Chương 62: Sinh nhật (3)
Cố Thần Chi nói khiến Liễu Miên Hạ trở tay không kịp.
Y sững sờ hồi lâu, kinh ngạc hỏi: "Vì sao?"
Cố Thần Chi: "Không có lí do gì cả, chỉ là muốn mở mang tầm mắt."
Liễu Miên Hạ nhăn mày lại, "Ở nhà không được sao? Trên biển không an toàn..."
Cố Thần Chi quay đầu không nhìn Liễu Miên Hạ, chỉ nói: "Huynh từng kể cho ta nghe bên kia đại dương còn có rất nhiều quốc gia, có người tóc đỏ mắt xanh, còn có rất nhiều thứ mà Thiên Sở Quốc không có, tỷ như bông không phải được mang từ Tây Vực về sao? Ta chỉ muốn đến đó, rồi lại giúp huynh tìm kiếm những hạt giống huynh muốn."
Không biết vì sao những lời Cố Thần Chi nói rõ ràng là lời nói của thiếu niên hùng tâm tráng chí hướng về phương xa, nhưng Liễu Miên Hạ lại từ trong thanh âm Cố Thần Chi nghe được sự bi thương.
Thần Chi... Là bởi vì thân thể mới rời đi sao?
Liễu Miên Hạ há miệng thở dốc, còn muốn nói gì đó lại bị Cố Thần Chi đánh gãy. Cố Thần Chi xoay người lại, lộ ra gương mặt tươi cười rạng rỡ, "Ca, huynh không cần khuyên ta vội, chúng ta tạm thời không cần nói tới chuyện này, vẫn nên vui vẻ đi mua sắm thôi. Sau đó cho huynh ăn mừng sinh nhật, còn có lời nào muốn nói thì qua hôm nay hẵng tính."
Liễu Miên Hạ nhìn gương mặt tươi cười của Cố Thần Chi, không biết vì sao trong lòng hoảng loạn.
Hôm nay Cố Thần Chi làm những chuyện này, nếu tỉ mỉ ngẫm lại thì thật giống hưởng thụ một ngày cuối cùng của sinh mệnh.
Nó làm Liễu Miên Hạ cảm thấy, sau khi sinh nhật y trôi qua, Cố Thần Chi sẽ biến mất.
Cố Thần Chi kéo Liễu Miên Hạ ra khỏi cửa hang trang sức, Liễu Miên Hạ muốn ngăn Cố Thần Chi ra biển lại không thể nói thành lời. Cố Thần Chi tựa như đã dự cảm trước, mỗi lần Liễu Miên Hạ muốn nói chuyện này đều bị Cố Thần Chi lảng sang chuyện khác.
Sau đó Cố Thần Chi lại đưa Liễu Miên Hạ bước lên xe ngựa.
Trong xe, Cố Thần Chi lấy ra một cái khăn lụa, "Ca, ta muốn mang huynh đi một nơi, nhưng không thể nói cho huynh đó là nơi nào cho nên ta muốn che mắt huynh lại. Lệ đại ca bọn họ lúc này hẳn đã đến trước. Cả nhà vì huynh chuẩn bị một kinh hỉ, chỉ là chỗ đó có chút xa, nếu huynh mệt thì có thể ở trên xe ngủ một chốc."
Liễu Miên Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, "Mọi người sắp xếp lúc nào sao ta không biết!"
Cố Thần Chi cười, "Nếu để huynh biết thì đó còn gọi là kinh hỉ sao? Ca, huynh xoay lại đi, ta giúp huynh buộc."
Liễu Miên Hạ ngoan ngoãn để Cố Thần Chi bịt kín hai mắt mình.
Trong xe phóng đặt lò sưởi khiến không gian nhỏ hẹp trở nên ấm áp. Liễu Miên Hạ dạo phố cả một buổi sáng, vừa rồi lại ở trên phố ăn vặt chút ít, bụng hơi no, xe ngựa lắc lư, đôi mắt lại nhìn không thấy, giữa bầu không khí như vậy làm Liễu Miên Hạ có chút mơ màng sắp ngủ. Không quá bao lâu, mí mắt y liền bắt đầu đánh nhau.
