Chương 48: Lễ vật
Sau khi Hà Ngọc Thư trở về Dương Liễu Thành, trong phủ liền khôi phục yên tĩnh ngày thường.
Lệ Duệ mỗi ngày đều đến huyện nha xử lý công vụ, A Từ quản lý toàn bộ chi phí ăn mặc ở của cả gia đình, Dương Quân Khanh cách ngày sẽ đến Nhân Tâm Đường khám bệnh, có đôi khi nhàn rỗi sẽ dẫn theo tiểu dược đồng tự mình lên núi hái thuốc.
Còn Cố Thần Chi tiếp tục xử lý buôn bán bên ngoài, ngoại trừ sản nghiệp của Liễu Miên Hạ thì trong đó cũng có phần của Lệ Duệ, A Từ cũng đầu tư thêm bạc vào đó, ngay cả Lệ Kiêu ngây ngốc cũng nghe Cố Thần Chi khuyên đầu tư tiền vào, qua mấy năm sẽ thu được lời to.
Rốt cuộc Dương Quân Khanh vừa mới tới không lâu, buôn bán dược liệu thì Liễu Miên Hạ và Cố Thần Chi đều không thành thạo, nên để Dương Quân Khanh tự mình quản lý.
Trong nhà nhìn qua cũng chỉ có mỗi mình Lệ Kiêu rảnh rỗi.
Chuyện những người khác làm hắn đều giúp không được gì, Lệ Duệ cũng không yêu cầu gì với hắn, nên suốt ngày ở nhà luyện võ, đem binh thư đọc đến thuộc làu, uổng cả một thân sức lực, nhưng thật ra đôi khi hắn giúp A Từ một số công việc thể lực.
A Từ vì chuyện của Cố Thần Chi mà giành chút thời gian gọi toàn bộ hạ nhân vào, nói rõ cấm nhắc tới bệnh của Cố Thần Chi, nếu truyền ra bên ngoài bị hắn nghe được, nhẹ thì đánh trượng, nặng thì bán đi.
Sau đó phạt vài người không thành thật, trong phủ lúc này mới thanh tịnh hơn rất nhiều.
Đến nỗi những lời đồn đãi bên ngoài lúc đầu do tự Cố Thần Chi truyền đi, hắn vốn không thèm để ý mấy lời đồn này, hiện giờ họa lớn trong lòng đã được giải quyết nên càng thêm không để chuyện này trong lòng.
Mọi người đều dễ quên, không quá mấy ngày, nhà giàu nào đó trong thành nháo nhào chuyện tranh giành tình cảm, còn chết người, nên tất cả mọi người đều đem chuyện Cố Thần Chi vứt ra sau đầu, như tổ ong ngửi thấy mùi mật chạy sang nhà có người chết kia hóng chuyện.
Trong nhà thuê vài đại thúc đã thành thân có kinh nghiệm nuôi dạy trẻ, làm người thành thật ổn trọng hỗ trợ chăm sóc Tiếu Tiếu, ngày thường cũng có A Từ canh chừng nên Liễu Miên Hạ giữ bé con cũng không quá vất vả, còn có rất nhiều thời gian làm chuyện mình thích.
Thời tiết dần dần trở nên ấm áp, vạn vật sinh sôi, xuân ý dạt dào.
Hôm nay Dương Quân Khanh nghỉ ngơi, tự tay làm một ít dược thiện, sau đó bỏ vào hộp tự mình đem tới cho Liễu Miên Hạ.
Người hầu trong viện tử của Dương Quân Khanh đều do hắn mang đến, đầu bếp là là lão nhân làm trong bếp nhà ở kinh thành có tay nghề nấu dược thiện rất tốt.
Từ lúc Dương Quân Khanh vào phủ liền mỗi ngày sắp xếp phòng bếp nhỏ làm dược thiện, nếu hắn đến Nhân Tâm Đường khám bệnh thì dược thiện sẽ do hạ nhân đưa qua, nếu đến ngày hắn nghỉ ngơi thì hắn sẽ tự mình đi.
