Các Phu Quân Của Ta

Chương 83: Thẩm thất




Chương 83: Thẩm thất

Ngày hôm sau Liễu Miên Hạ trực tiếp nói ra ý nghĩ của mình cho Thẩm Tử Ngọc.

"Ta không phải không thích huynh, nhưng nếu huynh phải làm bình phu thì như vậy đối với mấy người bọn họ chính là không công bằng."

"Nếu huynh khăng khăng không muốn cùng ta về nhà, vậy như này đi."

"Huynh là thị lang của ta, tính ra vẫn nên về ra mắt mọi người, sau khi Duệ ca trở về huynh phải đi bái kiến phu chủ."

"Dựa theo quy củ trong nhà, sau khi huynh vào cửa thì chúng ta có bảy ngày thế giới hai người, sau đó sẽ thay phiên nhau mỗi người một đêm, ban ngày không tính."

"Cho nên ta về sau khả năng sẽ không thể mỗi ngày đều tới gặp huynh, cũng sẽ không tùy tiện ngủ lại mà sẽ theo quy củ mà làm."

Liễu Miên Hạ còn không quên tiếp tục khuyên Thẩm Tử Ngọc, "Nếu huynh cùng ta về nhà, chúng ta chỉ cần ở nhà là có thể tùy thời tùy chỗ gặp nhau, chỉ có buổi tối là thay phiên tới chỗ các huynh ngủ."

Thẩm Tử Ngọc sắc mặt lãnh đạm, viết trên sách nhỏ: 『Em hôm qua không phải nói như thế』

Đối mặt với mỹ nhân khiển trách, Liễu Miên Hạ ho khan một tiếng, cười nói: "Ngày hôm qua ta quá xúc động, suy xét không chu toàn."

Ngày hôm qua bị nam yêu tinh Thẩm Tử Ngọc này hầu hạ đầu óc nóng lên, nói chuyện đều không trải qua đại não.

Cũng không nghĩ Hữu Hằng còn chưa làm bình phu, Thẩm Tử Ngọc sao có thể làm bình phu?

Nếu y sắc lệnh trí hôn để Thẩm Tử Ngọc làm bình phu, vậy sẽ thật sự làm các phu quân khác của y thất vọng buồn lòng.

Thẩm Tử Ngọc rũ xuống mi mắt, 『Là ta cầu quá nhiều』

『Ta cùng em trở về』

"Huynh nói thật?!" Liễu Miên Hạ đôi mắt sáng bừng vui mừng không thôi.

Liễu Miên Hạ ôm chặt Thẩm Tử Ngọc, giống như động vật nhỏ cọ loạn trong ngực hắn, "Tử Ngọc, Tử Ngọc, ta biết huynh tốt nhất! Huynh mới không phải là người gây rối vô cớ! Chúng ta hôm nay liền về nhà!"

Biện pháp Tam Lang nói còn chưa dùng đâu, không thể tưởng được Tử Ngọc là đáp ứng y rồi!

Liễu Miên Hạ thật sự đặc biệt vui vẻ.

Như vậy không cần phiền toái Tam Lang nữa!

Liễu Miên Hạ chờ Thẩm Tử Ngọc đồng ý đã lâu, lúc này đương nhiên không muốn kéo dài nữa mà trực tiếp mang theo người về Vương phủ.

Nhưng mà ban ngày các nam nhân đều không có ở nhà, từng người đều có công việc nên chỉ có A Từ ở nhà chiếu cố Tiêu Cẩm Dịch.

Mang thị lang về nhà không cần phải gióng trống khua chiêng, Liễu Miên Hạ bước chân nhẹ nhàng vào cửa, từ trong tay A Từ đón lấy con trai mình rồi hôn lên gương mặt non mềm của bé.

Sau đó giới thiệu với A Từ, "Đây là Thẩm Tử Ngọc, huynh cũng đã biết hắn là ai rồi đó nên ta không cần nhiều lời nữa, Tử Ngọc từ hôm nay trở đi sẽ ở trong nhà chúng ta!"

Lại giới thiệu A Từ với Thẩm Tử Ngọc: "A Từ là bồi thị của ta, từ nhỏ đã ở bên người ta. Thân phận tuy rằng là thị lang nhưng trong lòng ta A Từ cũng giống những người khác, đều là phu quân của ta."