Cố Thần Chi nhân tiện ôm lấy eo nhỏ Liễu Miên Hạ, để y dựa vào trên vai mình.
Liễu Miên Hạ cũng không làm ra vẻ, dựa vào trên người đệ đệ mình ngủ một giấc quả thực rất bình thường. Y tìm một cái tư thế thoải mái, chậm rãi thiếp đi.
Cố Thần Chi nghe tiếng hít thở nhẹ nhàng của nhân nhi trong lòng cơ hồ muốn ngừng thở, thật cẩn thận nghiêng đầu nhìn lại, trong lòng vừa ngọt ngào vừa khổ sở, bụng dưới còn đau như lửa đốt.
Hắn ở chỗ này chịu dày vò, người trong lòng lại không chút phòng bị ngủ mất.
Không biết ở bên cạnh người như hắn mới là nguy hiểm nhất sao?
Ca ca y khi ngủ vô cùng hồn nhiên, căn bản không biết đệ đệ ruột của mình trong lòng có bao nhiêu ý nghĩ đáng sợ.
Ánh mắt Cố Thần Chi dừng trên đôi môi hồng nhuận của Liễu Miên Hạ, đáy mắt không chút che dấu khát vọng. Hầu kết hắn giật giật, rất muốn hôn Liễu Miên Hạ, rồi lại sợ đánh thức y.
Cố Thần Chi khắc chế dục niệm đang bành trướng trong lòng, tầm mắt tham lam miêu tả gương mặt tú mỹ của Liễu Miên Hạ, giống như muốn khắc sâu gương mặt này vào trong trí nhớ.
Diện mạo của hắn và ca ca có một chút giống nhau.
Đều là mắt hai mí, chỉ là đuôi mắt ca ca hơi cong lên, ánh mắt lưu chuyển đầy nét phong tình mà y không biết. Lúc y cười rộ lên, đôi mắt liền sáng lấp lánh, khiến người ta muốn lưu giữ nụ cười kia mãi. Chỉ là bây giờ đôi ngươi linh động kia đã bị khăn lụa che khuất.
Mũi bọn họ là giống nhau nhất, vừa cao vừa thẳng. Chỉ là mũi ca ca tinh xảo hơn một chút. Còn lại miệng là không giống nhất. Ca ca đường cong môi rất rõ ràng, nở nang đầy đặn, làm hắn nhịn không được muốn hôn lên.
Tầm mắt Cố Thần Chi xẹt qua chiếc cằm tinh xảo của Liễu Miên Hạ, rồi lại đảo qua hầu kết, xuống chút nữa bị quần áo che chắn kín mít.
Cố Thần Chi đột nhiên nhắm mắt lại, hít một hơi thật sâu.
Liễu Miên Hạ ngủ một hồi rồi chậm rãi tỉnh lại trong tiếng vó ngựa. Y ngáp một cái, muốn dụi mắt mới nhớ ra hai mắt mình còn đang bị che lại.
"Uống chút nước." Cố Thần Chi đúng lúc đưa lên một chén nước.
Liễu Miên Hạ ùng ục uống mấy ngụm, cả người lúc này xem như mới thanh tỉnh.
Cố Thần Chi lại nói: "Sắp tới rồi."
Liễu Miên Hạ cũng không hỏi đang đi đến đâu, dù sao hỏi thì Cố Thần Chi cũng không nói, liền lười biếng dựa vào vai hắn.
Quả nhiên không bao lâu, xe ngựa ngừng lại.
Cố Thần Chi nhảy xuống xe trước rồi kéo tay Liễu Miên Hạ, đỡ y bước xuống.
"Cẩn thận dưới chân có bậc thang, bên này, quẹo phải."
Liễu Miên Hạ cái gì cũng không thấy, chỉ có thể dựa theo Cố Thần Chi nhắc nhở bước từng bước một.
