Chương 72: Cố gia
"Ta thích, thích Trạm ca ca..."
Có những lời này Bùi Trạm mới vừa lòng bắt đầu thọc vào rút ra.
Nhưng tốc độ hắn lại không nhanh không chậm, giống như đang trêu cợt con mồi, nhìn con mồi từng chút mất đi sức lực mà hưởng thụ, đợi tới giây phút cuối cùng mới hiện ra răng nanh.
Dương vật Bùi Trạm mỗi một lần đều nghiền áp qua điểm mẫn cảm của hậu huyệt Liễu Miên Hạ, ma sát đến nỗi lỗ nhỏ tràn ra chất lỏng, ngọc hành và bướm nhỏ cũng chảy đầy dâm dịch.
Thật thoải mái... Chỉ là cảm thấy còn thiếu một chút, muốn côn thịt hung hăng một chút, mạnh một chút, dữ dội cắm sâu bên trong.
Hậu huyệt Liễu Miên Hạ bị thao mềm mại một mảnh, Bùi Trạm vẫn luôn duy trì tốc độ thao làm y, lực eo quả thực mạnh đến biến thái.
Hai đầu vú trước ngực y đều bị hắn liếm mút yêu thương, toàn bộ sữa đều bị Bùi Trạm hút hết.
"Trạm ca ca... Nhanh lên, a... A... Mạnh một chút... Dùng sức... A... Sâu hơn nữa..."
Liễu Miên Hạ nhịn không được cầu Bùi Trạm mau một chút.
Tốc độ như vậy quá tra tấn người.
Y thật muốn cao trào a...
"Ân."
Bùi Trạm thấp giọng đáp lời, lại không đẩy nhanh tốc độ, chỉ cúi đầu hôn môi Liễu Miên Hạ, đem tiếng rên rỉ của y toàn bộ nuốt hết.
Ở tốc độ khiến người khó nhịn như vậy, khoái cảm trong Liễu Miên Hạ tích lũy dần nhiều hơn, tầng tầng chồng lên, đến khi cao trào y cảm thấy bản thân từ trong ra ngoài đều bị thao triệt để, ngay cả ngón chân cũng tê dại.
Bùi Trạm không hề có ý định dừng lại, sau khi thao lộng hậu huyệt Liễu Miên Hạ cao trào, hắn liền rút ra dương vật cắm vào bướm nhỏ y.
Bướm nhỏ đã trống rỗng từ lâu, bây giờ bị côn thịt lớn lấp đầy, huyệt thịt liền lập tức tham lam hút cắn dương vật thô to.
Bùi Trạm tiếp tục hưởng thụ như lúc đâm rút hậu huyệt Liễu Miên Hạ, lấy tốc độ thong thả thọc vào rút ra bướm nhỏ y.
Sau đó Liễu Miên Hạ cũng không biết chính mình rốt cuộc cao trào bao nhiêu lần, chỉ cảm thấy bản thân lúc nào cũng trong khoái cảm cực hạn, y cũng không biết Bùi Trạm có bắn qua hay chưa.
Bởi vì nam nhân này thể lực biến thái đến khủng bố, suốt một đêm cơ hồ chưa từng dừng lại.
Liễu Miên Hạ thậm chí có một loại ảo giác bản thân là búp bê tình dục chuyên dụng của Bùi Trạm.
Ngày hôm sau Liễu Miên Hạ mơ mơ màng màng tỉnh lại phát hiện mình bị Bùi Trạm ôm vào trong ngực, mặc dù đi ngủ nhưng Bùi Trạm vẫn đem dương vật cắm trong cơ thể y.
Liễu Miên Hạ: "..."
Bùi Trạm thật sự làm y thay đổi nhìn nhận về chuyện tình dục.
Thể lực khủng bố như vậy còn là con người sao?
Trong trí nhớ Liễu Miên Hạ, Bùi Trạm khi còn nhỏ rõ ràng là một đại ca ca ôn nhu.
