Chương 42: Cố Thần Chi
Ngày thứ ba thành thân vốn là ngày về nhà mẹ đẻ, nhưng nhà mẹ đẻ của Liễu Miên Hạ không ở Phong huyện mà hiện tại y đang ở Lệ phủ nên lúc này về nhà cũng biến thành về Lệ phủ.
Lệ gia hiện giờ cũng có chút tiền, ở Phong huyện mua nhà lớn hơn nhà cũ ở Dương Liễu Thành rất nhiều, ngoại trừ chủ viện của Liễu Miên Hạ còn có năm viện tử của năm vị phu quân, mặt khác còn có các tiểu viện tử nằm rải rác, chúng đều chuẩn bị cho các thị lang của Liễu Miên Hạ.
Hai ngày này Dương Quân Khanh không quấn lấy muốn Liễu Miên Hạ nữa, tự mình mở bào chế phương thuốc điều dưỡng thân thể, hảo hảo nuôi dưỡng Liễu Miên Hạ hai ngày.
Cũng may thân thể Liễu Miên Hạ tốt, tuổi lại trẻ, tới ngày hồi môn, ngoại trừ trên người còn có chút dấu vết, sức lực cũng đã khôi phục.
Lệ Duệ Lệ Kiêu A Từ còn có hai cha của Liễu Miên Hạ, các ca ca đồng thời trình diện, vui mừng chào đón đôi tân nhân trở về.
Liễu Miên Hạ nhìn một vòng, lại không gặp Cố Thần Chi, kỳ quái nói: "Thần Chi đi đâu?"
Hồi môn là chuyện vui, nếu Cố Thần Chi không ở thì quá thất lễ, ngày thường Cố Thần Chi không giống người không hiểu chuyện như vậy, chẳng lẽ xảy ra chuyện gì sao?
Cha Liễu Miên Hạ là Hà Ngọc Thư bực bội nói: "Đừng nhắc tiểu tử thúi kia với ta! Mấy đêm nay cũng không về! Cũng không biết ở bên ngoài làm cái gì! Sáng sớm hôm nay ta ở trong phòng bảo Tư Kỳ đi kêu hắn về, Tư Kỳ trở về nói hắn tối hôm qua uống say, ngủ ở cửa hàng, người giờ còn chưa tỉnh!"
Liễu Miên Hạ vừa nghe tức khắc nhăn mày, trước đây chưa từng nghe qua Cố Thần Chi sẽ uống rượu a... Hay là buôn bán gặp chuyện khó khăn?
Liễu Miên Hạ vội khuyên cha mình: "Cha đừng nóng giận, đây đều là việc nhỏ, Thần Chi nói không chừng là thật sự gặp phải chuyện phiền lòng, cũng trách ta làm ca ca không tốt, gần đây chỉ lo hôn sự, cũng không chú ý hắn, đợi hắn tỉnh ta sẽ cùng hắn nói chuyện."
Phụ thân Liễu Miên Hạ là Liễu Văn Hiên lại nghĩ rất thoáng, sờ sờ râu ngắn trên cằm cười ha ha nói: "Hài tử lớn rồi đương nhiên sẽ có suy nghĩ của chính mình, ta thấy tiểu tử này tám phần là tư xuân, vừa lúc chúng ta đều ở đây, hôm nào hỏi hắn một chút xem có phải coi trọng song nhi nhà ai không. Nếu là thật thì phu nhân phí chút tâm tư định ra chuyện hôn sự cho nó."
Mày Hà Ngọc Thư buông lỏng, "Nói cũng có lý, đêm nay ta nhất định phải hỏi nó một chút."
Chuyện này coi như gác qua, sau khi ăn cơm xong, Lệ Duệ dẫn Dương Quân Khanh và Liễu Miên Hạ đi xem viện tử mới của Dương Quân Khanh.
Lệ Duệ tuy nhỏ tuổi hơn Dương Quân Khanh, nhưng hắn lại thành thân với Liễu Miên Hạ trước, lại còn là chính phu, nên hắn thay gia trưởng đem mọi chuyện trong nhà an bài thỏa đáng, nếu xét bối cảnh thì Dương Quân Khanh ở trong nhà còn phải gọi Lệ Duệ một tiếng ca ca.
