Các Phu Quân Của Ta

Chương 37: Chọn lựa trắc phu




Chương 37: Chọn lựa trắc phu

Này cũng không trách Lý Minh Miên coi trọng Liễu Miên Hạ như thế, vội vàng muốn đưa bọn tiểu bối trong nhà làm trắc phu Liễu Miên Hạ.

Thực sự bởi vì mấy thứ Liễu Miên Hạ kinh doanh kiếm được rất nhiều tiền.

"Giấy Miên Hạ" được Hoàng Thượng ngự tên, toàn bộ Thiên Sở độc nhất một nhà. Bởi vì không mở rộng quy mô sản xuất nên hiện giờ giá "giấy Miên Hạ" thuần trắng mắt thấy tăng lên mỗi ngày, nếu cái gì cũng không làm, chỉ cần có mối mua bán hạng nhất này là có thể nằm ngủ ngon trên núi bạc.

Mặt khác, cửa hàng y phục "Nam Hữu Hoa Thường" kia tuy có kiểu dáng y phục mới mẻ độc đáo, nhưng cũng không đến nỗi ảnh hưởng quá lớn những nhãn hiệu vải vóc lâu đời bọn họ.

Cửa hàng bánh ngọt cùng giấy đều chọc người đỏ mắt, nghe nói các quý nhân trong cung đều thích ăn, Hoàng Thượng cũng khen không dứt miệng. Mỗi khi có loại bánh ngọt mới thì luôn đưa đến trong cung đầu tiên. Tuy không phải cống phẩm, nhưng so ra cũng không sai biệt lắm.

Đến nỗi "sách Đồng thoại" mới xuất hiện gần đây, trong nhà không chỉ có con Lý Minh Hiên thích xem mà phu nhân hắn cũng rất thích!

Là đại tộc giàu có ở Phong huyện, quản lý mua bán của nhiều gia tộc, ánh mắt Lý Minh Hiên không thể không nói là nhìn xa trông rộng.

"Sách Đồng thoại" ngoại trừ cho hài tử xem thì cũng có thể in đủ loại sách khác, tỷ như truyện cổ linh tinh, trừ bỏ các câu chuyện dân gian thì những thư hương thế gia cũng có thể viết sách luận...

Liễu Miên Hạ Liễu lang quân này, quả thực chính là chiêu tài!

Lại nói vị mới đến nhận chức Lệ Duệ đại nhân, hiện giờ tuy chỉ là huyện lệnh, nhưng Lý Minh Hiên lại biết vị này trước kia chính là Hầu gia có quan hệ tốt với Tam điện hạ, hiện giờ Hoàng Thượng không so đo hiềm khích trước đây mà bắt đầu trọng dụng Lệ Duệ, từ đó có thể thấy không qua ba bốn năm nữa Lệ Duệ nhất định lại sẽ thăng quan, tương lai trở lại kinh thành cũng không phải không có khả năng.

Cho nên nói làm trắc phu của Liễu Miên Hạ nhất định sẽ không thiệt thòi!

Lý Minh Hiên sớm đã hỏi thăm rõ ràng, ba vị trí trắc phu của Liễu Miên Hạ chưa chọn được ai, nghe nói bởi vì mới vừa sinh hài tử nên cũng chưa kịp chọn lựa trắc phu. Cơ hội tốt như thế, nếu bỏ lỡ thôn này sẽ không còn trấn khác.

Hôm nay bên trong yến hội này không chỉ mình Lý Minh Hiên có chủ ý này, mà Trương gia Trần gia Lưu gia...

Mấy nhà kia ở Phong huyện có uy tín có danh dự, có ai không đến. Rốt cuộc đây là bữa tiệc mừng đầu tiên của Lệ Duệ khi đến Phong huyện, ai cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội này, đều muốn cho những thanh niên tài tuấn trong nhà lộ diện trước mặt Liễu Miên Hạ.

Lý Minh Hiên vừa nói tới chuyện này liền thân mật gọi tới ba tiểu bối nhà mình. Dòng chính một người, dòng chi hai người, đều là thiếu niên 17-18 tuổi, lần lượt từng người đến trước mặt Liễu Miên Hạ giới thiệu một phen.

"Tiểu tử này là con trai ta gọi là Tô Hồng Phi, là đứa thứ ba nhà ta. Đây là con trai của huynh đệ ta tên Đào Tuấn Tài, còn có tiểu bối nhà cậu ta tên Tôn Bình Yên, mau tới đây ra mắt phu nhân."