Cho dù sau hắn tòng quân và hai người gặp lại, Liễu Miên Hạ cũng chỉ cảm thấy tính cách hắn có chút thay đổi, như thế nào cũng không giống người có thể lực kinh hồn trên giường như vậy.
Liễu Miên Hạ suy nghĩ đến thất thần, liền nghe Bùi Trạm nói: "Biểu hiện ngày hôm qua của ta em thích không?"
Liễu Miên Hạ nói: "Huynh lấy ra trước đi."
Bùi Trạm từ phía sau cúi đầu khẽ cắn vành tai y, "Em còn chưa trả lời ta."
Bướm nhỏ Liễu Miên Hạ vẫn hàm chứa dương vật Bùi Trạm như cũ, lúc này nghe được Bùi Trạm nói vậy, lỗ nhỏ quả thực như phản xạ có điều kiện bắt đầu co rút lại, nước dâm cũng nhịn không được chảy ra.
Bùi Trạm cười nhẹ một tiếng, "Xem ra là thích."
Lỗ tai Liễu Miên Hạ tức khắc đỏ lên.
"Huynh đi ra ngoài, ta đói bụng! Ta muốn rời giường!" Liễu Miên Hạ ảo não nói.
"Mấy ngày nay... Ở chỗ của ta, cũng đừng mong rời giường." Bùi Trạm chậm rì rì nói, "Ta còn chưa ăn em đủ."
Hắn nói xong liền đứng dậy cầm chén sau đó trở lại giường, đem dương vật mình lại cắm vào bướm nộn Liễu Miên Hạ, sau đó mới bắt đầu uy Liễu Miên Hạ ăn gì đó.
Bảy ngày thuộc về Bùi Trạm quả thực hoang dâm đến cực điểm, Liễu Miên Hạ có đôi khi không phân biệt được bây giờ là ban ngày hay ban đêm, chỉ cảm thấy lúc nào tỉnh lại thì dương vật Bùi Trạm vẫn ở trong cơ thể mình.
...
Tiểu vương quốc Dương Châu phía Nam đại dương.
Sáng sớm, trên đoạn đường phồn hoa nhất kinh thành Dương An, cửa hông Cố phủ kẽo kẹt một tiếng mở ra, một chiếc xe ngựa hoa lệ chậm rãi chạy ra, bên hông xe ngựa in một chữ "Cố" sẫm màu.
Xe ngựa chậm rãi di chuyển trên con đường yên ắng, dần dần tiến vào khu náo nhiệt.
Phàm là người qua đường nhìn thấy chiếc xe ngựa này đều sợ hãi kính sợ mà lảng tránh.
Xe ngựa của gia chủ Cố thị.
Mỗi lần xuất hiện đều sẽ có chuyện lớn xảy ra.
Ai cũng không biết vị Cố gia này sẽ làm gì, Dương An lại sẽ vì hắn mà có thay đổi như thế nào.
Dương Châu là một quốc gia trên đảo, không có bốn mùa rõ rệt, một năm mười hai tháng thời tiết đều rất nóng nực.
Giới tính dân cư ở đây có kết cầu hoàn toàn khác Thiên Sở, ở đây có nam nhân, có song nhi, cũng có nữ nhân chỉ tồn tại trong sách sử Thiên Sở Quốc.
Nữ nhân, song nhi, nam nhân ở đây có địa vị tương đối bình đẳng.
Nếu một nữ nhân hoặc song nhi có năng lực, có địa vị hay có tiền thì đều có thể làm gia chủ cưới nhiều phu quân.
Tương tự, nam nhân có năng lực cũng có thể cưới nhiều nữ nhân hoặc song nhi làm lão bà.