Nơi này là một tòa trang viên của Tiêu Hữu Hằng, là biệt viện theo quy cách của Thân vương.
Trang viên này cách thành Tấn Dương cũng không tính là gần.
Sở dĩ chọn nơi đây để xây trang viên là vì này ở đây có suối nước nóng.
Đây mới là kinh hỉ mà nhóm nam nhân nhất trí tặng cho Liễu Miên Hạ—— ngâm suối nước nóng.
Phải biết rằng ở thời đại này không dễ tìm được suối nước nóng, và càng không dễ xây dựng biệt viện ở nơi đây.
Biệt viện này được xây vô cùng tinh xảo, bốn phía tiền viện đều là hành lang gấp khúc, đi qua cổng vòm rũ hoa sẽ đến một sân, qua sân này liền có thể nghe thấy tiếng nước róc rách. Lại đi sâu vào trong thì đập vào mắt chính là một tòa thuỷ tạ, bên cạnh thủy tạ chính là một hồ suối nước nóng sương khói mờ mịt.
Bởi vì Liễu Miên Hạ nhìn không thấy nên Cố Thần Chi dẫn y đi rất chậm, lúc này vừa mới đi qua một đoạn hành lang gấp khúc.
Càng đi vào bên trong tim Cố Thần Chi càng đau.
Ghen ghét đến phát cuồng, tim hắn như bị ngàn vạn con kiến gặm cắn vỡ nát, máu chảy đầm đìa.
Hắn phải đem người trên đầu quả tim mình đưa vào ngực những nam nhân khác.
Đám nam nhân kia, sẽ ôm y, sẽ hôn y, sẽ vuốt ve y, còn sẽ chiếm hữu y!
Mà Cố Thần Chi cái gì cũng không thể làm, chỉ có thể ở bên ngoài đau khổ chờ đợi. Ở trong đầu hắn một lần lại một lần hiện ra hình ảnh người trong lòng bị nam nhân khác chiếm hữu.
Càng muốn càng ghen ghét.
Cố Thần Chi đột nhiên dừng lại bước chân.
Liễu Miên Hạ chần chờ hỏi: "Là tới rồi sao?"
"Ca, huynh chờ ở đây một chút, ta đi gọi Lệ đại ca bọn họ tới đây." Cố Thần Chi thanh âm thực nhẹ, Liễu Miên Hạ thậm chí còn cảm thấy chút mờ mịt, "Đừng sợ, nơi này đều là hộ vệ, không có người ngoài."
"Ân." Không hiểu sao trong lòng Liễu Miên Hạ có chút không yên lòng, nhưng y vẫn ngoan ngoãn gật đầu.
Tiếp theo y liền nghe thấy tiếng bước chân xa dần.
Lại một lát sau, có người tới.
Liễu Miên Hạ không khỏi dỗi hờn: "Rốt cuộc các huynh muốn làm cái gì mà lại thần thần bí bí như thế."
Người tới không trả lời, hắn đứng trước mặt Liễu Miên Hạ, tay phải run nhè nhẹ nâng lên, hắn vốn muốn sờ mặt Liễu Miên Hạ, do dự một chút, cuối cùng vẫn bỏ tay xuống.
Liễu Miên Hạ không khỏi thúc giục: "Huynh là ai? Nói chuyện, vì sao không nói lời nào? Là Khanh Khanh, hay là A Từ?"
Lời này tựa hồ kích thích người tới, Liễu Miên Hạ vừa nói ra, môi đã bị chặn lại.
Đối phương hô hấp dồn dập lại nóng rực, rõ ràng động tác rất vội vàng nhưng khi môi dán môi cùng Liễu Miên Hạ lại chỉ trằn trọc nghiền áp, đầu lưỡi cũng không vươn ra.
Liễu Miên Hạ chỉ nghĩ là nam nhân nào đó trong nhà đang chơi tình thú, cố ý đùa bỡn chính mình nên cũng không giận, đáy lòng cười thầm một tiếng, hé miệng chủ động dùng đầu lưỡi dò xét, vừa lúc liếm vào giữa phiến môi đối phương.
