Các Phu Quân Của Ta

Chương 104: Phiên ngoại 12: Thẩm Tử Ngọc




Chương 104: Phiên ngoại 12: Thẩm Tử Ngọc

"Đông ——"

"Đông ——"

"Đông ——"

Chuông sớm vang lên, thanh âm trầm bổng vang xa bốn phương tám hướng khiến đàn chim bay giật mình.

Phía Bắc của Hoa Quốc, nơi núi cổ non cao kéo dài không dứt có một tòa cổ tháp tọa lạc giữa chốn rừng rậm.

Ngôi chùa này tên là chùa Linh Thọ, nếu tính kỹ thì cũng đã có vài trăm năm lịch sử.

Chỉ là bởi vì ở sâu trong núi, đường xá lại khó đi cho nên vẫn luôn ngăn cách với thế giới bên ngoài, chỉ có thôn dân gần đó vào ngày lễ Tết mới có thể đến chùa bái lạy.

Nhưng mà chùa Linh Thọ tuy hẻo lánh nhưng lại không cũ nát.

Mấy năm nay người rời núi ra ngoài có rất nhiều, có người bên ngoài kiếm được tiền liền trở về giúp đỡ quê nhà quyên tiền quyên vật, hỗ trợ xây cầu đường, càng có người cùng với gia đình đến chùa Linh Thọ làm lễ tạ ơn.

Chùa Linh Thọ hương khói tuy không tính là cường thịnh, cũng kém nổi tiếng hơn những danh tháp cổ trấn hay các địa điểm du lịch nhiều người biết đến nhưng điều kiện sinh hoạt trong miếu lại hoàn toàn không tệ.

Trải qua mấy năm nay liên tục được trùng tu và xây dựng, chùa Linh Thọ nay đã có năm tòa đại điện thờ Phật, trong chùa còn có một hồ nước thiên nhiên từ xưa đến nay còn được xem là hồ phóng sinh.

Giờ đang là giữa hè, sáng sớm hoa sen trong hồ phóng sinh nở rộ đón nắng mai, những chú bướm màu sắc sặc sỡ chơi đùa bay lượn trên những cánh hoa sen lớn, gió nhẹ thổi qua mang theo mùi hương nhàn nhạt như có như không.

Bên hồ phóng sinh có một cái giếng nước, lúc này, có một nam tử thân mang trường bào màu trắng đang múc nước bên cạnh giếng, một đầu tóc dài của hắn đen như thác nước được buộc sau vai, khuôn mặt so hoa sen trong ao kia thậm chí càng diễm lệ hơn vài phần.

Nam tử tuấn mỹ từ trong giếng múc lên một xô nước, cúi người nhìn xuống ảnh ngược trong thùng.

—— vẫn là dung mạo khiến trăm hoa đều ảm đạm lu mờ kiếp trước.

Một hòa thượng đầu trọc mặc tăng y màu nâu xa xa đi tới, nhìn thấy nam tử áo bào trắng liền mở miệng nói: "Tử Ngọc sư đệ, sao còn chưa đi ăn sáng? Vừa rồi sư phụ còn hỏi đệ ở đâu, mau đi thôi, nếu không đồ ăn nguội mất."

Thẩm Tử Ngọc ngồi dậy hướng vị hòa thượng kia gật gật đầu, vẫn chưa nói chuyện.

Hắn nhớ rõ, vị này chính là Tử Khiêm sư huynh.

Nhưng hắn không dám mở miệng nói chuyện, sợ chính mình nói không nên lời.

Thẩm Tử Ngọc vào sáng hôm nay tỉnh dậy nhớ tới ký ức kiếp trước.

Thân phận bây giờ của hắn cũng không phải hòa thượng, mà là đệ tử mang tóc tu hành của chùa Linh Thọ.

Hắn khi còn bé bị người nhà đặt trước cửa chùa, ngoại trừ một cái tã lót bọc hắn thì chỉ có một tờ giấy, bên trên chỉ viết một chữ "Thẩm".

Lão phương trượng Huệ Nhân sư phụ nhận nuôi hắn, dựa theo bối phận trong chùa đặt cho hắn cái tên "Tử Ngọc" này.