Đảo Dương Châu nằm sâu trong biển, cơ hồ ngăn cách với thế nhân, người dân nơi đây tính cách thuần phác, trước khi thuyền lớn của Cố Thần đến đây thì người ở Dương Châu chưa bao giờ biết đến thế giới bên ngoài.
Lúc đó Cố Thần Chi mặc chính là tơ lụa tốt nhất, khuôn mặt tuấn mỹ, khí độ bất phàm.
Mà người dân ở trên đảo Dương Châu chỉ mới bắt đầu biết làm sao đan sợi dệt thành vải bố.
Quần áo tốt nhất của hoàng thất chẳng qua cũng làm từ vải bố, đại đa số bá tánh bần hàn chỉ có thể khoác da thú lên người.
Cố Thần Chi mang theo tơ lụa sắc thái rực rỡ, đồ sứ trắng như bạch ngọc, thủy tinh lấp lánh như pha lê đi vào Dương Châu, cuối cùng còn mang đến pháo.
Thế là Cố Thần Chi liền trở thành vị khách quan trọng của hoàng thất Dương Châu.
Tiếp theo nhờ hiến quốc sách mà được phong làm Thủ tướng.
Ngắn ngủn nửa năm đã trở thành phú khả địch quốc.
Lời này một chút cũng không nói quá.
Người trong thành Dương An đều cho rằng vị Cố gia giàu có này có thể mua được cả quốc gia bọn họ.
Thậm chí nếu hắn muốn, bằng vũ khí hắn nắm giữ trong tay cũng có thể lật đổ hoàng thất để trở thành Hoàng đế.
Lúc trước Cố Thần Chi đi theo thuyền lớn ra biển đã đi qua rất nhiều quốc gia.
Cuối cùng dừng lại đây, một mặt bởi vì ở đây cách Thiên Sở đủ xa, một mặt khác cũng vì dân phong ở đây hắn rất thích.
Hôm nay hắn ra cửa kỳ thật cũng chỉ là muốn đến bờ biển hóng gió, thuận tiện nhận tin tức thu được ở Thiên Sở Quốc.
Hắn tuyệt không thừa nhận, bản thân vì tin tức này liên quan đến Liễu Miên Hạ mới tự mình đến bến tàu nhận thư.
Bởi vì tuyến đường xa xôi, mỗi lần Cố Thần Chi thu được tin tức đều sẽ chậm hơn vài tháng.
Lần này người mang tin tức đến nói rằng Liễu Miên Hạ vì Tấn Vương Tiêu Hữu Hằng sinh một tiểu thiếu gia.
Cố Thần Chi xem tin xong, một mình đứng trước mũi thuyền nhìn về hướng Thiên Sở.
"Gia, trên thuyền gió lớn, ngài mau trở về thôi." Cố Trạch ở phía sau Cố Thần Chi phía thấp giọng khuyên nhủ.
Cố Thần Chi thu hồi tầm mắt, "Bồi ta đi dạo một chút đi."
Ngoại trừ đoạn thời gian vừa đến Dương Châu, Cố Thần Chi từ lâu đã không đi dạo phố.
Người dân trên đảo không chỉ thuần phác mà còn phi thường nhiệt tình, trên đường thường có thể nhìn thấy nam nhân hoặc nữ nhân trên đường thổ lộ.
Bọn họ đều xem chuyện theo đuổi bạn lữ là một chuyện hết sức bình thường, giống như động vật theo đuổi phối ngẫu, không bị quy định liêm sỉ trói buộc.
Nếu đối tượng theo đuổi không muốn cũng sẽ không cưỡng cầu.
Nhưng cái này cũng không cản trở lòng yêu cái đẹp của mọi người.
Nếu lớn lên xinh đẹp thì ra cửa một chuyến sẽ thu được vô số hoa tươi và khăn tay.
Người trong thành Dương An tuy rằng đối với đại danh Cố gia Cố Thần Chi như sấm bên tai, nhưng người chân chính gặp qua hắn lại không nhiều lắm.
