Chương 7: Bãi rác
Phía tây của kinh đô Hội An, một khu đất rộng lớn, san sát những ngôi nhà thấp lè tè, cũ nát, bẩn thỉu, nhưng người ra người vào vô cùng tấp nập, nơi đây chính là khu ổ chuột, cũng là bãi rác lớn nhất, nơi vứt bỏ rác rưởi và cả những thứ được coi là "rác rưởi" dĩ nhiên bao gồm cả con người.
Bãi rác này tồn tại đã rất nhiều năm, thậm chí khởi nguồn của nó có lẽ còn xa hơn cả thành trì Hội An này, nơi này cũng rất kì lạ và thú vị, nghe nói rằng nếu ngươi chăm chú tìm kĩ càng, cộng một chút may mắn, có lẽ ngươi có thể tìm thấy những đồ vật có giá trị liên thành với cái giá rẻ mạt.
Dân sống ở nơi đây vô cùng phức tạp, kiểu người gì cũng có, thậm chí chui rúc đâu đó là những kẻ chẳng phải người, tuy nhiên đó không phải điều mà ngươi nên lo lắng khi bước chân tới đây, thứ ngươi nên quan tâm đó là luật ngầm giữa các bang phái ở đây.
Tuy bãi rác là nơi chứa toàn "rác rưởi" nhưng "rác rưởi" cũng có chủ của nó, nên nếu ngươi bước vào đây, ngươi phải tuân theo luật của nơi này.
Bang phái nơi này không nhiều, chỉ có ba.
Một là Đám Ăn Mày, chẳng rõ chúng phân chia thể nào nhưng chúng rất đông, nơi nào cũng có và đặc biệt lão đại và lão nhị của chúng thực sự rất đáng sợ.
Tuy nhiên chính vì lợi thế đông đúc và phần lớn đều vô hại nên chúng nghe được rất nhiều tin tức, lớn nhỏ đều có, nếu ngươi muốn tìm kiếm điều gì hay nghe ngóng về ai đó, đám ăn mày này rất có thể sẽ biết và ngươi chỉ cần trả một cái giá rẻ mạt.
Tới Bãi Rác, hãy tìm cho mình một kẻ thuộc Đám Ăn Mày, nó vừa giống hướng dẫn viên, vừa là một tấm thể thông hành.
Bang hội thứ hai là Kẻ Móc Túi, như cái tên những kẻ này chuyên ă·n c·ắp đồ của người ngoài đi vào bãi rác, rất khó chịu nhưng nếu ngươi bắt được bất kì tên móc túi nào thì cứ tùy ý xử lí chúng, sẽ chẳng ai quan tâm đâu.
Kẻ Móc Túi giống như một nơi chỉ dạy ra những tên trộm chứ không bảo vệ chúng nó, chẳng ai biết lão đại là ai hay tổng đàn của chúng ở đâu.
Chú ý, nếu ngươi mất đồ mà không có bằng chứng thì tuyệt đối đừng nghi ngờ bất kì ai trong Bãi Rác là k·ẻ t·rộm.
Sẽ c·hết!
Cuối cùng là Tên Buôn Hàng, như đã nói, ở bãi rác này ngươi có thể vất bỏ rác rưởi, cũng có thể mua được đồ vật, chính những tên buôn hàng này sẽ giúp ngươi có thể đạt được điều mình muốn, dĩ nhiên cái giá thì tùy vào khả năng thương lượng của ngươi.
Người ngoài bước vào bãi rác phần lớn cũng chỉ là tìm những tên buôn hàng này, phân cấp của chúng cũng cực kì rõ ràng, đồ vật càng quý, sự việc càng khó thì ngươi cần tên buôn hàng cấp càng cao, bọn chúng có từ cấp năm đến cấp một.
Và có một luật ở đây đó là mọi giao kèo đều phải thực hiện.
Hãy cẩn thận với giao kèo của ngươi, nếu ngươi kí vào một bản giao kèo mà ngươi không trả nổi, ngươi sẽ dùng mạng để trả, nếu vẫn không đủ, con cái của ngươi, vợ hay chồng của ngươi sẽ bị tìm đến.
---
Vài hôm trước, hội Buôn Hàng nhận được một đơn hàng cấp năm, cấp thấp nhất.
Tìm người.Nam. Mười hai, mười ba tuổi. Đần độn. Khỏe mạnh.
Mỗi ngày hội Buôn Hàng đều nhận cả trăm, cả nghìn đơn hàng khác nhau, buôn người cũng là một trong số nghiệp vụ của nơi này.
Con người ở nơi này cũng chỉ là một món hàng mà thôi.
---
Trần Định bị đám ăn mày xách đi về trung tâm của bãi rác, những núi rác dần thấp dần và biến mất, lộ ra những căn nhà tồi tàn, san sát nhau, người cũng ngày một nhiều, Trần Định nhíu mày, cậu không nghĩ sâu trong bãi rác này lại có một khu ổ chuột đông đúc đến vậy.
