Chương 23: Duệ ca về rồi!
Sau khi Tiêu Hữu Hằng cùng Lệ Duệ ước định xong xuôi, hắn liền phái một đội hộ vệ đi theo hộ tống Lệ Duệ.
Lệ Duệ trở về Dương Liễu Thành vẫn đi cùng thương đội Liễu gia như cũ. Lễ vật tân hôn Tiêu Hữu Hằng tặng Lệ Duệ về theo thì thương đội cũng không có chút nghi ngờ nào.
Người dẫn đầu thuộc Liễu gia cũng không tò mò tại sao Lệ Duệ lại có thêm nhiều rương như vậy, chỉ nghĩ hắn bán vải vóc kiếm lời nên mua hàng hóa từ Sở kinh mang về.
Còn hộ vệ sao, càng bình thường. Nếu ai mang theo nhiều rương như thế thì cũng đều sẽ thuê hộ vệ hộ tống cho an toàn.
Thương đội mới ra khỏi thành chưa được mấy ngày, lúc đang ngồi nghỉ chân ở một khách điếm thì "vô tình gặp gỡ" huyện lệnh mới từ Sở kinh cũng đang đến Dương Liễu Thành nhậm chức là Trương Thừa Tuyên.
Chuyện này tự nhiên là do Tiêu Hữu Hằng an bài, muốn Lệ Duệ và Trương Thừa Tuyên nhanh chóng quen biết lẫn nhau. Một đường hai người nói chuyện với nhau vui vẻ, có chút cảm giác nhất kiến như cố*.
(*có thể hiểu là vừa gặp như đã quen thân từ lâu)
Đợi khi đến Dương Liễu Thành, tân huyện lệnh sẽ lập tức mời Lệ Duệ đến làm chủ bộ. Trải qua chuyện kết bạn cùng nhau trở về từ Sở kinh ngàn dặm xa xôi, Lệ Duệ được mời về làm chủ bộ cũng sẽ không khiến cho những người khác ở huyện nha sinh lòng nghi ngờ.
Lệ Duệ đang trên đường trở về Dương Liễu Thành, thì cửa hàng y phục của Liễu Miên Hạ cũng đang buôn may bán đắt vô cùng. Đơn đặt hàng nhiều tới nỗi làm không kịp, mời thêm mười mấy thợ may về làm cùng cũng chịu không nổi. Thế là y đành phải bắt đầu hạn chế số lượng đơn hàng. Tuy vậy, có người không tiếc chờ đợi mấy tháng để nhận được hàng, không nhận được y phục mùa hè bèn đặt trước y phục mùa thu.
Hôm nay Liễu Miên Hạ lại đến tiệm hỗ trợ thuận tiện quan sát. Mới vừa mở cửa tiệm không lâu đã gặp người quen ghé thăm. Người này ở hôm khai trương đã từng đến tiệm đặt mười mấy bộ quần áo, thậm chí còn đặt bánh kem mua về, không ai khác chính là Huyện thừa phu nhân Diêu Tuấn.
Diêu Tuấn trong khoảng thời gian này đã tới vài lần, chẳng qua cũng không phải lần nào cũng gặp được Liễu Miên Hạ.
Liễu Miên Hạ nhiệt tình chào hỏi: "Mau mau mời vào, đến phía sau ngồi đi."
Hậu viện cửa hàng "Nam Hữu Hoa Thường" được Liễu Miên Hạ mướn thợ thủ công chậm rãi sửa chữa, hiện tại đã trở thành một tiểu viện thanh nhã, chuyên môn dùng để tiếp đãi khách nhân đến đặt hàng.
A Từ ở trong tiệm hỗ trợ chiêu đãi khách nhân, đầu óc của Lệ Kiêu thì không cần trông cậy vào hắn làm việc tiêu thụ, để hắn làm người mẫu y phục còn hơn.
Hơn nữa Lệ Kiêu cũng không muốn rời Liễu Miên Hạ quá xa, chỉ cần ra cửa hắn một vừa hai phải dính lấy Liễu Miên Hạ.
Lúc này Liễu Miên Hạ đang cùng Diêu Tuấn bàn chuyện, Lệ Kiêu thì đứng thẳng phía sau Liễu Miên Hạ như cột nhà.
