Đọc truyện vip online, đọc truyện chữ, truyện full, truyện hay. Tổng hợp đầy đủ và cập nhật liên tục.
Các Phân Thân Của Ta Có Hơi Sai

Chương 18: Lý tưởng




Chương 18: Lý tưởng

Trong căn phòng chứa đầy các tấm thủy tinh lơ lửng, lúc này tất cả chúng đều đang sáng lên vô số hình ảnh và thông tin, Thẩm Uyên cũng chăm chú phân tích các dữ liệu mà chúng đưa đến cho cô, sử dụng Viêm Ma Diệt Thần trận không hề nhẹ nhàng dù cô chỉ kích hoạt chưa đến một phần mười sức mạnh của nó, quá nhiều thao tác cần chú ý khi vận hành.

Thẩm Uyên cũng khó mà tin được cuối cùng cả hai người Hải Tam và Thẩm Ung khi nhìn thấy Viêm Ma Diệt Thần trận lại lựa chọn đánh cược đào hầm để trốn thoát thay vì tiếp tục tiến vào hành lang trước mặt, điều đó khiến kế hoạch của cô bị đảo lộn.

Dự tính ban đầu của cô chỉ là vây kín lấy hai người, sau đó sử dụng dung nham ép họ di chuyển về nơi cô có thể dễ dàng không chế cục diện.

Tuy nhiên, hai kẻ điên này lại chọn cho mình c·ái c·hết có phần đau đớn, đào xuống dưới lòng đất để tìm hy vọng, khi nhìn thấy cảnh này, Thẩm Uyên không nhịn được mà hé đôi môi xinh đẹp của mình vì ngạc nhiên, sau đó cô cũng không còn cách nào theo dõi hai người nữa, rời khỏi đường hầm cũng là tránh thoát mọi thiết bị đo lường và theo dõi của cô.

Thẩm Uyên tính toán, đường hầm gần nhất cũng cách xa ít nhất ba trăm mét, đừng nói là Thẩm Ung chỉ là Bất Tử Cảnh, cho dù Siêu Phàm tới đi nữa thì đào nhanh hơn tốc độ chảy của dung nham là chuyện không thể.

Hai n·gười c·hết chắc rồi, Thẩm Uyên có chút tiếc nuối, cô muốn nghiên cứu hai người nhiều hơn nữa, cô cảm thấy bí mật của hai kẻ này còn rất nhiều.

---

Hải Tam và Thẩm Ung vẫn đang chạy trong bóng tối, khác với sự im lặng mọi khi của lão, lúc này lão Ung có vẻ nói hơi nhiều, lão bất đầu nói những điều chẳng liên quan tới tình hình hiện tại:

- Chủ nhân, ngài có thích trẻ con không?

Trần Định trả lời:

- Có, ta rất thích trẻ con và lão không cần cứ gọi ta là chủ nhân, cứ gọi ta là Trần Định là được rồi, còn lão cũng không cần cứ tự xưng tiểu nhân đâu.



- Vâng thưa ngài, thật tốt vì ngài thích trẻ con, tiểu... ta cũng rất ưa thích chúng, vì thế suốt mấy chục năm làm quan ở Quốc Tử Giám, ước mơ của ta vẫn là về một vùng quê an bình có phong cảnh thật đẹp, mở một ngôi trường tư thục, dạy chữ cho trẻ con, cứ vậy tới cuối đời. Thế nhưng tới khi ta từ quan về hưu, đi khắp Đại An quốc, chẳng có nơi nào là bình an, giặc c·ướp khắp nơi, quan địa phương thì yếu kém, t·ham n·hũng.

Thẩm Ung càng nói càng mệt mỏi, Trần Định cũng không biết an ủi lão thế nào, cậu là giáo viên lịch sử, cậu biết rõ đa phần mọi quốc gia cổ đại cuối cùng cũng sẽ suy tàn, và giai đoạn cuối của nó chính là dân chúng lầm than, quan lại biến chất, Đại An quốc này có lẽ cũng đã tới thời điểm diệt vong.

Lão Ung mệt mỏi nói tiếp:

- Đại An quốc từng rất huy hoàng, dù mới chỉ tồn lại hơn ba trăm năm thế nhưng lịch sử của nó lại viết kín nhưng bản anh hùng ca, những truyền kì khó tin, Đại An tuy có lãnh thổ nhỏ nhất trong châu lục của nhân loại nhưng không một chủng tộc nào dám coi thường Đại An,

- Nhưng có lẽ chúng ta này đã quá chìm đắm vào huy hoàng của lịch sử, lại chỉ theo đuổi thứ sức mạnh của b·ạo l·ực, nghĩ rằng một đất nước chỉ cần có sức chiến đấu thật cao là có thể tồn tại lâu dài, càng nhiều cao thủ thì quốc gia càng thịnh vượng và dân chúng ấm no, thế mà cả chục năm qua, ngoài kinh đô và một vài thành trì lớn thì đất nước này chỉ còn nghèo đói và nghèo đói hơn.

- Thế rồi ta muốn thay đổi, ta dồn hết tâm huyết viết tấu chương lên Hoàng Đế, ta muốn dùng sức mạnh để giúp đỡ dân chúng, sử dụng kẻ có năng lực dễ dàng phá núi, đắp đê, thậm chí có thể gọi mưa, ngăn bão,... và hắn gửi cho ta một chiếu thư khen ngợi, tung hô ta là bậc thánh nhân đương thời, rồi chỉ như thế, chẳng có gì thay đổi.