Nhưng phương trượng vẫn không để Thẩm Tử Ngọc chính thức xuất gia, chỉ nói là hắn trần duyên chưa dứt, vốn không phải là người Phật môn, một ngày kia khi duyên phận của hắn tới, hắn sẽ lại trở về hồng trần.

Thẩm Tử Ngọc lớn lên trong chùa bắt đầu cuộc sống giống như ẩn cư, hắn không đi học mà được lão hòa thượng Huệ Nhân dạy hắn biết chữ, dạy hắn đọc kinh Phật.

Cuộc sống một ngày của hắn chính là đọc kinh Phật, chép kinh Phật, cũng không tiếp xúc cùng người ngoài.

Hắn không biết thế giới bên ngoài phồn hoa thế nào, không biết khoa học kỹ thuật từng ngày thay đổi ra sao, cũng không biết tình yêu triền miên cùng lưu luyến chua xót ngọt ngào.

Trong phòng hắn thậm chí cũng không có gương.

Càng không thể biết dung nhan của mình có bao nhiêu khuynh thế.

—— hắn là một người sạch sẽ thuần túy nhất.

Tử Khiêm chỉ tới để nhắc nhở Thẩm Tử Ngọc đi ăn cơm, nói xong liền rời đi.

Thẩm Tử Ngọc chờ hắn đi rồi, đôi tay mới chậm rãi đặt trên cổ áo nhẹ nhàng kéo ra.

Lồng ngực trắng nõn trơn bóng lộ ra, bởi vì ngày thường cùng các sư huynh đệ tập võ cường thân nên còn có một tầng cơ bắp mỏng manh.

Thẩm Tử Ngọc hô hấp dồn dập dần, đột nhiên kéo bỏ áo choàng, hắn cúi đầu nhìn cơ bụng của mình.

Bóng loáng, không có một vết sẹo nào.

Tiếp theo, hắn không màng hình tượng mà kéo quần xuống, sau khi thấy rõ thân thể của mình, khóe môi Thẩm Tử Ngọc cong lên.

Hắn run rẩy mặc lại quần áo, lại thấp giọng bật cười ra tiếng, lồng ngực chấn động cứ thế cất tiếng cười to, tiếng cười kia đột nhiên im bặt, đôi tay Thẩm Tử Ngọc che mặt lại, bả vai run rẩy không tiếng động mà khóc.

Một lúc sau, hắn dùng tay áo lung tung lau nước mắt, khóe môi giương cao, ý cười trong mắt ngăn cũng ngăn không được.

Thẩm Tử Ngọc không đi ăn sáng mà tiến vào trong điện Phật lớn nhất của chùa Linh Thọ lấy ra ba cây hương, thành kính quỳ lạy trước Phật Tổ.

Phật Tổ có linh.

Hắn kiếp trước từ trong ra ngoài đều dơ bẩn hoàn toàn, thân mình càng bị tàn phá bất kham.

Nhất định là Phật Tổ thương hại hắn, kiếp này mới cho hắn một bộ thân thể như vậy.

—— từ trong ra ngoài, đều sạch sẽ vô cùng.

Giống một đóa sen trắng của Phật.

Sau khi quỳ lạy Phật Tổ, trong lòng Thẩm Tử Ngọc bắt đầu nghĩ, không biết Hạ Hạ có chuyển thế hay không.

Hắn muốn đi tìm Hạ Hạ.

Cho dù Hạ Hạ có chuyển thế không, hắn cũng phải đi tìm.

Nhưng đầu tiên, hắn phải tìm hiểu thế giới này trước đã.

...

Thẩm Tử Ngọc đến nhà ăn vội vã dùng cơm rồi đi gõ cửa phòng Huệ Nhân phương trượng.

Hắn thanh giọng nói, "Sư... Sư phụ, con muốn... Xuống núi xem sao."

Huệ Nhân nâng mí mắt nhìn Thẩm Tử Ngọc một cái, lắc đầu nói: "Thời cơ còn chưa tới."

