Các Phu Quân Của Ta

Chương 17: Giá




Chương 17: Giá

Nghĩ đến kiếm tiền, Liễu Miên Hạ liền nhớ tới hình như y có chỉ Phương bá cách trồng giá đỗ. Mấy ngày nay không hỏi qua, cũng không biết đã trồng được hay chưa.

Liễu Miên Hạ nói muốn đi phòng bếp xem giá đỗ, Lệ Kiêu lại vui vui vẻ vẻ đảm nhận trách nhiệm đưa đón, A Từ đương nhiên cũng muốn đi theo.

Phương bá mang ra một bồn gỗ nhỏ, giống như lời Liễu Miên Hạ nói, gieo hạt đậu rồi chờ mấy ngày qua đi, chúng đã nảy mầm nhưng chồi non be bé. Cũng không tính là quá dài, chỉ có khoảng 3cm, nhưng ngắn một chút cũng không sao, có thể ăn a.

Liễu Miên Hạ cao hứng nói: "Hôm nay xào cái này ăn, thêm chút thịt nữa."

Được Liễu Miên Hạ phân phó, giữa trưa cả nhà đều ăn giá đỗ xào thịt.

Trên bàn cơm đặt một mâm lớn đồ ăn, mùi giá đỗ thiên nhiên pha lẫn mùi thịt xào, ăn vào giòn giòn, đối với thời đại mà chủng loại rau dưa thưa thớt mà nói thì đây quả thực chính là mỹ vị.

Ở kiếp trước giá đỗ bán ra đều ngâm qua đủ loại thuốc mới có thể lớn lên vừa trắng vừa mập, lúc trước y cũng không thật sự thích ăn giá lắm.

Nhưng sau khi đến thời không này, mỗi ngày đều ăn thịt, hiện tại vất vả lắm mới có rau dưa để ăn, y nhịn không được ăn nhiều thêm một cái bánh bột ngô nữa.

Vật lấy ít làm quý, rau dưa ở Thiên Sở Quốc có thể ăn trở nên rất hiếm lạ. Loại đồ ăn như giá đỗ này một năm bốn mùa đều có thể trồng. Nếu như có thể trồng với quy mô lớn thì lúc bán ra nhất định nhà nhà tranh nhau cướp mua.

Hôm sau Liễu Miên Hạ liền đến tìm chủ điền trang, gọi nhóm nông hộ vào phòng trống phía sau chỉ cách chế tác rương gỗ chuyên dụng dùng để trồng giá đỗ. Nếu trời nóng sẽ lớn càng nhanh, ba bốn ngày sau là có thể ăn được.

Bởi vì có Liễu Tráng cùng Liễu Nhi chế tác giấy được thưởng bạc trước đó, nên lần này tới điền trang, bao gồm cả Liễu Tài đứng đầu điền trang cũng đứng cùng nhóm hán tử, mỗi người đều cực kỳ nhiệt tình mong muốn làm tốt chuyện Liễu Miên Hạ giao cũng có thể được tặng thưởng.

Liễu Miên Hạ nhìn nhóm hán tử nhiệt tình tăng vọt, làm trò trước mặt mọi người nói: "Lần này trồng giá đỗ không có ban thưởng."

Vài người nghe vậy liền lộ ra vẻ mặt thất vọng.

Ngay sau đó, Liễu Miên Hạ lại nói: "Ta sẽ để Phương bá hướng dẫn các ngươi làm sao trồng giá đỗ, không cần trồng quá nhiều, khống chế sản lượng một chút. Giá đỗ sau khi trồng ngoại trừ các người dùng ăn thì đem phần dư đi bán, định giá hai mươi văn một cân. Giá này không cho phép tự tiện sửa đổi, tiền lời các ngươi được giữ ba phần, đậu xanh đều là từ điền trang trồng ra nên bảy phần còn lại tính vào thu hoặc của điền trang."

Một cân đậu xanh ít nhất có thể trồng ra mười cân giá đỗ, mua bán này tuyệt đối không lỗ. Chân muỗi tuy nhỏ nhưng cũng là thịt, thu hoạch của điền trang đương nhiên cũng sẽ thuộc về Liễu Miên Hạ.

