Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Chương 64: Bảy Vạn Sáu Ngàn Sáu Trăm Năm Mươi




Edit: Mimi



*****



Sau khi Lauren nói vậy, Tạ Kiến Vi liền liếc về phía Lục Ly. Hắn không hề thay đổi sắc mặt, có vẻ chỉ coi đây là một câu vui đùa.



Lauren lại càng hăng hái, tiếp tục trêu Tạ Kiến Vi: “Không muốn gọi ba chẳng lẽ cậu muốn gọi honey?”



Tạ Kiến Vi: “…”



Nhan Kha: “Ha ha ha.”



Lauren cười bỉ ổi, nói: “Nào nào, ở đây không có người ngoài, gọi một tiếng xem, nếu ba cậu thấy vui có lẽ sẽ đồng ý luôn!”



Tạ Kiến Vi cảm thấy Lauren trong giấc mơ này rất muốn thăng thiên.



Cuối cùng Lục Ly cũng mở miệng: “Đừng quậy.”



Lauren lại bảo: “Tự cậu ta nói cậu ta không giống con của anh mà.”



Lục Ly không mặn không nhạt mà nhả ra một câu: “Vốn là không giống.”



Cái “không giống” trong miệng của Lauren và Tạ Kiến Vi là chỉ quan hệ giữa hai người, nhưng “không giống” mà Lục Ly nói lại nhắm tới mặt bên ngoài, đơn thuần chính là ngoại hình khác biệt.



Lauren lầm bầm: “Dù sao thì tôi cũng không cưng “con trai” đến…”



“Lauren!” Lục Ly thấp giọng quát một tiếng.



Lauren đành im miệng. Hắn nhìn về phía Tạ Kiến Vi, trong đôi mắt xanh lam đều là ẩn ý “chú chỉ có thể giúp được đến đây thôi, cố lên nhé, thằng cháu.”



Trong một khoảnh khắc, Tạ Kiến Vi thật muốn bỏ vai diễn để đánh người.



Cũng may lúc này Lục Ly đang rối, nên không phát hiện sự thay đổi sắc mặt của Tạ Kiến Vi.



Trong lòng đắng, trong miệng chát, Lục Ly cảm thấy thứ mình vừa uống không phải Lafite 1982 mà là nước ép khổ qua, đắng đến ê cả cuống họng.



Đến Lauren cũng nhìn thấu tâm tư của hắn, vậy mà Tạ Kiến Vi lại hoàn toàn không hay biết gì.



Ngay cả một lời đùa cợt Lục Ly cũng chẳng muốn nghe.



Lauren trêu Tạ Kiến Vi, Tạ Kiến Vi sẽ nói gì?



Nói tôi chỉ coi ba là ba? Hay nói chúng tôi không phải ba con, nhưng cũng chẳng thể trở thành người yêu được? Hoặc là… hùa theo Lauren, cũng nói mấy câu vui đùa?



Tóm lại tất cả đều không phải điều hắn muốn nghe.



Bởi vì hắn hiểu rất rõ tâm tư của Tạ Kiến Vi, nên biết bản thân không thế có được đáp án mình muốn từ phía đối phương.



Tạ Kiến Vi “phiền muộn” trong chốc lát.



Anh cũng không dám nói nhiều, vài câu mở đường của Lauren không tệ, nếu anh bất chấp nói một câu “a, ba ba, con yêu ba” có lẽ giây tiếp theo anh có thể mở mắt đi làm bữa sáng… Sau đó lại có thêm hai Lục đại Ly.



Phần sau của bữa tiệc, có một em gái xinh đẹp đến mời Tạ Kiến Vi khiêu vũ. Tạ Kiến Vi không muốn đi, chỉ muốn ngồi bên cạnh Lục Ly, nhưng căn cứ vào hình tượng ngụy trang, tiệc tùng là khoảng thời gian như cá gặp nước của anh, cứ ngồi bất động rất dễ phá hỏng hình tượng.



Cho nên Quân sư Tạ đành phải cố gắng lên sàn diễn cho tròn vai.



Lục Ly thường xuyên nhìn anh, thấy anh và một cô gái trẻ cười đến vô tâm vô phế, chỉ cảm thấy lòng đau như cắt.



