Các Phu Quân Của Ta

Chương 29: Học hô hấp nhân tạo




Chương 29: Học hô hấp nhân tạo

Thị đồng Bán Hạ khó có thể tin mở to hai mắt, lắp bắp nói: "Lang, lang quân... Ngươi..."

Cho dù đây là biện pháp cứu người thì cũng phải miệng đối miệng thổi khí, lang quân hắn, hắn thích sạch sẽ như vậy, sao có khả năng, sao có khả năng...

Mặc kệ là nam nhân hay là song nhi, lang quân đều sẽ không đáp ứng thử.

Bán Hạ nhìn Dương Quân Khanh, lại nhìn Liễu Miên Hạ, đau đầu nghĩ mãi không ra.

Liễu Miên Hạ cũng ngẩn người, cười gượng nói: "Ta, ta không có ý kiến... Vừa rồi cũng nói qua, trước mặt thầy thuốc không phân giới tính..."

Lời đã nói ra, sau lại lập tức từ chối Dương đại phu, đây không phải là tự mình vả mặt sao, Liễu Miên Hạ chỉ có thể gắng gượng đáp ứng.

Nhưng Lệ Kiêu lại không đồng ý, hắn thô thanh nói: "Không được! Miệng của tức phụ chỉ có ta mới có thể hôn! Không, không đúng, chỉ có phu lang của cùng thị lang của tức phụ mới được hôn!"

Lệ Kiêu sửa miệng khiến Liễu Miên Hạ có chút đau lòng, nhưng cũng xen lẫn ngọt ngào.

Có nhiều nam nhân nguyện ý sủng y, dung túng y như thế.

Đối với Dương Quân Khanh mà nói, phương pháp "Hô hấp nhân tạo" cứu người này quả thật thần kỳ, nhưng muốn hắn tự mình dùng miệng cứu người khác, hắn không muốn.

Hắn thậm chí còn không muốn học.

Nhưng hắn muốn biết nguyên lý cứu người của phương pháp này.

Sau đó để thị đồng của mình đi học, sau này lại dạy cho những người khác trong nhà.

Nhưng nếu người cùng hắn luyện tập là Liễu Miên Hạ ——

Dương Quân Khanh lại không phản cảm.

Loại cảm giác này hắn không muốn miệt mài theo đuổi, chỉ nghĩ bởi vì Liễu Miên Hạ là người duy nhất hiểu hô hấp nhân tạo, cho nên chính mình mới nhìn y với ánh mắt khác.

Dương Quân Khanh không nói, thái độ trầm mặc hiển nhiên đại biểu cho ngoại trừ Liễu Miên Hạ, những người khác sắm vai người bệnh hắn đều không cần.

Liễu Miên Hạ nhìn Dương Quân Khanh, bỗng nhiên linh quang chợt lóe, nói: "Dương đại phu hẳn là đã thành thân đi? Không bằng ngài trở về tìm phu nhân nhà ngài luyện tập đi!"

Dương Quân Khanh nhìn qua như thế nào cũng phải hơn hai mươi tuổi, nam nhân Thiên Sở Quốc ở tuổi này bình thường đều là người đã thành thân.

Nào biết, Bán Hạ ở một bên xen mồm nói: "Lang quân nhà ta còn chưa có thành thân!"

Ngữ khí kia thậm chí có chút căm giận bất bình, "Lang quân một lòng say mê y thuật, gia chủ giới thiệu song nhi hắn đều không cảm xúc, cũng qua tuổi thành thân nhiều năm rồi ——"

Dương Quân Khanh lạnh lùng nói: "Bán Hạ!"

Bán Hạ che miệng lại, rụt rụt cổ.

Liễu Miên Hạ: "..."

Dương đại phu này thật đúng là cuồng sự nghiệp, phỏng chừng trong mắt hắn song nhi không hấp dẫn bằng những căn bệnh khó nữa là.

Nếu là như thế, hắn khẳng định cũng sẽ không có ý gì với mình ngoài việc học tập thuật cấp cứu.

Hơn nữa, lấy diện mạo Dương Quân Khanh thêm y thuật cùng gia thế, căn bản không lo không cưới được song nhi.

Nghĩ đến đây, Liễu Miên Hạ đưa ra một đề nghị, "Không bằng lấy khăn mỏng che miệng ta lại, như vậy cũng không tính là hôn."

Lệ Kiêu gãi gãi đầu, rối rắm nói: "Kia, kia cũng đúng."

Dương Quân Khanh trực tiếp từ trong lòng ngực lấy một chiếc khăn trắng tinh, vải dệt thế nhưng vừa lúc phi thường mỏng.