Dương Quân Khanh là trắc phu đầu tiên của Liễu Miên Hạ, nên sân viện của hắn cách chủ viện của Liễu Miên Hạ không xa, ở bên phải chủ viện. Sân tuy không tính là lớn nhưng đồ vật nên có đều có đủ, hòn non bộ chảy nước róc rách, mái hiên cong cong, khung cảnh yên tĩnh, toàn bộ diện tích tính ra có thể so với một tòa nhà 6 người ở của nhà bình thường.
Quan trọng là bên trong tịnh thất ở phòng ngủ là do Liễu Miên Hạ tự mình thiết kế, dùng gạch xanh xây bồn rửa mặt, bên ngoài cửa sổ để bồn nước nối với ống trúc phỏng theo vòi nước, lúc rửa mặt rất tiện.
Phòng tắm cũng có vòi sen có thể trực tiếp tắm rửa, lúc cần dùng chỉ cần phân phó phòng bếp một tiếng, chỉ cần bọn người hầu đun xong nước ấm sẽ dùng ròng rọc đưa nước ấm vào thùng nước rồi dùng rất tiện.
Hiện giờ trong Lệ phủ, không chỉ có phòng Dương Quân Khanh như thế này, mà phòng những người khác cũng thiết kế như vậy.
Hơn nữa Cố Thần Chi còn đem thiết kế này biến thành một hướng kinh doanh, bên dưới còn tuyển một đội thủ công chuyên chỉnh sửa tịnh thất cho các phú hộ.
Kỳ thật Liễu Miên Hạ còn muốn thiết kế thêm bồn cầu tự xả nước, chỉ là phòng ở này vốn chính là mua, lúc trước đã rất tốt, sau sửa lại cũng không tiện nên cũng chỉ có thể tạm thời như vậy... Nếu sau này lại mua nhà, y nhất định sẽ tự mình thiết kế.
Thời đại này còn chưa xuất hiện đất sét trắng, nên vẫn dùng chén chén sứ từ đất sét đen. Liễu Miên Hạ vẫn luôn muốn tìm thợ thủ công tìm ra đất sét trắng để làm đồ sứ, không nói kiếm được tiền, mấu chốt là chính y muốn dùng, muốn chén sứ màu trắng, bồn rửa tay màu trắng, gạch màu trắng, càng muốn bồn tắm bồn cầu từ sứ trắng, vân vân.
Vốn đang chuẩn bị nghiên cứu sứ trắng một chút lại bị hôn sự trì hoãn.
Lệ Duệ dẫn Dương Quân Khanh nhìn một vòng, cười hỏi: "Dương đại ca có vừa lòng không?"
Dương Quân Khanh gật gật đầu, "Phu chủ lo lắng."
Lệ Duệ trêu ghẹo nói: "Tịnh thất đều là chủ ý của Hạ Nhi, y nha, hai ba ngày đều tới hỏi, có thể nói so với ta để bụng hơn nhiều."
Liễu Miên Hạ hừ một tiếng, trừng mắt nhìn Lệ Duệ, đầu quay sang một bên, không có mặt mũi nhìn Dương Quân Khanh.
Dương Quân Khanh mặt không biểu tình, lại nương theo tay áo che lấp lén lút cầm tay Liễu Miên Hạ.
Lệ Duệ thấy động tác nhỏ của bọn họ, trong lòng có chút ghen tuông, nhưng vẫn cười nói như cũ: "Dương đại ca vừa tới còn chưa quen thuộc trong nhà, Hạ Nhi bồi bồi Dương đại ca đi xem đi, ta còn có việc trong nha môn nên bây giờ phải đi."
Lệ Duệ vừa muốn đi, Liễu Miên Hạ giữ chặt ống tay áo hắn, "Duệ ca."
Lệ Duệ nói: "Xảy ra chuyện gì?"