Nhóm nông hộ đều không biết giá đỗ, cũng không biết có thể hay không trồng được nó, tuy rằng mọi người đều đỏ mắt với điều kiện "chia ba thành" này, nhưng rốt cuộc trên mặt vẫn mang theo chút do dự.

Nhóm nông hộ ngươi nhìn ta ta nhìn ngươi, ai cũng có chút sợ hãi, vạn nhất nếu trồng không được thì không phải sẽ bị phạt sao?

Còn có, hai mươi văn tiền một cân, có phải hay không quá đắt?

Bọn họ lo lắng tất nhiên là có đạo lý.

Một cái bánh bột ngô trên đường cũng chỉ mới bán mười văn tiền thôi!

Bánh bột ngô có thể ăn no bụng, "giá đỗ" này có thể ăn no bụng sao?

Lại nói tiếp, điền trang có mấy hộ nhà tính ra là hơn mấy chục miệng ăn kỳ thật đều là tài sản riêng của Liễu Miên Hạ, tất cả khế ước bán thân đều ở trong tay Liễu Miên Hạ, nếu không nghe lời thì Liễu Miên Hạ có thể tùy ý xử trí bọn họ, cho dù đánh chết cũng không sao.

Đương nhiên Liễu Miên Hạ không tàn bạo như vậy.

Tuy rằng những người này là tài sản riêng, nhưng mà làm người ai cũng có lợi mới có nhiều động lực làm việc. Bằng không muốn trâu đi cày nhưng lại không cho ăn cỏ thì làm sao mà làm việc được?

Liễu Miên Hạ biết nhiều kiến thức nhưng y lại không có quá nhiều kinh nghiệm quản lý, A Từ liền tiến lên một bước ý cười nhẹ nhàng nói:

"Thiếu gia tốt bụng, nếu các ngươi thành thật nghe lời làm việc thì có không ít chỗ tốt cho các ngươi. Nếu trồng giá đỗ thất bại thiếu gia cũng sẽ không phạt các ngươi, nhưng nếu có người thủ đoạn gian dối thì đừng trách ta không khách khí!"

Tuy mang ý cười như cũ nhưng trong giọng nói lại mang ý lạnh lẽo, làm nhóm nông hộ ở đây ai nấy đều rùng mình một cái.

A Từ ánh mắt lạnh lẽo, "Thiếu gia không hạ thủ được, nhưng ta thì không để ý nhiều như vậy."

Kỳ thật mấy hộ nông dân này đều do cha Liễu Miên Hạ tự mình chọn lựa, vì Liễu Miên Hạ bảo bối nhi tử nên đương nhiên Hà Ngọc Thư sẽ chọn lựa kỹ càng, tất cả đều là người thành thật, không ai có tâm tư chơi xấu hay gian trá.

Nhưng mà A Từ sợ những người này bắt nạt Liễu Miên Hạ tuổi còn nhỏ, làm chút chuyện bằng mặt không bằng lòng, hắn sẽ nhắc nhở kĩ càng.

Có lời này của A Từ, Liễu Tài mới nhẹ nhàng thở ra, vội cung kính nói: "Chúng ta nhất định sẽ trồng rau thật tốt! Thiếu gia ngài cứ yên tâm đi!"

Chuyện có thể bán 20 văn tiền thì Liễu Tài căn bản không tin, nhưng dù sao A Từ nói sẽ không trách phạt, bọn họ cứ nghe lời thiếu gia rồi làm theo là được.

Như thế, Phương bá trừ bỏ mỗi ngày giúp Liễu Miên Hạ bọn nấu cơm sẽ ở điền trang dạy nông hộ trồng giá đỗ.

Hiện tại thời tiết nắng nóng, bốn ngày trôi qua giá đỗ đã mọc dài.

Liễu Miên Hạ dạy bọn họ mỗi ngày đều trong một vụ, như vậy sau này mỗi ngày đều có giá mới để ăn.

Ngày đầu tiên điền trang thu hoạch giá đỗ, Phương bá tự mình tự mình xuống bếp nấu vài món ăn.