Sinh nhật lần sau không tổ chức tiệc tùng gì nữa, vứt mẹ cái khiêu vũ này nọ đi, một đám xã hội đen nhảy với múa cái gì!



Nhưng Tạ Kiến Vi nhảy thật đẹp.



Ông trùm họ Lục tự đeo kính lọc, che người phụ nữ bên cạnh đi, chỉ nhìn con trai bảo bối của mình. Nhìn một lúc, hắn liền bị chiếc cổ thon dài, vòng eo thon gọn và cái mông vểnh của Tạ Kiến Vi làm cho máu nóng sục sôi.



Lauren còn đang uốn éo ở đằng kia: “Trẻ tuổi thật tốt, tôi già rồi, tán gái cũng không tán nổi, chỉ muốn tìm một tri kỷ để yên ổn hết đời.”



Lục Ly liếc hắn một cái, ném cho gã playboy này hai tiếng “Ha ha”.



Kế đó, Lauren playboy một giây trước còn bảo muốn yên ổn cả đời, một giây sau mắt đã sáng bừng lên: “Ôi chao, nhóc kia nhìn được quá, tôi đi xem thử.”



Lục Ly: “…”



Playboy tu tỉnh? Trừ khi vũ trụ nổ tung.



Bất kẻ là ít tuổi (Tạ Kiến Vi) hay nhiều tuổi (Lauren)!



Suốt cả bữa tiệc sinh nhật, ông trùm họ Lục đều đen mặt.



Không ai dám đến trêu chọc hắn, hôm nay đã náo loạn như vậy, Lục Ly không vui cũng là lẽ tất nhiên, chẳng ai muốn đi tìm xui xẻo cả.



Vì thế… ông trùm cô độc thật là đáng thương.



Nhan Kha không đành lòng: “Ngài Nguyên soái đúng là ngôi cao gió lạnh.”



Tạ Kiến Vi: “…”



Anh tranh thủ liếc Lục Ly một cái, xong cũng cảm thấy rất đau lòng.



Giờ cố gắng diễn kịch, chờ buổi tối lại dỗ dành hắn vậy.



Ông trùm không vui, nhưng vẫn chẳng chịu rời đi, người dự tiệc cũng không dám tỏ ra hưng phấn quá.



Một lúc sau tiệc tàn, mọi người kéo nhau ra về. Cậu trai trẻ mặt mày thanh tú đang khiêu vũ với Tạ Kiến Vi đánh bạo hẹn anh: “Thiếu gia, đêm nay có thể…”



Tạ Kiến Vi nháy mắt với cậu ta mấy cái, tiếc nuối nói: “Hôm nay là sinh nhật của ba, tôi phải ở cùng ông ấy.”



Cậu trai kia trông thì non nớt, nhưng thật ra lại rất lành nghề: “À, tôi có thể 3P.”



Tạ Kiến Vi cười khà khà: “Tôi đi hỏi ý ba đã nhé?”



Lúc này, Lục Ly đã ở ngay phía sau anh. Nghe thế sắc mặt hắn càng thêm xấu, hắn nói: “Về nhà.”



Tạ Kiến Vi đang định mở miệng nói chuyện 3P, Lục Ly đã trừng mắt nhìn cậu trai kia. Đối phương lập tức bảo: “Tôi không quấy rầy ngài Lục và thiếu gia nữa.”



“Ầy…” Tạ Kiến Vi tiếc nuối.



Lục Ly trực tiếp bế ngang Tạ Kiến Vi lên, đi vào thang máy, chọn tầng cao nhất của khách sạn.



Tạ Kiến Vi ra sức nhịn cười, nhưng khi thấy phần cằm căng cứng của đối phương lại không khỏi đau lòng. Anh hơi ngóc đầu, hôn lên cằm hắn.



Lục Ly không động đậy.



Tạ Kiến Vi cảm thấy rất thú vị, lại hôn thêm cái nữa.



Lục Ly tỉnh bơ mà nhìn thẳng về phía trước.



Làm sao đây, Lục Ly giả vờ đứng đắn đáng yêu chết đi được!



