Chương 78: Chuộc thân rồi
"Là ——" Tiêu Lâm một bên gạt lệ, một bên một năm một mười nói cho Liễu Miên Hạ chuyện này.
Có một song nhi từ nơi khác tới, nói là thân thích vị đại quan nào đó trong kinh thành, địa vị rất lớn, y đã sớm ở bên ngoài nghe tới mỹ danh của Thẩm Tử Ngọc, đến Hoàn Thải Các đặc biệt điểm tên Thẩm Tử Ngọc.
Thẩm Tử Ngọc đương nhiên là không đồng ý, hắn hiện giờ đã là người của Liễu Miên Hạ, sao có khả năng tiếp đãi song nhi khác?
Nhưng song nhi kia mang theo người tới mạnh mẽ trói Thẩm Tử Ngọc lại. Tiêu Lâm vốn định báo tin cũng bị trói lại, Các chủ ngại thân phận đối phương, căn bản không dám đắc tội nên mở một mắt nhắm một mắt. Chỉ cho rằng đối phương muốn cùng Thẩm Tử Ngọc xuân phong nhất độ mà thôi, nghĩ Thẩm Tử Ngọc tiếp thêm một khách cũng không tổn thất gì, lại không nghĩ tới song nhi kia lại có tính tình tàn bạo.
Một đêm qua đi, Thẩm Tử Ngọc đã không ra hình người.
Liễu Miên Hạ nghe vậy tức giận muốn nổ tung lồng ngực, nghiến răng nghiến lợi nói: "Việc này ta sẽ không bỏ qua như thế!"
Nhưng trước phải chữa khỏi bệnh cho hắn đã.
"Lấy thiếp thư của ta đến Dương phủ mời đại phu!" Liễu Miên Hạ phân phó Tiêu Lâm.
Dương phủ đương nhiên là nhà của Dương Quân Khanh bọn họ, kinh thành không còn ai so được với y thuật cao minh của Dương gia.
Liễu Miên Hạ ở mép giường nắm tay Thẩm Tử Ngọc, thương tiếc cùng tức giận trong lòng không ngừng quay cuồng, đốt cháy lục phủ ngũ tạng y đau đớn vô cùng.
Trên người Thẩm Tử Ngọc không chỉ có vết thương mới mà còn có những vết thương cũ nhiều năm trước!
Hắn không phải lần đầu tiên gặp loại chuyện này!
Mười mấy năm, mười mấy năm!
Thẩm Tử Ngọc rốt cuộc còn trải qua những gì?
Những người đó sao có thể ra tay được?!
Bọn họ tàn nhẫn như thế, khiến hắn mình đầy thương tích, lại chỉ giữ lại gương mặt này.
Thẩm Tử Ngọc mỗi một lần cởi quần áo, mỗi một lần tắm rửa đều có thể thấy khuôn mặt tuấn mỹ vô song của mình cùng với thân thể xấu xí vô cùng này.
Hắn làm sao mới có thể trở nên bình tĩnh như bây giờ?
Nếu để y biết những người đó là ai, một người y cũng sẽ không bỏ qua! Cũng phải để bọn họ nếm thử mùi vị bị thương như Thẩm Tử Ngọc!
Đại phu rất nhanh đã tới, người đến chính là trưởng bối của Dương Quân Khanh, Liễu Miên Hạ không quen biết đối phương, nhưng lập tức hành lễ kiểu vãn bối với trưởng bối.
Vị Dương đại phu rất tốt bụng dễ gần, khách khí nâng Liễu Miên Hạ, "Đều là người một nhà, không cần khách khí."
Lúc hắn xốc chăn lên, khi thấy những vết thương của Thẩm Tử Ngọc cũng nhịn không được hít sâu một hơi.
"Đây! Đây —— đây thật sự là ——!"
Quá tàn nhẫn!
Liễu Miên Hạ không đành lòng nhìn Thẩm Tử Ngọc, quay đầu đi chỗ khác, chỉ hồng con mắt nói: "Làm phiền ngài."
