Chương 13: Vẫn là 3P (cao H)
Liễu Miên Hạ bị thao tỉnh.
Hai lỗ nhỏ bên dưới truyền đến khoái cảm tê tê dại dại, chờ y mơ mơ màng màng tỉnh táo liền phát hiện chính mình đang ngồi trong lồng ngực Lệ Kiêu đối mắt với hắn, bướm nhỏ cũng bị căn cự vật kia xỏ xuyên qua. Lệ Kiêu thẳng lưng hướng lên trên thọc vào rút ra, bên trong lỗ nhỏ phía sau còn có một cây côn thịt lớn nữa, không cần nghĩ cũng biết đó nhất định là Lệ Duệ.
Hai huynh đệ một trước một sau dùng đại dương vật đem hai huyệt dâm Liễu Miên Hạ lấp kín, Lệ Kiêu vừa lui ra ngoài, Lệ Duệ liền cắm tới, hai người cơ hồ duy trì cùng tốc độ, cho dù đang hôn mê thì lỗ huyệt Liễu Miên Hạ cũng theo bản năng mà co rút hút kẹp, nước dâm ồ ạt không ngừng, kẹp chặt hai nam nhân khoái cảm liên hồi.
Liễu Miên Hạ vừa tỉnh táo, hai huyệt nộn liền nháy mắt căng chặt, tiếng rên rỉ thay nhau tràn ra từ môi mọng, Lệ Kiêu đồng thời cũng kêu lên.
"Tê... A! Tức phụ tỉnh, kẹp thật thoải mái... A..."
Mị thịt bướm nhỏ bị đại dương vật Lệ Kiêu căng hỏng, mỗi tấc cự vật đều bị thịt non bao vây kín kẽ, cọ xát từng trận tê dại truyền tới nơi sâu thẳm trong thân thể Liễu Miên Hạ cùng Lệ Kiêu, lỗ thịt phun ra từng luồng dâm dịch dính nhớp.
"A... A Kiêu... Duệ ca... Ha a... Sắp hỏng rồi... Thật sự sắp hỏng rồi... Ô ô... Tiểu huyệt thật thoải mái... Côn thịt cũng thật thoải mái..."
Dương vật tú khí của Liễu Miên Hạ đứng thẳng, đỉnh lỗ tràn ra tuyến dịch trong suốt như là đang khóc, một giọt lại một giọt thi nhau chảy ra ngoài.
Dương vật Lệ Duệ cắm sâu trong hậu huyệt Liễu Miên Hạ, mỗi lần ra vào đều nghiền áp tràng đạo chèn áp điểm mẫn cảm kia, thịt ruột theo bản năng mấp máy, vách trong non mềm bị căng ra, thịt non bao chặt liếm mút kẹp cắn, Lệ Duệ một tay nắm một bên vú no đủ xoa bóp đùa bỡn, chơi đùa nhũ hoa hồng nhạt tới trướng đại biến thành màu đỏ tươi.
"Ô ô... Hảo trướng a... A... Không được... Duệ ca... Ân a... Sắp hỏng rồi... A a..."
Lệ Duệ hôn lấp môi Liễu Miên Hạ, câu đầu lưỡi y trêu đùa đùa giỡn, nuốt xuống tất cả âm thanh rên rỉ của y, ngay sau đó cười nói: "Vừa rồi không phải còn nói muốn ta thao sao? Sao giờ lại hỏng rồi? Miệng nhỏ phía dưới cũng không nói vậy nha, còn đang muốn cắn đứt ta."
"Duệ ca... Ân..." Liễu Miên Hạ sắc mặt đỏ bừng, mắt phượng xinh đẹp chứa đầy nước mắt.
Lệ Duệ cúi đầu hôn vành tai y, ngậm thịt viên phiếm hồng đáng yêu vào miệng mút liếm làm Liễu Miên Hạ dâm kêu không ngừng, lại đem đầu lưỡi vói vào bên trong lỗ tai liếm quấy, phát ra tiếng nước sắc tình.
"A... Không được... A... Duệ ca... Ha a... Muốn tới... Ân a... Muốn bắn..."
Lệ Duệ cưng chiều cười, "Vậy bắn đi."