Thẩm Tử Ngọc vừa vào cửa đã phá vỡ thân phận thị lang duy nhất của A Từ.

Hắn quy củ hành lễ với A Từ, nhận hắn làm huynh trưởng.

A Từ cũng thản nhiên nhận lễ.

"Từ khi Hạ Nhi bắt đầu nhắc tới người trước mặt bọn ta thì trong phủ đã chuẩn bị xong viện tử, chờ em ấy mang ngươi về thôi," A Từ cười nói, "Đợi cũng đã vài tháng cuối cùng cũng chờ được ngươi, viện tử của ngươi ở phía đông, để ta mang ngươi qua."

Liễu Miên Hạ ôm con trai nhà mình nói: "Ta cũng muốn đi cùng!"

A Từ ôm Tiêu Cẩm Dịch về lại không muốn thiếu gia nhà mình phải mệt.

Viện tử cho Thẩm Tử Ngọc cũng giống như những người khác, trong Vương phủ ngoại trừ chỗ ở của Tiêu Hữu Hằng và Liễu Miên Hạ thì các nam nhân khác cũng không khác nhau lắm. Tất cả chi phí ăn mặc cũng đều giống nhau, nếu bản thân muốn thêm tiền chi tiêu thì cũng sẽ không tính vào.

"Duệ ca bọn họ cũng không biết lúc nào mới trở lại kinh thành, ta nhớ bọn họ, cũng nhớ Tiếu Tiếu." Mấy người ở trong viện Thẩm Tử Ngọc nhìn một vòng, Liễu Miên Hạ không khỏi cảm thán nói.

A Từ nói: "Sáng nay vừa mới nhận được tin từ Tấn Dương, phu chủ và Dương đại ca đang trên đường trở về, phu chủ đã mãn nhiệm kỳ nên phải về kinh báo cáo công tác, lần này tất nhiên sẽ được thăng chức."

Liễu Miên Hạ kinh hỉ nói: "Thật tốt quá! Người một nhà chúng ta cuối cùng có thể đoàn tụ rồi! Trong tin có nói bọn họ còn bao lâu nữa sẽ đến sao?"

A Từ cười nói: "Này cũng không rõ lắm, còn phải xem phu chủ bọn họ đi nhanh hay chậm. Chẳng qua chậm nhất cũng chỉ nửa tháng nên thiếu gia đừng nóng vội, rất nhanh sẽ có thể nhìn thấy bọn họ."

"Ân!" Liễu Miên Hạ gật đầu thật mạnh.

Y ngược lại lôi kéo tay Thẩm Tử Ngọc, tâm tình cực tốt, "Dụng cụ hằng ngày đều không cần huynh lo lắng, quần áo cũng đã được chuẩn bị tốt, đều là kích cỡ của huynh. Mỗi một kiện đều là ta tự mình thiết kế, lần sau huynh mặc xem có thích hay không, không thích ta lại thiết kế lần nữa."

Thẩm Tử Ngọc khẽ gật đầu.

A Từ nhịn không được nói: "Thiếu gia thật bất công, cũng chưa thiết kế cho ta nhiều quần áo như thế."

Liễu Miên Hạ vội nói: "Ngày mai liền thiết kế! Mỗi ngày đều thiết kế cho các huynh nhiều thiệt nhiều!"

A Từ nói: "Thiếu gia, chúng ta để Thẩm công tử tự mình làm quen hoàn cảnh đi, ta có việc muốn cùng em nói."

"Được nha," Liễu Miên Hạ đáp, lại dặn dò Thẩm Tử Ngọc, "Trong phòng có cái cơ quan nhỏ nối với một cái chuông nhỏ, nếu huynh có việc muốn gọi người hầu thì trực tiếp kéo dây thừng đó là được rồi, buổi tối ta lại đến bồi huynh."

Liễu Miên Hạ cùng A Từ ra khỏi viện tử Thẩm Tử Ngọc, một bên trêu đùa Tiêu Cẩm Dịch trong lòng A Từ, một bên hỏi hắn: "Huynh có chuyện gì muốn nói nha?"

A Từ gọi vú nuôi bế Tiêu Cẩm Dịch đi, cảm xúc nhất thời phập phồng.

