Chương 70: Ta muốn chia rẽ bọn họ
Môi lưỡi quấn quýt nóng rực, Tiêu Hữu Hằng rất nhanh đã đảo khách thành chủ khống chế quyền chủ động.
"Ân..." Liễu Miên Hạ phát ra tiếng rên rỉ ngọt ngào, thân thể dụi cọ vào trong ngực Tiêu Hữu Hằng.
Tiêu Hữu Hằng quanh co hôn dọc xuống dưới, hôn qua hầu kết tinh xảo, xương quai xanh mê người rồi cởi bỏ quần áo y, đem hạt đậu nhỏ trên bầu thịt trắng nõn ngậm vào miệng liếm mút.
"A... Tam Lang... Thật thoải mái... Bên kia, bên kia cũng muốn hút..."
Bụng Liễu Miên Hạ lúc này đã hơi hơi phồng lên, lại bắt đầu trướng sữa, mỗi ngày đều phải để nhóm phu quân nhà mình đem sữa bên trong hút ra mới thoải mái.
Tiêu Hữu Hằng rất biết nghe lời phải hút lấy một đầu vú khác của Liễu Miên Hạ, chất lỏng ngọt nhẹ chảy vào trong miệng khiến Tiêu Hữu Hằng hưng phấn đến dương vật nhảy dựng.
"Ha a..." Hạ thân Liễu Miên Hạ ướt đẫm, trống không vô cùng, y không muốn bất cứ màn dạo đầu nào, chỉ muốn côn thịt lớn lấp đầy chính mình ngay lập tức, "Tam Lang, tiến vào... Muốn huynh... Ô..."
Tiêu Hữu Hằng cũng động tình không thôi, hắn tách ra hai chân Liễu Miên Hạ, đem dương vật của mình từng chút đâm vào bướm nhỏ đang không ngừng chảy ra dâm dịch.
Mị thịt bên trong tham lam mút chặt côn thịt lớn, Tiêu Hữu Hằng khó nhịn kêu lên, "Hạ Nhi... Hạ Nhi..."
Thanh âm nam tính trầm chứa đầy tình dục, chỉ là nghe hắn gọi tên mình mà Liễu Miên Hạ đã thấy cả người như bị điện giật, cảm giác tê dại dọc theo vành tai lan tràn, đến cả đầu ngón tay cũng muốn hòa tan.
Lỗ nhỏ y vui sướng hút cắn đại dương vật Tiêu Hữu Hằng, dương vật thô to dương vật từng chút cọ xát vách thịt bên trong, khuấy đảo Liễu Miên Hạ sướng muốn bay lên trời, lỗ nhỏ cũng hào hứng chảy dịch dầm dề.
"A... Ha a... Tam Lang... Thật đầy... Bị Tam Lang căng đầy quá..."
"Kêu tên của ta, Hạ Nhi..." Tiêu Hữu Hằng một tay nâng mông Liễu Miên Hạ, eo thon rắn chắc không ngừng đĩnh động, dương vật trong lỗ nhỏ tùy ý thọc vào rút ra.
Khóe mắt Liễu Miên Hạ tràn ra nước mắt, chuyên chú ngắm nhìn Tiêu Hữu Hằng, "Hữu, Hữu Hằng..."
Ánh mắt Tiêu Hữu Hằng tối sầm lại, hô hấp chợt thô nặng, cúi người hôn lấy môi Liễu Miên Hạ, hạ thân mưa rền gió dữ thọc vào rút ra.
"Ân..."
Trong cổ họng Liễu Miên Hạ tràn ra một tiếng rên rỉ, cả người bị Tiêu Hữu Hằng cuốn sâu vào hố sâu dục vọng, khoái cảm mãnh liệt làm thân mình y căng chặt, bướm nhỏ gắt gao bao vây lấy cự vật Tiêu Hữu Hằng, không qua vài cái đã co rút cao trào, nước dâm cứ thế phun ra ướt nhẹp địa phương hai người giao hợp.
Tiêu Hữu Hằng bị kẹp hít hà một hơi, sướng đến sống lưng tê dại, cơ bắp toàn thân căng chặt, cắn răng nhịn qua cơn sóng khoái cảm này.