Cố Thần Chi diện mạo tuấn mỹ, chỉ nhìn một thân trường bào đơn giản kia cũng biết hắn không giàu thì cũng quý.
Hắn vừa mới ra khỏi bến tàu đã bị một cô gái chặn đường.
"Ta tên là Anal, năm nay mười sáu tuổi, ta muốn làm thê tử của ngươi!" Thiếu nữ có đôi mắt sáng xinh đẹp, làn da màu lúa mạch, trong tay nàng nâng hoa tươi đưa cho Cố Thần Chi, công khai bày tỏ bản thân yêu thích Cố Thần Chi.
Cố Thần Chi hai tay nắm chặt, khuôn mặt lạnh lùng, trong mắt không chứa được nửa hạt cát, cũng không đáp lại.
Cố Trạch mở miệng thay Cố Thần Chi nói: "Trong lòng chủ thượng nhà ta có người, xin lỗi."
Cố Thần Chi khẽ gật đầu rời đi.
Chuyện giống như vậy không phải là lần đầu tiên Cố Thần Chi gặp được, cũng sẽ không để trong lòng.
Hắn bây giờ đã qua tuổi kết hôn nhưng vẫn một thân một mình như cũ.
Hoàng thất Dương Châu thậm chí còn muốn đem công chúa gả cho Cố Thần Chi, cũng bị hắn cự tuyệt.
Các thuộc hạ từ lâu đã ở bên cạnh hắn cũng không dám nhắc chuyện hôn sự trước mặt hắn.
Sắc trời ngả màu, Cố Thần Chi đi bộ về phủ.
Những chưởng quầy và thủ hạ của hắn lục tục vào phủ, theo lệ báo cáo tình hình kinh doanh.
Sau khi nói xong chính sự, quản sự mới được đề bạt gần đây tự cho là thông minh nhắc tới chuyện hôn sự của Cố Thần Chi.
"Chủ thượng, vài ngày trước người gia tộc Qatar tìm tới chỗ ta, nói muốn đem tiểu nữ nhi trong nhà dâng cho ngài làm thiếp thất..."
Hắn nói còn chưa nói xong, mấy quản sự khác đang quỳ gối trước mặt liền bắt đầu ho khan ám chỉ.
Tiểu quản sự đang nói chuyện cuối cùng cũng cảm giác được không thích hợp, cứng đờ không dám nói tiếp.
Trong phòng nhất thời lâm vào yên lặng.
Quản sự định lực không tốt dưới bầu không khí áp lực bắt đầu chảy ra mồ hôi lạnh.
Thật lâu sau, thanh âm của Cố Thần Chi mới vang lên.
"Tự mình vả miệng 20 cái, nể tình ngươi vi phạm lần đầu sẽ không bị phạt. Không được có lần sau."
Cố Thần Chi vẫy vẫy tay, tỏ vẻ chính mình mệt mỏi, các quản sự nơm nớp lo sợ rời đi.
Cố Trạch bưng một chén thuốc lại đây để Cố Thần Chi uống thuốc.
Cố Thần Chi cũng không thèm nhìn, mặt không biểu tình uống một hơi cạn sạch.
Cố Trạch thu chén, tầm mắt đảo qua thái dương Cố Thần Chi, rũ mi lui ra ngoài.
Chỉ mới đầu hai mươi mà thái dương thiếu gia nhà hắn đã hoa râm.
Lúc trước ở Thiên Sở tích tụ tâm bệnh, thời gian trôi qua đã lâu mà vẫn không tốt lên.
Tâm bệnh của thiếu gia vĩnh viễn không tốt lên được.
Hơn nữa còn có xu thế càng nặng hơn.
Có đôi khi Cố Trạch đã nghĩ.
Nếu thiếu gia mong muốn cái gì, chỉ cần bệnh của hắn có thể tốt lên thì cho dù phải trái luân thường đạo lí thì có làm sao?