Lúc Dương Quân Khanh tới, Liễu Miên Hạ đang uy Tiếu Tiếu uống sữa, bánh bao béo dùng sức cả lực há miệng hút sữa, trên trán cũng toát ra một tầng mồ hôi nhẹ.
A Từ ở một bên dùng khăn nhẹ nhàng lau trán bánh bao béo, thấm bớt mồ hôi.
Trong phòng tràn ngập mùi sữa thơm nhạt.
Dương Quân Khanh đem hộp đồ ăn đặt lên bàn, lẳng lặng nhìn chằm chằm Tiếu Tiếu đang uống sữa.
Vật nhỏ này là do hắn tự tay đỡ đẻ, lúc ấy chẳng qua chỉ nhỏ cỡ cánh tay, chớp mắt đã lớn như thế.
Liễu Miên Hạ cười nói: "Khanh Khanh."
Dương Quân Khanh không nói một lời mở hộp đồ ăn ra, từ bên trong lấy ra một chén cháo thuốc được nấu đến thơm phức, hắn ngồi bên cạnh Liễu Miên Hạ, thổi nguội từng muỗng đút y ăn.
Liễu Miên Hạ rất là bất đắc dĩ, Dương Quân Khanh tựa hồ đối với việc đút y ăn phá lệ chấp nhất, ngay từ đầu Liễu Miên Hạ còn từ chối, nhưng Dương Quân Khanh vẫn cố chấp không bỏ, Liễu Miên Hạ cũng chỉ có thể tùy ý hắn.
Tiếu Tiếu ở trong ngực Liễu Miên Hạ uống no sữa rồi bắt đầu dùng tay cầm nhũ thịt trắng nõn đùa nghịch, trong miệng còn ngậm mút đầu vú, mắt to chớp mắt đảo quanh, ngó Liễu Miên Hạ một chút rồi lại ngó Dương Quân Khanh một tẹo.
Liễu Miên Hạ vỗ nhẹ tay nhỏ múp thịt của Tiếu Tiếu, cười mắng nói: "Ăn no liền buông ra!"
Y đem rút đầu vú khỏi miệng bé, bế bánh bao nhỏ lên vỗ nhẹ lưng rồi đưa cho A Từ, ngay sau đó tự mình chỉnh lại y phục.
Liễu Miên Hạ được Dương Quân Khanh đút ăn no, đứng dậy nói: "Vừa lúc hôm nay huynh rảnh, ta dẫn huynh đi một chỗ."
Dương Quân Khanh hỏi: "Đi đâu?"
Liễu Miên Hạ không đáp, chỉ hôn hôn khuôn mặt nhỏ của bé con, lại hôn môi A Từ một cái, dặn dò nói: "Các huynh ở nhà phải ngoan."
A Từ nói: "Thiếu gia yên tâm, chú ý an toàn."
Liễu Miên Hạ gật gật đầu, tiện đà kéo tay Dương Quân Khanh đi ra ngoài.
Hai người ngồi trên xe ngựa, một đường hướng ra ngoài thành mà đi.
Xe ngựa ngừng trước một cái điền trang, Dương Quân Khanh xuống xe trước sau đó mới xoay người đỡ Liễu Miên Hạ bước xuống.
Chủ điền trang ân cần tiếp đón, phía sau còn dẫn theo vài nông phu. Mấy người này có già có trẻ, mặc áo vải thô, thấy Liễu Miên Hạ và Dương Quân Khanh đều cúi đầu, trên mặt biểu tình mang theo chút bất an, ước chừng là lo lắng chính mình trồng trọt không tốt sẽ bị trách phạt.
Đứng đầu điền trang họ Điền, người thực thành thật, không biết ăn nói nên chỉ có thể vụng về: "Lang quân tới, người đều ở chỗ này, dược liệu được trồng đều rất tốt, mời ngài tới kiểm tra."
Dương Quân Khanh nhướng mày nói: "Dược liệu?"