Hắn còn chưa thỏa mãn, ngừng trong chốc lát chậm rãi hưởng thụ khoái cảm lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ hút cắn dương vật, ngay sau đó lại bắt đầu động eo.
Trán Tiêu Hữu Hằng thấm đẫm mồ hôi, bộ dáng nam nhân này lâm vào tình dục bộ phá lệ gợi cảm, Liễu Miên Hạ nhìn hắn si mê.
"Hạ Nhi..." Tiêu Hữu Hằng bị ánh mắt y nhìn đến bụng dưới căng chặt, một tay nắm lấy bàn tay y, hai người mười ngón tay đan vào nhau.
Nam nhân thanh âm ám ách, "Ta yêu em."
Giọng nói mang theo lửa nóng thiêu Liễu Miên Hạ cả người run rẩy.
"Tam Lang..."
Y cùng nam nhân này hợp lại thành một, trong ngươi có ta, trong ta có ngươi.
Tiêu Hữu Hằng thương tiếc khẽ hôn thái dương Liễu Miên Hạ, nụ hôn nhỏ vụn dừng bên má y, tiện đà nhắm mắt hôn sâu, giữa mày toàn là trầm luân.
Ta yêu em.
Cả hai đồng thời leo đến đỉnh núi dục vọng.
Tiêu Hữu Hằng bắn xong cũng không rút ra, để Liễu Miên Hạ ngồi trong lòng mình, từng chút hôn y hưởng thụ thời gian ấm áp này.
Tay hắn xoa nhẹ bụng nhỏ đã hơi nhô lên của Liễu Miên Hạ, khẽ cắn vành tai y, dịu dàng nói: "Ta muốn một song nhi bé nhỏ đáng yêu ngoan ngoãn như em vậy."
Đôi mắt Liễu Miên Hạ như bị nước cuốn qua rửa sạch bụi bẩn, y liếc mắt Tiêu Hữu Hằng một cái, nói: "Cũng không phải huynh muốn cái gì sẽ ra cái đó."
Tiêu Hữu Hằng nhịn không được hôn lên mắt y.
"Không tức giận sao?"
Liễu Miên Hạ lắc đầu, "Vốn dĩ cũng không phải thực tức giận."
Đáy mắt Tiêu Hữu Hằng nhiễm đầy ý cười, lại hôn y thêm một chút.
Đồng thời dương vật chôn ở trong thân thể y cũng lặng lẽ cứng lên.
Bướm nộn Liễu Miên Hạ tự động bắt đầu co rút, hút cắn cự vật Tiêu Hữu Hằng.
Liễu Miên Hạ câu lấy cổ Tiêu Hữu Hằng, chủ động dâng môi hôn hắn như tiểu yêu tinh chuyên hớp hồn người, "Còn muốn..."
Sau khi Liễu Miên Hạ mang thai thì tính dục tràn đầy, thân thể càng ngày càng tốt, có thể đồng thời cùng mấy nam nhân làm tình cũng không mệt, chỉ làm một lần y căn bản không thỏa mãn.
Tiêu Hữu Hằng cười cưng chiều cười hôn đáp y, ôn nhu động eo.
...
Sáng sớm ngày hôm sau Tiêu Hữu Hằng ôm Liễu Miên Hạ xuất hiện trên bàn cơm, Liễu Miên Hạ sắc mặt hồng nhuận, khóe mắt đuôi lông mày đều mang theo mị ý, hiển nhiên là được yêu thương chăm chút qua.
Lệ Kiêu tung tăng chạy đến bên người vợ bé nhỏ, mắt trông mong hỏi: "Tức phụ nhi, em hết tức giận rồi sao?"
Liễu Miên Hạ: "Vốn dĩ cũng không có tức giận nha."
A Từ thở một hơi nhẹ nhõm, "Chỉ cần thiếu gia vui vẻ thì cái gì cũng không quan trọng."
Bùi Trạm thấy bộ dáng của Liễu Miên Hạ, ghen ghét đều viết ở trên mặt, "Không tức giận cũng không thay đổi được chuyện hắn lừa em là thật."
