Các Phu Quân Của Ta

Chương 1: Thành thân, động phòng




Chương 1: Thành thân, động phòng

"Hạ Nhi! Cha Hạ Nhi! Con tỉnh rồi!"

Liễu Miên Hạ vừa cau mày mở mắt liền nghe thấy một giọng nam dịu dàng vang lên bên tai.

Nam nhân có vẻ đã hơn ba mươi nhưng vẫn rất đẹp trai. Giữa mày y còn có một nốt ruồi son màu đỏ, người mặc trường bào xanh biển, mái tóc đen dài vấn lên một búi nhỏ đính một cây trâm ngọc, phần còn lại xõa nhẹ trên vai.

Nếu bây giờ  đang ở hiện đại thì y rất xứng với hai chữ nam thần.

Lúc này, nam nhân nhìn Liễu Miên Hạ vừa vui sướng vừa lo âu.

Cổ đại?

Liễu Miên Hạ nhanh chóng đánh giá bốn phía, y nằm trên giường chạm khắc hoa văn, trong phòng bài trí theo phong cách cổ xưa. Quả nhiên sau khi chết y đã xuyên đến đây sao?

Liễu Miên Hạ đang nghĩ phải biểu hiện thế nào mới không bị nghi ngờ, thì một đoạn thông tin đã xuất hiện trong đầu.

Quốc gia này gọi là Thiên Sở Quốc. Thiên Sở Quốc không có nữ nhân, chỉ có hai loại giới tính là song nhi và nam nhân. Nghe nói thật lâu trước kia Thiên Sở Quốc cũng có nữ nhân, nhưng không biết vì sao mà nữ nhân càng ngày càng ít cho đến khi biến mất. Còn song nhi vốn từ xưa đã có, chỉ là địa vị lúc đó lại không bằng nữ nhân.

Sau khi nữ nhân biến mất, mọi người mới không thể không coi trọng song nhi. Nhưng song nhi số lượng thưa thớt, cho nên vì kéo dài hưng thịnh quốc gia, triều đình liền quy định song nhi một khi tròn 18 tuổi thì nhất định phải gả chồng, trước hai mươi tuổi phải gả cho năm người phu quân, nếu không quan phủ sẽ cưỡng chế chỉ hôn.

Song nhi vừa sinh ra thì giữa trán đã có một nốt ruồi son, đây là điểm khác biệt rõ ràng nhất để phân biệt ai là nam nhân ai là song nhi.

Liễu Miên Hạ chính là một song nhi, mà nam nhân ngồi ở trước mặt chính là người đã sinh ra y, Hà Ngọc Thư.

Hà Ngọc Thư có năm người chồng, chính phu Liễu Văn Hiên chính là phụ thân thân sinh của Liễu Miên Hạ, Hà Ngọc Thư đương nhiên sẽ ở trong nhà của chính phu.

Liễu gia sống ở huyện Dương Liễu Thành, từ xưa đến nay đều là họ Dương và họ Liễu chiếm đa số, chẳng qua Dương Liễu Thành càng ngày càng phồn hoa, hiện nay nhiều họ khác cũng tới đây sinh sống.

Liễu gia vốn kinh doanh lương thực cùng vải vóc, của cải dồi dào, nhưng đầu năm nay ở miền biển phía Nam gặp nạn, tất cả thuyền lớn lương thực đều chìm biển, Liễu gia lập tức nguyên khí đại thương, phải đóng cửa vài cửa hàng.

Liễu Miên Hạ năm nay mới vừa tròn mười sáu, lớn lên môi hồng răng trắng, chu sa giữa trán đỏ như máu, từ nhỏ đã được Liễu Văn Hiên cùng Hà Ngọc Thư yêu thương nuôi lớn, là thiếu gia mười ngón tay không dính chút nước mùa xuân.

Nay Liễu gia thất thế, các gia tộc đối đầu với Liễu gia nhân cơ hội ra tay hòng chiếm đoạt gia sản về mình.

Liễu Văn Hiên không có cách nào đành phải đi khắp nơi xin giúp đỡ, kết quả đều không khả quan. Không biết gia tộc đối đầu kia tìm được hậu trường chống lưng ở kinh thành như thế nào mà các bằng hữu Liễu Văn Hiên năng lực không đủ phải từ chối, cũng sợ chọc phải phiền toái nên đều không dám hỗ trợ.

Cuối cùng lại chỉ có người nhà Lệ gia nguyện ý tương trợ, điều kiện chính là để Liễu Miên Hạ gả sang.

Bởi vì chuyện này Liễu Miên Hạ mới ngã bệnh.