Một món là giá đỗ xào thịt bình thường nhất, một món là giá đỗ trộn rau, còn có một loại thức ăn là dùng bánh tráng cuộn giá đỗ, thịt và hành lá vào trong sau đó ăn cùng nước chấm.

Một đám nam nhân vây quanh bên ngoài phòng bếp, ngửi mùi hương trong không khí đều nhịn không được hít mũi, nuốt nước miếng.

"Thơm quá!"

"Đúng vậy đúng vậy, xem ra quả thực có thể ăn?"

"Vì sao không thể ăn? Cây đậu vốn dĩ có thể ăn, cho dù nảy mầm không ăn được thì khẳng định cũng không có độc!"

Liễu Tráng và Liễu Nhi cũng có mặt, hai người bọn họ từ lần trước được Liễu Miên Hạ ban thưởng liền nhiệt tình mười phần, chân chính xem Liễu Miên Hạ là chủ nhân thật sự, lần này Liễu Miên Hạ nói muốn trồng giá đỗ thì hai người bọn họ cũng là tích cực nhất. Ngoại trừ mỗi ngày ở trong phòng trồng giá đỗ của điền trang thì ở nhà cũng sẽ trồng một ít.

Không mất bao lâu Phương bá đã chuẩn bị tốt toàn bộ thức ăn, gọi người tới bưng ra ngoài.

Phương bá cười nói: "Đều nếm thử đi, ta làm nhiều, mỗi người đều có phần!"

Có vài đứa trẻ đã sớm không nhịn được, vừa nghe lời này, vội vàng cầm đũa duỗi tay gắp đồ ăn.

Hai ba ngụm đã ăn hết vào bụng, sau còn muốn ăn miếng thứ hai, thứ ba, ăn xong giá đỗ xào, lại đi giá đỗ trộn, vừa ăn vừa gật đầu nói: "Ăn ngon ăn ngon! Các ngươi cũng mau nếm thử!"

Vừa nghe lời này, người khác làm sao còn nhịn được, một đám gắp đũa cướp đồ ăn. Một đám người trong chớp mắt đã ăn hết sạch, nước canh còn dư cũng bị cuốn sạch.

Liễu Nhi và Liễu Tráng mỗi người đều cầm một đôi đũa, ăn chưa đã thèm liếm liếm miệng.

Phương bá nói: "Món này bán hai mươi văn, các ngươi thấy sẽ có người mua sao?"

Có người đáp: "Ta cảm thấy sẽ có người mua, chỉ là người bình thường mua không nổi, quý như thế này đại khái chỉ có nhà khá giả mới bằng lòng mua thôi."

Mọi người bên cạnh cũng liên tục gật đầu phụ họa.

Ăn ngon thì ngon, nhưng cũng rất quý!

Phương bá nói: "Thiếu gia nói chính là muốn bán cho người có tiền! Ngày mai vừa lúc có chợ, thử đem ra bán thì sẽ biết có người mua hay không."

Ngày hôm sau, đứng đầu điền trang Liễu Tài mang theo Liễu Nhi cùng hai thiếu niên khác xung phong nhận việc, gánh 2 gánh giá đỗ mới đem ra chợ bán.

Ở chợ người đến người đi, náo nhiệt vô cùng.

Liễu Nhi vừa đem cái nắp mở ra, lộ ra giá trắng dài dài mập mạp, lập tức hấp dẫn không ít người tới sạp hỏi giá.

"Đây là vật gì? Sao phía trên còn dính hai mảnh vỏ đậu? Là đồ ăn sao? Bán như thế nào?"

Hôm nay ra chợ, Liễu Nhi còn cố ý mang theo một chén lớn giá đỗ xào chín, vì đạt tới hiệu quả, bên trong còn thả thêm thịt xào, chuyên môn cho người ăn thử. Cũng may hắn vừa kiếm được tiền, bằng không chả thể nhẫn tâm đầu tư vào món ăn thế này.

Liễu Nhi cười nói: "Đây là giá, là rau điền trang chúng ta mới trồng, xào ăn rất ngon, không tin ngài nếm thử?"