Thời tiết nóng nực, Liễu Miên Hạ lại thích mát mẻ cho nên tóc dài cũng buộc cao. Thân trên mặc một kiện áo ngắn mỏng màu lục nhạt, nhìn có chút giống áo thun ngắn thời hiện đại. Hai bên sườn trang trí thêm dây lụa rũ xuống, tay áo chỉ dài tới khuỷu tay, vạt áo chỉ ngắn đến eo, chỉ cần động một chút thì eo nhỏ như ẩn như hiện. Thân dưới y mặc quần dài màu nhạt, ống quần cũng cuốn lên chút đỉnh.
Y không dám trực tiếp mặc áo ngắn tay cùng quần đùi, rốt cuộc cũng chỉ giúp đỡ nặng người một chút. Những người khác mùa hè đều sẽ mặc trường bào, dù sao đây cũng là niên đại mà mọi người đều không lộ chút da thịt nào.
Kiểu dáng Liễu Miên Hạ mặc lúc này tuyệt đối coi như là khác người.
Diêu Tuấn tuy không mặc mát mẻ giống Liễu Miên Hạ như thế, nhưng cũng so với mọi người thì cũng mặc mỏng hơn nhiều.
Trên bàn bày ra hai chén sữa bò thêm đá bào mới làm xong, bên trong còn bỏ thêm dâu tằm tươi mới và táo đỏ, phía trên còn tưới ít mật ong.
Diêu Tuấn ăn một ngụm đá bào, ánh mắt tức khắc sáng lên, chuyện chính còn chưa nói đã hỏi: "Món này ăn thật ngon, có bán sao?"
Liễu Miên Hạ khó hiểu nói: "Nhà ngài hẳn là cũng có trữ băng đi, cái này còn cần mua sao?"
Diêu Tuấn: "Có thì cũng có, nhưng chúng dùng để đặt trong phòng, không thể ăn."
Các thế gia quý tộc hoặc thương gia giàu có thì trong nhà đều sẽ xây hầm để mùa đông đem băng vào trữ, đến mùa hè thì lấy ra hạ nhiệt. Ngươi ở niên đại này vẫn chưa có thói quen đun sôi nước uống, cho nên băng đều dùng nước lã đông lạnh, băng có thể ăn rất ít.
Liễu Miên Hạ muốn ăn đá bào cho nên dùng băng đập vụn, còn chuyện bán hay không vẫn chưa nghĩ tới.
Thế là Liễu Miên Hạ liền nói: "Ngài nếu muốn ăn, ta sẽ cho người đem một khối sang. Khi nào cần thì cứ đến mua."
Diêu Tuấn cười nói: "Chúng ta mua bán với nhau lâu như vậy, ngươi cũng đừng xưng hô khách khí như vậy nữa. Gọi ta một tiếng Diêu Đại ca là được, ca ca cám ơn ngươi chuyện khối băng này trước."
Liễu Miên Hạ gật đầu đáp ứng, Diêu Tuấn bắt đầu nói sang chuyện khác.
"Cái 'nội y tình thú' kia, còn kiểu khác không?"
Liễu Miên Hạ chớp chớp mắt, mi mắt cong cong che miệng cười trộm, trêu đùa nói: "Có nha. Còn nữa, Diêu Đại ca gần đây có phải hay không thật thoải mái? Nhìn khí sắc của ngươi cũng hồng nhuận hơn nhiều."
Diêu Tuấn duỗi tay làm bộ muốn đánh Liễu Miên Hạ, Liễu Miên Hạ cười hì hì né tránh.
Nói đến nội y tình thú thì ở "Nam Hữu Hoa Thường" trừ bỏ y phục bình thường ở ngoài, thì đây là món hàng bán đắt thứ hai.
Từ lúc bắt đầu làm quà tặng đi kèm, sau này có người chủ động mua riêng nội y tình thú, cùng giá đỗ và kiểu y phục mới nhanh chóng thịnh hành ở Dương Liễu Thành.
Cũng may luật pháp Thiên Sở Quốc sớm có quy định, chỉ cần ở quan phủ lập hồ sơ thì đồ vật độc nhất vô nhị hay phương pháp độc quyền đều không cho phép phỏng chế, nếu không một khi bị tố giác, nhẹ thì bỏ tù, nặng thì lưu đày.
