Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 61: Giếng




Chương 61: Giếng

Trần Định nằm mơ một giấc mơ khủng kh·iếp, cậu mơ mình trở thành một t·ên c·ướp man rợ và khát máu.

Tên c·ướp này mang danh là Hắc Long, hắn cầm đầu một băng c·ướp gồm toàn những tên độc ác, xú danh vang xa, khiến người ta sợ hãi khi nhắc đến.

Hắc Long thường rong ruổi trên bình nguyên với chiếc áo choàng đen thui giấu kín thân hình, chiếc mặt nạ đáng sợ che đi khuôn mặt đầy v·ết t·hương và sẹo. Tên c·ướp này tựa hồ không có linh hồn, chỉ biết tàn sát và c·ướp đoạt của cải của những ngôi làng xấu số.

Mỗi khi Hắc Long tìm đến một ngôi làng, đêm đó sẽ trở nên đen tối và đầy kinh hoàng. Từng ngọn l·ửa b·ùng l·ên giữa đêm, tiếng gào thét, tiếng khóc của người lớn, trẻ em vang lên trong không trung, như những âm thanh từ địa ngục. Hắc Long tàn bạo c·ướp đoạt, không từ thủ đoạn g·iết chóc, gieo rắc nỗi đau khổ cho những ngôi làng xấu số.

Truyền thuyết kể rằng, Hắc Long từng là một chiến binh dũng mãnh của vùng bình nguyên, nhưng lại bị chính những người hắn bảo vệ phản bội, hắn mất đi gia đình và quê hương. Nỗi đau và tức giận biến Hắc Long thành một con quỷ vô cùng độc ác, tìm cách trút giận lên những ngôi làng bất hạnh.

Người dân các ngôi làng đã nhiều lần cầu cứu đến triều đình, các vị tướng đóng quân ở bình nguyên Vô Vọng để đánh bại t·ên c·ướp này. Nhưng không ai dám đứng lên chống lại sự độc ác của Hắc Long, khiến cho nỗi sợ hãi ngày càng lan rộng trong lòng người dân.

Một ngày nọ, xuất hiện một nhóm các vị anh hùng trẻ tuổi được dẫn đầu bởi cô gái với thanh kiếm rực lửa, quyết tâm đứng lên đối đầu với Hắc Long, mang lại bình yên cho những ngôi làng xấu số. Cuộc chiến giữa thiện và ác diễn ra căng thẳng và nghẹt thở, cuối cùng Minh Đạo giành chiến thắng

Giấc mơ của Trần Định cũng kết thúc khi ánh kiếm rực lửa của nữ anh hùng chém bay đầu cậu - Hắc Long.

Trần Định mở mắt, mồ hôi đầm đìa khắp người, dạ dày sôi lên những tiếng òng ọc, cảm giác giấc mơ kia thực sự quá chân thật.

Cậu tự hỏi:

- Giấc mơ kỳ quái này là sao?

Lúc này ngoài cửa vang lên tiếng gọi của Lý Mộng Hoàn:



- Võ Tam dậy mau, dậy mau.

Trần Định vội vàng bật dậy, chỉnh đốn một chút rồi đẩy cửa bước ra.

Lý Mộng Hoàn hôm nay mặc một bộ váy màu hồng nhạt, khoe vẻ đẹp dịu dàng và thanh lịch của cô.

Bộ váy ôm sát thân hình thon thả, tôn lên đường cong quyến rũ. Mái tóc đen óng mượt được buộc cao, để lộ gương mặt xinh xắn với đôi mắt long lanh, đôi môi hồng hào và làn da trắng mịn.

Cô cười duyên dáng khi thấy Võ Tam bước ra, đuôi tóc lắc lư như đuôi chú cún thấy niềm vui.

Trần Định vừa thấy Lý Mộng Hoàn vui vẻ như vậy liền căng lên cảnh giác, chẳng biết cô ta muốn gì ở mình đây, bị cô mê hoặc tối qua có lẽ đã khiến cậu thành chim sợ cành cong mất rồi.

Nhưng không thể phủ nhận rằng Lý Mộng Hoàn sáng nay rất xinh đẹp, với sự hoạt bát, thân thiện này của cô, nếu ở thế giới cũ thì chỉ cần cười thôi cũng đủ khiến thật nhiều người nguyện si tình với cô.

Lý Mộng Hoàn thấy Võ Tam cứ nhìn cô mãi, liền nghĩ: "Tên ngốc này, đã giải mê hoặc cho hắn rồi mà hắn vẫn cứ si ngốc như vậy, nhìn con gái cũng phải có chừng mực thôi chứ."

Chẳng hiểu thế nào cô liền quăng cho Võ Tam một chiếc giỏ đựng đầy đồ ăn, chỗ thức ăn này cũng phải cho năm sáu người ăn cũng đủ, rồi cô quay đầu bỏ đi, chỉ để lại một câu cọc cằn:

- Mau ăn đi rồi còn làm việc.

Trần Định không hiểu sao cô lại đột nhiên tỏ ra bực tức như vậy, mới vừa nãy còn tỏ ra vui vẻ cơ mà, cậu nào có biết Lý Mộng Hoàn lúc này hai tay ôm mặt, che đi hai gò má ửng hồng.

Trần Định cũng đành ngồi xuống bậc thềm trước nhà, như hổ đói ngấu nghiến chỗ đồ ăn trong giỏ, rất nhanh đã giải quyết xong, vỗ vỗ chiếc bụng căng tròn, cậu đứng dậy vươn vai, ăn uống no đủ thì cũng đến lúc làm việc rồi.



Lý Mộng Hoàn không nhanh không chậm trở lại, khuôn mặt cô lúc này không chút biểu cảm, chỉ đơn giản tường thuật công việc mà Võ Tam phải giúp cô:

- Công việc rất đơn giản, chỉ là yêu cầu thể lực có chút lớn mà thôi. Nếu không phải chân ta b·ị t·hương thì đã không tới...