"Nếu con tò mò thế giới bên ngoài thì mấy ngày nay có thể cùng các sư huynh đệ vào trong thôn hỏi thăm những người từ thành phố lớn trở về trong thôn một chút xem sao."

Thẩm Tử Ngọc cũng cho rằng đây là một biện pháp không tồi, nên không dây dưa nhiều nữa mà gật đầu đáp ứng.

Chùa Linh Thọ mấy năm nay được các thôn dân cung phụng nhiều nên đôi khi chùa sẽ đem trái cây đã được cúng cho Phật Tổ chia cho mọi người trong thôn ăn cùng, mỗi năm còn sẽ lấy ra một chút tiền trợ giúp người nghèo.

Ngày hè nhiệt độ không khí cao, trái cây không thể để lâu nên bọn Tử Khiêm cũng cần đi ra ngoài. Nói chung cũng không thể để trái cây kính Phật bị hư rất lãng phí.

Trước kia Thẩm Tử Ngọc luôn ru rú trong chùa, chưa bao giờ đi theo các sư huynh đệ ra ngoài, chỉ có hoạt động lớn trong chùa hắn mới tham gia, tỷ như ngày lễ Phật đản linh tinh.

Đường núi không dễ đi, trong chùa cũng không có xe nên khi bọn họ đi xuống thôn cũng là đi bộ.

Nhưng các hòa thượng thể lực đều rất tốt, đi đường núi tầm 1-2 tiếng cũng dễ như chơi.

Thẩm Tử Ngọc đi theo Tử Khiêm đến một cái thôn nhỏ, xa xa đã thấy có vài người già đang ngồi dưới gốc cây đánh cờ, bên cạnh còn có mấy cái đứa nhóc đang nghịch.

Tử Khiêm tiến lên chào hỏi các ông bà sau đó bắt đầu chia trái cây cho mọi người.

Mọi người không khỏi tò mò về Thẩm Tử Ngọc.

"Đại sư phụ, người này cũng là người trong miếu cậu sao? Lớn lên không giống người thường mà giống tiên nhân hơn a."

Tử Khiêm cười nói: "Đây là sư đệ của tôi tên là Tử Ngọc, hắn là người hướng nội, ngày thường không thích ra cửa lắm."

Mấy đứa trẻ con lôi kéo góc áo Thẩm Tử Ngọc, liên tiếp hô hào: "Anh trai xinh đẹp! Anh trai xinh đẹp tới nhà em chơi đi!"

"Anh trai xinh đẹp tới nhà em! Đừng tới nhà hắn! Nhà em có quả vải ngọt thiệt là ngọt! Do anh trai em mang từ thành phố về đó!"

"Anh trai xinh đẹp! Đến nhà em đến nhà em! Em lớn lên sẽ gả cho anh làm vợ!"

"Bang" một tiếng, đứa trẻ nam nói lời này bị ông nội nhà mình chụp một cái tát, mắng: "Nhãi ranh nói cái gì đó! Con là con trai! Sao có thể làm vợ người ta?!"

Bé trai sờ sờ đầu, nhếch miệng cười nói: "Vậy sau này con lớn lên sẽ cưới anh trai xinh đẹp!"

Thẩm Tử Ngọc khóe môi cong lên, "Nhưng anh cũng là nam nhân, em không thể cưới anh."

"Ai da!" Thiếu niên mười tám mười chín từ đâu bước ra, lúc đi không cẩn thận bị vướng bậc thang, thiếu chút nữa té ngã.

Vừa rồi đứa trẻ nói nhà mình có vải ngọt lập tức chạy tới, lôi kéo tay thiếu niên kia nói: "Ca ——! Ở đây có anh trai xinh đẹp! Anh mau lấy quả vải cho hắn ăn đi!"

Thiếu niên kia đỏ mặt hướng Thẩm Tử Ngọc cười cười, ngượng ngùng nói: "Cái kia —— sư phụ, nếu ngài muốn ăn tôi sẽ đi lấy."

Thẩm Tử Ngọc lắc đầu nói: "Không cần, cảm ơn ý tốt của mọi người."

Thiếu niên vừa rồi chính là vì thấy Thẩm Tử Ngọc cười nên mới thiếu chút nữa té ngã.