Các thiếu niên anh tuấn dùng ánh mắt lớn mật nhiệt tình nhìn Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ bị các thiếu niên làm cho đỏ mặt, quay đầu nhìn Lệ Duệ.

"Duệ ca..."

Lệ Duệ nắm lấy tay Liễu Miên Hạ, cũng không vì thế mà tức giận, chỉ khẽ cười nói: "Phu nhân nhà ta quả thật tới lúc tuyển trắc phu rồi, các tiểu lang quân nhà Lý bá phụ tuấn tú lịch sự, tuổi lại xấp xỉ Hạ Nhi nhà ta, nếu có thể kết thân đương nhiên là chuyện tốt, chẳng qua chuyện tình cảm người khác không miễn cưỡng được, rốt cuộc vẫn phải xem Hạ Nhi có thích hay không, Lý bá phụ ngài nói có phải hay không?"

Lệ Duệ lời này nói khéo đưa đẩy, Lý Minh Hiên cũng hồ ly thành tinh, lập tức liền chắp tay nói: "Lệ đại nhân nói rất đúng, là do ta nóng nảy."

Hắn lại nói: "Người trẻ tuổi nếu ở chung sẽ chậm rãi quen thuộc, nếu phu nhân có thể coi trọng ai trong số bọn họ thì đó là phúc khí của nó. Nếu phu nhân chướng mắt, vậy cũng không sao, chẳng lẽ kết thân không thành ta và Lệ đại nhân liền không thể là bằng hữu?"

Lệ Duệ gật đầu nói: "Lý bá phụ nói có lý, ly rượu này ta kính Lý bá phụ."

Nói đến đây, Lệ Duệ hôn khuôn mặt nhỏ của Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: "Hạ Nhi, đi cùng các tiểu lang quân kia làm quen một chút, không cần đi xa, ta ở chỗ này chờ ngươi."

Liễu Miên Hạ trừng mắt nhìn Lệ Duệ một cái, chẳng qua vẫn theo lời đứng lên đi tới chỗ ba thiếu niên kia.

Trong đình có lò sưởi, bốn phía còn dùng màn che một vòng, ngồi ở bên trong cũng không thấy lạnh.

Lúc này bên ngoài đình cả một vùng tuyết lạnh, khí lạnh ập tới khiến Liễu Miên Hạ lập tức đánh cái hắt xì.

Ba thiếu niên lập tức khẩn trương lên.

Các thiếu niên muốn đỡ Liễu Miên Hạ, Tôn Bình Yên cùng Đào Tuấn Tài đều vươn tay, hai người nhìn nhau một cái, mang theo chút xấu hổ rút lại tay.

Tô Hồng Phi ngược lại không rụt rè, từ trong lòng ngực lấy ra một lò sưởi nho nhỏ đưa cho Liễu Miên Hạ, cười nói: "Cái này cho ngươi làm ấm tay."

Liễu Miên Hạ đưa ra đôi tay trắng nõn bên trong áo cũng đang cầm một cái lò nhỏ.

"Ta có."

Tô hồng phi đỏ mặt.

Liễu Miên Hạ cười khẽ, "Nhưng vẫn cảm ơn ngươi."

Tô Hồng Phi: "Để phu nhân chê cười, Lệ đại nhân làm sao mà không chuẩn bị lò sưởi cho phu nhân được."

Liễu Miên Hạ: "Đừng gọi ta là phu nhân, nghe thật kì quá. Nhìn ta có vẻ già nhưng thực ra chúng ta tuổi cũng không chênh lệch lắm. Các ngươi trực tiếp gọi tên ta là được."

Ba thiếu niên hai mắt sáng ngời, Liễu Miên Hạ tính tình hiền hòa như vậy làm cho bọn họ cũng thoải mái lên, không tiếp tục xem hắn là huyện lệnh phu nhân nữa, tức khắc người thiếu niên hiện ra mấy phần tính tình sôi nổi.

Đào Tuấn Tài nói: "Những chuyện xưa trong sách thật sự đều là ngươi viết sao? Ngươi sao có thể nghĩ ra những nhân vật và tình tiết thú vị như vậy? Quả thực rất lợi hại!"

Liễu Miên Hạ thẹn thùng cười nói: "Không phải ta viết, ta chỉ nghe người khác kể cho."

Tôn Bình Yên lập tức hỏi: "Nghe ai kể qua vậy? Người nọ hiện tại ở đâu?"