Liễu Miên Hạ mềm giọng nói: "Trạm ca ca, huynh cũng không cần tức giận. Ta đã nghĩ thông rồi, chuyện này kỳ thật căn bản không cần tức giận làm gì."
Bùi Trạm bị một tiếng "Trạm ca ca" của y làm trong lòng thoải mái lên không ít.
Hắn tự mình đi đến bên người Liễu Miên Hạ, nâng lên cằm y đòi lấy một nụ hôn nồng nhiệt.
Đem Liễu Miên Hạ hôn đến hít thở không xong, gương mặt đỏ lên, Bùi Trạm lúc này mới vừa lòng.
"Ta cũng muốn hôn!"
Lệ Kiêu cũng thò qua cùng vợ bé nhỏ hôn môi.
Liễu Miên Hạ sáng sớm đã bị hai nam nhân này trêu chọc đến hai chân nhũn ra, hạ thân đều ướt, thở phì phì trừng mắt nhìn Lệ Kiêu một cái.
Ăn xong bữa sáng lại đi thay quần áo.
Tiếp theo chính là mặc vào triều phục Vương phi, cùng Tiêu Hữu Hằng đi đến hoàng cung.
Nhân lúc gặp mặt đệ đệ nhà mình, Hoàng đế Tiêu Hữu Đường cũng không triệu kiến Tiêu Hữu Hằng giữa đại điện mà tuyên Tiêu Hữu Hằng và Liễu Miên Hạ đến noãn các bên ngự thư phòng.
Không chỉ có Hoàng đế ở đây mà Hoàng Hậu cũng ở.
Hoàng hậu tên là Trần Hồng Trác, là cháu ruột của Định Quốc Công, dung mạo đoan trang tuấn mỹ, khí chất ung dung điển nhã.
Tiêu Hữu Đường vốn cực kì tò mò về Liễu Miên Hạ.
Từ mấy năm trước Liễu Miên Hạ dâng lên thực đơn, bí phương tạo giấy, cách thành lập bệnh viện, sau lại chế ra thủy tinh, y phục lông cừu,... Mãi cho đến đại pháo uy lực khủng bố.
Mỗi một sự kiện đều mọi người kinh ngạc trầm trồ.
Lúc này Liễu Miên Hạ mới hành lễ với Đế Hậu xong đã bị Tiêu Hữu Đường kéo đi nói chuyện, tò mò dò hỏi một phen để Liễu Miên Hạ cho giải thích thắc mắc cho hắn.
Ba người vẫn luôn nói chuyện cho đến giờ ăn trưa, nội thị đến đây mời vài lần đều bị Tiêu Hữu Đường phất tay đuổi đi.
Sau vẫn là Hoàng hậu Trần Hồng Trác chờ không được đành tự mình tới mời Tiêu Hữu Đường.
Tiêu Hữu Đường lúc này mới chưa đã thèm cất đi bản đồ trên án thư, ngước mắt nói xin lỗi với Trần Hoàng hậu.
"Để Tử Đồng lo lắng."
Trần Hoàng hậu ôn nhu cười cười, "Thần là lo lắng cho thân thể bệ hạ. Hữu Hằng lần này trở về sẽ ở lại thật lâu, bệ hạ còn sợ không có thời gian cùng hắn ôn chuyện sao?"
Tiêu Hữu Đường từ sau án thư đứng dậy, nắm lấy tay Trần Hoàng hậu, "Tử Đồng nói rất đúng, là trẫm nóng vội. Đi thôi, chúng ta cùng đi dùng bữa."
Lúc Tiêu Hữu Hằng nghe thấy Trần Hoàng hậu gọi mình là "Hữu Hằng", mày nhỏ nhăn lại khó phát hiện ra, thực nhanh đã giãn ra.
Lúc trước khi hắn còn là trắc phu của Trần Hoàng hậu, mỗi năm chỉ có lúc ăn tết hoặc những ngày lễ trọng đại mới sẽ cùng Trần Hoàng hậu gặp mặt, sau đó cũng không còn bất cứ liên hệ gì.
Trần Hoàng hậu cũng chưa từng dùng xưng hộ thân mật như "Hữu Hằng" để gọi hắn.
Lúc đó Trần Hồng Trác biết rõ Tiêu Hữu Hằng cũng không thích y.