Liễu Miên Hạ cười nói: "Đúng vậy, huynh xem mẫu ruộng bên kia đều là các loại dược liệu, sợ là chúng không tốt và cũng không có nhiều, nhưng ta cảm thấy một ngày nào đó rồi sẽ tốt lên. Nơi này có 50 mẫu đất rừng và 50 mẫu đất thường, trước mắt chỉ có năm mẫu đất rừng cùng đất thường dùng để trồng thảo dược, còn lại vẫn là trồng các loại lương thực, đất rừng cũng không có gì nên ta để cho bọn họ nuôi chút gà vịt, ngày thường có thể nhặt trứng gà, nuôi lớn sẽ có thịt ăn."
Dương Quân Khanh theo hướng Liễu Miên Hạ chỉ mà nhìn lại, lúc trước không có chú ý, hiện tại nhìn kỹ thì đất được chia ra thành nhiều khối nhỏ, dùng hàng rào ngăn cách. Mỗi một ô nhỏ đều trồng một loại dược liệu, những loại đó đều là loại thảo dược mà Dương Quân Khanh nắm rõ.
Đều là những dược liệu thường dùng nhất, có bo bo, hoàng kỳ, xuyên khung, bản lam căn, bắc sa sâm, bán hạ bắc, bồ công anh, bạch truật, khổ địa đinh, khổ sâm,...
Ở thời đại này, phần lớn thảo dược đều được thu thập ở bên ngoài. Khái niệm gieo trồng dược liệu chỉ vừa mới bắt đầu xuất hiện các thế gia trung y. Chỉ có những đại tộc nhiều thế hệ làm nghề y mới chuyên môn nuôi trồng các loại thảo dược.
Họ đều là những người không có kinh nghiệm bắt đầu từ con số 0, mọi chuyện về cách trồng đều đang trong giai đoạn mày mò.
Trong nhà Dương Quân Khanh cũng có trưởng bối đang dốc lòng nghiên cứu cách gieo trồng thảo dược.
Nhưng cũng có một ít lão thầy thuốc cho rằng gieo trồng dược thảo thì dược tính so ra kém hơn ngoài tự nhiên, cũng không tán thành mở rộng diện tích gieo trồng.
Mà Liễu Miên Hạ biết theo y dược học phát triển thì việc gieo trồng thảo dược sẽ dần dần hưng thịnh hơn.
Dương Quân Khanh ngày thường cũng trồng một ít dược thảo thường thấy trong viện, chủng loại cũng không nhiều nên chỉ là đem hoa viên nhỏ đổi thành vườn thuốc.
Liễu Miên Hạ dắt Dương Quân Khanh tới đồng ruộng, một bên hưng phấn nói: "Đây là những mẫu ruộng thí nghiệm, được các lão nông có kinh nghiệm dẫn theo người chuyên môn xử lý. Ta cố ý mua vài tiểu tử biết chữ rồi cho các ông lão dạy dỗ, sau đó sẽ đem tập tính sinh trưởng của mỗi loại ghi chép lại, đến lúc đó có thể biên soạn thành sách."
"Trước đây ta sợ không thành công nên không dám nói cho huynh. Nếu trồng thành công thì sau này huynh không cần lên núi hái thuốc nữa, dược liệu cũng sẽ không còn khan hiếm như vậy. Lượng cung lớn thì giá cả cũng giảm bớt, thị trường tuy có khả năng sẽ bị ảnh hưởng, nhưng dù là như vậy cũng chỉ giảm bớt ít lợi nhuận của vài người, phần lớn bá tánh đều sẽ được lợi."
"Hơn nữa kỳ thật ta cũng có tư tâm," Liễu Miên Hạ hướng Dương Quân Khanh chớp chớp mắt, "Ta có thể kinh doanh dược liệu, còn có thể bán sang các nước khác, xuất khẩu đến các tiểu quốc xung quanh chúng ta, tuyệt đối là lợi nhuận kếch xù."
Nói tới đây, Liễu Miên Hạ dẫm lên mặt đất mềm xốp đi đến đất rừng, một bên nói: "Bên này chính là vài loại dược thảo hỉ âm, huynh xem, đây là bán hạ bắc, nếu ta ở rừng tự nhiên nhìn thấy nó, nếu không ai nói cho ta, có khi ta sẽ nó là cỏ dại."