Tạ Kiến Vi thật không ngờ mình sẽ có một ngày như vậy, ở ngay trong thang máy mà bắt đầu lôi kéo quần áo của Lục Ly.



Cuối cùng Lục Ly cũng mở miệng: “Chờ về phòng đã.”



Tạ Kiến Vi nói: “Dù sao cũng chẳng có ai, trong thang máy luôn đi…”



Đầu Lục Ly ong ong một trận, lý trí và dục vọng như quân ta đánh với kẻ thù, chỉ hận không thể đánh đến kẻ chết người sống.



Tạ Kiến Vi nhảy xuống khỏi vòng tay hắn, mờ ám nói: “Hôm nay là sinh nhật ba, để con phục vụ ba có được không?”



Lục Ly: “…”



Sau đó đại Ly liền được chăm sóc tận tình.



Từ thang máy cho đến phòng ngủ, có quỷ mới biết đây là một đêm hoang đường đến mức nào.



May mà khách sạn này là tài sản riêng của Lục Ly, toàn bộ tầng chót và thang máy đều chỉ có cá nhân hắn sử dụng, cho nên… xằng bậy một chút cũng không vấn đề.



Ngày hôm sau, Tạ Kiến Vi không muốn rời giường.



Lục Ly vỗ mông anh: “Dậy ăn cơm.”



Tạ Kiến Vi: “Không ăn đâu.”



Lục Ly nhìn đối phương vùi hơn nửa khuôn mặt nhỏ nhắn vào chăn trong, còn để lộ vài lọn tóc cong cong đẹp mắt, chỉ thấy quyến rũ vô cùng, tâm tư vốn đã mềm lại càng thêm nhũn. Hắn đè lên lưng anh, nói: “Tối qua ai đòi đại chiến ba trăm hiệp hả?”



Tạ Kiến Vi bị đè thì hừ một tiếng, hàm hồ nói: “Để con ngủ thêm chút nữa.”



Lục Ly không nhẹ không nặng mà mát xa cho anh, đùa đùa: “Con không mất sức, sao lại mệt thành như vậy?”



Tạ Kiến Vi hé mắt thành một cái khe, lười biếng nhìn hắn: “Suy thận rồi.”



Lục Ly giương cao khóe miệng.



Tạ Kiến Vi không biết xấu hổ nói: “Ba bắn ba lượt, nhưng con bắn đến sáu, bảy lần, giống nhau sao.”



Rốt cuộc khóe miệng đang cất giấu nét cười của Lục Ly không kìm được nữa: “Tuổi trẻ thật tốt.”



Tạ Kiến Vi vừa định đắc ý, Lục Ly đã bổ sung thêm: “Nhưng mà khả năng kéo dài không tốt.”



Tạ Kiến Vi: “…”



Xoay người không để ý tới hắn nữa.



Lục Ly cảm thấy có lẽ mình hâm mất rồi, nhìn cái gáy đối phương mà cũng thấy đẹp, còn đẹp đến ngứa ngáy trong lòng.



Hắn ghé sát vào lưng của người kia, hôn lên hôn xuống.



Tạ Kiến Vi giật bắn lên như bị điện giật, khiếp sợ nói: “Không thể làm tiếp!”



Lục Ly cười lan đến mắt: “Không làm.”



Tạ Kiến Vi không tin.



Lục Ly dỗ dành: “Hôn một chút là được rồi.”



Nói xong hắn liền hôn môi anh.



Đây là một nụ hôn mang theo cả ngọt ngào lẫn dịu dàng. Hô hấp của hai người dần thay đổi, cả hai chầm chậm quấn lấy đối phương, hưởng thụ mật đường lan tràn nơi đầu lưỡi.



Giống như một cặp tình nhân ân ái yêu thương.



Đúng vậy, chỉ là giống như.



Nụ hôn chấm dứt, tình sắc trên mặt Lục Ly phai nhạt rất nhiều.



Tạ Kiến Vi tinh ý nhận ra, trên cơ bản anh cũng đoán được tâm tư của hắn.



Tám phần là lại buồn vì mình yêu đơn phương đấy mà.