Liễu Miên Hạ nhịn không được hoài nghi đây là Dương Quân Khanh đã sớm chuẩn bị tốt.

Y không hề nhiều lời, nhận khăn rồi nằm nằm trên thảm lông dê, đó phủ khăn lên miệng, còn phối hợp mà hé môi.

Dương Quân Khanh vén áo choàng, nửa quỳ bên người Liễu Miên Hạ, dựa theo phương pháp y dạy, một tay giữ trán Liễu Miên Hạ, nắm mũi hắn, hít sâu một hơi, phủ lên môi Liễu Miên Hạ cách tấm khăn.

Ngay sau đó thổi ra một hơi.

Ước chừng làm như vậy tới lần thứ mười, Liễu Miên Hạ đột nhiên mở to mắt.

Dương Quân Khanh không kịp phòng bị, mắt đối mắt cùng Liễu Miên Hạ.

Trong nháy mắt kia, Dương Quân Khanh tim đập lỡ một nhịp.

Liễu Miên Hạ nở nụ cười, mi mắt cong cong, "Được rồi, Dương đại phu làm tốt hơn ta nghĩ, chẳng qua có chút chi tiết nhỏ muốn sửa lại một chút."

Dương Quân Khanh đứng thẳng người lên, Liễu Miên Hạ cũng theo đó đứng dậy, hướng Dương Quân Khanh nói hắn sửa lại động tác một chút.

Liễu Miên Hạ vốn đang muốn tiếp tục dạy phương pháp ấn ngực, nhưng Dương Quân Khanh thực nhanh lấy lí do trời chiều tối rồi rời đi, lúc đi còn nói ngày mai lại đến.

...

Chạng vạng khi Lệ Duệ cùng A Từ trở lại, người một nhà cùng nhau ăn cơm, Lệ Duệ liền nói chuyện sắp xếp mỗi đêm ai sẽ người bồi Liễu Miên Hạ.

"Bây giờ chúng ta có ba người, cứ thay phiên bồi Hạ Nhi là được. Chẳng qua tính tình A Kiêu ta không yên tâm, thời điểm tới phiên đệ cần có một người cùng đến, hoặc là ta, hoặc là A Từ."

Lệ Kiêu lập tức nói: "Kia không công bằng! Vì sao ta một ngày, các ngươi lại hai ngày! Ta cũng muốn bồi Hạ Nhi hai ngày!"

Lệ Duệ nghĩ nghĩ, lại nói: "Vậy mỗi người hai ngày, ngày đầu tiên là ta, ngày hôm sau ta cùng A Kiêu, tiếp theo A Từ cùng A Kiêu, cuối cùng là A Từ."

Liễu Miên Hạ vỗ tay nói: "Như vậy rất tốt! Cứ bắt đầu từ hôm nay đi!"

Trong khoảng thời gian Liễu Miên Hạ an thai, các nam nhân đều lo lắng cho y nên vẫn chưa đề cập chuyện này.

Nhưng về sau người trong nhà sẽ nhiều lên, cho nên phải có lịch trình cụ thể, không thể lộn xộn như vậy.

Lệ Duệ lại nói: "Viên tránh thai cũng phải ăn, trước đây sơ sót là trách nhiệm của ta, về sau không thể có sai lầm như vậy nữa."

Hắn lấy ra hai cái hộp nhỏ đặt lên bàn, "Đứa bé đầu tiên của Hạ Nhi cứ tính là ta, viên tránh thai ta cùng A Kiêu ăn."

Liễu Miên Hạ nói: "Duệ ca... Hài tử còn chưa có sinh ra, cũng không biết là của ai..."

Lệ Duệ sờ sờ đầu Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: "Cứ sinh ra thôi, không cần quan trọng của ai. Chúng ta không cần để ý cái này, ta đã nói rồi, nó chính là con của ta."

"Ta cùng A Kiêu là huynh đệ, hai anh em chúng ta đã có một đứa, cũng không vội mà có thêm đứa nữa, Hạ Nhi... sinh cho A Từ một bảo bảo đi."

Liễu Miên Hạ nhìn về phía Lệ Kiêu, "A Kiêu?"

Lệ Kiêu nhếch miệng cười nói: "Con của đại ca chính là con của ta, ta ăn thuốc tránh thai!"

Liễu Miên Hạ ôm lấy Lệ Kiêu, dựa vào lồng ngực kiên cố, ngửa đầu nhìn hắn, "Sau này ta cũng sinh cho ngươi một tiểu bảo bảo."