Dương đại phu giúp Thẩm Tử Ngọc xem các vết thương, cũng bắt mạch, giúp hắn rửa sạch miệng vết thương, rồi lại một lần nữa thoa lên thuốc trị thương độc môn của Dương gia, làm xong toàn bộ mất thời gian rất lâu.
Viết phương thuốc xong, Tiêu Lâm sai người hầu đem thuốc sắc tốt.
Đợi đến khi xử lý miệng vết thương liền đút Thẩm Tử Ngọc uống thuốc.
Nhưng Thẩm Tử Ngọc hôn mê, làm sao cũng không đút thuốc được.
"Ta tới." Liễu Miên Hạ không chút do dự, nhận lấy chén thuốc tự mình uống một ngụm, lại dán lên môi Thẩm Tử Ngọc đem thuốc đút vào.
Cũng may hắn vẫn còn ý thức tự mình nuốt xuống.
"Nhiều ngày tới tốt nhất không nên mặc quần áo," Dương đại phu lúc gần đi dặn dò, "Trong phòng đốt chậu than ấm một chút. Muốn mặc quần áo thì phải mặc lụa mỏng, cẩn thận ảnh hưởng miệng vết thương."
Liễu Miên Hạ cung kính đưa trưởng bối ra cửa.
Trở về liền đi tìm Các chủ muốn thay Thẩm Tử Ngọc chuộc thân.
Các chủ tất nhiên là đáp ứng, rốt cuộc có nhiều năm giao tình như vậy với Thẩm Tử Ngọc, hắn cũng không đành lòng nhìn thấy Thẩm Tử Ngọc chịu loại tra tấn này.
Những vết thương cũ của Thẩm Tử Ngọc, Các chủ nhất định sẽ biết, thế là Liễu Miên Hạ liền hỏi ra.
Các chủ khó xử nói: "Có chút biết, có chút không. Có cái không phải xảy ra trong Các chung ta, hắn lại không thể nói chuyện, ở bên ngoài xảy ra chuyện gì cũng không nói cho ta..."
"... Ta cũng nghe người ta nói mấy năm trước có vị phu nhân chuộc hắn về làm thị lang, lúc ấy trong Các còn hảo hảo chúc mừng một hồi, cho rằng hắn từ đây hoàn lương, sẽ không trở về nơi này nữa."
"Nhưng nào ngờ vị phu nhân kia lại có tính tình không tốt, hắn sẽ không nói, đánh đau cũng sẽ không kêu, lớn lên chỉ có một khuôn mặt, phu nhân kia hơi chút không vừa ý liền đánh hắn, tạo nghiệt a..."
"Không đơn giản chỉ là như vậy, phu nhân kia còn dùng hắn chiêu đãi khách nhân, tài danh hắn ở bên ngoài có không biết bao nhiêu song nhi nhớ thương hắn, phu nhân kia liền xem hắn như là công cụ leo lên quyền quý..."
Buồn bực đổ dồn trong lòng Liễu Miên Hạ, y cảm giác chính mình sắp nổ tung.
Lúc hai người đang nói, một người hầu vội vàng chạy vào, thần sắc hoảng loạn nói: "Tới!... Vị kia tới!"
Người hầu vừa dứt lời, cửa đã bị người đẩy ra, người tới diện mạo nhu mỹ, khung xương rất nhỏ, vừa nhìn đã biết là một song nhi, quần áo xinh đẹp quý giá, khí chất bất phàm, cặp mắt lại nơi nơi lộ ra dâm tà.
Bởi vì Thiên Sở Quốc số lượng song nhi thưa thớt, luật pháp cực kỳ khoan dung, địa vị của bọn họ sớm bị phủng tới chỗ cao. Ngoại trừ giết người phóng hỏa, cơ hồ có thể tùy tâm sở dục.
Ngược lại giống Liễu Miên Hạ sinh hoạt cá nhân "Giữ mình trong sạch" như vậy lại là số ít.
Đại đa số song nhi đều là người thấy một người liền thích một người.
Liễu Miên Hạ ở trong giới quý tộc kinh thành kết giao cùng các vị phu nhân, có ai trong nhà không có hai mươi ba mươi phu quân và thị lang, hàng năm trong nhà đều thêm người, bên ngoài còn cùng kỹ tử không rõ ràng.
