Các Phu Quân Của Ta

Chương 102: Phiên ngoại 10: Nhẫn




Chương 102: Phiên ngoại 10: Nhẫn

Sau khi kết thúc Dương Quân Khanh bế ngang Liễu Miên Hạ ôm lên sô pha, dùng khăn ướt giúp y rửa sạch sẽ cho cả hai người.

Tiếp theo hắn đem quần lót ướt đẫm của Liễu Miên Hạ gấp lại chỉnh tề rồi bỏ vào túi quần mình.

Liễu Miên Hạ dâm đến mặt đỏ bừng, "... Anh, anh mau lấy ra!"

Dương Quân Khanh không dao động, giúp Liễu Miên Hạ mặc quần dài mới hôn lên trán y.

"Ở chỗ này chờ anh, anh kiểm tra phòng xong rồi mình đi."

"Này!" Liễu Miên Hạ buồn bực nói, "Anh mau trả quần lót lại cho em!"

Dương Quân Khanh đứng lên sửa sang lại cổ áo, nhẹ nhàng xoa đầu Liễu Miên Hạ, "Ngoan."

Sau khi hắn rời khỏi liền gọi A Từ tiến vào bồi Liễu Miên Hạ, A Từ thấy khuôn mặt nhỏ thiếu gia nhà mình thở phì phì, không khỏi hỏi: "Xảy ra chuyện gì? Dương đại ca chọc em tức giận sao?"

Liễu Miên Hạ trên mặt đỏ ửng còn chưa có tan đi, lại ngượng ngùng nói cho A Từ Dương Quân Khanh đã làm gì nên chỉ hừ một tiếng không nói lời nào.

Nam nhân kia giống như kiếp trước vậy đó, luôn trưng ra gương mặt cấm dục nhưng lời nói lại dụ người rồi còn chuyên làm những chuyện sắc dục như thế.

Trong lòng A Từ hiểu rõ nên cũng không hỏi nhiều nữa.

Gian phòng nghỉ này của Dương Quân Khanh chia làm hai phần, một bên dùng để làm việc, bên còn lại dùng để làm một phòng nghỉ ngơi có thể tắm gội.

A Từ không bồi Liễu Miên Hạ lâu lắm, nếu đã tìm được Dương Quân Khanh thì hai người họ cũng cần thời gian thế giới hai người, hắn ở lại ngược lại sẽ trở nên dư thừa nên liền gọi điện thoại cho hai bảo tiêu đến bảo vệ từ xa, còn mình thì rời đi trước.

Rất nhanh đã đến giữa trưa, Dương Quân Khanh cuối cùng đã trở lại.

"Anh đi tắm trước." Hắn vào cửa liền nói với Liễu Miên Hạ một câu như thế rồi quay đầu đi vào phòng tắm.

Liễu Miên Hạ có chút muốn cùng đi qua nhìn xem nhưng lại sợ bị Dương Quân Khanh bắt lấy lại làm một lần, do dự một chút, vẫn là ngồi tại chỗ chơi di dộng.

Không qua bao lâu, Dương Quân Khanh khoác áo tắm dài bước ra, tóc mới chỉ được lau khô một nửa còn đang mang theo hơi nước, vạt áo mở rộng lộ ra cơ ngực cùng cơ bụng trắng nõn rắn chắc của hắn, điển hình của việc mặc quần áo thì gầy nhưng khi cởi lại vô cùng có cơ thịt.

Liễu Miên Hạ nhìn chằm chằm Dương Quân Khanh không chớp mắt.

Dương Quân Khanh ở dưới ánh nhìn chăm chú của y cởi áo tắm dài, bắt đầu mặc từng món quần áo.

Liễu Miên Hạ trước nay cũng không biết hình ảnh một người nam nhân mặc quần áo thế nhưng có thể như đang trưng bày một tác phẩm nghệ thuật.

Nhìn ngón tay thon dài của hắn cài từng viên nút áo sơ mi đem thân thể bao vây trong đó, vừa linh hoạt vừa đầy tính câu dẫn thắt xong cà vạt rồi mặc vào tây trang màu xám đậm, cổ tay còn đính thêm khuy măng séc hắc hiệu thạch.

Nam nhân ưu nhã tự phụ hướng Liễu Miên Hạ đi tới, giúp y mang khẩu trang, sửa sang lại mũ lưỡi trai trên đầu rồi dắt một tay y, "Đi thôi."

"Khanh Khanh..." Liễu Miên Hạ nhìn Dương Quân Khanh đầy mê luyến.

Dương Quân Khanh cúi đầu hôn môi Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ như bị trúng thuốc mê tên Dương Quân Khanh, ngây ngốc theo hắn rời đi.

Trên hành lang lầu 16, các hộ sĩ bác sĩ lui tới nhìn thấy Dương Quân Khanh, chỉ cần không có chuyện gì quá khẩn cấp thì đều sôi nổi chào hỏi cùng hắn.

"Giáo sư Dương tan làm ư."

"Vị này có phải chị dâu không?"

"Chào chị dâu!"

"Lúc nào kết hôn nhớ phải phát kẹo mừng nha!"