Dứt lời, hắn hôn ngược bên gáy Liễu Miên Hạ, triền miên quấn quýt da thịt trắng nõn, đôi lúc lại tăng thêm lực độ mút gặm liếm cắn, ở trên cần cổ duyên dáng của y lưu lại dấu hôn đỏ sậm dâm mỹ.
Phía trước Lệ Kiêu hồng hộc thở hổn hển, dương vật dưới háng phảng phất như vĩnh viễn không biết mệt, một chút lại một chút đỉnh lộng vào chỗ sâu nhất bướm nhỏ, hung hăng nghiền nát miệng tử cung, miệng tử cung vừa bị thao mở chỉ có thể vô lực tùy ý đại quy đầu thao tới, trên bụng nhỏ y thậm chí có thể nhìn thấy hình dạng của cây gậy hung ác kia.
"A a! A Kiêu chậm một chút... A... Chậm một chút... Cầu huynh... Không muốn... Không muốn... Ô ô... Bắn, bắn... A a a... Lại muốn bắn..."
Liễu Miên Hạ thét một tiếng chói tai, bướm nhỏ một trận co rút cắn chặt Lệ Kiêu, từng luồng dâm dịch phun trào, tất cả đều xối lên quy đầu Lệ Kiêu, Lệ Kiêu sướng đến kêu to, hắn đẩy nhanh tốc độ, dùng sức đưa đẩy dương vật, lỗ tinh quy đầu nở ra bắn toàn bộ tinh dịch vào tử cung y.
Bị dòng tinh nóng bỏng bắn vào sâu trong tử cung, Liễu Miên Hạ lại một lần nữa cao trào, dâm dịch tí tách tí tách phun ra, ngay sau đó, Liễu Miên Hạ ô ô khóc lên.
"Nước tiểu... Ô ô... A Kiêu hư... Ô ô... A Kiêu đem ta thao phun nước tiểu..."
Lệ Kiêu cúi đầu liền thấy chỗ đó của Liễu Miên Hạ ào ào chảy ra thủy dịch trong suốt, y thế nhưng bị bọn hắn thao tới phun nước tiểu.
Liễu Miên Hạ cảm thấy thẹn muốn chết, nhưng cố tình bướm nhỏ lại sướng không chịu được, còn có hậu huyệt chỗ đó nữa. Lỗ nhỏ phía trước vừa cao trào, hậu huyệt cũng nhịn không được thắt chặt, Lệ Duệ bị kẹp sống lưng tê dại, đại dương vật hung hăng thao lộng mấy chục cái cũng bắn tinh vào lỗ hậu dâm đãng của y.
Côn thịt Liễu Miên Hạ không biết đã bắn từ lúc nào, tinh dịch loãng làm bụng nhỏ y ướt nhèm nhẹp, vừa dính nhớp lại sắc tình, giờ phút này côn thịt tú khí kia đáng thương hề hề mà nửa rũ một bên không thể bắn thêm gì nữa, chỉ có thể vô lực mà phun ra dịch thể trong suốt.
"Ô ô..." Liễu Miên Hạ khóc thở hổn hển, "A Kiêu là người xấu, các huynh đều là người xấu... Ô ô... Ta không muốn... Ô ô... Không bao giờ muốn..."
Lệ Kiêu vừa nghe lời này của Liễu Miên Hạ liền hoảng sợ, cắm lỗ nhỏ tức phụ thoải mái như thế là chuyện vui sướng nhất nhân gian, nếu tức phụ không muốn... thì làm sao bây giờ? Mỗi ngày giương cây gây gộc không thể phát tiết, hắn khẳng định sẽ nghẹn điên!
"Tức phụ, tức phụ ta sai rồi, tức phụ ngoan, đừng khóc đừng khóc, ngoan, ta về sau cũng không dám nữa!"
Liễu Miên Hạ lấy mu bàn tay che khuất đôi mắt, cảm thấy bản thân quá dâm nên không dám nhìn hai nam nhân nhà mình.
Nghe lời Lệ Kiêu nói, y vừa ủy khuất nhưng lại chút muốn cười, gia hỏa này còn đang cắm côn thịt lớn bên trong bướm nhỏ mình, vậy mà còn dám nói cái gì cũng không dám làm nữa, đúng là nói dối mặt không đổi sắc!