Lòng Liễu Miên Hạ thầm nói ở một thời không khác.

Lúc này người xuyên việt luôn có câu trả lời vạn năng: "Là một đạo sĩ tha phương lúc ta còn nhỏ từng gặp qua, sau này cũng không thấy đâu nữa."

Các thiếu niên cảm thán không thể nhìn thấy chân dung vị đạo trưởng đó nên rất tiếc nuối.

Tuyết rơi trên đường đá nhỏ tuy rằng có người hầu dọn dẹp qua, nhưng vẫn có chút ướt, Tô Hồng Phi chủ động duỗi tay đỡ Liễu Miên Hạ.

Đến Mai Viên này vì chính thưởng hoa mai, tuyết trắng bao trùm khiến vườn mai đẹp như cảnh tranh vẽ. Mấy thiếu niên vừa đi vừa nói chuyện, tâm tình của Liễu Miên Hạ cũng rất tốt.

Chậm rãi đi qua một đoạn đường ngắn, Liễu Miên Hạ ngừng ở dốc thoải, nhìn quanh cảnh đẹp bốn phía, khe khẽ thở dài.

Trong nhóm thiếu niên ẩn ẩn Tô Hồng Phi là người xuất sắc nhất, thấy Liễu Miên Hạ thở dài, hắn liền hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Là mệt mỏi sao? Chúng ta tìm chỗ nghỉ ngơi một chút đi."

Liễu Miên Hạ cười nói: "Nếu có thể đem cảnh đẹp nơi này lưu giữ thì thật tốt."

Tô Hồng Phi nói: "Chính là không thể lưu giữ nên cảnh đẹp này mới phá lệ hiếm có khó tìm. Một năm chỉ có lúc này, cũng không phải ở đâu cũng có thể nhìn thấy. Nếu ngươi thích, sang năm ta có thể mang ngươi đến lần nữa."

Lời này mang theo chút ám chỉ, nếu sang năm Tô Hồng Phi mang Liễu Miên Hạ tới, kia tất nhiên quan hệ giữa bọn họ đã thực thân cận.

Nếu Tô Hồng Phi thành trắc phu Liễu Miên Hạ, càng giống như về nhà mình.

Liễu Miên Hạ không đáp lời này, chỉ khẽ cười, "Ta vẽ không được tốt, nếu biết vẽ tranh thì sẽ đem cảnh sắc này vẽ cho thật đẹp."

"Giấy" vừa mới xuất hiện không lâu, trước đó, muốn vẽ tranh chỉ có thể dùng lụa gấm, đây không phải chuyện gia đình bình thường có thể tiêu xài.

Hiện tại giấy dần dần lưu hành ở tầng lớp quý tộc, thương gia giàu có đương nhiên cũng không cam lòng yếu thế. Lại nói giấy tuy quý nhưng cũng chẳng quý bằng tơ lụa, nhưng sử dụng lại tiện hơn nhiều, những thiếu niên xuất thân từ đại tộc, không ai trong thư phòng không chuẩn bị chút giấy.

Tôn Bình Yên liền tiến lên một bước hưng phấn nói: "Miên Hạ nói đúng, mấy ngày gần đây ta cũng đang luyện tập vẽ tranh, chỉ là... chỉ là... mới bắt đầu học, vẽ cũng chưa tốt, chẳng qua ta sẽ nỗ lực! Chờ đến sang năm, ta nhất định có thể đem cảnh đẹp nơi này vẽ ra tặng cho ngươi!"

Liễu Miên Hạ cười cong đôi mắt, "Vậy đa tạ lang quân."

Thấy y không cự tuyệt, đôi mắt Tôn Bình Yên tức khắc sáng lên.

Liễu Miên Hạ sợ lạnh, cũng hoàn toàn không muốn đi xa, y chỉ muốn quay về bên người Lệ Duệ, nên cũng không có đi sâu vào trong rừng mai.

Tô Hồng Phi vẫn dùng thân phận chủ nhân nửa đỡ Liễu Miên Hạ như cũ, vừa nói: "Dưới chân núi có dòng suối nhỏ, đợi đến đầu xuân chúng ta có thể tới bắt cá, đầu bếp nhà ta tay nghề nướng cá nướng không tồi, còn có thể thả diều, đến lúc đó ta lại mang ngươi tới chơi."