A Từ lòng đầy cảm kích, nguyên bản không nên đến phiên hắn, hắn chỉ là thị lang mà thôi, song nhi nếu không muốn, thậm chí có thể không sinh bất cứ hài tử nào cho thị lang.

Ấn theo quy củ, như thế nào cũng nên sinh bảo bảo cho Lệ Kiêu trước.

Quyết định này của Lệ Duệ, thật ra là đang giúp A Từ củng cố địa vị.

A Từ trịnh trọng khom người bái lễ với Lệ Duệ, thành khẩn nói: "Đa tạ phu chủ thành toàn."

Lệ Duệ đỡ hắn để A Từ đứng dậy.

Ánh mắt A Từ sáng quắc nhìn Liễu Miên Hạ, mang theo chờ đợi, nhẹ giọng hỏi hắn: "Thiếu gia, ngươi —— ngươi nguyện ý sinh cho chúng ta một tiểu thiếu gia sao?"

Liễu Miên Hạ giận liếc mắt A Từ một cái, "Ngươi còn hỏi, trước kia không phải đã nói ta nguyện ý sinh bảo bảo cho ba người các ngươi sao."

Hai mắt A Từ sáng lên, cũng mặc kệ Liễu Miên Hạ còn ngồi trong lòng Lệ Kiêu mà trực tiếp tiến lên hôn Liễu Miên Hạ một chút, tâm tình kích động nói: "Hạ Nhi, ta thích ngươi."

Lệ Kiêu vừa nghe, lập tức không cam lòng yếu thế reo lên: "Tức phụ tức phụ, ta cũng thích ngươi, ta thích ngươi nhất!"

Liễu Miên Hạ bị chọc cho nở nụ cười.

Nào nghĩ tới Lệ Duệ thế nhưng cũng góp một chân, nắm lấy tay Liễu Miên Hạ nói: "Tâm ta cũng duyệt Hạ Nhi."

Hắn vừa nói như thế, Liễu Miên Hạ ngược lại bị làm cho ngượng ngùng.

Sau khi mấy người thương lượng xong, Lệ Duệ lưu lại bồi Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ hiện giờ không thể hành phòng, nhưng ngủ quá sớm lại ngủ không được, hai người nửa nằm ở trên giường, y dựa vào lòng Lệ Duệ, bảo hắn nói chút chuyện ban ngày Lệ Duệ làm việc ở huyện nha.

"Qua mùa hè lập tức phải thu hoạch vụ thu, cũng không biết năm nay thu hoạch như thế nào."

Dù sao bây giờ cũng là niên đại lấy nông nghiệp là chủ, trồng trọt là chuyện quan trọng nhất.

Nói đến chuyện này, Liễu Miên Hạ liền nhớ tới sản lượng vụ thu ở điền trang.

Quả thực ít đến đáng thương.

"Duệ ca, ta để nhóm làm nông điền trang dùng hạt to nhất năm nay để làm hạt giống, sang năm dùng vài mẫu trồng mẫu hạt giống này, sau đó tiếp tục lựa chọn những hạt tốt nhất làm giống, như vậy nhất định sẽ đề cao sản lượng!"

Lệ Duệ nhướng mày, "Nga? Nghe cũng có chút đạo lý, hôm khác ta cũng đề nghị Trương huyện lệnh thử ở mấy mẫu đất xem."

Liễu Miên Hạ: "Còn có nông cụ này hẳn cũng có thể cải tiến, chẳng qua ta không biết làm như thế nào, cũng chỉ có thể nói ý tưởng đại khái. Duệ ca có thể mời thợ thủ công về thử một chút."

Càng nói càng hăng, Liễu Miên Hạ dứt khoát đứng dậy lấy giấy ra vẽ, y không có quá nhiều kinh nghiệm về mặt trồng trọt, nhưng các loại tin tức ở đời trước đều được phổ biến phong phú, cũng có lúc lơ đãng nghe qua tri thức nông nghiệp, y đều giản lược nói cho Lệ Duệ một chút.

Đang nói, Liễu Miên Hạ không phát hiện ánh mắt Lệ Duệ càng ngày trầm xuống.

Cằm y đột nhiên bị nâng lên, còn chưa kịp phản ứng đang xảy ra chuyện gì, môi đã bị lấp kín.

"Ngô...?"

Môi lưỡi lửa nóng cạy ra phiến môi Liễu Miên Hạ, hơi thở đầy tính xâm lược bao bọc lấy Liễu Miên Hạ.

Lệ Duệ ôn nhu trêu chọc đầu lưỡi Liễu Miên Hạ, đem toàn bộ điểm mẫn cảm trong khoang miệng liếm sạch.