Lúc hai người thật sự tránh không được phải nói chuyện cùng nhau thì Trần Hồng Trác cũng xưng Tiêu Hữu Hằng là Tam Hoàng tử.
Hôm nay Trần Hồng Trác đột nhiên gọi Tiêu Hữu Hằng như thế khiến Tiêu Hữu Hằng cảm giác có chút không khỏe.
Nhưng hắn cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là tẩu tử xưng hô với đệ đệ mà thôi.
Cơm trưa đương nhiên là cùng Tiêu Hữu Đường dùng chung ngự thiện.
Vốn sẽ có nội thị ở một bên hầu hạ dùng bữa, nhưng Tiêu Hữu Hằng vẫn tự mình gắp đồ ăn cho Liễu Miên Hạ.
Khi ở nhà Liễu Miên Hạ được các nam nhân nhà mình nuông chiều nên cũng không cảm thấy có cái gì không đúng.
Hoàng đế Tiêu Hữu Đường không khỏi trêu ghẹo nói: "Lúc trước trẫm thấy đệ đối với song nhi nào cũng đều chướng mắt, còn nghĩ rằng đệ muốn cô độc sống hết quãng đời còn lại, hôm nay nhìn đệ ân cần như vậy mới biết đệ cũng là một hạt giống si tình a."
Tiêu Hữu Hằng từ nhỏ có có quan hệ tốt với Tiêu Hữu Đường, nghe hắn nói như thế cũng không sợ, cười ngâm ngâm nói: "Ta ở cạnh Hạ Nhi rất vui vẻ."
Tiêu Hữu Đường biết đệ đệ này của mình đối với Trần Hoàng hậu nửa phần ý nghĩ cũng không có. Lúc trước trở thành trắc phu của Trần Hồng Trác cũng vì tình thế bắt buộc, Trần Hồng Trác cũng biết.
Nói trắng ra, năm đó Tiêu Hữu Hằng thành thân với Trần Hồng Trác chẳng qua là vì gia tăng lợi thế thượng vị cho Tiêu Hữu Đường.
Cùng tình yêu không liên quan.
Cho nên Tiêu Hữu Đường nói những lời này cũng không kiêng dè Trần Hoàng hậu.
"Liễu ái khanh thiên tư thông minh, có tài năng đáng kinh ngạc, đệ đợi y 4-5 năm cũng không uổng phí."
Lúc nghe tới mấy chữ "4-5 năm" này, ánh mắt Trần Hoàng hậu khẽ nhúc nhích, sắc mặt đột nhiên có chút khó coi, chẳng qua y rất nhanh đã che dấu xuống.
Trần Hồng Trác câu môi cười nói: "Tam đệ cùng Vương phi cảm tình tốt như thế thật khiến mọi người hâm mộ. Vương phi mang thai cần phải ăn nhiều một chút."
Liễu Miên Hạ vội cung kính nói: "Đa tạ Hoàng hậu nương nương."
Tiêu Hữu Hằng lo lắng Liễu Miên Hạ quá mệt mỏi, từ chối lời mời của hoàng huynh, buổi chiều liền hồi phủ nghỉ ngơi, đồng ý ngày mai sẽ lại tiến cung.
Sau khi Trần Hồng Trác trở về, sắc mặt vẫn âm trần, cơm chiều cũng ăn không vô.
Đêm nay đến phiên thị quân của Hoàng hậu Tiêu Vĩnh Đình hầu hạ, Tiêu Vĩnh Đình là con cháu dòng chi của hoàng thất, được gia tộc đưa đến dưới sự cho phép của Tiêu Hữu Đường.
Tiêu Vĩnh Đình trên triều đình cũng phụ trách một số việc nhỏ, hắn và gia tộc sau lưng cũng là trợ lực của Hoàng đế Tiêu Hữu Đường.
Tiêu Vĩnh Đình thấy Trần Hồng Trác không vui, đem người ôm vào trong ngực dỗ dành một phen mới làm Trần Hồng Trác mở miệng.