Đơn phương cái con mẹ nó chứ.



Trên đời này có mối tình đơn phương nào hạnh phúc như vậy hay không?



Thôi, người bệnh là số một, Quân sư Tạ chiều chồng bất chấp luôn.



Đại Ly muốn yêu đơn phương thì là đơn phương vậy.



Nhan Kha đứng xem mà thấy lạnh run: anh cứ có cảm giác càng ngày Quân sư Tạ càng đen tối. Đây nhất định là ảo giác!



Tạ Kiến Vi còn đặc biệt chuẩn bị một món quà dành tặng Lục Ly.



Quà tặng đứng tên Tạ Kiến Vi ở chốn đông người đều do trợ lý mua giúp, dù Lục Ly đã mở ra xem, nhưng chỉ nhìn qua cũng biết, đó là một món quà bình thường, sinh nhật ai cũng có thể đem tặng được.



Lục Ly biết đối phương còn chuẩn bị một món qà khác nên hỏi thẳng: “Quà đâu?”



Tối qua Tạ Kiến Vi chỉ lo hưởng thụ cùng với hắn, không kịp tặng quà trước mười hai giờ đêm.



Giờ nghe đối phương hỏi, anh liền trở mình đứng lên, nói: “Chờ con chút.”



Kế tiếp, anh suýt thì ngã sấp xuống, hai đùi tựa như không phải của mình, run đến khó mà đứng thẳng được.



Nói thật, may sao đây chỉ là giấc mộng, nếu ngoài đời mà làm dữ thế này, có khi thân thể sẽ xảy ra vấn đề!



Nhưng nói đi cũng phải nói lại, thể chất của con người ở thời đại Tinh Tế tốt hơn Địa cầu cổ xưa nhiều, nên nếu thật sự…



Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ, ừm… hình như cũng không phải chưa từng làm quá như vậy.



Chẳng qua là hôm sau Tạ Kiến Vi giận dỗi cả ngày, hoàn toàn không thèm để ý đến Lục Ly nữa.



Bình tĩnh mà xem xét, trong hiện thực không phải là anh lạnh nhạt với vấn đề quan hệ, mà là thể chất thua kém quá xa. Thể lực cấp SSS không phải người, thắt lưng cũng hệt như một cái mô tơ, ai mà chịu được!



Trong lúc miên man suy nghĩ, Tạ Kiến Vi cũng không chậm trễ việc tìm quà.



“Đây rồi.” Tạ Kiến Vi lấy một tờ giấy được gấp rất cẩn thật ra khỏi túi áo.



Lục Ly hết sức tò mò: “Là cái gì?”



Tạ Kiến Vi cười tủm tỉm: “Mở ra xem thử đi.”



Lục Ly mang theo hoài nghi mở tờ giấy ra, bên trong chỉ viết đúng một hàng chữ.



Nét chữ thanh cao, đẹp đẽ như chính chủ nhân của chúng vậy.



Chỉ là nội dung rất không liên quan.



Phiếu cơm, số lần: 76650.



Lục Ly ngây người một lúc lâu.




Tạ Kiến Vi nói: “Thế nào? Có thành ý hay không?”



Lục Ly hơi mờ mịt: “Phiếu cơm?”



Tạ Kiến Vi giải thích: “Con tự nấu cơm, ba có thể sử dụng, ừm…” Anh nhìn tờ giấy một chút mới nói, “Bảy vạn sáu ngàn sáu trăm năm mươi lần!”



Lục Ly tính nhẩm nhanh kinh người: “Bảy mươi năm?”



Tạ Kiến Vi cười cười: “Đúng, một đời.”



Lục Ly bỗng dưng căng cứng toàn thân, hầu kết trượt mạnh một cái, trong mắt đều là một vẻ không thể nào tin được.



Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn hắn: “Món quà này, ba có thích không?”



Một tiếng “ba” khiến Lục Ly hoàn hồn. Cuồng nhiệt ngập lòng cũng bị đánh tan không ít. Hắn cố gắng nhắc nhở bản thân phải bình tĩnh, ra sức tự nhủ không được nghĩ nhiều, cũng không cần phải nghĩ nhiều. Dù vậy, hắn vẫn nhẹ giọng hỏi: “Quãng đời còn lại con đều sẽ…” Hắn muốn nói làm bạn với ba, nhưng lại không dám bật ra khỏi miệng.