Tay hắn chế trụ ót Liễu Miên Hạ, một tay khác lại trượt xuống nắm lấy cổ tay y, cùng y mười ngón đan xen.

Tim Liễu Miên Hạ tức khắc lỡ một nhịp, động tình không thôi.

Bụng dưới y co rút từng trận.

Này, đây là phạm quy!

Biết rõ y nhiều ngày không có làm tình, thân mình không chịu nổi trêu chọc như vậy.

Chỉ mới hôn một cái mà hạ thân Liễu Miên Hạ đã ướt đẫm.

"Ngô... Ân..."

Thật thoải mái, thật muốn...

Tóc đen như mây lụa rơi trên giường, tóc Lệ Duệ cũng rũ xuống mấy sợi, cùng Liễu Miên Hạ kết tóc vào nhau.

Lệ Duệ cuối cùng hôn đủ mới buông ra Liễu Miên Hạ, hơi thở có chút không xong, tròng mắt thâm thúy phảng phất muốn cuốn Liễu Miên Hạ chìm sâu vào đó.

Liễu Miên Hạ cùng Lệ Duệ nhìn nhau, trái tim đập thình thịch, mặt cũng ửng đỏ lên.

"Duệ ca..." Liễu Miên Hạ hai mắt sáng lấp lánh, nhỏ giọng nỉ non.

Lệ Duệ cúi người hôn trán y, đem người ôm vào trong ngực, "Ngủ đi."

Liễu Miên Hạ cảm nhận bên hông mình đỉnh một cây đồ vật cứng cứng, duỗi tay cách vải dệt nắm lấy quy đầu Lệ Duệ, Lệ Duệ nhẹ nhàng hít hà một hơi, bất đắc dĩ điểm lên chóp mũi Liễu Miên Hạ, "Không được nghịch ngợm."

Liễu Miên Hạ nói: "Duệ ca, bằng không ta giúp ngươi..."

Y còn chưa nói xong, Lệ Duệ đã đánh gãy y, hôn hôn môi y nói, "Ngủ đi, ngoan."

Lệ Duệ biểu tình kiên định, Liễu Miên Hạ chỉ phải ngậm miệng, ở trong lòng ngực hắn tìm một cái tư thế thoải mái, rất nhanh đã ngủ.

...

Ban đêm, Dương phủ.

Dương Quân Khanh ngồi trong thư phòng nhà mình, trước mặt hắn bày một ít sách vở nhỏ, bên cạnh còn có một trương giấy lớn chuyên dùng để vẽ tranh.

Dương Quân Khanh sau khi đến Dương Liễu Thành liền trực tiếp mua một tòa phủ đệ.

Hắn ra ngoài lịch lãm, đi một đường từ Sở kinh, cho dù đặt chân tạm thời ở một huyện thành nào đó đều sẽ trực tiếp mua nhà.

Lúc đi thì nhờ người môi giới bán lại, hoặc là tính toán giữ lại sau này sẽ dùng.

Lúc này trên bàn có nhiều quyển vở giấy, ban ngày Dương Quân Khanh ở chỗ Liễu Miên Hạ thấy y dùng nên cố ý để Bán Hạ đi mua.

Bên trong quyển vở đã viết nhiều trang, Dương Quân Khanh một tay cầm bút, nhìn về phía ánh nến trên bàn, tâm tư lại không biết đã bay đi đâu, một tay khác vô ý thức ấn lên môi mình.

Ban ngày luyện tập hô hấp nhân tạo, tuy rằng cách khăn, nhưng hắn vẫn cảm nhận được hai cánh môi đỏ mềm mại kia.

Còn có Liễu Miên Hạ đôi khi không khống chế được hô hấp của mình, môi mềm mại kia mang theo hô hấp ngọt ngào quấn quanh chóp mũi Dương Quân Khanh.

Giống như một sợi lông chim mềm mại, quét qua lòng hắn.

Thậm chí khuôn mặt Liễu Miên Hạ cũng hiện rõ trong đầu Dương Quân Khanh, da thịt như ngọc, nốt ruồi son giữa mày, đôi mắt nhắm chặt, lông mi run rẩy như cánh bướm, và cả chiếc mũi nhỏ xinh cao thẳng.

Bán Hạ từ bên ngoài tiến vào, nhắc nhở nói: "Lang quân? Nên trở về phòng nghỉ rồi."

Dương Quân Khanh đột nhiên cả kinh, theo bản năng rút lại ngón tay trên môi, đáy mắt lóe nhanh một tia hoảng loạn.

Hắn thu tay vào ống tay áo, nhắm mắt, thanh âm bình tĩnh nói: "Ân."