Chương 93: Phiên ngoại 1: Nhẫn (Cổ đại)
Hai năm sau.
Liễu Miên Hạ gần đây cứ là lạ.
Người đầu tiên phát hiện ra chuyện này chính là yêu tinh dính người Cố Thần Chi.
Cố Thần Chi phát hiện ca ca mỗi ngày đều sẽ lẳng lặng đi ra ngoài đến giờ cơm chiều mới về.
Đương nhiên, ngày thường Liễu Miên Hạ cũng sẽ thường xuyên ra ngoài.
Nhưng Cố Thần Chi cảm giác ca ca mấy ngày nay cứ lạ lắm.
Thời gian Cố Thần Chi so với mấy nam nhân cần phải đến nha môn làm việc, thượng triều, hay đến bệnh viện càng tự do hơn một chút, tùy thời rảnh rỗi là có thể về nhà.
Thẩm Tử Ngọc thì nhiều năm nay luôn ở trong viện của mình, rất ít ra cửa.
A Từ chưởng quản toàn bộ chi phí tiêu dùng của gia đình, còn phải chăm sóc tam thiếu gia vừa tròn một tuổi nên cũng không có khả năng mỗi phút mỗi giây đều nhìn chằm chằm Liễu Miên Hạ.
Có rất nhiều lần Cố Thần Chi buổi sáng về nhà không thấy ca ca, buổi chiều về cũng chưa thấy ca ca về.
Hỏi A Từ, A Từ chỉ biết Liễu Miên Hạ là đi ra ngoài làm việc, cụ thể làm chuyện gì thì hắn lại chưa bao giờ hỏi đến.
Hôm nay sau khi ăn xong bữa sáng, Cố Thần Chi cố ý ở nhà không đến cửa hàng.
Liễu Miên Hạ ôm đứa con thứ ba của mình hôn hôn rồi giao bánh bao nhỏ cho A Từ, xoay người muốn ra cửa.
"Ca ——" Cố Thần Chi như cái đuôi nhỏ dính theo sau Liễu Miên Hạ, "Em muốn đi đâu? Ta cùng em đi được không?"
Liễu Miên Hạ dừng lại bước chân, nói: "Đệ hôm nay rất nhàn sao?"
Cố Thần Chi gật gật đầu nói: "Tạm thời không có việc gì gấp a."
Liễu Miên Hạ sắc mặt do dự, hiển nhiên là không muốn mang theo Cố Thần Chi cùng đi.
"Ta... Không tiện mang đệ đi cùng..."
Chuông cảnh báo trong lòng Cố Thần Chi kêu vang, lập tức chất vấn nói: "Em muốn đi đâu? Em có phải lại có người ở bên ngoài hay không?! Là ai?!"
Liễu Miên Hạ vội vàng lắc đầu nói: "Không phải không phải! Đệ hiểu lầm rồi! Ta có mọi người là đủ rồi, đời này sẽ không có người khác nữa!"
Cố Thần Chi không thuận theo buông tha y: "Vậy em muốn làm chuyện gì? Vì sao không tiện mang ta đi? Có cái gì ta không thể xem sao?"
Liễu Miên Hạ trầm ngâm một chút: "Thật ra cũng không phải không thể xem..."
Cố Thần Chi thúc giục nói: "Vậy em mang ta đi đi!"
Liễu Miên Hạ thở dài, "Ta đã muốn cho mọi người một kinh kỉ a, ta cũng không làm chuyện gì xấu, đệ lại biểu hiện như đang muốn bắt gian vậy đó."
Cố Thần Chi vẫn không tin y: "Kinh hỉ cái gì! Đừng để tới lúc đó là kinh hách mới đúng! Nếu không làm chuyện xấu sao lại không cho chúng ta biết!"
Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ nói: "Được được, ta mang đệ đi, nhưng đệ không được nói chuyện này cho những người khác biết không?! Nếu không sẽ trừ của đệ một ngày!"