Dương Quân Khanh làm người lãnh đạm, chỉ khẽ gật đầu với đồng nghiệp, "Sẽ."

Dương Quân Khanh dẫn Liễu Miên Hạ xuống lầu rồi lên xe mình, tài xế tự động lái xe ra khỏi bãi đỗ xe.

Hắn không tự mình lái xe, đôi khi thực hiện xong giải phẫu quá mệt mỏi không thích hợp để lái xa, như vậy quá nguy hiểm.

Liễu Miên Hạ dựa vào trong ngực Dương Quân Khanh, hỏi hắn: "Chúng ta đi đâu? Em có chút đói bụng."

"Vậy về nhà ăn cơm trước," Dương Quân Khanh nói, "Nếu em buổi chiều không có việc gì thì cùng anh đến trường học."

Liễu Miên Hạ gật đầu nói: "Được a được a, em hôm nay không có lịch trình!"

Vì để đến đây tìm Dương Quân Khanh, y còn cố ý để trống một ngày đó.

Cánh tay Dương Quân Khanh vòng qua eo Liễu Miên Hạ, đem cằm nhẹ nhàng gác lên đỉnh đầu y.

Liễu Miên Hạ nói: "Anh ở sân bay không phải nói phải cầu hôn em sao? Anh chuẩn bị cầu như thế nào nha?"

Dương Quân Khanh buông Liễu Miên Hạ ra, từ trong túi công vụ của mình lấy ra một quyển sổ tay, từ quyển sổ xé xuống một tờ giấy.

Hắn nói: "Anh có thể cầu hôn bây giờ, em đồng ý gả sao?"

Tiếp theo hắn cầm tờ giấy kia bẻ một góc nhỏ, bắt đầu gấp giấy.

Liễu Miên Hạ ở một bên lẳng lặng nhìn, nhìn trang giấy nhỏ từng chút từng chút dưới ngón tay thon dài của Dương Quân Khanh trở thành một chiếc nhẫn giấy.

Dương Quân Khanh nắm tay Liễu Miên Hạ, đem nhẫn giấy mang lên ngón áp út y, sau đó ngước mắt nhìn Liễu Miên Hạ chăm chú, thanh âm trong trẻo:

"Gả cho anh, Hạ Nhi."

Lỗ tai Liễu Miên Hạ đỏ ửng lên.

Tuy rằng không phải hoàn cảnh chính thức, cũng không có nhẫn kim cương vô giá.

Nhưng chỉ cần là mấy chữ này nói ra từ miệng Dương Quân Khanh cũng đã đủ khiến Liễu Miên Hạ vui vẻ.

Liễu Miên Hạ không có mặt mũi nói chuyện, chỉ dùng sức gật đầu.

Dương Quân Khanh nói: "Đáng tiếc không phải là bộ nhẫn năm đó của chúng ta. Cũng không biết mấy chiếc nhẫn kia có thể tồn tại ở thời không này hay không."

Liễu Miên Hạ nói: "Không sao, đợi đến khi tìm được mấy người Duệ ca thì chúng ta có thể lại chế tác ra một bộ nữa!"

...

Sau khi Dương Quân Khanh trở về, mỗi ngày cứ thế trôi qua bình tĩnh như nước qua hơn một tháng, trong lúc này không có bất cứ tin tức gì về Lệ Duệ, Lệ Kiêu cùng Thẩm Tử Ngọc.

Hôm nay là một ngày nắng chan hòa. Sáng sớm Tiêu Hữu Hằng nói với mọi người hôm nay sẽ có một vị khách quan trọng sắp tới, muốn mọi người có thể bỏ bớt việc trong tay để gặp vị khách quý này.

Lúc hắn nói lời này đương nhiên cũng biết rất nhiều về lịch trình công tác của mọi người trong gia đình, biết rõ mọi người gần đây không có việc gì gấp gáp cần làm lắm.

Tiêu Hữu Hằng cũng không nói đó là vị khách nào, Liễu Miên Hạ âm thầm suy đoán có thể là người nào đó đến từ hoàng thất hay không, trong lòng không khỏi cũng có chút khẩn trương.

Khi bọn họ vừa dùng bữa sáng xong, Liễu Miên Hạ còn chưa chuẩn bị tốt tâm lý để đón tiếp vị khách sắp tới thì ngoài cửa biệt thự xuất hiện mấy chiếc xe màu đen.

Xe bảo vệ một trước một sau, ở giữa mới là chiếc chủ nhân đang ngồi.

Ba chiếc xe dừng trước cửa lớn biệt thự, cửa xe mở ra, một người đàn ông ăn mặc tây trang đen trầm ổn bước xuống, phía sau hắn là một bảo tiêu đi cùng, trong tay bảo tiêu còn thận trọng nâng một chiếc hộp.

Nam nhân bước đi ngược sáng, Liễu Miên Hạ híp mắt, nhất thời có chút không nhìn rõ mặt người tới.

Thẳng đến khi hắn chậm rãi đi đến trước mặt Liễu Miên Hạ, dùng đôi mắt đầy ý cười nhìn y.