Liễu Miên Hạ chỉ khẽ gật đầu, trong lòng lại không cho là đúng. Tuy rằng ba thiếu niên này thực tuấn mỹ, nhưng y không có ý gì với bọn họ, nhìn bọn họ càng giống nhìn đệ đệ.

Y nghe cá nướng thả diều, chỉ muốn cùng ba nam nhân nhà mình đi dạo chơi ngoại thành, nếu có thể còn thuận tiện ở màn trời chiếu đất làm tình trên cỏ... Kia quả thực không còn gì tốt hơn!

Liễu Miên Hạ lặng lẽ lắc đầu đem những ý tưởng đó vứt ra khỏi đầu, mấy người chậm rãi về lại trong đình.

"Duệ ca."

Liễu Miên Hạ lập tức đi đến bên cạnh Lệ Duệ, ngồi trên đùi Lệ Duệ, đôi tay ôm cổ hắn.

Lệ Duệ ôm lấy eo nhỏ Liễu Miên Hạ, ôn nhu hỏi: "Sao lại về nhanh như vậy? Chơi có vui không?"

Làm trò trước mặt nhiều người như thế, Liễu Miên Hạ cũng không dám nói gì, chỉ gật gật đầu nói: "Còn tốt."

Lý Minh Hiên đứng dậy cười vang mời Lệ Duệ đi tham gia tiệc rượu, các tân khách lục tục rời khỏi Mai Viên đến nơi khác.

...

Sáng sớm hôm sau, gác cổng đến nói là Tô Hồng Phi tới.

Lúc này Lệ Duệ đã tới huyện nha, A Từ xử lý cửa hàng mới ở Phong huyện, nên Lệ Kiêu ăn không ngồi rồi rảnh rỗi bồi Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ nằm trong lòng ngực nóng hừng hực của Lệ Kiêu, ăn vạ trong ổ chăn không chịu rời giường.

Trời lạnh, ai mà dậy nha.

Đêm qua bị Lệ Kiêu cùng Lệ Duệ bắt nạt lợi hại, Liễu Miên Hạ được đút ăn no mỹ mãn, hiện tại chỉ muốn ngủ nướng.

Lệ Kiêu đã sớm tỉnh, không muốn quấy rầy Liễu Miên Hạ, nghe gã sai vặt tới báo, liền ôm Liễu Miên Hạ nói: "Tức phụ nhi, có tiểu tử gọi là Tô Hồng Phi tới tìm ngươi, hắn là ai? Ngày hôm qua ta nghe Đại ca nói, những lang quân giàu có trong thành ai cũng muốn làm trắc phu của ngươi. Tiểu tử Tô Hồng Phi này có phải cũng muốn làm trắc phu của ngươi không? Ngươi biết hắn sao? Lớn lên đẹp không?"

Liễu Miên Hạ dụi dụi mắt, ngáp một cái, mơ mơ màng màng mà nói thầm: "Ngươi thật ồn, ta muốn đi ngủ..."

Lệ Kiêu nóng nảy lại không dám lớn tiếng nói chuyện, chỉ phải hạ giọng hỏi: "Tức phụ nhi, ngươi nói cho ta, có phải Tô Hồng Phi có chủ ý này hay không? Ngươi nếu thích hắn, ta hiện tại liền chộp hắn tới cho ngươi!"

"Ân..." Liễu Miên Hạ ở bên tai xua tay, muốn đuổi con muỗi Lệ Kiêu gây phiền này.

Lệ Kiêu đầu óc thô không nghĩ nhiều như vậy, thấy Liễu Miên Hạ không tỉnh, cắn răng một cái đi xuống giường, chỉ mặc trung y hơi mỏng cùng lê dép lê chạy ra ngoài.

Tới trước cửa lớn thấy Tô Hồng Phi liền túm cổ áo hắn, khuôn mặt tuấn tú cương nghị như mang theo sát khí, dọa Tô Hồng Phi sợ hãi.

Tô Hồng Phi đang muốn nói chuyện, liền nghe Lệ Kiêu thô thanh thô khí nói: "Tức phụ nói muốn gặp ngươi, cùng ta đi!"

Tô Hồng Phi lập tức hiểu được, vị tráng hán này nhất định là bình phu của Liễu Miên Hạ, đệ đệ Lệ Kiêu của Lệ Duệ. Hắn cũng không sợ hãi, đi theo Lệ Kiêu vào chính viện.

