Chú Tần vốn là người ham sống, mổ ruột thừa nhưng phải đến tận bệnh viện tư nhân tốt nhất thành phố A, nằm trong top 5 bệnh viện tư tốt nhất cả nước.
Và bác sĩ thực hiện ca mổ cũng là bác sĩ hàng đầu.
Lúc Tần Gia Mộc và ba mẹ cậu đến phòng bệnh, thấy một bác sĩ nam còn trẻ, dáng người cao gầy, đeo khẩu trang, còn đeo một chiếc kính gọng vàng, cả người tỏa ra hơi thở cấm dục, giọng nói trầm trầm khiến người ta nghe chỉ muốn ngủ.
Bác sĩ dặn dò rất nghiêm túc, kĩ lưỡng, chú thím Tần chỉ biết gật gật.
Đến khi dặn dò xong, vị bác sĩ lúc này mới nhìn ra phía cửa phòng bệnh, khẽ gật đầu với gia đình Tần Gia Mộc mới đến, sau đó rời đi.
Khí chất lạnh lùng của người đàn ông này khiến Tần Gia Mộc không nhịn được mà nhìn một cái.
Lại phát hiện lúc cậu quay người nhìn anh ta, anh ta cũng quay người lại.
Aiss, thật ngại quá!
Chú Tần vừa mới mổ xong nên chỉ có thể dựa vào cái giường tự động, muốn ngồi thì lại điều khiển cho nó dựng lên, muốn nằm thì hạ xuống.
Sau khi hỏi thăm tình hình vết mổ, Tần Gia Mộc ngồi một bên nghe mấy vị trưởng bối trong nhà nói chuyện, có chút buồn chán.
Thím Tần để ý thấy, cười bảo cậu.
"Mộc Mộc à, bệnh viện không phải nơi tốt, nhất là với người trẻ tuổi, con ra ngoài hóng gió một chút cho thoáng đi."
Mẹ Tần cũng đồng tình.
"Đúng đó, con đi đi."
Tần Gia Mộc nghe thế liền vui vẻ đi ra ngoài.
Cậu đi dạo trong khuôn viên bệnh viện một vòng, lúc thấy đi đã khá lâu rồi mới định quay lại phòng bệnh.
Trên đường quay lại, cậu thấy một ông chú tay xách rất nhiều đồ.
Vốn là không để ý lắm, nhưng ông chú đi cùng hướng với cậu, hơn nữa lúc đi lên bậc thang để vào trong sảnh của bệnh viện, ông chú bị rơi đồ.
Túi hoa quả trên tay rơi xuống, táo, nho lăn lóc trên đất.
Tần Gia Mộc thấy thế liền chạy đến giúp một tay.
Cậu nhặt hoa quả lên, phủi sạch chúng rồi cho vào túi.
Sau đó cậu chủ động muốn xách túi giúp ông chú đến phòng bệnh.
Vì trên tay có nhiều đồ nên không tiện từ chối, thế là ông chú kia liền đồng ý.
Trên đường đi, hai người nói chuyện một hồi, hỏi ra mới biết ông chú này là một đạo diễn, họ La, hôm nay vợ bị ốm, lại không muốn nhờ điều dưỡng riêng của bệnh viện, muốn tự mình chăm sóc, nên tự mình mang hơi nhiều đồ.
Tần Gia Mộc giúp mang đồ vào phòng bệnh, cậu chào tạm biệt hai vợ chồng một tiếng rồi rời đi.
Nhưng lúc cậu mới đi đến cửa thì vị đạo diễn La gọi cậu lại.
"Sao vậy chú?"
"À, đây, chú có thứ này." - Nói rồi ông chú rút từ túi áo ra một tấm danh thiếp.