Càng đến gần, hắn càng cảm thấy vị sư phụ này càng xinh đẹp.

Mặt mũi hoàn hảo không chút tì vết, một thân áo bào trắng thuần tịnh như trong phim cổ trang bước ra.

Không, hiện tại những minh tinh diễn phim cổ trang đó cũng không có bất cứ ai có thể so sánh được với hắn.

Thiếu niên lại lắp bắp nói: "Sư phụ, tôi có thể chụp cho anh một bức không?"

"Ân?" Thẩm Tử Ngọc khó hiểu nhướng mày.

Hắn vẫn biết chụp ảnh là cái gì, nhưng không rõ thiếu niên này vì sao lại muốn chụp hắn.

Thiếu niên vò đầu nói: "Chính là cảm thấy sư phụ lớn lên quá đẹp, muốn cho bạn bè cùng lớp của tôi nhìn thử, nếu anh để ý thì thôi."

Hắn là người ngoại tỉnh vào thành phố học, trong lớp có một phần ba bạn học là nữ sinh và song nhi, nếu bọn họ thấy một mỹ nhân như sư phụ, khẳng định sẽ thét chói tai!

Thẩm Tử Ngọc nói: "Là dùng camera chụp sao? Tôi không ngại, chụp xong có thể cho tôi nhìn thử không?"

Thiếu niên vội gật đầu nói: "Có thể! Nhưng mà không phải dùng camera mà là dùng điện thoại!"

Hắn lắc lắc di động trong tay mình rồi lùi xa một chút, chớp tách chớp tách chụp cho Thẩm Tử Ngọc rất nhiều ảnh.

Sau đó hắn cầm di động đem qua cho Thẩm Tử Ngọc xem.

Thẩm Tử Ngọc nhìn chính mình trong mấy bức ảnh rõ nét kia lập tức kinh ngạc vô cùng.

Hắn đời này chưa từng dùng qua di động, phương trượng Huệ Nhân sư phụ chỉ có một cái điện thoại cũ hay dùng gọi điện với mấy người bạn già, các sư huynh đệ thật ra cũng có dùng nhưng đều dùng loại cũ, căn bản không thể so với điện thoại hiện đại này của thiếu niên, hơn nữa Thẩm Tử Ngọc ngày thường cũng không tò mò di động các sư huynh đệ, nên các chức năng cơ bản của điện thoại cũng không biết nhiều.

Thẩm Tử Ngọc lập tức hỏi thiếu niên này di động của hắn có thể dùng để làm gì.

"Đăng ảnh này lên thì người khác có thể thấy được sao? Còn có thể làm gì nữa?"

Thiếu niên cũng rất kinh ngạc, rốt cuộc ở thời đại này có rất ít người không có di động, đặc biệt là người trẻ tuổi.

Hắn rất nhiệt tình chỉ cho Thẩm Tử Ngọc công dụng những app trong điện thoại.

Thẩm Tử Ngọc: "Cậu nói là muốn tìm cái gì cũng có thể tìm được?"

Thiếu niên gật gật đầu, "Cũng không phải cái gì cũng có thể tìm, nhưng công cụ tìm kiếm quả thực rất hữu ích, có thể đáp ứng các nhu cầu hằng ngày của người dùng, trừ phi đó là những nội dung ít ai biết tới hoặc bị bảo mật linh tinh."

Thẩm Tử Ngọc: "Cũng có thể tìm người sao?"

Thiếu niên: "Ân! Chỉ cần là người nổi tiếng đều có thể dễ dàng tìm kiếm."

Thẩm Tử Ngọc: "Vậy cậu có thể giúp tôi tìm kiếm vài cái tên không?"

Thiếu niên: "Được a, anh muốn tìm ai?"

Thẩm Tử Ngọc nói: "Đầu tiên là —— Liễu Miên Hạ."

Đôi mắt thiếu niên lập tức sáng lên, "Oa! Y là idol của tôi đó! Sư phụ cũng biết y sao! Y rất hot đó! Tôi tìm cho anh xem!"