Tạ Kiến Vi cũng không dám kích thích hắn quá, uyển chuyển đáp: “Con vĩnh viễn cũng không phản bội ba.”



Phản bội… có nghĩa là sẽ không rời khỏi hắn sao?



Nhưng không rời khỏi lại thể hiện điều gì?



Dùng thân phận cha con để ở bên nhau cả đời có thể so sánh với hai chữ “người yêu” được à?



Nhưng rất nhanh sau đó Lục Ly liền nghĩ, mặc kệ là thân phận gì, nếu hắn có thể nắm tay người này đi hết cả đời, vậy cũng đủ vui vẻ và thỏa mãn rồi.



Lục Ly nở nụ cười: “Đây là món quà tuyệt nhất mà ba nhận được.”



Tạ Kiến Vi biết chắc hắn lại có “lý giải của riêng mình”, nhưng chỉ cần hắn không coi món quà này là lời tỏ tình, vậy là ổn.



Tạ Kiến Vi hôn lên môi hắn, nhẹ giọng nói: “Vậy là tốt rồi.”



Anh đã đem cả trái tim đặt vào lòng bàn tay hắn, nếu hắn còn cảm thấy chưa tốt, thế thì thật ngứa đòn.



Tạ Kiến Vi không thích làm gì hết chỉ muốn cả ngày luẩn quẩn bên cạnh Lục Ly, nhưng đáng tiếc là trong giấc mơ này, nhiệm vụ của anh rất nặng nề, công tác nhiều là chuyện nhỏ, chăm sóc một đám tình nhân mới khiến người ta tê dại cả da đầu.



Dù có cố gắng giữ gìn, song vẫn không tránh khỏi tình trạng sức cùng lực kiệt.



Hơn nữa, trong đó còn có hai cục nợ.



Một là cô tình nhân thục nữ của Tạ Kiến Vi.



Ừm… Tạ thiếu gia không kiêng chay mặn, nam nữ đều ăn, nghe nói còn thiên vị phụ nữ hơn một chút.



Chịu thôi, ai bảo đại Ly cứ nhất quyết cho rằng anh là trai thẳng chứ.



Dựa vào bản kế hoạch “lâm hạnh” tình nhân, hôm nay Tạ Kiến Vi cần tới chỗ chị gái này.



Chị gái tên là Bạch Mị, người hệt như tên vừa trắng lại vừa mềm, đương nhiên quan trọng chính là ngực bự, nghe nói nếu bộ ngực kia tham gia bình chọn, tuyệt đối có thể chiếm lấy hạng đầu.



Nhan Kha tương đối có hứng thú với chị gái này, hay tin hôm nay Tạ Kiến Vi sẽ gặp cô nàng, thì hưng phấn đến mức chỉ hận không thể thay Quân sư ra trận.



Tạ Kiến Vi cân nhắc một chút, cảm thấy cũng nên cho Nhan Kha ít phúc lợi. Đối phương theo mình lượn lờ qua nhiều giấc mơ như vậy, cũng coi như “chịu khổ để lập công”.



Vì thế, anh quyết định để Nhan Kha được nhìn no mắt.



Đương nhiên cũng chỉ là nhìn cách một lớp áo quần thôi.



Nhưng ngoài ý muốn chính là, Nhan Kha thật sự được no mắt, thậm chí còn là no trong tình trạng người phụ nữ kia chẳng một mảnh vài che thân.



Đã xảy ra chuyện gì ấy hả? Đương sự Tạ Kiến Vi là người có quyền lên tiếng nhất.



Anh muốn dành tặng cho tình nhân một niền vui bất ngờ, kết quả lại bị niềm vui bắt ngờ đập ngay vào mặt.



Lúc mới vào nhà anh đã cảm thấy có gì đó không đúng lắm. Ở huyền quan có một đôi giày của đàn ông. Đối với loại chuyện này, Tạ đại thiếu gia không có nhiều kinh nghiệm, nên chưa hiểu được ngay… Đợi khi vào phòng, nghe được mấy tiếng “ư aaa”, anh mới lờ mờ cho ra phán đoán.