Liễu Miên Hạ nhón chân ở trên môi Lệ Duệ hôn một cái, đôi mắt long lanh, "Cảm ơn."
Chút dấm trong lòng Lệ Duệ một chút liền tiêu tán không thấy tăm hơi, chỉ còn lại mật ngọt, hắn xoa xoa đầu Liễu Miên Hạ, bước chân nhẹ nhàng rời đi.
...
Cùng lúc đó, Cố Thần Chi ở trong hậu viện cửa hàng tỉnh lại.
Tối hôm qua say rượu, đầu của hắn đau không chịu được, nhíu mày rên rỉ ngồi dậy, khó khăn sờ soạng xuống giường.
Người hầu thân cận Cố Trạch của Cố Thần Chi nghe thấy động tĩnh trong phòng liền bưng canh giải rượu vội vàng tiến vào, đem canh ở một bên tới đỡ Cố Thần Chi, một mặt không đành lòng khuyên bảo: "Lang quân, ngài đừng phá hỏng chính mình... Ngài như vậy, người nọ trong lòng ngài cũng không thấy ——"
Cố Thần Chi lạnh lùng nói: "Câm miệng! Vả miệng!"
Cố Trạch tức khắc rụt bả vai, nhắm mắt hung hăng tự cho mình một cái tát.
Cố Thần Chi một ngụm đem canh giải rượu uống xong, thở ra một ngụm trọc khí, lúc này mới cảm thấy thoải mái một chút.
Cố Trạch không dám nói tiếp nữa, chỉ im lặng hầu hạ Cố Thần Chi rửa mặt, thay trường bào sạch sẽ.
Cố Thần Chi đêm qua uống nhiều quá, trường bào ngủ nhăn nhúm bèo nhèo. Trong ngoài cởi bỏ ném ra ngoài, mà trong đó có một kiện quần lót mang theo mùi tanh ẩm ướt.
Cố Trạch thấy, lặng yên không một tiếng động thở dài.
Căn phòng này là do Cố Thần Chi sửa ở hậu viện cửa hàng, chuyên môn dùng để nghỉ ngơi.
Mấy năm nay sinh ý càng làm càng tốt, tới Phong huyện, Cố Thần Chi liền trực tiếp mua một cửa hàng lớn bốn mặt tiền, trừ bỏ cửa hàng này còn có mở thêm rất nhiều chi nhánh, chỉ cần Liễu Miên Hạ nghĩ ra vật gì mới mẻ độc đáo thì Cố Thần Chi đều đem tất cả những thứ đó biến thành bạc.
Cố Thần Chi trong lòng có người, nhưng hắn không thể nói.
Trừ bỏ liều mạng giúp người nọ kiếm tiền hắn làm rất tốt, thì Cố Thần Chi không biết chính mình còn có thể làm cái gì.
Hắn cái gì cũng không cần, chỉ muốn lưu tại bên cạnh người đó mà thôi.
Mà hy vọng nhỏ nhoi xa vời này hiện giờ chỉ sợ phải thất bại.
Người nọ nạp trắc phu, phụ thân cùng cha đều tới, cha đương nhiên lại muốn thúc giục hắn đi đính thân, thu xếp việc hôn nhân cho hắn.
Cố Thần Chi ở trong tịnh phòng múc nước tắm rửa, thân thể thiếu niên rắn chắc mà mềm dẻo, cơ bắp no đủ ẩn chứa sức lực bừng bừng, căn dương vật thô to dưới thân cương cứng, là màu thịt hồng nhạt chưa từng dùng qua.
Cố Thần Chi không quản dương vật cứng đến phát đau kia, trực tiếp múc nước lạnh xối lên người.
Hắn không muốn chạm vào nghiệt căn này, phảng phất như chạm vào chính là đang khinh nhờn người kia.
Dục vọng ngày thường đọng lại tàn nhẫn, liền trong lúc ngủ mơ tiết ra.
Cố Thần Chi nhắm mắt, giữa mày hiện lên một tia sắc bén, nếu cha thật muốn hắn thành thân, hắn cũng đành phải...