"Duệ ca ——!" Liễu Miên Hạ lập tức hét lên một tiếng, nhào vào nam nhân.

Lệ Duệ ôm chặt Liễu Miên Hạ xoay một vòng tròn ngay tại chỗ, cúi đầu hôn môi y, "Hạ Nhi, Duệ ca tới muộn."

Liễu Miên Hạ kích động đến hốc mắt đều đỏ, vội vàng lắc đầu nói: "Không muộn không muộn! Một chút cũng không muộn!"

Tiêu Hữu Hằng cười nói: "Ngồi xuống rồi nói."

Liễu Miên Hạ ngồi trên đùi Lệ Duệ, "Thì ra vị khách quan trọng mà Tam Lang nói chính là Duệ ca! Nhìn qua có vẻ Tam Lang đã sớm liên lạc với Duệ ca, cũng đem địa chỉ của chúng ta nói cho Duệ ca, vậy mà vẫn còn gạt em! Duệ ca hẳn đã sớm nhớ lại ký ức kiếp trước đúng không?"

Lệ Duệ gật đầu nói: "Thật ra anh sớm đã có đoạn ký ức kia, lúc trước anh liên lạc với Hữu Hằng một chút, sau khi biết một chút tình hình mọi người gần đây mới không vội vã tìm tới."

Tiêu Hữu Hằng nói tiếp: "Anh cùng A Duệ bàn bạc một chút, cuối cùng quyết định để hắn trong thời gian này đi làm một việc."

"Là việc gì?" Liễu Miên Hạ hỏi.

Lệ Duệ hướng bảo tiêu phía sau vẫy vẫy tay rồi lấy chiếc hộp trong tay hắn.

Hắn mở chiếc hộp kia ra, trong nháy mắt, chín chiếc nhẫn kiểu dáng không giống nhau hiện ra trước mắt mọi người.

Mọi người lập tức đều an tĩnh lại.

Liễu Miên Hạ ngừng thở, thật cẩn thận duỗi tay chạm một chiếc nhẫn trong đó, y lấy chiếc nhẫn đặt trong lòng bàn tay, đưa lên ánh sáng nhìn thấy bên trong mặt nhẫn có khắc một loạt chữ nhỏ: Nắm lấy tay người.

Liễu Miên Hạ thoáng chốc ngẩng đầu nhìn về Lệ Duệ.

Lệ Duệ cười khẽ một chút nói: "Không sai, đây là nhẫn của chúng ta, là nhẫn mà đời trước chúng ta từng mang. Bây giờ chúng đã trở thành đồ cổ."

"Trong khoảng thời gian này anh chính là đi tìm lại những chiếc nhẫn này, thông qua các mối quan hệ mua chúng trở về, những gia tộc tư tàng, các hội đấu giá, cửa hàng đồ cổ, thậm chí có một chiếc lưu lạc ra nước ngoài."

"Cũng may trời xanh không phụ lòng người, anh cuối cùng có thể tìm toàn bộ chúng về, một chiếc cũng không thiếu."

"Duệ ca!" Liễu Miên Hạ chớp mắt rơm rớm nước mắt, lại lần nữa nhào vào trong ngực Lệ Duệ ôm chặt lấy hắn.

Duệ ca vẫn luôn tốt nhất!

Dương Quân Khanh đem chiếc nhẫn thuộc về mình mang lên tay, "Mấy ngày trước tôi còn nói qua với Hạ Nhi rằng đáng tiếc không có bộ nhẫn năm đó của chúng ta, không ngờ rằng thực sự có."

"Cái này là của em!" Cố Thần Chi hưng phấn đem chiếc nhẫn mang lên, lăn qua lộn lại thưởng thức.

A Từ cũng mang lên nhẫn của hắn, lại đến là chiếc nhẫn tạo hình cành trúc của Bùi Trạm, sau đó là Tiêu Hữu Hằng.

Lệ Duệ mang chiếc nhẫn của Liễu Miên Hạ cho y, cuối cùng mới đeo lên chiếc nhẫn đen của mình.

Bọn họ cũng không phải là lần đầu kết hôn, nhưng chiếc nhẫn này đã từng theo họ cả đời, đều vô cùng quen thuộc, đương nhiên cũng không cần nghi thức gì nhiều.

Liễu Miên Hạ sờ sờ chiếc nhẫn bạc tinh tế trên ngón áp út tay trái của mình, cúi đầu nhìn về phía hộp.

Bên trong còn dư lại hai chiếc nhẫn.

Một chiếc màu đen dày dặn cổ xưa, một chiếc trong suốt ôn nhuận thanh nhã.

Mỗi chiếc thuộc về Lệ Kiêu và Thẩm Tử Ngọc.

Mà Lệ Kiêu cùng Thẩm Tử Ngọc, tung tích tới nay không rõ ở đâu.

Nhưng Lệ Kiêu ít nhất mọi người còn biết ở thời không này còn có một người như thế.

Nhưng Thẩm Tử Ngọc, lấy năng lực của Tiêu Hữu Hằng vẫn không thể thu được tin tức gì.