Nếu đến đây một mình, chắc hẳn Tạ Kiến Vi sẽ thành toàn cho bọn họ và lặng lẽ rời đi.



Nhưng bên cạnh anh lại có một trợ lý tận tâm và hết sức trung thành.



Trợ lý bùng nổ: “Cái thứ dâm phụ này, dám vụng trôm trong nhà thiếu gia tặng hả!”



Tạ Kiến Vi rất muốn tha thứ cho cô nàng, nhưng hiển nhiên trợ lý nhỏ của anh không nghĩ thế.



Hắn nhanh chân bước tới, ầm một tiếng mà đẩy cửa ra, chỉ thiếu mỗi việc hô to “bắt quả tang” nữa là đủ bộ!



Vì thế… Nhan Kha lập tức thấy được bộ ngực vừa to vừa trắng, chói lóa đến làm người khác phải mê man kia.



Tạ Kiến Vi nhìn cái hiện trường phim heo này một cách rất không tình nguyện.



Trên giường, gian phu dâm phụ sợ đến khiếp hồn, nữ thét chói tai, nam thì hô lớn. Hai người kéo chăn, ra sức bọc mình thành hai cái bánh chưng.



Tạ Kiến Vi vốn định đi tới, nhưng vừa thấy khuôn mặt người đàn kia thì bỗng…



Nhan Kha vẫn chưa phát hiện được điểm khác thường. Anh còn đang tiếc nuối, thỏ trắng bự thế mà chỉ được nhìn không đến mười giây, thật đắng lòng.



Trợ lý nhấc chân đá gian phu: “Thằng chó vô liêm sỉ này, ngay cả đàn bà của thiếu gia cũng dám chạm!”



Tâm tình Tạ Kiến Vi rất phức tạp, anh nhìn về phía gian phu, hỏi: “Tên gì?”



Gian phu nhỏ giọng nói: “Nhan… Nhan Khả.”



Chị gái Bạch Mị rất anh hùng: “Thiếu gia, là em không tốt, là em quyến rũ cậu ấy, ngài đừng giết cậu ấy mà!”



Tạ Kiến Vi thầm nghĩ, không giết, thật sự không giết. Bác sĩ giỏi nhất của anh, làm sao mà anh giết được.



Cuối cùng thì Nhan Kha cũng hoàn hồn: “…”



Tạ Kiến Vi nói: “Xem ra lần này anh còn được lợi hơn cả Thượng tướng Lauren nữa đấy.”



Nhan Kha sắp khóc: “Boss à, đây không phải là tôi, thật sự không phải tôi, chắc chắn tôi không có gan đội nón xanh cho cậu đâu mà!”



Tạ Kiến Vi chầm chậm nói: “May mà Lục Ly không phải phụ nữ.”



Nhan Kha: “…”



“À không,” Tạ Kiến Vi tiếp tục nói, “Phải là may mà Lục Ly không có ngực bự.”



Nhan Kha: “…” Oa một tiếng, khóc đến sưng vù hai mắt.



Tạ Kiến Vi vốn định xoay người bỏ đi, nhưng nhìn thấy bạn trẻ Nhan Khả thì liền quyết định ngồi xuống tâm sự.



Anh nói: “Mặc quần áo tử tế vào trước đi, tôi chờ ở bên ngoài.”



Nhan Khả và Bạch Mị run rẩy mặc quần áo, trong đầu trong óc đều là danh tiếng tâm địa hiểm ác thủ đoạn bạo tàn của Tạ đại thiếu gia. Ai cũng biết Tạ đại thiếu gia giết người không chớp mắt, nghe nói mới mười mấy tuổi đã dám tự tay đâm chết phản đồ.



Hiện giờ bọn họ…




Nhan Khả nhìn bộ ngực của Bạch Mị, lập tức bình tĩnh lại. Hắn nói với Bạch Mị rằng: “Lát nữa chị cứ nói là em cưỡng bức chị!”