Cố Thần Chi vội ngoan ngoãn giơ tay thề: "Ca em yên tâm! Ta tuyệt đối không nói cho người khác!"
Liễu Miên Hạ cùng Cố Thần Chi ngồi lên xe ngựa, sau đó xe dừng lại trước một cửa hàng trang sức nhãn hiệu lâu đời.
Cố Thần Chi cũng có nghe qua tên tuổi cửa hàng này, tuy không phải là cửa hàng buôn bán được nhất trong kinh thành nhưng lại có trên trăm năm lịch sử, đời đời đều dựa vào tay nghề gia truyền này kiếm cơm.
Liễu Miên Hạ tiến vào cửa hàng liền có tiểu nhị trẻ tuổi cười niềm nở tiến đến nghênh đón, hiển nhiên là có quen biết.
"Công tử tới rồi, mau vào bên trong, sư phó cứ nhắc ngài mãi thôi."
Hai mắt Cố Thần Chi tràn ngập ý lạnh, mắt như đèn pha muốn soi xem ca ca có phát sinh chuyện gì cùng các nam hài trẻ tuổi trong cửa hàng này không.
Nhìn nửa ngày, Cố Thần Chi cũng không thấy được manh mối gì.
Liễu Miên Hạ dẫn hắn tới hậu viện, ở đó có một gian nhà rộng rãi thoáng mát, là phòng của nhóm sư phó dùng để chế tác trang sức.
Bên trong có một lão nhân mái tóc hoa râm đang mài giũa một chiếc nhẫn tinh xảo.
Hắn quay đầu lại thấy Liễu Miên Hạ liền cười nói: "Tới rất vừa lúc, lão hủ may mắn không làm nhục mệnh, bộ nhẫn này của công tử hôm nay xem như đã hoàn thành, mời công tử xem qua."
Đôi tay lão nhân phủng một chiếc hộp chạm trổ tinh xảo đưa cho Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ còn chưa kịp nhận lấy đã bị Cố Thần Chi chặn đường cầm đi.
Chiếc hộp kia không tính là lớn, là hình chữ nhật lớn hơn hai bàn tay một chút.
Nắp hộp mở ra, bên trong chỉnh chỉnh tề tề bày ba hàng hộp nhỏ, mỗi hàng có 3 hộp, tổng cộng là chín cái.
Cố Thần Chi linh quang trong đầu chợt lóe, tức khắc hiểu rõ đây là nhẫn ca ca đặc biệt thiết kế cho mỗi người bọn hắn!
"Cái nào là của ta? Ta muốn đeo!" Chút không vui buổi sáng trong lòng Cố Thần Chi nháy mắt bay biến, như nhóc cún Nhật dùng sức phe phẩy đuôi bên người Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ nở nụ cười, đem chiếc hộp đầu tiên góc phải bên dưới hộp lấy ra đưa cho Cố Thần Chi.
Cố Thần Chi lập tức hưng phấn mở hộp ra.
Một chiếc nhẫn thuần màu trắng bạc lẳng lặng nằm trong hộp nhung màu đen, chiếc nhẫn này hoàn toàn không có hoa văn dư thừa, chỉ ở mặt bên vòng tròn nạm một vòng viền vàng tinh tế, sườn trong nhẫn có khắc vài chữ xinh đẹp —— Nắm lấy tay người.
Cố Thần Chi gấp không chờ nổi đeo nhẫn lên ngón tay của mình, ngón tay cái mang không vào, ngón trỏ cũng mang không vừa, hắn vừa hướng ngón giữa định đeo vào thì Liễu Miên Hạ đã trực tiếp đoạt lấy, thay hắn mang đeo lên ngón áp út.
—— Rất vừa vặn.
Cố Thần Chi hưng phấn như đứa bé được kẹo, giơ tay nghiêng ngả thưởng thức.