Tuy nói song nhi Thiên Sở Quốc 18 tuổi mới được tính là thành niên, nhưng phần lớn mọi người đều đính hôn lúc mười bốn mười lăm tuổi, vừa mười sáu tuổi đã thành thân nhiều không đếm xuể. Ít ai chờ tới mười tám mới lấy chồng.

Liễu Miên Hạ từ lâu đã có thanh mai trúc mã, là con trai của bằng hữu phụ thân Liễu Văn Hiên y, chỉ là gia đình người nọ ở huyện bên cạnh, Liễu Miên Hạ cùng hắn mọi lần đều dùng thư từ gửi đến gửi đi.

Vốn hai nhà ước định chờ Liễu Miên Hạ lớn lên sẽ gả qua bên đấy, trúc mã kia sẽ là chính phu, Nhưng vì cứu Liễu gia, Liễu Miên Hạ phải gả đến Lệ gia, người trở thành chính phu tự nhiên cũng là con trai nhà họ Lệ.

Liễu Miên Hạ không thể gả cho trúc mã, giận dữ đến ngã bệnh, sau đó linh hồn "Liễu Miên Hạ" mới xuyên vào thân thể này.

Hà Ngọc Thư lấy chén thuốc từ tay thị đồng, khuyên Liễu Miên Hạ: "Hạ Nhi, Lệ gia lai lịch không nhỏ, nghe nói hai anh em nhà họ lớn lên tuấn tú lịch sự, so ra không kém Bùi gia công tử, gả qua đó cũng sẽ không ủy khuất con, con thế nào lại không muốn?"

"Song nhi ai mà không năm phu sáu hầu, con cứ gả đến Lệ gia trước, sau đó liền lấy Bùi Trạm làm bình phu, lấy tình cảm hai con mà nói Bùi Trạm hẳn sẽ không từ chối đâu."

Bùi Trạm chính là vị hôn phu trước của Liễu Miên Hạ, chẳng qua hôn ước này chỉ ước định bằng miệng, không đến quan phủ ghi vào hồ sơ nên cũng không được tính là vi phạm hôn ước.

Trước kia Liễu Miên Hạ còn tâm tính thiếu niên, từ nhỏ đã có tình cảm với Bùi Trạm, mang theo chút ảo tưởng ngây thơ về tình yêu, chỉ muốn Bùi Trạm làm chính phu, hai vợ chồng cùng nhau chung sống ngọt ngọt ngào ngào.

Hai nhi tử Lệ gia kia là tròn hay dẹp cũng không biết, mới nghe qua họ Lệ liền biết có bao nhiêu sát khí, nguyên thân Liễu Miên Hạ còn luôn nằm mơ thấy hai đại hán mặt mũi hung tợn, sợ tới mức bệnh tình nặng thêm.

Nhưng Liễu Miên Hạ hiện tại lại không nghĩ như vậy. Nếu có thể lấy năm người chồng thì việc nhỏ nhặt này rối rắm làm gì?

A không, là gả.

Thật ra gả hay cưới cũng chả có gì khác nhau, Liễu Miên Hạ cũng không để ý mấy chuyện này.

Liễu Miên Hạ ngoan ngoãn đem thuốc uống hết, dùng khăn lau khóe miệng, mới ngọt ngào cười nói: "Cha, ta nghĩ thông rồi. Ta sẽ nghe lời cha cùng phụ thân."

Hà Ngọc Thư sửng sốt, ngay sau đó liền vui vẻ nói: "Thật tốt quá, con nghĩ thông suốt thì tốt rồi! Ta đây liền đi nói cho phụ thân con!"

Hà Ngọc Thư đột nhiên đứng lên quay người ra ngoài, trước khi đi không quên dặn dò Liễu Miên Hạ: "Hạ Nhi con nhớ nghỉ ngơi thật tốt!"

...

Lúc sau Liễu Văn Hiên tự mình tới thăm Liễu Miên Hạ, hôm sau Liễu Miên Hạ liền tốt lên, có thể chạy có thể nhảy, sắc mặt hồng nhuận.

Thế là chuyện thành thân cũng bắt đầu tiến hành. Hai nhà Liễu Lệ báo lên quan lại làm đảm bảo. Các khâu hôn lễ chuẩn bị phô trương, Lệ gia rất có thành ý, ở chuyện hôn lễ cơ hồ hoàn toàn không cò kè mặc cả chút gì. Liễu gia nói cái gì cũng đều đáp ứng. Điểm này khiến Liễu lão gia Liễu Văn Hiên cũng mười điểm hài lòng.