"Thiếu gia, em gần đây mỗi ngày trong lòng đều nhớ tới Thẩm Tử Ngọc, hắn lớn lên đẹp như vậy... Ta... Ta căn bản không thể nào so cùng với hắn... Bây giờ người đã trở về, chỉ cầu thiếu gia đừng quên ta là được."

Tim Liễu Miên Hạ tức khắc mềm thành một mảnh, cánh tay treo lên cổ A Từ, nhón chân hôn hôn môi hắn, "Sao lại quên huynh được? Gần đây là ta không tốt, làm huynh lo lắng rồi. Lúc trước chính là bởi vì hắn không muốn về nên ta mới nhớ mong mỗi ngày."

"Bây giờ huynh ấy đã ở trong nhà, lúc nào muốn ta đều có thể gặp, ngược lại sẽ không tâm tâm niệm niệm như lúc trước nữa."

"Còn nữa, A Từ của ta có kém huynh ấy chỗ nào đâu? Vừa ôn nhu lại soái khí, ai dám nói huynh kém hắn!"

A Từ bị Liễu Miên Hạ khen đến ngượng ngùng, nhưng cũng rất cao hứng, nhịn không được nở nụ cười.

Liễu Miên Hạ nói: "Huynh yên tâm, chẳng lẽ huynh thấy ta giống loại người rất dễ bị sắc đẹp làm cho mê muội sao? Nếu thật như vậy thì hậu viện của ta không biết đã có bao nhiêu thị lang rồi. Huynh chiếu cố bảo bảo vất vả, ta sẽ bồi huynh nhiều hơn."

A Từ sắc mặt đỏ lên, khó được lớn mật yêu cầu, đem thiếu gia nhà mình áp vào trong ngực, thấp giọng nói: "Ngay bay giờ, ta muốn ngay bây giờ."

Lão công nhà mình có yêu cầu, Liễu Miên Hạ đương nhiên sẽ thỏa mãn, y chủ động dâng lên môi hôn nồng nhiệt, duỗi tay cởi bỏ đai lưng A Từ...

...

Hai người ở trong hoa viên làm một lần, sau khi kết thúc sắc trời cũng đã sầm tối.

Chạng vạng Tiêu Hữu Hằng, Lệ Kiêu còn có Bùi Trạm lần lượt về nhà, người một nhà giống như ngày thường cùng nhau ăn cơm tối, Thẩm Tử Ngọc tất nhiên cũng bị Liễu Miên Hạ gọi lại đây.

Tin Thẩm Tử Ngọc hôm nay nhập phủ, mấy người Tiêu Hữu Hằng bọn họ vừa trở về cũng đã biết.

Lúc này ở trên bàn cơm nhìn thấy người thật, ngược lại cũng không thấy ngoài ý muốn.

Trước khi ăn cơm Liễu Miên Hạ giới thiệu cho Thẩm Tử Ngọc những phu quân nhà mình.

"Tính theo thời gian thành thân thì ở đây A Kiêu xếp trước, hắn là bình phu."

Lệ Kiêu giống như đại cẩu dính người, mỗi ngày chuyện thứ nhất khi về nhà đều nhất định ôm Liễu Miên Hạ vào trong ngực như ôm trẻ con để y ngồi lên cánh tay mình.

Lúc này cũng đem Liễu Miên Hạ ôm trên đùi mình, cơm chiều cũng muốn đút cho tức phụ nhà mình ăn.

Thẩm Tử Ngọc không tiếng động hướng Lệ Kiêu hành lễ.

Lệ Kiêu tùy tiện nói: "Với ta không cần khách khí như thế, ta cũng không để ý nhiều như vậy. Vào cửa chính là người một nhà, hầu hạ tức phụ thật tốt, tức phụ vui vẻ là quan trọng nhất!"

Nói xong hôn một cái lên mặt Liễu Miên Hạ, đầu chôn ở hõm vai y cọ cọ.

Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ đẩy ra đầu chó Lệ Kiêu, tiếp tục giới thiệu: "Đây là Tấn Vương Tiêu Hữu Hằng, ở nhà là thứ năm. Phía trên chính là A Từ."

Thẩm Tử Ngọc đứng dậy hướng Tiêu Hữu Hằng quỳ lễ.

Bình dân thấy Thân vương vốn phải làm quỳ lễ, Tiêu Hữu Hằng tập mãi thành thói quen, đạm nhiên nhận lễ.

