câu tôi một câu gây ồn ào, Tần Tiểu Lâu vẫn luôn im lặng quyết định mở miệng nói một câu công bằng "Tôi nhớ rõ chắc là Thiên Bình ở đầu tháng."
Lâm Vũ Thanh nhân cơ hội vẩy mực lên người Tân Di, nhướng mày, ánh mắt không có ý tốt "Tôi nói này, Tân Di à, anh sẽ không cố ý nói sai đấy chứ."
"Haizzz, sao cậu lại bắt đầu hắt nước bẩn vào tôi, tôi chỉ đơn thuần nhớ nhầm mà thôi." Tân Di có chút ủy khuất, cẩn thận mà lùi về phía sau "Tên tiểu tử*¹ này, không phải cậu lại là quỷ nữa đấy chứ, đợi lát nữa xem tôi đi tìm gương đến chế ngự cậu!" Dứt lời hắn xoay người một cái đi vào phòng.
Mọi người đều bắt đầu giải manh mối, Sở Chu cũng tìm một căn phòng, vừa ngẩng đầu thì thấy, hình vẽ Thiên Bình trên vách tường vẽ rất to, lúc ở xa còn không cảm thấy khoa trương như vậy.
Lâm Vũ Thanh cũng đi vào theo, thấy trong phòng không có những người khác, vẻ mặt lập tức biến thành đau khổ đi đến bên cạnh Sở Chu, vô cùng hoảng loạn "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ, chúng ta có kế hoạch gì không?"
Sở Chu vùi đầu vào ngăn kéo "Cậu hoảng như vậy làm cái gì, vừa mới rồi không phải là rất ổn sao? Í?"
Cậu phát hiện trong ngăn kéo được dùng giấy xốp giấu đầu lòi đuôi mà che thứ gì đó, duỗi tay sờ mó, vậy mà lại là một tấm gương.
"Vận may tôi tốt như vậy sao? Nhưng vẫn phải nói là cái gương này có giả thiết "trăm phần trăm bị người xấu lấy"."
Lâm Vũ Thanh mặt ủ mày ê "Cái gương này dùng như thế nào, giống như vòng một phát thẻ người tốt cho nhau à?"
Sở Chu lắc đầu "Kịch bản này đã được dùng ở vòng một rồi, nó sẽ thay đổi."
Lâm Vũ Thanh nghĩ "Đi soi người tốt, sau đó bôi nhọ họ là quỷ?"
Sở Chu "Ừ."
Lâm Vũ Thanh xung phong nhận việc "Vậy thì đưa gương cho tôi đi, nếu tôi bị lộ ra là có vấn đề, cậu so với tôi thì đáng tin hơn, sự tồn tại của cậu cũng tương đối ổn thỏa."
Sở Chu cười "Đừng bi quan như vậy, nỗ lực đóng vai cho tốt một chút, bọn họ sẽ tin cậu."
Lâm Vũ Thanh khiêm tốn hỏi "Đóng như thế nào mới tốt đây!"
Sở Chu trả lời đơn giản lưu loát "Giải ra một số câu hỏi là được."
Lâm Vũ Thanh nóng nảy "Tôi sẽ không giải được đâu!"
"Không có việc gì, tôi sẽ giải, vừa rồi tôi đi xem phòng bên phải, phát hiện ra manh mối rất rõ ràng, không cần tìm." Sở Chu nhìn ra ngoài cửa, xác định không có ai, mới nhỏ giọng nói vào tai Lâm Vũ Thanh, như là bí mật mưu đồ cái gì vậy "Lát nữa cậu hãy làm theo lời tôi nói……"
Lâm Vũ Thanh sau khi nghe hiểu thì nhớ kỹ một số điều, cũng không cầm lòng được mà cảm thán "Sở Chu, cậu thông minh thật đấy."
Sở Chu phúc hậu và vô hại mà chớp mắt, sau đó nhét gương vào trong tay Lâm Vũ Thanh, vỗ vỗ cánh tay hắn "Cố lên."
__________
Ven tường bên phải trong phòng cung Bạch Dương, trên một cái tủ cao có một hình người được điêu khắc ở giữa tủ, nhìn qua hình điêu khắc thì trông giống một chiến sĩ, một tay cầm giáo một tay cầm khiên, trên tường phía sau có viết một hàng chữ tiếng Anh "Achilles."
Phó Tuân duỗi tay sờ dòng chữ này "Nhìn qua giống như tên tiếng Anh."