Nhưng các phu nhân rốt cuộc xuất thân danh môn, khí chất tự nhiên hào phóng.
Giống như song nhi mới vào cửa này, tướng mạo dâm tà như thế cũng thật sự là lần đầu tiên Liễu Miên Hạ nhìn thấy.
Ninh Thuần câu môi cười, nói thẳng: "Ta tới chuộc thân cho Thẩm Tử Ngọc, nói cái giá đi."
Các chủ đứng lên, trầm giọng nói: "Ninh công tử, thực xin lỗi, Tấn Vương phi đã trước một bước giúp Tử Ngọc chuộc thân."
Cố ý nhấn mạnh ba chữ "Tấn Vương phi".
"Nga?" Ninh Thuần nhìn về phía Liễu Miên Hạ, nhướng mày nói, "Vương phi ra bao nhiêu bạc? Ta ra gấp mười lần!"
Giá trị con người Thẩm Tử Ngọc không rẻ, không có một vạn lượng là không có được.
Nhưng Các chủ và Thẩm Tử Ngọc quen biết nhiều năm, đương nhiên hy vọng hắn có thể có nơi tốt để về, Các chủ cũng nghe nói qua thanh danh "Sợ phu" của Liễu Miên Hạ.
Nhà y tính cả bồi thị tổng cộng chỉ có 6 nam nhân, hơn nữa bây giờ có hai người đều ở Bắc cương chưa về, lại thêm một Thẩm Tử Ngọc, mặc dù sẽ không yêu thích hắn nhiều nhưng ít nhất nhìn gương mặt y cũng sẽ không phải là người thích ngược đãi hắn.
Thế nên Các chủ chỉ muốn tiền chuộc thân của Liễu Miên Hạ cần một ngàn lượng bạc mà thôi.
Nhưng Các chủ sao có khả năng đem cái giá này nói cho Ninh Thuần, tối hôm qua chính là y tra tấn Thẩm Tử Ngọc thành ra như vậy!
Lúc trước không dám đắc tội, hiện tại Tấn Vương phi ở chỗ này, hắn cũng chả thèm sợ nữa!
Cho dù nhiều hay ít bạc cũng không thể đưa Thẩm Tử Ngọc cho Ninh Thuần!
Ninh Thuần thấy Các chủ không nói lời nào, liền mở miệng nói: "Ta ra một vạn lượng, cái giá này thực công bằng, Các chủ ngài nói đi?"
Liễu Miên Hạ cũng nhìn ra phía cửa, y dùng ánh mắt dò hỏi Các chủ, tối hôm qua là y?
Các chủ gật gật đầu.
Ánh mắt Liễu Miên Hạ nhìn Ninh Thuần nháy mắt sắc bén.
"Vương phi sao lại nhìn ta như thế?" Ninh Thuần cười nói, "Xưa nay quy củ đều là như thế, Vương phi nếu muốn Thẩm Tử Ngọc, chúng ta cạnh tranh là được."
"Ta ra mười vạn lượng." Ánh mắt Liễu Miên Hạ trầm xuống, "Hoàng kim."
Nụ cười Ninh Thuần đọng lại trên mặt.
Vài giây sau, Ninh Thuần phẫn hận nói: "Vì một đồ chơi rách nát kia mà ra mười vạn lượng hoàng kim, ngươi có bệnh!"
Nói xong lời này, Ninh Thuần vung tay áo xoay người rời đi.
Mười vạn lượng bạc y chơi nổi, mười vạn lượng hoàng kim? Tấn Vương phi sợ là đầu óc có bệnh!
Liễu Miên Hạ nhìn chằm chằm bóng dáng Ninh Thuần, ánh mắt lạnh lẽo thế nhưng có vài phần tương tự Bùi Trạm.
Người này y sẽ không bỏ qua!
Chỉ là bây giờ Ninh Thuần mới ra khỏi cửa Hoàn Thải Các, phái người làm gì y rất dễ bị tra được.
...
Liễu Miên Hạ ở bên ngoài mua một tòa tòa nhà để Thẩm Tử Ngọc vào ở chuyên môn dưỡng thương.