"A Duệ bây giờ không ở nên ta tạm phụ trách chuyện gia chủ, đơn giản nói vài câu."

"Trong phủ chúng ta và nhà người khác không giống nhau," Tiêu Hữu Hằng khuôn mặt nghiêm túc, cảnh cáo nói, "Mặc kệ trước kia ngươi đã làm cái gì thì đừng đem những thủ đoạn dơ bẩn đó đưa vào trong phủ, càng đừng nghĩ dùng thủ đoạn tranh sủng, nếu để ta phát hiện ngươi sau lưng làm động tác nhỏ gì thì đừng trách ta không nể mặt tình cảm!"

Thẩm Tử Ngọc cung kính cúi đầu.

Liễu Miên Hạ lúc này mới nói tiếp: "Đây là Bùi Trạm, trong nhà đứng thứ sáu. Các huynh lúc trước đã gặp qua."

Bùi Trạm cái gì cũng chưa nói, ngó Thẩm Tử Ngọc một cái, hừ lạnh một tiếng.

Thẩm Tử Ngọc vẫn hướng Bùi Trạm hành lễ như cũ.

Liễu Miên Hạ cười nói: "Được được, nhanh ăn thôi! Ta đói bụng lắm rồi!"

Lệ Kiêu lập tức gắp một miếng thịt đút đến bên miệng Liễu Miên Hạ, "Tức phụ ăn."

Một bữa cơm ăn rất hòa hợp.

Thẩm Tử Ngọc cứ thế ở trong Vương phủ.

Không quá mấy ngày, Liễu Miên Hạ và Thẩm Tử Ngọc cùng nhau hoàn thành 《 Hoàn hồn ký 》.

Vì để xem vở kịch có được hoan nghênh hay không, bọn họ trước tiên ở trong tửu lầu lớn nhất kinh thành diễn thử.

Vốn trong tửu lầu này cũng có một cái sân khấu, ngày thường cơ bản sẽ hát tuồng mỗi ngày.

Các thiếu gia lão gia xong việc rảnh rỗi sẽ đến đây thưởng trà, nghe con hát trên đài hát tuồng, xướng khúc, hay nghe tiên sinh kể chút chuyện xưa, xem như cũng là một phương thức giải trí nhẹ nhàng.

《 Hoàn hồn ký 》 còn chưa bắt đầu hát thì trước đó Liễu Miên Hạ đã sớm cho người thả ra tiếng gió quảng cáo thật tốt, vé vào cửa cũng bán sạch. Hôm biểu diễn, rạp hát khách ngồi chật ních.

Hôm nay hát chính là cảnh đầu tiên, song nhi diễn Nhan Sinh và người diễn Tần Trì vừa lúc là phu phu, tuổi còn trẻ những đã có nhiều năm hát xướng.

Làn điệu đã được Liễu Miên Hạ cải biên, vừa mở miệng đã khiến người xem kinh diễm không thôi.

Thiếu niên thanh mai trúc mã tình cảm chớm nở, chỉ mới va chạm ánh mắt đã tràn đầy nhu tình mật ý.

Ngẩng đầu nhìn đối phương một cái lại ngượng ngùng trốn tránh, khóe môi nhịn không được cong lên.

Vốn là một hồi giai duyên, nhưng lại bị phụ thân Nhan Sinh phản đối, cường thế chia rẽ hai người...

Đoạn diễn Nhan Sinh thà chết không gả cho Phan thiếu gia hạ màn.

"Sau đó đâu? Sau đó xảy ra chuyện gì?"

"Nhan Sinh ngốc sao? Vì sao không gả cho Phan thiếu gia, gả cho Phan thiếu gia sau đó lại để Tần Trì làm trắc phu không được sao, Phan thiếu gia lớn lên lại không xấu, cần gì phải ngượng ngùng xoắn xít như vậy."

"Nhưng nếu ta là Tần Trì thì ta cũng không hy vọng Nhan Sinh gả cho Phan thiếu gia."

"Đúng vậy, Nhan Sinh thích chính là Tần trì, y căn bản không quen biết Phan thiếu gia, hoàn toàn là hai người xa lạ, ta cảm thấy ý nghĩ của Nhan Sinh thực bình thường."