Bạch Mị: “…”



Nhan Khả thầm nghĩ, dù mình có chết cũng không thể để bộ ngực lớn này phải mất đi sự sống, vì thế hắn hôn “thỏ trắng béo” một cái, nói như tráng sĩ chuẩn bị cắt cổ tay: “Tội này để em gánh, chị Mị, chị phải sống thật tốt vào!” Dường như hắn không nói với Bạch Mị, mà nói với bé thỏ trắng ở trước ngực cô.



Bên ngoài, Tạ Kiến Vi nghe được rất rõ ràng.



Nhan Kha cười khan: “Boss à, cậu xem, tôi cũng đàn ông ra phết.”



Tạ Kiến Vi: “Anh?”



Nhan Kha: “Xùy xùy, là Nhan Khả! Tôi là nhan cẩu, nhan cẩu!”



Tạ Kiến Vi bị anh ta chọc cười: “Không đứng đắn gì cả.”



Nhan Khả và Bạch Mị cùng đi ra, Tạ Kiến Vi thản nhiên quan sát hai người bọn họ.



Cả hai sợ tới mức đầu cũng không dám ngẩng lên.



Tạ Kiến Vi nói: “Không cần sợ hãi như vậy, tôi còn có thể ăn thịt các người sao?” Nói xong, anh cười hết sức dịu dàng, kết quả là Bạch Mị và Nhan Khả càng sợ run.



Tuy nhiên, dù sợ hãi không gì sánh được, nhưng Nhan Khả vẫn đứng ra nhận lỗi: “Thiếu gia, việc này tôi không đúng, là tôi tham bộ… ừm… bộ dáng xinh đẹp của chị Mị, trong phút chốc không khống chế được nên đã cưỡng bức chị ấy. Chị ấy là một cô gái, không phản kháng được, chỉ đành…”



Tạ Kiến Vi trực tiếp cắt lời hắn, hỏi Bạch Mị: “Thật thế không?”



Chị Mị cũng là một cô gái mạnh mẽ, mở miệng chính là: “Không phải cưỡng bức, mà là tự nguyện.”



Tạ Kiến Vi không nhịn được nữa, trực tiếp cười ra thành tiếng.



Nụ cười này của anh khiến những người có mặt ở đây đều phát ngốc.



Trợ lý xót xa, đại thiếu gia của tôi, đây là giận quá hóa cười sao, rốt cuộc thì anh đau lòng đến mức nào hả!



Nhan Khả khiếp sợ, quả nhiên là một nhân vật hiểm ác, đỉnh đầu xanh mướt mà vẫn có thể vui vẻ nói cười.



Bạch Mị rất thông minh. Cô biết mạng nhỏ của mình và Nhan Khả đều sẽ giữa được, bởi vì Tạ Kiến Vi căn bản không thèm để ý. Đối phương không thèm để ý đến cô, đương nhiên cũng không để ý chuyện cô vụng trộm.



Quả nhiên, Tạ Kiến Vi rất rộng lượng: “Không có chuyện gì lớn cả, các người vừa mắt thì cứ tiếp tục, là tôi không cẩn thận làm gián đoạn các người.” Nói xong anh còn nhìn sang Nhan Khả, hỏi: “Không làm cậu bị ảnh hưởng gì đấy chứ?”



Cái loại bắt quả tang này ấy mà, một khi bắt không cẩn thận sẽ khiến đàn ông không lên được nữa.



Nhan Khả cảm thấy có lẽ mình đã nghe lầm.



Tạ Kiến Vi lại nói: “Tôi vốn không phải chỉ có một mình Mị Mị, nếu muốn tính sổ rõ ràng, tôi cả ngày đều yêu đương vụng trộm, còn Mị Mị chỉ có một lần? Có gì để tức đâu.”



Bạch Mị: sổ là tính như vậy sao Word – đại thiếu gia.



Nhưng Tạ đại thiếu đã muốn làm vậy, bọn họ cũng chẳng xen vào.



Vốn tưởng sẽ là gió thổi mưa giông trước bão táp, kết quả lại chỉ là hạt mưa to tiếng sấm nhỏ, chẳng thấm tháp gì.