Thiếu niên lập tức mở Weibo đem Weibo của Liễu Miên Hạ cho Thẩm Tử Ngọc xem, một bên nói: "Mấy ngày trước ở buổi fanmeeting của y nhảy ra một quân nhân từ trên trời rơi xuống, quả thực quá đẹp trai! Vị quân nhân kia chính là vị hôn phu của y, vừa mới kết thúc nhiệm vụ đã trực tiếp tới gặp y tại hội trường, trang web phát sóng trực tiếp này hôm đó cũng bị làm cho nghẽn mạng luôn!"

"Còn có trước đó Tam Điện hạ của chúng ta đột nhiên tuyên bố Hạ Hạ là lão bà của hắn, sau đó Bùi ảnh đế cũng nhảy ra nói Hạ Hạ cũng là lão bà của hắn nữa!"

"Ai nha ăn mấy quả dưa này thật sự quá sung sướng!"

Thiếu niên không chú ý tới khi ánh mắt Thẩm Tử Ngọc lần đầu tiên nhìn thấy ảnh chụp Liễu Miên Hạ, tay hắn liền phát run.

Là Hạ Hạ của hắn.

Là Hạ Hạ của hắn!

Thẩm Tử Ngọc ngừng thở, nhẹ nhàng mở miệng hỏi: "Tam Điện hạ... Tên là gì? Bùi ảnh đế cậu nói, hắn tên gọi là gì?"

Thiếu niên nói: "Tam Điện hạ tên là Tiêu Hữu Hằng, Bùi ảnh đế tên là Bùi Trạm."

Thẩm Tử Ngọc hít sâu thở ra một hơi, chậm rãi gật đầu, "Tôi đã biết, cảm ơn cậu. Xin hỏi có cách nào có thể nhìn thấy hoặc là liên hệ với Liễu Miên Hạ?"

Thiếu niên bật cười ha ha, "Tôi cũng muốn gặp y lắm, nếu như sư phụ thật muốn gặp hắn thì chỉ có đi mua vé xem buổi biểu diễn hoặc vé fanmeeting hay vé các hoạt động khác thôi. Nhưng không dễ mua đâu, đều phải đi đoạt hết, mà có khi cũng đoạt không được nữa."

Thẩm Tử Ngọc suy nghĩ, muốn gặp Hạ Hạ thì ra khó như thế sao?

"Không thể có số điện thoại để gọi cho y sao?" Thẩm Tử Ngọc thắc mắc.

Thiếu niên ngược lại cũng không cười Thẩm Tử Ngọc không hiểu biết, rất kiên nhẫn nói: "Đương nhiên không được rồi, y là ngôi sao lớn cách người thường chúng ta rất xa. Cả nước có nhiều người thích y như thế, riêng fan y thôi cũng đã có vài ngàn vạn, nếu mỗi người đều muốn gọi điện thoại cho y thì chẳng phải y sẽ không được sống như bình thường đúng không?"

Thẩm Tử Ngọc im lặng.

Một khắc này hắn quyết định phải xuống núi.

Bây giờ trên người hắn một phân tiền cũng không có, bởi vì là ăn trong chùa ở trong miếu nên ngày thường sinh hoạt hằng ngày cực kỳ đơn giản, trên cơ bản không cần dùng đến tiền.

Hắn trước tiên muốn mượn sư phụ trụ trì chút tiền, sau đó đi kiếm việc làm kiếm thật nhiều tiền tích cóp để đi mua vé gặp Hạ Hạ.

Sau khi âm thầm hạ quyết định này, Thẩm Tử Ngọc liền bỏ hết tạp niệm đi theo Tử Khiêm sư huynh tiếp tục phân phát trái cây cho mọi người trong thôn.

Mà thiếu niên kia vẫn luôn đi theo bọn họ giúp Thẩm Tử Ngọc quay vài cái video rồi đăng vào diễn đàn lớp.

Thiếu niên không nghĩ tới trong lớp học của hắn có bạn học đem video Thẩm Tử Ngọc đăng tải lên tài khoản Douyin của mình với dòng chữ: Hòa thượng ca ca đẹp nhất.

Đến ngày hôm sau, video này trở nên hot vô cùng.