"Khanh Khanh," Liễu Miên Hạ dừng lại bước chân, xoay người đối mặt Dương Quân Khanh, chờ mong nhìn hắn, "Đây là lễ vật ta tặng cho huynh, huynh thích sao?"
Ánh mắt Dương Quân Khanh tối lại, hầu kết hơi hơi giật giật, không trả lời mà ôm chặt Liễu Miên Hạ, áp y lên thân cây đại thụ, cúi đầu hôn xuống.
"Ngô..."
Liễu Miên Hạ kinh ngạc mở to hai mắt, giây tiếp theo đã bị đầu lưỡi Dương Quân Khanh bắt giữ. Nụ hôn này nhiệt tình như lửa, hoàn toàn khác xa biểu tình bình tĩnh của Dương Quân Khanh.
Liễu Miên Hạ cảm nhận được trong nụ hôn ẩm ướt này của Dương Quân Khanh cất chứa tình yêu nồng nhiệt, rất nhanh y đã nhắm mắt đáp lại hắn.
Không biết từ khi nào đai lưng của Liễu Miên Hạ bị cởi bỏ, tay Dương Quân Khanh vuốt dọc eo y tiến dần lên nắm lấy một bên nhũ thịt nhẹ xoa vân vê.
"Ân..." Liễu Miên Hạ nhịn không được mà phát ra tiếng rên rỉ thoải mái, y theo bản năng mà ưỡn ngực, đem đoàn thịt mềm toàn bộ đưa vào tay Dương Quân Khanh.
Động tác Dương Quân Khanh cũng không tính là kịch liệt, vừa ôn nhu vừa kiên định ở trên da thịt bóng loáng của Liễu Miên Hạ nơi nơi đốt lửa.
Hạ thân Liễu Miên Hạ ướt nhẹp, hơi thở thanh lãnh của Dương Quân Khanh cùng y hô hấp giao triền, Liễu Miên Hạ khó nhịn muốn kẹp chặt hai chân, lại bị Dương Quân Khanh dùng chân xâm lược tách ra.
Dương Quân Khanh nâng một chân Liễu Miên Hạ quấn lên eo mình, giây tiếp theo Liễu Miên Hạ liền cảm giác được một vật nóng bỏng đang đặt trước cửa huyệt, y còn chưa kịp nghĩ nhiều thì gậy thịt thô tráng đã đâm thẳng, một phát cắm vào chỗ sâu nhất.
"A ——!"
Liễu Miên Hạ ngửa đầu kinh hô một tiếng, bướm nhỏ theo bản năng co rút lại, gắt gao hút kẹp côn thịt lớn.
"Khanh Khanh..." Liễu Miên Hạ sắc mặt ửng đỏ, đáy mắt phiếm thủy quang, rên rỉ gọi tên Dương Quân Khanh, vừa e thẹn vừa mắc cỡ, cắn môi nhỏ giọng nói, "Sẽ có người tới... A..."
Dương Quân Khanh khẽ cắn vành tai Liễu Miên Hạ, giọng nói ôn lãnh giờ đây đã hơi khàn khàn, "Ôm chặt ta."
Hắn bắt đầu động thân, dương vật thô to đầu tiên dùng biên độ nhỏ cọ xát, chậm rãi từng chút một mà đi vào chỗ sâu nhất bướm nộn. Mỗi một lần đều đâm tới miệng tử cung yếu ớt, khiến lỗ nhỏ từng ngụm từng ngụm phun ra ái dịch.
Liễu Miên Hạ nhịn không được mà rên rỉ, huyệt thịt bị ma sát từng trận tê dại, khoái cảm lan tràn khắp cơ thể khiến y sướng tới thất thần, đã không còn biết chính mình đang ở nơi nào.
"A... Khanh Khanh... Ha a... Thật thoải mái... A... Bên trong thật sướng..."