Lần này lại như dọa phải người nọ, hắn chợt lui một chốc rồi đột nhiên bưng kín môi, thấp giọng, nhịn xuống cực điểm ho khan hai tiếng.
Liễu Miên Hạ không rõ nguyên do, chỉ cười hỏi: "Làm sao vậy? Chạy cái gì? Chẳng lẽ các huynh quy định không cho phép ta chủ động?"
Người tới không nói gì, Liễu Miên Hạ liền cẩn thận tiến về trước một bước.
Đúng lúc này có thanh âm truyền đến, thanh thanh lãnh lãnh, vừa nghe liền biết là Dương Quân Khanh.
Dương Quân Khanh nói: "Đừng nhúc nhích, Hạ Nhi."
Liễu Miên Hạ cao hứng nói: "Khanh Khanh? Người vừa rồi mới hôn ta là ai? A Từ hay là Duệ ca?"
Dương Quân Khanh nói: "Hạ Nhi đoán đi, nhưng khoan hẵng nói, đợi lát nữa rồi cho ta đáp án."
Theo Dương Quân Khanh đến gần, Cố Thần Chi càng kinh hoảng nhìn hắn, sắc mặt trắng bệch, giống như tù nhân bị phán tử hình, tay hắn vô lực rũ xuống không dám che môi, chỉ dùng ánh mắt cầu xin nhìn Dương Quân Khanh.
Khi Dương Quân Khanh nhìn rõ gương mặt Cố Thần Chi, con ngươi co rụt lại —— bên môi Cố Thần Chi có vết máu.
Là hắn vừa rồi ho ra.
Tình cảm sâu nặng tích dưới đáy lòng.
Dương Quân Khanh thầm than một tiếng, hướng Cố Thần Chi nâng nâng cằm, ý bảo hắn rời đi.
Cố Thần Chi lúc này mới như được đại xá nhẹ nhàng thở ra, cũng phát hiện trong lòng bàn tay có vết máu.
Hắn xoa xoa môi, nhìn chằm chằm lòng bàn tay ngơ ngẩn một lúc lâu, cuối cùng nhấc bước, lặng yên không một tiếng động rời đi.
Liễu Miên Hạ đối với chuyện này không hề hay biết, lúc này Dương Quân Khanh đã đi đến bên người y, y liền giữ chặt ống tay áo Dương Quân Khanh, ngữ khí dịu dàng hỏi: "Vừa rồi là A Từ đúng không? Duệ ca mới không trêu chọc ta như vậy, A Từ, huynh đừng trốn, mau ra đây!"
Dương Quân Khanh ánh mắt thâm thúy, giơ tay nhẹ nhàng xoa mặt Liễu Miên Hạ, thấp giọng nói: "Hắn đã đi rồi."
Liễu Miên Hạ: "Hừ, chờ xem lát nữa ta phạt hắn như thế nào!"
Dương Quân Khanh cúi đầu hôn lấy môi y, dịu dàng tinh tế như hùng thú chiếm lại địa bàn của mình khi bị kẻ khác xâm lấn.
Đầu lưỡi ướt nóng liếm mút cánh môi của Liễu Miên Hạ như đang nhấm nháp cánh hoa tinh mỹ, tiện đà đẩy ra phiến môi thăm dò tiến vào hút hết mật dịch trong khoang miệng y, thong thả liếm láp một phen rồi mới lui ra không thâm nhập sâu hơn nữa.
Liễu Miên Hạ lại bị hôn hít thở không xong, gương mặt hơi hơi đỏ lên, thậm chí thân thể đã trào ra khát vọng.
Liễu Miên Hạ mềm mại dựa vào người Dương Quân Khanh, Dương Quân Khanh ôm lấy eo y rồi dẫn y đi về hướng suối nước nóng.+
"Đi thôi," Dương Quân Khanh nói, "Bọn họ đều đang chờ em."