Hắn đưa chiếc đũa qua, loại đũa này mới được làm ra như đũa dùng một lần, ai muốn thử ăn đều được đưa một đôi mới, như vậy tương đối vệ sinh.

Mà chủ ý để khách ăn thử đương nhiên cũng là do Liễu Miên Hạ đề ra.

Người ở đây trước kia chưa nhìn thấy giá đỗ, không biết nó có thể ăn được hay không nên chỉ thật cẩn thận gắp một chút bỏ vào miệng, nhai kỹ nuốt chậm ăn xong, cảm giác chưa nếm ra mùi vị nên còn muốn nếm tiếp nhưng lại bị Liễu Nhi ngăn lại.

"Vị huynh đệ này, đồ ăn này của chúng ta dùng để ăn thử không tốn tiền, ngài không thể ăn tiếp như vậy, bằng không chúng ta làm sao có lời a."

Vừa nghe nói ăn thử miễn phí, rất nhiều người xung quanh vây đến muốn thử, ai đến thử Liễu Nhi cũng không từ chối, nhưng mỗi người chỉ có thể ăn thử một đũa, nhiều hơn thì không được.

Chỉ cần đã ăn thử thì không ai còn nói không thể ăn nữa, có rất nhiều người đều lộ ra ý muốn mua bèn hỏi giá.

Liễu Nhi nói: "Hai mươi văn tiền một cân."

Lúc ấy liền có người cả kinh nói: "Đắt thế! Muốn cướp tiền sao!"

"Đắt quá đắt quá, có thể bớt giá chút không? Ta muốn mua một cân nếm thử. Nếu có thể bớt giá thì bọn ta sẽ mua nhiều."

"Đúng đúng, giảm giá chút đi!"

Liễu Nhi cười nói: "Thật sự xin lỗi các vị khách quan, giá này không thể hạ được. Nếu như ngài mua nhiều, chúng ta có thể giảm giá cho ngài một chút, mua càng nhiều giảm càng nhiều."

Lúc này có một người nam nhân tiến vào, nói: "Cho ta một cân, phu nhân nhà ta đang mang thai, hiện tại ăn gì cũng không ngon, ta muốn mua cho y ăn thử một chút."

Liễu Nhi vui như nở hoa, sau khi tính tiền liền để gã sai vặt đi theo đặt giá đỗ vào rổ.

Có người này mở đầu, mua người lục tục nhiều lên.

Hai người họ cho rằng không thể bán được giá đỗ, ai ngờ chỉ mới nửa ngày đã bán sạch.

Giữa trưa lúc đang dọn quán, nam nhân mua giá đỗ về cho phu nhân đang mang thai ăn không ngờ lại tới.

"Ngày mai còn bán sao? Phu nhân ta rất thích ăn món này! Các ngươi đến từ thôn nhà ai?"

Liễu Tài cười tươi như hoa: "Ngài đến ngoài thành Đông Bắc hỏi thôn Liễu gia là được."

Mấy người Liễu Tài cầm túi chứa đầy tiền cười ngây ngốc mà trở về thôn, nghĩ thầm nhất định phải đem tin tức tốt này nói cho cả nhà, còn có thiếu gia nữa!

Lần này bọn họ thật sự lời to!

Mà lúc này, Liễu Miên Hạ đang đi tìm chưởng quầy Liễu Quý của cửa hàng vải bàn chuyện làm ăn.

Y muốn cửa hàng làm chút kiểu quần áo mới, không thể vẽ lên thẻ tre nên chỉ có thể dùng vải bố, nhưng Liễu Miên Hạ lại cảm thấy như vậy lãng phí, cho nên giấy vừa được làm ra liền phát huy tác dụng.

Song nhi mà Liễu Quý cưới về là một người thợ may tài giỏi, tay nghề cũng đều truyền lại cho mấy đứa con trai cho nên cửa hàng cũng không thiếu người lắm.

Liễu Miên Hạ muốn đổi tên cửa hàng rồi trang hoàng mới một chút, sau đó lại khai trương một lần nữa. Tiếp tục trở về Liễu gia một chuyến, nhờ hai đệ đệ còn chưa thành thân tới giúp đỡ cửa hàng mấy hôm.