Liễu Miên Hạ cười mắng nói: "Thật ngốc. Đi thôi!"
Cố Thần Chi tung tăng đi theo sau Liễu Miên Hạ, đôi mắt hướng tới cái hộp trong tay y, "Ca —— Những người khác đều giống ta sao? Cho ta xem một cái đi."
"Không cho xem!" Liễu Miên Hạ nói, "Mỗi người đều không giống nhau, chờ buổi tối ta sẽ đưa cho bọn họ, bằng không sẽ không còn kinh hỉ nữa!"
Cố Thần Chi xin xỏ không được cũng không tiếp tục rối rắm nữa, lực chú ý lại đặt trên chiếc nhẫn trên tay mình, tuy rằng kiểu dáng đơn giản nhưng nhìn bao nhiêu cũng không đủ đâu, bởi vì đây là ca ca tặng hắn!
Không biết vì sao phải đeo trên ngón áp út, chẳng qua hắn chẳng quan tâm, ca ca muốn hắn mang ngón nào thì hắn liền mang ngón đó!
...
Đến buổi tối cả nhà tề tụ, quả nhiên Liễu Miên Hạ liền đem hộp nhẫn ra.
Y dựa theo trình tự, đem từng chiếc hộp nhỏ chia cho mỗi nam nhân của mình.
Cuối cùng đem chiếc hộp ở chính giữa mở ra.
Chiếc nhẫn nằm ở đó, là của chính y Liễu Miên Hạ.
"Ở quê hương của ta, nếu đã kết hôn thì hai bên sẽ mang nhẫn."
"Có người nói, đeo nhẫn chính là trói chặt lấy nhau."
"Phải mang trên ngón áp út nha, bởi vì ngón áp út có một mạch máu nối với trái tim, tượng trưng cho tình cảm giữa chúng ta đều đem đối phương đặt ở gần trái tim nhất."
"Bên trong nhẫn của mọi người có khắc 'Nắm lấy tay người', bên trong nhẫn của ta có khắc 'Cùng nhau bạc đầu'."
Lệ Kiêu là người đầu tiên mở hộp ra, nhẫn của hắn khá rộng và dày, cũng tương đối rắn chắc, nó một màu đen khắc hoa văn hình thoi bên trên, cùng khí chất và hình thể hắn cực kỳ xứng đôi.
Lệ Kiêu cười đến nứt miệng, hôn bẹp lên nhẫn một cái, "Đẹp!"
Cố Thần Chi giơ lên tay mình, "Sao Kiêu ca lại là màu đen của ta lại màu bạc? Màu đen nhìn đẹp hơn!"
Liễu Miên Hạ trừng mắt nhìn hắn một cái, "Làm sao? Đệ không thích màu bạc? Vậy đệ đổi với A Kiêu!"
Lệ Kiêu vội vàng che tay mình lại, đầu lắc như trống bỏi, "Không đổi không đổi! Của ta đẹp!"
Cố Thần Chi nói: "Ai nói muốn đổi! Của ta đẹp hơn!"
Nhẫn của A Từ cũng là màu bạc, chỉ dát một sợi chỉ vàng chính giữa mặt nhẫn.
"Cảm ơn thiếu gia." A Từ mỉm cười lặng lẽ vuốt ve nhẫn của mình.
Nhẫn Tiêu Hữu Hằng có chút đặc biệt, mặt nhẫn là từ màu đen thuần ghép cùng màu vàng kim, thật giống như một vòng đen cùng một chiếc vòng vàng khảm cùng một chỗ.
Tựa như thân phận của hắn, tôn quý điển nhã.
Tiêu Hữu Hằng vuốt ve chiếc nhẫn, cười nói: "Ta rất thích."
Nhẫn của Dương Quân Khanh là màu bạc, không có một chút trang trí dư thừa nào, đơn giản đến đơn sơ, ở dưới ánh đèn tỏa ra một ánh sáng lạnh như ánh trăng bạc thanh lãnh cao ngạo.