Y chưa từng gặp người nào có thể nói lời như vậy, còn là, còn là vừa cắm vừa nói.
Lệ Duệ ôm Liễu Miên Hạ, chậm rãi đem dương vật rút ra, cũng phân phó Lệ Kiêu: "Đệ cũng rút ra đi, giúp Miên Hạ rửa sạch một chút."
Khăn trải giường đã sớm ướt đẫm, phần dưới thân bọn họ bị lăn lộn nhăn nhúm, trên người Liễu Miên Hạ nơi nơi cũng dính dớp đầy chất lỏng nhão dính dính.
Lệ Duệ ở bên tai Liễu Miên Hạ dỗ dành: "Hạ Nhi đừng thẹn thùng, em vừa rồi đẹp lắm."
Liễu Miên Hạ mới không tin, trực tiếp bụm mặt giả chết.
Lệ Duệ bất đắc dĩ thở dài, cũng không tiếp tục khuyên nhủ Liễu Miên Hạ.
Lệ Kiêu cũng rút dương vật ra khỏi bướm nộn Liễu Miên Hạ, thế mà thứ đồ kia của hắn vẫn chưa mềm xuống, thẳng tắp dựng đứng trong không khí, tựa hồ lập tức có thể làm thêm một hồi. Màn này nếu như bị Liễu Miên Hạ thấy, khẳng định lại hù y muốn chết.
Sai vặt nâng nước ấm tiến vào, Lệ Duệ ôm ngang Liễu Miên Hạ đặt vào thùng tắm, giúp y rửa sạch sạch sẽ. Lúc này khăn trải giường đương nhiên cũng sẽ để hai gã sai vặt thay mới.
Ba người sau khi tẩy sạch liền trần trụi nằm trên giường. Liễu Miên Hạ bị hai thân thể ấm áp kẹp giữa, sắc mặt hồng nhuận, da thịt trên người cũng là màu hồng nhạt mê người.
Y lúc này vẫn có chút thẹn thùng, chỉ vùi đầu vào trong lòng Lệ Duệ, không rên một tiếng.
Lệ Kiêu ngực nóng như lửa kề sát tấm lưng bóng loáng của Liễu Miên Hạ, dương vật cương cứng thô tráng đỉnh vào đùi y, da thịt mát mẻ sờ vào thích ý. Lệ Kiêu nhịn không được đem côn thịt lớn dán lên đùi Liễu Miên Hạ nhẹ nhàng cọ xát, trong mã mắt lại chậm rãi tràn ra dịch thể trong suốt dính ướt một mảng da đùi.
Hai luồng mềm mại trước ngực Liễu Miên Hạ đè ép lên cơ ngực rắn chắc của Lệ Duệ, hai viên đầu vú phấn nộn đầu vú dán lên là da nhẵn nhụi truyền tới khoái cảm nhàn nhạt.
Lệ Duệ hôn nhẹ trán Liễu Miên Hạ, ôn nhu nói: "Ngủ đi."
Giữa bầu không khí ấm áp như vậy, Liễu Miên Hạ bất tri bất giác đã ngủ rồi.
Ngày hôm sau tỉnh lại đã là giữa trưa, trên giường chỉ còn một mình y.
Mở hai mắt được một lúc, Liễu Miên Hạ mới đột nhiên nhớ tới, hôm nay là ngày Lệ Duệ xuất phát!
"Duệ ca!" Liễu Miên Hạ xốc chăn xuống giường, nhưng chân lại mềm nhũn vô lực ngã xuống đất.
A Từ từ gian ngoài vội vàng tiến vào, vừa ôm đỡ Liễu Miên Hạ, vội la lên: "Thiếu gia, có bị thương không? Có đau hay không?"
Liễu Miên Hạ dựa vào ngực A Từ lắc đầu, nôn nóng nói: "Duệ ca đâu? Giờ là canh mấy rồi? Duệ ca đã đi chưa?"
A Từ nói: "Phu chủ đã xuất phát, trước lúc đi hắn có nói sợ lúc tạm biệt em không vui nên không có báo cho em, muốn thiếu gia an tâm ở nhà chờ hắn, hắn sẽ rất nhanh sẽ trở lại."