- Ta lại viết, lại viết, và rồi tới một ngày có những kẻ mất kiên nhẫn, ta bắt đầu bị á·m s·át, nhờ có Hạo Nhiên Chính Khí bảo vệ, ta nhiều lần thoát c·hết, tuy nhiên chúng không hề bỏ cuộc mà quay sang g·iết những người bên cạnh ta, vợ con của ta đều c·hết vì cái lý tưởng cải cách mà ta theo đuổi.

- Khi chìm sâu dưới tận cùng của đau khổ, một lão già đã ngoài tám mươi, ta mới đần độn nhận ra thế giới này phải có nấm đấm lớn thì lời nói ra mới có trọng lượng, thật buồn cười phải không, một kẻ mang lý tưởng rằng sức mạnh không phải là tất cả, lại đi dùng sức mạnh để khiến người khác lắng nghe.

Câu chuyện của Thẩm Ung có phần tự diễu chính bản thân lão, Trần Định biết rằng có những lúc lão nghi ngờ lý tưởng của mình, chỉ là khác với đại đa số những người khác, lão không bỏ cuộc, minh chứng là dù học võ rất muộn, khi đã ngoài tám mươi thế nhưng lão vẫn rất nhanh đạt được cấp độ mà người khác chạy theo cả đời cũng không được.

Thẩm Ung vẫn tiếp tục nói về lý tưởng của bản thân, thế nhưng sự chú ý của Trần Định không còn ở đó nữa, trước mắt cậu lại là một tấm bảng của hệ thống về lão.

[Phân thân Thẩm Ung (S)]



[Trạng thái: Nguy kịch]

Ngay khi khóa gen được đóng lại, Thẩm Ung đã bị trọng thương nghiêm trọng, sinh mệnh lực bị đốt cháy khiến lão chẳng còn sống được bao lâu nữa.

Những lời nói của lão lúc này giống như những lời mở lòng cuối cùng, muốn được Trần Định lắng nghe, lần trước c·hết đi lão chỉ có một mình, chẳng có ai nghe lão nói gì.

- Lần trước khi bóng tối bủa vây lấy lão, thì có một giọng nói vang lên, nó hỏi ta rằng có muốn sống tiếp không? Có muốn hoàn thành tâm nguyện thay đổi thế giới này cùng cậu không? Ta đã không tin, thể rồi nó cho ta xem hình ảnh về một thế giới mà trẻ em được đi học, mọi người đều đủ ăn, chẳng còn nạn buôn người, c·hiến t·ranh không phải chủ đạo mà là trị quốc đi đầu.

- Giọng nói đó bảo với ta rằng cậu chính là người sẽ giúp ta kiến tạo một thế giới như vậy, nên ta đồng ý với nó, trao cả linh hồn và thể xác cho cậu, chỉ cần cậu còn sống, ta có thể làm tất cả, dù sao ta cũng đ·ã c·hết một lần.

Trần Định cuối cùng cũng hiểu tại sao Thẩm Ung lại sẵn sàng c·hết vì cậu, à, phải nói là lão sẵn sàng c·hết vì lý tưởng của mình, Trần Định cũng không ngờ hệ thống vì muốn Thẩm Ung trở thành phân thân liền biến cậu thành người có cùng lý tưởng với lão Ung.

Dù lúc này Thẩm Ung chẳng còn sống được bao lâu nữa, dòng chữ nguy kịch trên tấm bảng vẫn luôn nhấp nháy.

---

Sau một khoảng thời gian chạy liên tục trong bóng tối, cuối cùng hai người cũng nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm.

Cửa ra của hầm mỏ này cách không xa Bãi Rác, Thẩm Ung và Trần Định khi nhìn thấy ánh sáng mặt trời đều cảm thấy nó thật xinh đẹp, cả hơi ấm của nắng cũng khiến người ta dễ chịu, ám ảnh về lòng đất khiến hai người yêu mặt trời hơn bao giờ hết.

Trần Định nằm dài ra một tảng đá ngay đó, cậu lúc này chỉ muốn đặt lưng ngủ một giấc thật dài mà thôi nhưng cậu biết Thẩm Ung không còn nhiều thời gian, cậu nói:



- Lão Ung, chúng ta cần tìm một chỗ cho ngươi trị thương.

Thẩm Ung lắc đầu, cười nói:

- Không cần thiết nữa rồi, hiện giờ quan trọng là mau chóng giúp cậu có một thân phận mới ở kinh thành này để trốn tránh Thẩm Uyên truy tìm, còn ta sẽ rời khỏi đây, chạy đi thật xa, lưu lại manh mối để đánh lạc hướng cô ta, chỉ có làm tốt hai điều này thì cậu mới có cơ may tiếp tục sống.

- Chúng ta sẽ đi đâu?

Trần Định hỏi Thẩm Ung, lão chắc chắn đã có kế hoạch cụ thể.

- Nơi nguy hiểm nhất cũng là nơi an toàn nhất, địa bàn của Thẩm Uyên, Bãi Rác.

Thẩm Ung nói rồi, lại cõng Trần Định lên lưng, bước đi về phía Bãi Rác, dù cậu không rõ Thẩm Ung toan tính gì nhưng cậu tin lão, lần này lão không hề tự tin thái quá.

---

Đại An sử lược,

Danh nhân đương thời khó có ai sánh bằng Thẩm Ung, người được mệnh danh là lão sư của các lão sư,

Cứ mười vị quan lại Đại An quốc thì có bảy người có liên quan đến mạch học của Thẩm Ung.

Sự cống hiến cả đời của ông là điều đã được sử sách ghi lại.

Có thể nói sự thịnh vượng của Đại An có được như ngày nay có công không nhỏ của Thẩm Ung.