Dương Quân Khanh hôn lấy môi Liễu Miên Hạ, đem toàn bộ tiếng rên rỉ của y đều nuốt xuống. Côn thịt dưới thân đẩy nhanh tốc độ, khuấy lộng lỗ nhỏ không ngừng phun ra dâm dịch, dương vật gân guốc cọ xát từng tấc mị thịt dâm đãng, Dương Quân Khanh chỉ cảm thấy tê dại sung sường từ trong xương tủy tràn ra.
Có lẽ trong lòng Liễu Miên Hạ biết nơi này là dã ngoại hoang vu, thân thể khẩn trương nên phá lệ mẫn cảm, không quá bao lâu y đã chịu không nổi mà cao trào, côn thịt phía trước cũng theo đó bắn ra.
Dương Quân Khanh bị y kẹp hít hà một hơi, không thừa dịp này mà bắt nạt Liễu Miên Hạ, hắn thẳng lưng đẩy nhanh tốc độ thọc vào rút ra mấy chục lần, quy đầu đặt trước miệng tử cung, một luồng lớn tinh dịch cứ thế phun trào sâu trong miệng tử cung y.
Liễu Miên Hạ cả người mềm như bông vừa dựa vào lòng Dương Quân Khanh, kiều thanh lên án: "Xấu xa..."
Thanh âm kia mang theo mị ý thỏa mãn, nghe vậy côn thịt Dương Quân Khanh đang còn chôn trong thân thể y liền nhảy một chút.
"Ân..." Liễu Miên Hạ tức khắc thoải mái hừ một tiếng, lại giận dỗi nói: "Không được, không thể lại tới."
Dương Quân Khanh nhịn xuống, lại hôn lên môi Liễu Miên Hạ.
Nụ hôn nồng nhiệt kết thúc, thân thể Liễu Miên Hạ lại ngứa ngáy trống rỗng, lỗ nhỏ còn kẹp côn thịt lớn, thịt non bên trong đã tự động bắt đầu liếm mút côn thịt.
"Không được..." Liễu Miên Hạ gian nan mở miệng, mềm mại đẩy đẩy Dương Quân Khanh, "Huynh mau rút ra..."
Dương vật Dương Quân Khanh chưa đã thèm mà đỉnh bướm nhỏ Liễu Miên Hạ hai ba cái rồi đột nhiên rút ra.
Lỗ nhỏ Liễu Miên Hạ chợt trống rỗng, y suýt nữa nhịn không được mà cầu Dương Quân Khanh cắm vào.
Tinh dịch chậm rãi chảy ra, Dương Quân Khanh cởi bỏ quần lót Liễu Miên Hạ, giúp y xoa lau thân dưới , mặt không biểu tình cất chiếc quần lót dơ vào trong lồng ngực.
Liễu Miên Hạ không kìm được đỏ mặt.
Người nam nhân này nhìn qua rõ ràng cấm dục như vậy nhưng lại luôn làm ra chuyện sắc tình mà y không ngờ đến.
Liễu Miên Hạ quả thực không thể không yêu hắn.
Dương Quân Khanh giúp Liễu Miên Hạ chỉnh lại vạt áo, áo choàng buông xuống khiến ai cũng không biết bên trong Liễu Miên Hạ cái gì cũng không mặc.
Liễu Miên Hạ mềm mại dựa vào người Dương Quân Khanh, hỏi: "Khanh Khanh, huynh còn chưa nói cho ta huynh có thích lễ vật ta tặng hay không."
Kỳ thật y đã biết đáp án.
Chứng cứ Dương Quân Khanh thích còn đang ở trong thân thể y nè.
Nhưng y vẫn muốn nghe Dương Quân Khanh chính miệng nói ra.
Nào biết Dương Quân Khanh một phen bế y lên, thanh âm lạnh nhạt phảng phất như vừa rồi không trải qua một hồi làm tình mãnh liệt nào: "Ta vừa rồi đã nói đáp án cho em."
Liễu Miên Hạ bất mãn dẩu môi hừ một tiếng, cánh tay lại thân mật câu lấy cổ Dương Quân Khanh, khóe miệng từ từ giương cao cười vui vẻ.