"Ta và Tiêu Hữu Hằng thành thân nhiều năm như vậy mà hắn cũng không thèm liếc mắt tới ta một cái, ta còn tưởng rằng hắn thật sự đối với bất cứ song nhi nào cũng đều như thế, cho nên lúc trước mới trả hắn tự do."
"Sau này nghe hắn thành thân ở Tấn Dương, ta cũng cho rằng hắn là vì tài danh của Liễu Miên Hạ kia nên mới cưới y."
Bởi vì song nhi này sẽ chế tạo vũ khí uy lực mạnh mẽ.
Lấy thân phận Thân vương liên hôn với y, buộc chặt vào nhau sẽ làm y thêm tận tâm với hoàng thất, là một cách phi thường sáng suốt.
Trần Hồng Trác phẫn hận nói: "Lúc hắn giúp song nhi kia gắp đồ ăn, ta vẫn cho rằng hắn ở trước mặt bệ hạ giả bộ ân ái!"
"Nhưng bệ hạ lại nói Tấn Vương từ 5 năm trước đã bắt đầu chờ Liễu Miên Hạ!"
"Hắn sao có thể đối với ta như vậy? Khi đó hắn vẫn là phu quân của ta!"
"Ta không tốt sao? Ta có chỗ nào kém hơn Liễu Miên Hạ kia?"
"Ta cho rằng thành thân xong thì sớm hay muộn hắn cũng sẽ thích ta."
"Nhưng nhiều năm như vậy, hắn căn bản không cho ta cơ hội tiếp cận hắn."
"Là hắn phản bội ta!"
Trong lòng Tiêu Vĩnh Đình thầm nói, lúc trước ngươi và Tấn Vương thành thân vốn chính là hôn nhân chính trị, Tấn Vương từ lúc bắt đầu đã biểu hiện chờ đến thời cơ chín muồi hắn sẽ đi.
Lúc trước Trần Hồng Trác cũng đồng ý.
Nhưng tới lúc này y lại lòng tham không đáy, cho rằng Tấn Vương nên thích y, không thể chấp nhận chuyện Tấn Vương thích song nhi khác.
"Tiểu Trác," Tiêu Vĩnh Đình an ủi nói, "Đừng nghĩ quá nhiều, Tấn Vương đã thành thân, đây là sự thật đã định không thể thay đổi. Em nếu muốn nam nhân thì ta gọi người đến, nam hài tuấn mỹ của gia tộc có rất nhiều, đến lúc đó ta sẽ gọi bọn hắn tới đây cho em chọn lựa."
"Không!" Trần Hồng Trác hốc mắt ửng đỏ nói, "Ta muốn chia rẽ bọn họ! Ta không muốn thấy bọn họ ân ái!"
Tiêu Vĩnh Đình đáy lòng thở dài một tiếng, có chút đau đầu.
Hoàng Hậu nhà bọn họ bị sủng hư, quá tùy hứng.
Tấn Vương đó có thể đắc tội sao?
Đệ đệ ruột của Hoàng thượng, có công lao phụ tá chân long, dưới một người trên vạn người, có địa vị trong lòng Hoàng Thượng còn trên cả Hoàng hậu, Hoàng Hậu chỉ có thể đứng thứ 3.
Nếu thật làm ra chuyện gì chia rẽ Tấn Vương và Vương phi thì sao Tấn Vương có khả năng tra không ra được?
Đến lúc đó nếu Hoàng Thượng biết thì ai cũng không chiếm được chỗ tốt.
Tiêu Vĩnh Đình không dám nghĩ tiếp, vội ôm Hoàng hậu nhà mình hôn hôn, ôn nhu dỗ dành: "Tiểu Trác, đừng nóng giận, ta tới hầu hạ em... Ngủ một giấc thì cái gì cũng biến mất."
Tiêu Vĩnh Đình ôm người lăn đến trên giường, hắn cho rằng Trần Hồng Trác sẽ vứt bỏ ý tưởng nguy hiểm này, lại không biết hắn không hỗ trợ thì Trần Hồng Trác sẽ lén đi tìm người khác hỗ trợ.
Trần Hồng Trác nuốt không trôi cục tức này.
Cho dù chia rẽ không được, y cũng phải làm Tiêu Hữu Hằng và Liễu Miên Hạ cách lòng.