Uống xong thuốc của Dương đại phu, ngày hôm sau Thẩm Tử Ngọc liền tỉnh.
Nhưng Thẩm Tử Ngọc thực trầm mặc, hắn không để ý tới Liễu Miên Hạ.
Hắn vốn đã rất trầm mặc, bởi vì hắn sẽ không nói.
Nhưng hắn là người sống, tuy rằng không nói lời nào nhưng vẫn có cảm giác tồn tại, hơn nữa cảm giác giác tồn tại đó vô cùng mạnh mẽ.
Hắn sẽ dùng quyển sách nhỏ viết chữ để giao lưu với Liễu Miên Hạ, hắn sẽ đánh đàn, sẽ luyện chữ, sẽ vẽ tranh.
Nhưng bây giờ vết tương của hắn rõ ràng đã tốt lên, cũng có thể xuống giường đi lại, nhưng hắn lại như rối gỗ, ánh mắt trống rỗng, không giao lưu tiếp xúc gì với bên ngoài.
Chịu qua tra tấn quá mức như vậy sao có thể không chấn thương tâm lý đây?
Liễu Miên Hạ cũng hoàn toàn không cưỡng cầu hắn trò chuyện cùng mình, chỉ rút ra một ít thời gian mỗi ngày tới đây bồi hắn.
Có lúc hai người ở bên nhau lẳng lặng không nói lời nào, thế nhưng cũng có thể ngồi một buổi trưa.
Hôm nay Tiêu Lâm đưa thuốc cho Thẩm Tử Ngọc, mặt đầy vui mừng, "Công tử, ta nghe người ta nói Ninh Thuần điên rồi! Ha ha ha ha nhất định là y làm nhiều chuyện xấu gặp báo ứng! Người khác nói không hiểu tại sao y sợ hãi gặp người khác, cả ngày quấn chăn nằm ở trên giường, có người tới liền kêu loạn lên. Ngài nói đây không phải điên thì là gì? Trăm thị lang nhà y cũng bỏ chạy cả. Mới qua mấy ngày mà đã chạy hơn phân nửa, chậc chậc, nhân phẩm này có bao nhiêu không tốt đến nỗi y còn chưa chết mà nhóm thị lang đã không muốn hầu hạ y nữa"
Đôi ngươi Thẩm Tử Ngọc giật giật.
Liễu Miên Hạ ở một bên nhàn nhạt nói: "Loại người ác độc như y, sớm muộn gì sẽ có báo ứng."
Chờ Tiêu Lâm đi ra ngoài, Thẩm Tử Ngọc đứng dậy đi đến trước án thư, cầm lấy quyển sách mới Liễu Miên Hạ cho hắn, đề bút viết nói:
『Là ngươi làm?』
Liễu Miên Hạ đi theo phía sau hắn, thấy hắn cuối cùng cũng "Nói chuyện", tức khắc mặt mày hớn hở, từ phía sau ôm chặt hắn, lo lắng hắn không thích ứng lại lập tức buông ra.
"Cũng không làm cái gì," Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt nói, "Chỉ là bắt ấy con rắn dọa y. Ai biết y lại không chịu nổi đâu."
Kỳ thật ngay từ đầu Liễu Miên Hạ muốn cho người trùm bao đánh Ninh Thuần một trận.
Sau lại nghĩ, chỉ đánh y một trận thì quá tiện nghi có y .
Y nhiều lắm chỉ đau một thời gian, dưỡng thương xong liền lập tức quên mất, về sau còn có gây họa cho người khác.
Sau khi Liễu Miên Hạ cho người đánh Ninh Thuần một trận xong, còn bỏ thêm mấy con rắn vào trong phòng y nữa.
Nhốt vào phòng tối, lột sạch quần áo thả một đống rắn vào, trong đó còn kèm theo mấy con bọ cạp và nhện nữa.
Đủ cho y sinh ra bóng ma tâm lý cả đời.
Ha ha.
Y ngàn vạn lần không nên đụng đến nam nhân của Liễu Miên Hạ.
Tuy rằng bây giờ còn chưa phải, nhưng rất nhanh sẽ là.
Thẩm Tử Ngọc lại cúi đầu viết:
『Ta thực dơ』