Nói đến đây thì Lý Mộng Hoàn lập tức cứng họng, còn Trần Định cũng bất ngờ căng thẳng, nghĩ rằng: "Chắc chắn cô ta đang thử mình, tuyệt đối không được tỏ ra bất thường."

Thấy Võ Tam vẫn nhìn mình như thế, không có gì giống như nghi ngờ hay hoài nghi, Lý Mộng Hoàn chợt thở phào, quả nhiên là tên ngốc mà.

Lý Mộng Hoàn quay người bước đi, lần này cô không quên bước thấp bước cao, thậm thọt tiến về phía trước, Trần Định cũng nén cười mà chậm rãi đi theo cô.

- Ở trên đỉnh núi có một giếng nước, đáy giếng rất sâu, nước trong đó rất trong lành và ngon ngọt, đại tiểu thư cực kỳ yêu thích, thế nên mỗi ngày đều muốn sử dụng cho sinh hoạt.

- Ngươi mỗi ngày gánh nước từ chiếc giếng đó đổ đầy mười chiếc chum được đặt quanh ngọn núi này là được.

Lý Mộng Hoàn vừa đi vừa giải thích công việc, nghe qua thì có vẻ không khó lắm, việc gì chứ gánh nước thì có gì khó đâu.

Chẳng bao lâu đã đến đỉnh núi, nơi này bằng phẳng vô cùng, cứ như đã từng bị người ta chém phăng đi đỉnh núi, chỉ để lại một khoảng sân rộng lớn, ở giữa chỗ này đúng là có một chiếc giếng nhỏ ngoài ra chẳng còn thứ gì khác, ngay cả một ngọn cỏ cũng không có.

Trần Định còn chưa kịp nói gì thì Lý Mộng Hoàn đã bất ngờ tiến đến sát người cậu, rất sát, chỉ còn cách vài phân nữa là mũi cô chạm vào ngực Trần Định, cậu lập tức lùi lại hai bước, ánh mắt khó hiểu nhìn cô.

Lý Mộng Hoàn thấy vậy liền bĩu môi, bịt mũi chê bai:

- Huynh hôi ơi là hôi, hôi như vậy không thể làm việc cho đại tiểu thư được. Hãy mau đi tắm trước đi đã, quần áo mới đây.



Nói rồi, cô ném cho cậu một bộ đồ gia nhân màu trắng, Trần Định cũng ngại ngùng bắt lấy, tự hít hít cơ thể mình xem có thực sự hôi đến vậy không.

Lý Mộng Hoàn bật cười khanh khách, đuôi tóc đung đưa càng khiến cô trở nên đáng yêu vô cùng, tuy nhiên trước mặt cô là một tên đần, à không, hẳn là hai tên đần, sự dễ thương kia là lãng phí rồi.

Lý Mộng Hoàn chỉ về phía miệng giếng nói:

- Ngươi hãy tắm bằng nước giếng bên đó, sau khi tắm xong thì hãy bắt đầu làm việc nhé.

Nói rồi, Lý Mộng Hoàn vui vẻ nhảy chân sáo đi mất, Trần Định cũng nhanh chóng quay đầu đi không nhìn: "Đừng hòng lừa ông. Ông đây đi tắm"

---

Giữa đỉnh núi trơ trọi, không một bóng cây hay ngọn cỏ, có một giếng nước bí ẩn khiến người ta không khỏi tò mò. Sự tồn tại của nó đã là vô lý khi nơi đây hoàn toàn không phù hợp với sự hiện diện của nước.

Bề ngoài giếng nước không có gì nổi bật, đơn giản với những viên đá xếp thành hình tròn bao quanh miệng giếng. Thế nhưng, đá xung quanh giếng lại có màu sắc kỳ lạ, không giống những viên đá khác trên đỉnh núi. Đường kính của giếng không quá lớn, nhưng sâu hun hút đủ để người ta nhìn vào và cảm nhận được sự bí ẩn từ sâu thẳm bên trong.

Trên miệng giếng, không có mái che hay chòi tre như những giếng nước thông thường. Thay vào đó, chỉ có một tảng đá lớn nằm ẩn mình gần đó, chờ đợi những ai can đảm đến đây khám phá giếng nước bí ẩn.

Bên cạnh giếng nước, có một chiếc thùng đựng nước kỳ lạ. Chiếc thùng được làm từ gỗ màu đen bóng, chắc chắn và xinh đẹp. Từng thanh gỗ được chế tác tỉ mỉ, chứng tỏ sự khéo léo của những đôi bàn tay đã tạo ra nó.

Bề ngoài chiếc thùng, những đường vân gỗ chạy dọc theo thân thùng, tạo nên một bức tranh tự nhiên đầy hấp dẫn. Khung sắt bao quanh có những họa tiết chạm trổ rất tinh xảo và có phần kỳ quái.

Chúng có hình thù đa dạng, từ những đường cong mềm mại đến những góc cạnh sắc nét. Chúng được sắp xếp theo một trật tự đặc biệt, dường như tuân theo một quy luật nào đó, tạo thành một chuỗi hình ảnh huyền bí và đầy ma thuật.

Trần Định nhấc thùng nước lên ném xuống giếng, phải mất vài giây mới có tiếng chạm nước vang lên, chờ một chút cho nước tràn vào, rồi cậu nắm lấy dây thừng, muốn kéo nó lên, thế nhưng Trần Định không ngờ rằng:

Nó cực kì nặng, sức mạnh của cơ thể Võ Tam không phải bình thường, thế nhưng chật vật một lúc cậu mới có thể kéo nó khỏi giếng.