Mà nhẫn của Bùi Trạm chạm khắc không giống những người khác, cũng là chiếc nhẫn thuần đen nhưng lại có hình dáng cành trúc giao nhau, cực kì có ý tứ.
Bùi Trạm liếc mắt một cái liền hiểu rõ tâm ý Liễu Miên Hạ.
—— Lang kỵ trúc mã lai.
( Trích trong câu thơ thứ 3 thuộc tác phẩm Trường Can hành kỳ 1 của Lý Bạch
Thiếp phát sơ phú ngạch Chiết hoa môn tiền kịch Lang kỵ trúc mã lai Nhiễu sàng lộng thanh mai)
Bùi Trạm vô cùng vừa lòng chiếc nhẫn này, khóe môi nhếch lên muốn áp xuống cũng áp không được, ngoài miệng lại lạnh lùng nói: "Qua loa đại khái, nhưng rất đáng giá."
Nhẫn Lệ Duệ màu đen, mặt nhẫn có một đường cong ở giữa, cũng khảm thêm một viên kim cương hình vuông màu đen chính giữa.
Viên kim cương màu đen này vẫn là do Cố Thần Chi từ bên kia bờ biển mang về, nó phiếm màu thần bí lại toát lên vẻ ưu nhã.
Thật giống như đỉnh đầu vương miện, hoặc là một thanh quyền trượng tượng trưng cho địa vị chính phu của Lệ Duệ.
Lệ Duệ cười sờ sờ nhẫn trên ngón áp út, "Nguyên lai mấy ngày nay Hạ Nhi là gạt chúng ta mời người chế tác những chiếc nhẫn này, xem ra chúng ta đều hiểu lầm Hạ Nhi, còn tưởng rằng chúng ta lại sắp có thêm một người huynh đệ mới."
Liễu Miên Hạ tức khắc xù lông, thở phì phì nói: "Ta nói được thì làm được! Không thể nào lại có những người khác! Các huynh đều không tin ta!"
Lệ Duệ kéo Liễu Miên Hạ vào trong lồng ngực, cúi đầu hôn lên tóc y dỗ dành: "Hạ Nhi đừng tức giận, là Duệ ca không đúng, Duệ ca hẳn nên càng thêm tín nhiệm em nhiều hơn. Từ nay về sau chúng ta sẽ không bao giờ suy nghĩ miên man nữa."
Liễu Miên Hạ hừ nói: "Như này còn tạm được!"
Cuối cùng còn dư lại hộp của Thẩm Tử Ngọc chưa mở ra.
Ánh mắt mọi người đều nhìn chằm chằm Thẩm Tử Ngọc.
Liễu Miên Hạ thúc giục nói: "Mở ra nha."
Thẩm Tử Ngọc rũ xuống mi mắt, chậm rãi mở ra hộp trong tay.
Nháy mắt nhìn thấy chiếc nhẫn bên trong, hốc mắt Thẩm Tử Ngọc thoáng chốc đỏ lên.
Đó là một chiếc nhẫn trong suốt.
Liễu Miên Hạ vội nói: "Đừng nghĩ răng đây là thủy tinh a! Ta sao có thể dùng đồ giá rẻ như thế, đây là loại phỉ thúy thủy tinh cao cấp nhất đó."
—— Giá trị liên thành.
Nó là chiếc nhẫn quý giá nhất.
Liễu Miên Hạ chạy đến bên người Thẩm Tử Ngọc, giúp hắn đeo nhẫn lên.
"Không thích sao? Vui lên nào, Tử Ngọc của ta là tốt nhất, tinh thuần xinh đẹp như chiếc nhẫn này vậy."
Thẩm Tử Ngọc ôm chặt Liễu Miên Hạ.
Em mới là điều tốt đẹp nhất trong trái tim chúng ta.