"Em tìm được rồi!" Hạ Nam Phong lại tìm được một quyển trục ở trong một căn phòng khác, gấp không chờ nổi mà mở ra, biểu cảm trên mặt lại nháy mắt nghi hoặc "Cái gì đây…… A cái gì Lưu Tư? Tên này thật khó đọc, nội dung bên trong chính là chuyện xưa của hắn, mẹ ơi sao cái này lại khó đọc như vậy, em ghét nhất là đọc văn bản...…"
Phó Tuân đi tới cầm lấy quyển trục "Để anh xem."
"Achilles." Một giọng nam ôn nhuận dễ nghe đột nhiên vang lên ở cửa, Phó Tuân và Hạ Nam Phong ngẩng đầu lên, phát hiện ra Lâm Vũ Thanh tự tin đầy mặt mà đứng ở cửa.
"Sao cậu lại tới đây……"
Hạ Nam Phong còn chưa có hỏi xong, đã bị Lâm Vũ Thanh chặn lời.
"Không cần đọc văn bản đâu, đây chính là một câu chuyện thần thoại, một người tên là Achilles, vô địch vô cùng, nhưng lại có một điểm yếu chí mạng……" Lâm Vũ Thanh vừa nói vừa bước đi, nhàn nhã mà đi tới trước bức điêu khắc, nhẹ nhàng ấn vào gót chân của bức tượng "Nhược điểm của hắn là ở gót chân, đây chính là gót chân của Achilles."
Chỉ nghe thấy một tiếng "cạch", ngăn tủ ở phía dưới bức điêu khắc mở ra, Lâm Vũ Thanh không nhanh không chậm mà lấy ra một quân bài có số từ bên trong, đưa cho Hạ Nam Phong.
Hạ Nam Phong sau một lúc lâu mới hoảng hồn, có hơi không thể tưởng tượng nổi "Mẹ ơi, Lâm Vũ Thanh đột nhiên sao lại trở nên thông minh rồi."
Phó Tuân cũng rất có hứng thú mà đánh giá Lâm Vũ Thanh từ trên xuống dưới, im lặng không nói gì. Lâm Vũ Thanh cảm giác ánh mắt này làm người ta có hơi nổi da gà, khí thế mạnh mẽ vừa mới được khoác lên thì không nhịn được mà hạ xuống vài phần.
Phó Tuân không chút để ý mà mở miệng "Thì ra là thế, dòng chữ tiếng Anh trên tường là tên tiếng Anh của hắn, đúng không?"
Lâm Vũ Thanh quay đầu lại liếc mắt nhìn tường một cái "Không…… Không sai!"
"Sở Chu đâu?" Phó Tuân đột nhiên dò hỏi.
"Hả…… Hả?" Lâm Vũ Thanh còn chưa kịp có phản ứng gì trước sự thay đổi này.
Phó Tuân chậm rãi tới gần hắn, tiếp tục kiên nhẫn hỏi "Không phải cậu ấy vẫn luôn đi cùng cậu sao?"
"À…… Thì……" Có thể là do không khí quanh người Phó Tuân cho người ta có cảm giác người sống không ai dám chạm vào, anh càng tới gần, Lâm Vũ Thanh lại càng không nhịn được sự chột dạ, cũng không có cách nào thể hiện kỹ năng diễn xuất, nói chuyện ấp a ấp úng "Sở Chu à…… Cậu ấy, cậu ấy ghét bỏ tôi quá ngốc, nên đã đuổi tôi ra ngoài rồi."
"Cũng tốt." Phó Tuân không mặn không nhạt nói "Vậy cậu đợi cùng với Nam Phong đi, tôi đi tìm Sở Chu."
Sau khi Phó Tuân không quay đầu lại mà rời đi, Lâm Vũ Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, trong lòng mặc niệm "Sao mình cảm thấy Phó Tuân không bị lừa một chút nào, người anh em Sở Chu…… Cậu cố lên nhé.
$$$$$$$$$$$$$$$$$$$$
Editor: YingTheBunny tại Wattpad.
*¹: Đúng ra là nó mà thuần Việt thì sẽ là "người trẻ tuổi" nhưng tui thấy để vậy không hay nên giữ nguyên gốc nhé.
P/S: Trừi ưiiiii hôm nay tui đi cafe xong rồi mưa quá về muộn ăn cơm xong rồi 8 rưỡi mới đánh:(