Cho nên hiện giờ chỉ có độc nhất nhà y buôn bán các mặt hàng này ở Dương Liễu Thành.
Giống như kiểu trang phục tình thú này, phỏng chế thật sự quá đơn giản, nhưng mọi người chỉ có thể đến trong tiệm Liễu Miên Hạ mua, nhiều lắm chỉ được mua vải về tự làm cho chính mình dùng, trăm triệu lần không thể bán tiền.
Hơn nữa Liễu Miên Hạ biết rất nhiều kiểu nội y tình thú cho nên luôn sẽ tung ra nhiều kiểu mới, tay nghề cùng vải vóc đều là hàng thượng thừa cho nên mọi người đều thích đến đây mua.
Diêu Tuấn đã sớm mua qua không chỉ một kiện, bởi vì nếm được lạc thú mới mẻ nên lần này mới lại tự mình tới cửa hỏi mua.
"Gần đây không có kiểu mới," Liễu Miên Hạ cười nói, "Nhưng thật ra có đồ chơi mới, chắc chắn Diêu Đại ca sẽ thích."
Liễu Miên Hạ xoay người lấy ra một chiếc túi tinh xảo từ trong ngăn kéo, sau đó lấy ra mấy viên xúc xắc gỗ vuông vức nho nhỏ, mỗi viên có sáu mặt, mỗi mặt đều phân biệt khác những chữ khác như " Hôn miệng nhỏ", "Sờ", "Hút", "Mông nhỏ", "Đầu vú", "Lỗ tai", "Cắn", "Đùi",... là một bộ đồ chơi, có thể ném ra rất nhiều loại tổ hợp động tác khác nhau cho người chơi.
Diêu Tuấn vừa thấy liền hiểu. Bộ đồ chơi này làm người đã thành thân nhiều năm như y cũng có chút đỏ mặt, Diêu Tuấn mắt nhìn Lệ Kiêu phía sau Liễu Miên Hạ, ghé bên tai Liễu Miên Hạ lặng lẽ hỏi:
"Ngươi cùng nhóm phu quân ngươi chơi qua chưa?"
Liễu Miên Hạ cũng đỏ mặt, ngượng ngùng lắc đầu nói: "Còn chưa."
Nếu không phải hôm nay Diêu Tuấn tới hỏi, y cũng không tính để Lệ Kiêu biết y cho người làm bộ xúc xắc này đâu.
Diêu Tuấn vui rạo rực mà cất mấy viên xúc xắc vào túi. Y trực tiếp lấy ra một thỏi bạc đưa cho Liễu Miên Hạ, nói: "Cám ơn ngươi, ca ca đi trước. Hôm nào sẽ tìm ngươi chơi, đúng rồi, nhớ đưa băng đến nhà ta đó."
Bạc y đưa chính là thỏi mười lượng, Liễu Miên Hạ vội nói: "Từ từ! Không cần nhiều như thế đâu!"
Diêu Tuấn đã đứng dậy đi ra ngoài, y xua xua tay nói: "Cầm, còn có tiền khối băng kia nữa."
Liễu Miên Hạ bất đắc dĩ, chỉ có thể nhận lấy.
Y ước lượng bạc nặng trĩu trong tay, hướng Lệ Kiêu vui vẻ nói: "A Kiêu, ta lại kiếm được tiền nha!"
Lệ Kiêu cũng cười ngây ngô, còn cao hứng hơn cả mình kiếm được tiền, "Tức phụ thật lợi hại!"
Liễu Miên Hạ vui vẻ múc một muỗng lớn đá bào cho vào miệng, lại múc thêm một muỗng đút Lệ Kiêu ăn.
Lệ Kiêu nói: "A Từ nói không được ăn nhiều đá bào, nó không tốt cho thân thể em. Chỉ được ăn thêm nửa chén này, dư lại một nửa ta giúp em ăn."
Liễu Miên Hạ rầm rì một tiếng, dẩu miệng: "A Từ thật giống quản gia, cái gì cũng phải quản, trời nóng như vậy, ăn nhiều một chút cũng không sao mà!"
Tuy rằng ngoài miệng y nói như thế, nhưng Liễu Miên Hạ vẫn ngoan ngoãn chỉ ăn nửa chén.
Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ ngồi lên đùi mình, hai người ngươi một ngụm ta một ngụm chia nhau ăn, ăn xong Liễu Miên Hạ liền bảo muốn đi tìm Tứ đệ Cố Thần Chi.
Lệ Kiêu trực tiếp bế lên Liễu Miên Hạ đi ra ngoài.
Lúc trước Cố Thần Chi nói muốn thay Liễu Miên Hạ mua bán bánh ngọt, thật đúng hắn đã buôn bán rất tốt.
Ngay từ đầu là hai người sai vặt trong nhà Liễu Miên Hạ làm ra bánh ngọt, sau đó chọn một góc trong "Nam Hữu Hoa Thường", đặt ở cạnh cửa chuyên môn cho Cố Thần Chi bán bánh.
Dần dần danh tiếng bánh ngọt lan xa, rất nhiều phú hộ trong thành đều đến mua bánh. Hai sai vặt trong nhà lo liệu không hết việc, Cố Thần Chi liền tự mình mua về vài bếp phu bằng tiền của Liễu Miên Hạ, người cũng đều ở lại và làm việc tại phòng bếp Lệ gia, khế ước bán thân cũng nằm trong tay Liễu Miên Hạ.
Vì để tới lui tiện hơn, Liễu Miên Hạ kêu Cố Thần Chi ở lại Lệ gia, dù sao hắn hiện tại cũng chưa có nhiều phu quân như vậy. Các gian nhà khác trong nhà còn trống nhiều, Cố Thần Chi thì có một mình, cũng chiếm không được bao nhiêu diện tích.
Sau này việc mua bán bánh ngọt ngày càng tốt, người đến người đi có chút ảnh hưởng đến việc mua bán y phục, hơn nữa việc mua bán thức ăn và y phục chung cũng không ổn lắm. Vừa lúc gia đình cửa hàng đối diện "Nam Hữu Hoa Thường" muốn chuyển đi, Cố Thần Chi liền cùng Liễu Miên Hạ thương lượng mua lại cửa hàng kia dùng để chuyên môn bán bánh ngọt. Cửa hàng lấy tên "Điềm Tâm Ma Phường", hơn nữa còn bày bán thêm rất nhiều loại bánh ngọt khác.
(Điềm Tâm cũng có thể hiểu là người yêu, cục cưng này kia đó )
Liễu Miên Hạ nghĩ tiểu tử Cố Thần Chi này làm không tồi, lại là thân đệ đệ của mình nên trực tiếp cho hắn năm phần tiền lãi, xem như là một nửa lão bản tiệm bánh.
Lúc này cũng đã giữa trưa, trong tiệm "Điềm Tâm Ma Phường" khách đông như mây, mấy tiểu ca làm thuê trong tiệm mấy đều lớn lên mi thanh mục tú, tất cả đều mặc cùng kiểu áo mỏng màu trắng gạo, vừa gọn gàng vừa thoải mái thanh tân.
Cố Thần Chi ở quầy đang vội vàng lấy tiền, thấy Lệ Kiêu ôm Liễu Miên Hạ tiến vào, Cố Thần Chi lập tức cao hứng kêu lên: "Ca! Các huynh tới rồi!"
Hắn nhanh tay chuyển việc cho những người khác, hưng phấn từ trong quầy hàng chạy ra, "Ca, chúng ta ra phía sau ngồi đi!"
Hậu viện nơi này cũng giống như cửa hàng y phục đều sửa sang lại một phen. Ngoại trừ có gian sương phòng dùng để bàn chuyện làm ăn thì cũng có thêm một phòng bếp nhỏ có thể làm chút điểm tâm đơn giản.
Cố Thần Chi đang muốn mang theo Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu ra sau hậu viện, đột nhiên nghe được một giọng nam gọi tên Liễu Miên Hạ.
"Hạ Nhi."
Thanh âm kia có chút quen thuộc, Liễu Miên Hạ đột nhiên quay đầu lại liền thấy Lệ Duệ đứng trước cửa, trên khuôn mặt tuấn mỹ còn treo ý cười, mắt sáng như sao nhìn Liễu Miên Hạ.
"Duệ ca!" Liễu Miên Hạ vui mừng hô lên một tiếng, từ trên người Lệ Kiêu nhảy xuống, lập tức nhào vào trong lồng ngực Lệ Duệ.