Liễu Miên Hạ không có lò sưởi Lệ Kiêu làm ấm ổ chăn nên ngủ không thoải mái, mông lung tỉnh dậy đã thấy Lệ Kiêu mang người tiến vào.

Lại nhìn kỹ, người nọ thế nhưng là Tô Hồng Phi!

Lệ Kiêu mang theo Tô Hồng Phi đến mép giường Liễu Miên Hạ, cười lộ hàm răng trắng, "Tức phụ nhi, ta đem hắn đến cho ngươi, ngươi có thích hay không? Muốn cho hắn làm trắc phu không?"

Liễu Miên Hạ: "..."

Tên ngu ngốc này!

Tô Hồng Phi tận lực bảo trì ưu nhã, lộ ra mỉm cười xấu hổ, "Miên Hạ, hôm nay thời tiết tốt, trong nhà chuẩn bị dùng hoa mai ủ rượu, rượu ủ xong chờ đến sang năm. Ta cố ý tới mời ngươi đi chơi, chúng ta có thể tự mình ủ rượu, tới sang năm lại lấy ra uống."

Tầm mắt Tô Hồng Phi dừng trên mặt Liễu Miên Hạ, mỹ nhân vừa mới tỉnh ngủ tóc đen buông xuống, mắt phượng xinh đẹp còn mang theo chút mờ mịt vô tội mà trừng bọn họ.

Thật đáng yêu.

Tô Hồng Phi thầm nghĩ cho dù Liễu Miên Hạ không lợi hại như vậy, bọn họ không cần vì ích lợi mà liên hôn thì hắn cũng nguyện ý cưới y!

Liễu Miên Hạ dừng trong chốc lát, mới đau đầu mà trừng mắt nhìn Lệ Kiêu một cái, dỗi nói: "Ta còn chưa có rời giường đâu, ngươi để Tô lang quân đến phòng khách ngồi trong chốc lát đi."

Cuối cùng Liễu Miên Hạ cũng không đáp ứng Tô Hồng Phi cùng hắn đi nhưỡng rượu hoa mai.

Nhưng Tô Hồng Phi không chết tâm, lâu lâu sẽ đưa một ít đồ chơi tới, trừ hắn, Tôn Bình Yên cùng Đào Tuấn Tài cũng bắt đầu theo đuổi Liễu Miễn Hạ.

Liễu Miên Hạ cũng chưa từng đi cùng bọn họ, mười lần mời đại khái có thể có một lần đáp ứng, đây vẫn là vì Lệ Duệ, miễn cho quan hệ đông cứng với các gia tộc kia, bằng không Liễu Miên Hạ thật sự một lần cũng không muốn cùng những thiếu niên đó ra ngoài.

Cũng không biết như thế nào, Phong huyện thế nhưng dần dần nổi lên lời đồn đãi.

Nói là phu nhân huyện lệnh đại nhân đã đến tuổi mà ba vị trắc phu đều trống không, lần này cố ý ở huyện thành chọn lựa trắc phu. Nghe đồn huyện lệnh phu nhân tài hoa hơn người, dung mạo tuấn mỹ, gia tài bạc triệu. Mặc dù chỉ là trắc phu nhưng cũng khiến mọi người đổ xô...

Dương Quân Khanh ở trong những lời đồn thổi đó đi vào Phong huyện.

Dương Quân Khanh và dược đồng Bán Hạ làm việc gọn gàng, vừa tới liền mua một tòa nhà để Dương Quân Khanh vào ở, chính mình ra ngoài mua đồ dùng hằng ngày, thuận tiện hỏi thăm các loại tin tức trong thành.

Giữa trưa khi Bán Hạ trở lại, tiến vào phòng liền nhịn không được đem những tin đồn buổi sáng ở trên phố nghe được mà nói cho Dương Quân Khanh.

"Lang quân! Ta nghe người ta nói Liễu công tử muốn tuyển trắc phu! Ba cái vị trí trắc phu của y không có ai, hiện tại cơ hồ các tiểu lang quân chưa thành thân toàn thành đều có chủ ý với y!"

Động tác đọc sách của Dương Quân Khanh bỗng chốc dừng lại, ngực phảng phất bị một bàn tay to lớn giữ chặt hô hấp, còn có một luồng chua xót khó thể miêu tả bừng lên.

Dương Quân Khanh đem thẻ tre trong tay buông xuống, thu tay vào trong ống tay áo run nhè nhẹ.

Thanh âm hắn thanh lãnh trước sau như một, môi mỏng khẽ mở: "Đã biết."