Càng đi vào sâu, càng nhiều hàng quán, những kẻ cò mồi, bọn họ bày bán đủ các thứ, Trần Định còn thấy cả những cô gái mời chào xác thịt ngay giữa ban ngày, khách hàng cũng đủ loại người, bẩn thỉu, nghèo khó cũng có không ít người mặc quần áo lụa là, giàu có cũng đang lựa hàng.
Trần Định thực sự rất ngạc nhiên, mới không lâu vừa rồi cậu đã chứng kiến sự xa hoa của kinh đô, giờ lại thấy một góc sa đọa khác cũng kì hoa không kém.
Rất nhanh, bọn chúng đưa cậu tới một căn nhà, căn nhà này cũng rất bình thường như bao căn nhà sập xệ quanh đây, phía sau nhà có một cái giếng, Trần Định còn chưa kịp đánh giá tình hình thì cậu liền bị ném xuống giếng.
Giếng không quá sâu, lại là giếng cạn nên Trần Định chỉ bị ngã choáng váng một chút mà thôi, vừa ngẩng đầu lên thì phía trên những tên ăn mày đó đã đậy nắp giếng lại, bóng tối lập tức bao chùm lấy cậu.
Trần Định cũng không quá hoảng loạn, ổn định lại thân thể, sau đó im lặng ngồi trong bóng tối, cậu đoán chiếc giếng này chắc chắn không phải để nhốt cậu, quả nhiên không sai, không bao lâu sau đó cậu nghe thấy tiếng động, có lẽ là một chiếc cửa đá được giấu trong thành giếng, một bàn tay thò ra từ đó, bất ngờ nắm lấy cậu rồi kéo đi.
Bàn tay không lớn nhưng sức lực rất lớn, Trần Định biết bản thân chẳng thể chống cự, đành im lặng chịu thua.
Trần Định một lần nữa bị xách đi, đường hầm này tối om, cậu chẳng nhìn thấy gì, nhưng có thể nhận thấy không ít lần rẽ ngang, Trần Định nuốt nước bọt, chợt nghĩ không biết Thẩm Ung làm sao vượt qua đường hầm này để cứu mình đây.
Bóng tối làm người mất đi cảm giác về thời gian, chẳng rõ bao lâu, cuối cùng Trần Định cũng ra khỏi đường hầm, trước mặt cậu là một căn phòng, những bó đuốc trên tường giúp cậu nhìn rõ kẻ vừa mang cậu tới đây, thiếu một chút nữa là Trần Định nhảy dựng lên.
Kẻ này chẳng phải con người, hắn có hình dạng giống con người nhưng loang lổ trên thân thể là những mảng vảy màu rỉ sét xanh đỏ, rất kinh dị, kẻ này có đôi mắt vô hồn không sức sống, sống lưng thì gù xuống, lồi lên những cục u nhọn, chẳng rõ là gì.
Kẻ này không nói không rằng, chỉ tay về phía chậu nước ở góc phòng, vụng về ra hiệu Trần Định tắm rửa, sau đó lùi vào một góc, im lặng ngồi xuống.
Sau khi Trần Định tắm rửa xong, một cánh cửa đá mở ra, Trần Định quay mặt về hướng góc phòng nơi có tên kia đang ngồi, nó cũng không nói gì, chỉ nhìn chăm chăm vào cánh cửa đá, Trần Định thấy vậy cũng không nói gì mà bước qua cánh cửa, trong một khoảnh khắc, cậu thấy một tia ước ao trong đôi mắt vô hồn kia.
Bên kia cánh cửa lại là một hành lang dài, nhưng nơi này sáng sủa và sạch sẽ vô cùng, phía cuối hành lang có một người đang đứng, hắn mặc áo chùm đầu không rõ mặt nhưng phần tay áo thì bị xe rách, lộ ra hai cánh tay trần.
Trần Định chầm chậm, cà nhắc từng bước đi tới, thấy vậy tên đó giống như mất kiên nhẫn, tiến nhanh đến dùng một tay túm lấy chân cậu nhấc ngược lên, lúc này Trần Định mới kinh ngạc nhận ra kẻ này có bốn cánh tay, hai cánh tay sau lưng lực lưỡng phía sau lưng, chúng bị bao chùm bởi một lớp lông màu đen.
Trần Định hoảng sợ trong lòng.
Mới đây thôi cậu gặp một kẻ chẳng ra người, với lớp da và sống lưng kì quái, bây giờ lại tới một tên có hai cánh tay của loài tinh tinh.
Đây là nơi nào?
Những kẻ này không phải người?
Hay giống như trong tiểu thuyết, đây là chủng tộc bán yêu? Nửa người nửa yêu quái?
Biết bao suy đoán lướt qua đầu của Trần Định, ai ngờ được rằng những suy đoán đó lại rất tiệm cận với đáp án.