Cố Thần Chi thay trường bào sạch sẽ, Cố Trạch giúp hắn vấn tóc, ăn xong cháo trắng rau xào, Cố Thần Chi lấy khăn lau miệng, đứng dậy như đã đổi thành người khác, "Đi thôi."
Cố Trạch cúi đầu theo ở phía sau, trong lòng ngăn không được mà khó chịu.
Tiểu lang quân nhà hắn vốn không phải như thế.
Rõ ràng là tiểu công tử hoạt bát rộng rãi, vô ưu vô lự một lòng muốn làm chuyện mình thích. Mỗi ngày ở cửa hàng tính tính toán sổ sách, buôn bán đồ vật, tính tình lanh lẹ, gặp người liền cười, ai thấy cũng nhịn không được cùng hắn kết giao.
Sau đó lang quân liền thay đổi.
Trước mặt người khác hắn vẫn cười ha ha, nhưng ý cười lại không lan đến đáy lòng. Thủ đoạn làm việc càng thêm ổn trọng, cũng càng thêm tàn nhẫn, nhìn qua như vị công tử ôn nhu, nhưng lại chỉ làm người khác sinh lòng kính sợ.
Cố Trạch mỗi ngày đều hầu hạ Cố Thần Chi tất nhiên biết lang quân nhà mình trong lòng có người.
Ban đầu hắn còn khuyên lang quân, kêu lang quân cầu hôn người nọ, nào biết lúc ấy lang quân tức giận, bốc phát tình tính đem hắn đuổi ra.
Sau Cố Trạch lại nhắc một lần, tính tình Cố Thần Chi bộc phát, nên Cố Trạch cũng không dám nhắc lại nữa.
Vừa rồi hắn còn chưa nói xong, lang quân đã kêu hắn vả miệng.
Cố Trạch nghĩ không rõ trong thành còn có song nhi nhà ai được lang quân coi trọng mà không thể tới cửa cầu hôn?
Lệ cô gia là huyện lệnh, lang quân nhà mình lại có tiền, điều kiện như vậy còn chưa đủ tốt sao?
Trừ phi song nhi đó là lá ngọc cành vàng trong cung, quý nhân người ta chướng mắt lang quân.
Nhưng nghĩ như thế, lang quân cũng căn bản không có cơ hội nhìn thấy quý nhân đi.
Cố Trạch nghĩ không rõ, lắc lắc đầu, đem những ý nghĩ lung tung rối loạn vứt ra khỏi đầu, vội đi theo Cố Thần Chi ra cửa làm việc.
Tới buổi tối, Cố Thần Chi trở về Lệ phủ, ăn xong cơm chiều, quả nhiên bị Hà Ngọc Thư lôi kéo hỏi hắn có phải coi trọng ai hay không, muốn thay hắn mời bà mối tới cửa đi cầu hôn.
Cố Thần Chi ngữ khí nhàn nhạt nói: "Không có."
Hà Ngọc Thư vội la lên: "Không có liền đi tìm một cái! Ngươi cũng đã mười sáu! Ngươi không ở nhà nên không biết những người đó rảnh rỗi nói những lời khó nghe như nào đâu! Nhà chúng ta điều kiện cũng không tệ, lại không phải không có tiền cưới vợ, bọn họ liền nói ngươi, nói ngươi không được! Thần Nhi, ngươi nói cho cha biết, cha sẽ không nói cho người khác, ngươi rốt cuộc là được hay là không được?"
Cố Thần Chi nhẹ thả khóe miệng, lười nhác nói: "Người khác thích nói cứ cho bọn họ nói."
Hắn đã qua thời kỳ vỡ giọng, thanh âm gần như giống với nam nhân thành niên mang theo chút khàn khàn, cũng mang chút lười biếng, cực kỳ mê người.
Hà Ngọc Thư nói: "Vậy ngươi nhanh chóng cưới tức phụ!"
Cố Thần Chi hai mắt đột nhiên nhíu lại, mở miệng nói: "Cha đừng vội. Người sẽ tự con chọn."