Các Phu Quân Của Ta

Chương 57: Huyết La Sát




Chương 57: Huyết La Sát

Đội ngũ đi hơn bốn dặm về chỗ sâu nhất trong thảo nguyên, mật thám báo tin phía trước có một bộ lạc nhỏ của Man tộc, xem số lượng lều trại hẳn có hơn một ngàn người.

"Chỉ huy sứ, làm sao bây giờ?" Trương đội trưởng hỏi, "Cát Đạt có khả năng đang ở bên trong, lượng quân mã trong bộ lạc này hơn một ngàn, không khác nhân số của chúng ta lắm."

Vừa nói, Trương đội trưởng vừa nhìn về Bùi Chỉ huy sứ cách mình không xa.

Gió lạnh thấu xương, Bùi Trạm ngồi trên lưng con ngựa màu sắc thuần trắng, eo lưng thẳng tắp, sườn mặt hắn tuấn mỹ phi phàm, làn da trắng nõn, tóc đen môi đỏ, nhưng toàn thân lại có sát khí như Tu La trong địa ngục.

"Có lẽ chúng ta đã bị Cát Đạt phát hiện, bọn họ đang ở xung quanh mai phục, chờ cùng bộ lạc này trong ứng ngoài hợp đem chúng ta một lưới bắt hết." Bùi Trạm híp mắt đầy nguy hiểm, thanh âm lạnh lẽo như băng.

Trương đội trưởng nhịn không được rùng mình một cái, vì ý trong lời Bùi Trạm nói, và cũng vì Bùi Trạm.

"Chúng ta ——"

Nếu suy đoán của Chỉ huy sứ là sự thật, bọn họ tất nhiên sẽ lâm vào khổ chiến, nếu hiện tại rút lui cũng không biết có quá muộn hay không.

Bùi Trạm liếc Trương đội trưởng một cái, nhất thời khiến hắn lạnh thấu tim.

"Nếu sợ chết thì không cần tham gia Sát Vũ thiết kỵ! Cùng ta giết địch!"

Trương đội trưởng ưỡn ngực, rống lớn nói: "Vâng! Các huynh đệ! Cùng Chỉ huy sứ giết địch ——!"

Đội thiết kỵ hắc giáp không hề báo trước như nước lũ cuốn vào bộ lạc Man tộc.

Không đợi Bắc Man phản ứng kịp thì đã bị đội thiết kỵ san bằng, giết mở đường máu.

Bùi Trạm xông lên dẫn đầy, mỗi nơi chiến mã hắn đi qua, cho dù là nam nhân hay song nhi già trẻ, tất cả đều tử trạng thê thảm.

Trương đội trưởng theo sau Bùi Trạm, một bên gào rống cầm đao giết địch, một bên đối với bóng dáng đĩnh đạc phía trước sinh ra sợ hãi thật sâu.

Bùi Trạm xuống đao, một chút cũng không lưu tình.

Những man nhân bị chém phần lớn đều đầu rơi xuống đất, có người bị chém bay nửa đầu, có rất nhiều nửa người cũng không có, cũng có rất nhiều người bị chém ngang thân thể, ruột gan cũng lòi ra.

Trên chiến trường có chút quy củ bất thành văn, có vài tướng sĩ không giết man nhân bình thường, có người lại giết rất nhiều nam tử trưởng thành nhưng không giết song nhi, cũng có người không giết trẻ nhỏ, chỉ đem những người này bắt làm tù binh mang về Thiên Sở làm nô lệ.

Nhưng Bùi Trạm cho dù là nam nhân hay song nhi, người già hay trẻ nhỏ, chỉ cần là man nhân hắn đều giết sạch.

"Sát Vũ thiết kỵ", giết người như mưa. Tên này từ đầu đã mang theo hào quang vô danh. Bùi Trạm dẫn đội thiết kỵ này một thân huyết tinh tàn nhẫn. Các tướng sĩ Thiên Sở và người dân Bắc Man đều xem người đứng đầu "Sát Vũ thiết kỵ" này là Huyết La Sát.

Tiếng gào khóc nổi khắp bốn phía bộ lạc Man tộc, đợi đến khi lấy lại phản ứng, các dũng sĩ của bộ tộc lập tức cầm lấy vũ khí phản kích. Chỉ cần có thể cầm được vũ khí, tất cả đều cầm lao về hướng kỵ binh Thiên Sở.

Hai bên lập tức lao vào giao tranh, chớp mắt khắp bộ lạc Man tộc đều nhiễm đỏ máu tươi.

Nhưng vào lúc này, một đội nhân mã từ xung quanh vây tới, chỉ nghe đại hán dẫn đầu quát: "Ai có thể giết Huyết La Sát, bổn vương thưởng hắn một trăm lượng vàng, dê bò cùng tơ lụa cả đời xài không hết!"

Cát Đạt là Tả Hiền Vương kiêm Đại vương tử của vương đình Bắc Man, hắn lần này tự mình mang quân tấn công Thiên Sở, trước đó không chiếm được chỗ tốt từ tướng sĩ Thiên Sở, nay còn bị quân của Bùi Trạm đuổi đánh không bỏ.

Cát Đạt bị truy đuổi ngập tràn lửa giận, chạy đến đây vừa lúc gặp bộ lạc Thiết Ưng đang đóng quân chỗ này, hắn tức khắc nảy sinh một kế, lệnh cho bộ lạc Thiết Ưng cùng các dũng sĩ của mình nội ứng ngoại hợp, chờ Huyết La Sát đến gần sẽ đem bọn họ bao vây!

Trên thảo nguyên ai cũng biết, tọa kỵ của Huyết La Sát là một con ngựa trắng, giữa một đám hắc mã, con bạch mã kia phá lệ dễ thấy.

Chỉ là lúc này, con bạch mã kia đã sớm bị máu nhuộm thành đỏ.

Ánh mắt Cát Đạt sắc lên, liếc mắt một cái liền thấy Bùi Trạm, hắn múa may trường đao trong tay, gào thét một tiếng: "Huyết La Sát ở bên kia!"

Bùi Trạm đang bị mấy dũng sĩ man nhân vây công, một đao chém xuống bả vai một người, đột nhiên không kịp phòng ngừa, một đội kỵ binh bên cánh đột nhiên vọt tới, trường đao lóe ánh hàn quang nghênh hướng trước mặt Bùi Trạm.

Một đao này chém xuống, Bùi Trạm không chết cũng bị thương!

Bùi Trạm trong lòng phát lạnh, nhưng lại không e ngại, đang chuẩn bị đón một đao này, ngay khoảnh khắc ngàn quân treo sợi tóc, đao của Bùi Trạm chém trên người nam nhân kia không rút xuống được!

Bùi Trạm chỉ phải bỏ đao, theo bản năng nghiêng người, muốn dùng bả tiếp một đao kia.

Đau đớn trong tưởng tượng không xuất hiện, chỉ nghe "Đang" một tiếng, một thanh trường thương đâm tới, đao trong tay Cát Đạt bị đánh bay!

Bùi Trạm đột nhiên quay đầu lại, liền thấy một hán tử nhíu mày quát: "Chỉ huy sứ, đi!"

Bùi Trạm tất nhiên sẽ không trì hoãn, nắm chặt dây cương, chiến mã màu máu hí vang một tiếng, hắn tiếp nhận trường đao trong tay người nọ, xoay người lao vào chiến trường.