"Ta ngược lại hy vọng Nhan Sinh và Tần Trì có thể ở bên nhau, nếu vợ bé nhỏ nhà ta có thể bằng một nửa tình cảm của Nhan Sinh thì tốt rồi."

"Ngươi đó là đang nằm mơ!"

"Lần tiếp theo diễn là khi nào?! Hai vị lão bản diễn thật tốt quá! Giọng hát còn rất hay!"

"Đúng đúng đúng! Giọng hát rất dễ nghe! Diễn hay!"

"Buổi tiếp theo là vào ba ngày sau! Nghe nói Nhan Sinh đã chết!"

"Y là vai chính, nếu chết sao còn diễn tiếp được?"

"Đương nhiên là diễn được rồi! Chờ ba ngày sau tới xem chẳng phải sẽ biết hay sao!"

Buổi diễn hạ màn, kế tiếp là tiên sinh kể chuyện lên sân khấu, kể một chuyện xưa 'Mỹ Hầu Vương', câu chuyện này quá dài nên cũng chia ra nhiều tập.

Tiên sinh kể chuyện này là một tay già đời, kể rất có nhịp điệu, từng bước vẽ nên một bức họa thần kỳ chậm rãi mở ra cho mọi người chiêm ngưỡng.

Đến khi kể đến chỗ cao trào nhất, tiên sinh liền gõ lên tấm ván gỗ một phách, "Sau đó sẽ xảy ra chuyện gì, hồi sau sẽ rõ ——"

"Sao lại hết rồi?! Kể thêm một chút đi!"

"Tiên sinh tiếp tục kể đi! Thạch hầu sau đó rốt cuộc có học được thuật trường sinh bất lão không?"

"Lại kể thêm đi, lại kể thêm đi!"

Quần chúng dưới đài thay nhau ném tiền lên sân khấu, nơi nơi tán thưởng muốn kia tiên sinh kể chuyện lại kể tiếp một đoạn.

Tiên sinh lại chắp tay cười nói: "Một ngày chỉ có thể kể chừng đó, nói tiếp giọng nói sẽ không tốt, hôm nay đắc tội mọi người, ngày mai xin bồi tội ——"

Nhóm quần chúng thấy hắn quyết tâm không kể đều thở dài hàn huyên chưa đỡ thèm.

Tiết mục còn chưa xong đâu, phía sau còn có một khúc tấu nói nhỏ.

Tiêu Hữu Hằng, Liễu Miên Hạ cùng Thẩm Tử Ngọc ba người ngồi phòng riêng lầu hai nhìn xuống cảnh tượng náo nhiệt phía dưới.

Tiêu Hữu Hằng cười nói: "Xem ra hiệu quả không tồi, lại diễn thêm mấy ngày lấy thêm danh khí rồi chọn thêm vài người học diễn là có thể bắt đầu mở rộng về nông thôn rồi. Hạ Nhi lần này chính là lập công lớn, nếu tuyên truyền giảng giải ở nông thôn có hiệu quả tốt thì ta sẽ thay em hướng hoàng huynh xin ban thưởng."

"Cũng không phải là công lao của mình ta," Liễu Miên Hạ nói: "Khúc diễn này đều là do Tử Ngọc viết đó! Hơn nữa chúng ta còn chưa thật sự bắt đầu giảng dạy nên chưa tính là thành công. Hoàng thượng lại không phải muốn nghe diễn, Hoàng thượng muốn nông dân học trồng trọt!"

Tiêu Hữu Hằng nhéo mũi Liễu Miên Hạ, cưng chiều nói: "Chỉ có em tích cực, lúc nào cũng không quên Thẩm thất, nếu thực sự có ban thưởng thì không thiếu một phần của hắn đâu, em còn như vậy ta sẽ ghen tị."

Liễu Miên Hạ giận hắn liếc mắt một cái, chớp mắt, cười hì hì nói: "Huynh kêu Tử Ngọc là Thẩm thất, vậy ấn theo vị trị nhà chúng ta, ta đây có cần gọi huynh là Tiêu ngũ không?"

Tiêu Hữu Hằng đem Vương phi nhà mình ôm vào trong ngực, bất đắc dĩ thở dài: "Hạ Nhi muốn kêu như thế nào thì cứ kêu như thế đó thôi."