Tuy là hôn nhân lợi ích nhưng Liễu Miên Hạ từ bé đã là hòn ngọc quý trên tay hắn, hắn cũng muốn con mình gả đi một cách vẻ vang.

Ngày tổ chức hôn lễ cả người Liễu Miên Hạ đều là mơ mơ màng màng. Mọi người bảo sao y làm vậy, đầu đội khăn voan đỏ cái gì cũng không thấy, bước lên kiệu hoa trước nhà, một đường lắc lư tiến vào Lệ gia.

Thời điểm qua cửa thấy bậc thềm cao cao, cửa lớn so với các nhà khác cũng cao rộng hơn, trong lòng Liễu Miên Hạ nghĩ Lệ gia quả nhiên giàu có, chính mình gả qua đây mỗi ngày nhất định sẽ không khổ cực.

Bước vào phòng tân hôn đỏ rực, y ngồi ngay ngắn bên mép giường, chờ tới buổi tối mới chờ được hai vị tân phu quân của y.

Lệ Kiêu kéo xuống hoa cưới đỏ thẫm trước ngực, xé rách một mảng hỉ phục đỏ rực. Một thân mùi rượu mạnh mẽ xốc lên khăn voan của Liễu Miên Hạ: "Mỹ nhân tức phụ! Ta cuối cùng cũng cưới được em!"

Liễu Miên Hạ ngẩng đầu lên chỉ thấy một người hán tử cao to cứng rắn mặt mày đỏ ửng ngơ ngác nhìn mình cười ngây ngô. Hắn tràn đầy mùi vị nam nhân, cao khoảng 1m9, hỉ phục không thể che được một thân cơ bắp của hắn. Làn da màu đồng cổ, thân hình rắn rỏi, chỉ là biểu tình trên mặt có chút ngốc, nhìn chằm chằm Liễu Miên Hạ nước miếng thiếu điều muốn chảy ra.

Liễu Miên Hạ lớn lên xinh đẹp, mắt phượng mũi cao, miệng nhỏ hồng hào no đủ, làn da trắng mịn như bạch ngọc, giữa trán còn điểm một nốt chu sa, nhìn qua chẳng khác gì một tiểu tiên đồng.

Lệ Kiêu ngắm đến ngây người, cười ngây ngô ôm chặt Liễu Miên Hạ, trong miệng không ngừng kêu la: "Mỹ nhân tức phụ, mỹ nhân tức phụ, ta thích em, ta rất thích em."

Liễu Miên Hạ còn đang nghĩ không biết vị lão công này của y có phải say rồi hay không thì phía sau lại có một nam tử khác tiến vào.

Khác với nam nhân đang ôm lấy Liễu Miên Hạ, vóc dáng hắn cũng rất cao, chẳng qua màu da sáng hơn, một thân như ngọc, dù mặc vào hỉ phục cũng toát ra một loại khí chất ôn nhuận, diện mạo phi thường tuấn mỹ, tóc đen môi đỏ, dưới ánh nến lập lòe càng làm vẻ tuấn mỹ của hắn thêm nổi bật.

Thật là một công tử ngọc thụ lâm phong.

Thật soái.

Lúc này đổi thành Liễu Miên Hạ nhìn đến ngây người.

Lệ Duệ cười nói: "Phu nhân bị dọa sợ sao? Nhị đệ uống say, em đừng sợ hắn, hắn tâm tính trẻ con còn chưa lớn, nhưng hắn thật sự thích phu nhân."

Liễu Miên Hạ được gọi "Phu nhân" cảm thấy rất kỳ quái, tuy rằng đây là truyền thống Thiên Sở Quốc, nhưng y cảm thấy mình bỗng dưng già đi rất nhiều.

"Khụ, huynh, huynh đừng gọi ta là phu nhân," Liễu Miên Hạ thanh thanh giọng nói, "Gọi tên đi."

Lệ Duệ nhướng mày, cũng thuận theo: "Vậy ta sẽ gọi em là Miên Hạ. Nhị đệ, buông tức phụ chúng ta ra trước đã, đầu đệ đè nặng tức phụ rồi!"

Lệ Kiêu lẩm bẩm lầm bầm, vẫn ôm Liễu Miên Hạ không buông tay, giống như đứa trẻ tìm được món đồ chơi yêu thích nhất.

"Ta muốn cùng mỹ nhân tức phụ động phòng!" Lệ Kiêu ồm ồm nói.

Lệ Duệ lên giọng, "Đệ ôm y như vậy thì sao động phòng được?"