Liễu Miên Hạ nói: "Đã đi rồi?"
A Từ gật đầu, "Ân. Thiếu gia đói bụng chưa? Ta bảo Phương bá nấu món ngon cho em, vẫn luôn đun ấm trong nồi, để ta kêu người đưa tới."
Liễu Miên Hạ cắn môi không nói chuyện.
Tuy rằng chỉ mới thành thân mấy hôm, cũng chỉ mới quen biết Lệ Duệ vài ngày thôi, nhưng Lệ Duệ rời đi, y hiện tại cũng đã bắt đầu có chút nhớ Lệ Duệ.
A Từ thấy bộ dáng này của Liễu Miên Hạ, đáy lòng có chút ghen tuông, chẳng qua vẫn như cũ ôn nhu xoa đầu Liễu Miên Hạ, an ủi nói: "Thiếu gia đừng khổ sở, chỉ là tách ra mấy tháng mà thôi, phu chủ nhanh thôi sẽ trở về. Hơn nữa không phải còn có ta cùng Lệ nhị công tử bầu bạn cạnh em sao?"
Liễu Miên Hạ thở dài. A Từ nói đúng, đây cũng không phải là sinh ly tử biệt, dù sao Lệ Duệ cũng là nam nhân của y, chẳng lẽ còn sợ hắn bỏ trốn hay sao?
Liễu Miên Hạ tâm tình có chút tốt hơn, A Từ cầm áo choàng hầu hạ y mặc vào, vốn định đỡ Liễu Miên Hạ ra phòng ngoài ăn cơm, nhưng nghĩ tới Liễu Miên Hạ bây giờ đi đường không tiện liền trực tiếp bế y lên như bế công chúa.
"A ——" Liễu Miên Hạ khẽ hô một tiếng, hoàn toàn không dự đoán được A Từ sẽ bế lên chính mình.
Y theo bản năng ôm cổ A Từ.
A Từ cười nói: "Khi còn nhỏ ta cũng thường xuyên bế thiếu gia như vậy, sao giờ lại thẹn thùng thế kia?"
Liễu Miên Hạ bĩu môi trả lời: "Huynh ôm cũng không báo trước một tiếng, ta bất ngờ a."
A Từ hầu hạ Liễu Miên Hạ ăn cơm, Liễu Miên Hạ cũng hỏi chuyện Lệ Kiêu.
A Từ đáp: "Nhị công tử đang luyện võ, chắc là lát nữa sẽ tìm thiếu gia kể chuyện xưa thôi."
A Từ quả thật nói không sai, Liễu Miên Hạ vừa mới cơm nước xong, Lệ Kiêu liền mang theo một thân hơi nước chạy vào bế Liễu Miên Hạ lên, "Tức phụ tức phụ! Ta hôm nay làm theo phương pháp của em tập luyện! Sáng nay chạy hai mươi vòng quanh nhà chúng ta! Ta có lợi hại hay không!"
Liễu Miên Hạ ngồi trên cánh tay rắn rỏi của Lệ Kiêu, cười khen nói: "A Kiêu thật lợi hại!"
Nhưng đáy lòng lại ngầm phun tào, Lệ Kiêu quả nhiên không phải người đúng không?!
Phương pháp huấn luyện mà y nói kỳ thật chính là Liễu Miên Hạ lúc y kể chuyện nói rằng bộ binh dùng cách cơ bản nhất để rèn luyện thể lực chỉnh là chạy bộ.
Nhà bọn họ khá rộng, một vòng ít nhất cũng phải 800 mét, hai mươi vòng chẳng phải là mười sáu km sao?
Chạy xa như thế mà mặt không đỏ hô hấp không suyễn, còn có thể dùng một tay nâng mình lên, hơn nữa còn là bộ dáng nhẹ nhàng như thế, thể lực này thật sự không phải của người!
Liễu Miên Hạ tròng mắt xoay chuyển, nói: "Ta còn chưa nhìn thấy bộ dáng A Kiêu mệt mỏi đâu, không bằng tăng thêm chút khó khăn được không?"
Lệ Kiêu không nói hai lời, lập tức gật đầu: "Tức phụ cứ nói, ta khẳng định sẽ làm được!"