Lệ Kiêu sửng sốt một chút, gãi gãi đầu nhìn Đại ca nhà mình, "Đúng vậy ha."

Nói xong hắn liền buông lỏng Liễu Miên Hạ, miệng rộng thò lại gần muốn hôn.

"Ngô..." Liễu Miên Hạ trừng lớn hai mắt.

Lệ Duệ nói: "Nhị đệ, đệ nhẹ chút! Đừng làm đau Miên Hạ!"

Lệ Kiêu bớt chút thời giờ nói: "Ân ân, ta đã biết!"

Lệ Kiêu xử nam đương nhiên sẽ không có chút kinh nghiệm nào, kỹ xảo hôn môi lung tung, hết mút rồi lại cắn môi nhỏ Miên Hạ, thoải mái thì chưa có nhưng đau đớn lại có một chút.

Áo ngoài Liễu Miên Hạ đã bị xé rách, Lệ Duệ ở một bên đau đầu nói: "Đã bảo đệ cẩn thận một chút, quần áo đều bị xé rách."

Bên trong hỉ phục màu đỏ là chiếc yếm nhỏ cùng màu, Lệ Kiêu sức lớn, dây lưng tinh tế bị kéo một chút liền đứt, một đôi thỏ trắng như tuyết nhảy ra trước mặt Lệ Kiêu, liền bị đôi tay lớn ôm trọn.

"A ——!" Liễu Miên Hạ bị đau hô một tiếng.

Lệ Kiêu vội rút tay ra, khẩn trương nói: "Tức phụ, ta làm đau em sao? Thực xin lỗi thực xin lỗi, em đánh ta đi."

Nhìn hán tử cao 1m9 bộ dáng cẩn thận như vậy thật khiến Liễu Miên Hạ vừa buồn cười vừa mềm lòng.

Tuy rằng Lệ Kiêu ngây ngốc cùng lỗ mãng, nhưng có thể nhìn ra được hắn thật sự rất thích Liễu Miên Hạ.

Liễu Miên Hạ cười lắc đầu, "Huynh nhẹ chút ta liền không đau."

Lúc y cười bên má phải hiện rõ núm đồng tiền, ngọt ngào như mật.

Lệ Kiêu ngơ ngác nói: "Tức phụ, em thật là đẹp."

Liễu Miên Hạ phụt cười ra tiếng.

Lệ Duệ bất đắc dĩ nói: "Đừng phát ngốc nữa, để ta."

Lệ Kiêu lập tức nói: "Đại ca huynh nói sẽ để tức phụ động phòng với ta trước!"

Lệ Duệ nói: "Ta biết, đệ nhớ thật lâu."

Lệ Duệ cởi bỏ áo choàng, ngồi phía sau Liễu Miên Hạ ôm y vào trong ngực, hai tay ôm lấy bầu vú y, nhũ thịt như có lực hút khiến Lệ Duệ chỉ mới sờ một cái liền không muốn buông ra. Hắn một bên nắn bóp bầu vú, ngón cái cùng ngón trỏ không ngừng đùa bỡn núm vú y.

"A..."

Liễu Miên Hạ rên rỉ ra tiếng, đầu vú truyền đến cảm giác tê dại. Lệ Duệ cúi đầu hôn lấy môi y, đầu lưỡi liếm mút cánh môi, Liễu Miên Hạ theo bản năng mà hé miệng.

"Ân..."

Đầu lưỡi hắn dò xét tiến vào mút lấy lưỡi y, mới đầu chỉ là liếm mút đầu lưỡi hai bên, cảm giác tê tê dại dại, sau đó linh hoạt liếm sâu trong vách khoang miệng, không hề tha cho bất cứ điểm mẫn cảm nào.

"Ngô... Ân..."

Liễu Miên Hạ bị hôn đến thoải mái mơ màng đôi mắt, gương mặt đỏ ửng, hai chân mềm nhũn.

Kỹ thuật hôn thật lợi hại. Liễu Miên Hạ cảm giác lỗ nhỏ bên dưới bắt đầu ngo ngoe rục rịch, bụng nhỏ co rút, một dòng mật dịch không khống chế được mà chảy ra.

Lệ Kiêu xem đến đỏ mắt, quần áo sớm đã cởi sạch. Cả người hắn cơ bắp rắn chắc, cự vật dưới háng sớm đã cương cứng, lỗ nhỏ quy đầu tràn ra chất lỏng trong suốt rơi xuống cả chăn gấm.

Hắn gấp gáp hô to: "Đại ca, ta cũng muốn hôn tức phụ!"