Lúc tính toán tài sản nhận được khi làm tình nhân của mình, Bạch Mị tỏ vẻ muốn trả lại cho Tạ Kiến Vi, dù sao cô cũng không phải một nhân tình đúng chuẩn.



Tạ Kiến Vi lại không thiếu chút tiền cỏn con ấy, sai người nhắn với cô rằng: “Đều là tiền công cho vất cả của cô, cứ nhận đi.”



Bạch Mị nhìn ngôi biệt thự giá mấy trăm vạn này, thực sự cảm thấy mình đã tìm được một đại gia bao nuôi tương đối ổn.



Sau đó Nhan Khả và Bạch Mị ở bên nhau?



Chưa chắc, hai người bọn họ chỉ là vui đùa một chút, không cần thiết phải có tình cảm thật lòng.



Chuyện này còn náo loạn một chút, truyền đến tận tai của Lục Ly.



Lục Ly bảo Tạ Kiến Vi: “Đừng dung túng người dưới quá.”



Tạ Kiến Vi nói: “Không việc gì, vốn cũng hơi chán rồi.”



Hắn biếng nhác mà thuận miệng nói một câu như vậy, lại vô tình chọt trúng trái tim bé nhỏ của Lục Ly.



Nói chán liền chán, có phải người kia cũng sẽ chán hắn rất nhanh không?



Nhớ đến “phiếu cơm” cất trong ngực áo, Lục Ly bỗng thấy yên tâm không ít. Còn có bảy vạn sáu ngàn sáu trăm năm mươi lần, nếu hắn vẫn luôn không dùng đến, có phải có thể kéo dài thêm không? Từ bảy mươi năm biến bảy một trăm năm cũng được.



Tạ Kiến Vi còn không biết phiếu cơm mình tặng người kia bắt đầu có tác dụng ngược.



Vốn định trổ tài để trao hơi ấm cho Lục Ly.



Ai ngờ lại thành có đánh chết Lục Ly cũng không cho anh xuống bếp…



Sau khi dành thời gian suy nghĩ cẩn thận và nhìn thấu tâm tư của hắn, Tạ Kiến Vi cũng dở khóc dở cười, biết thế anh đã sửa số lần thành: 76650xN



Chuyện Bạch Mị và Nhan Khả qua đi lại có những chuyện khác nữa, khiến Tạ Kiến Vi càng nảy sinh ý định giải tán đội ngũ tình nhân.



Tuy anh đã nói rõ với đám nhân tình rằng: thiếu gia anh đây nuôi một đống người, không có khả năng một lòng một dạ với ai, các người cầm tiền là được rồi, đừng có suy nghĩ nhiều. Nhưng vẫn có những kẻ thiếu não, ghen tuông mù quáng, đi tìm những tình nhân khác, túm tụm đánh nhau túi bụi.



Tạ Kiến Vi nghĩ cũng không thể cứ mặc kệ bọn họ mãi, nên đã ra mặt giải hòa.



Tình nhân A: “Thiếu gia, hôm nay đáng lẽ anh phải đến chỗ em, là thằng khốn này cứ quấn lấy anh, không chịu để anh đi!”



Tình nhân B: “Tự mình không có bản lĩnh thì đừng trách cứ người khác!”



Tình nhân A là một người mạnh mẽ: “Tao không có bản lĩnh? Hôm nay tao sẽ đánh cho mày đến kêu cha gọi mẹ luôn!”



Tình nhân B cũng không sợ: “Đến đây, đến đây, ai xin tha người đó là cháu nhé!”



“Mẹ mày chứ, hôm nay ông chắc chắn là ông của mày rồi!”



Tạ Kiến Vi: “…”



Nhan Kha phỉ nhổ: “Nhìn yếu đuối mong manh thế, không ngờ cũng biết đánh nhau.”



Tạ Kiến Vi hắng giọng, nói: “Được rồi, được rồi, đừng quậy nữa.”



Hai bé tình nhân quay đầu nhìn anh: “Thiếu gia, anh đừng can thiệp, đây là chuyện riêng của em và nó!”



Tạ Kiến Vi: “…”



Sau đó, anh thật sự không can thiệp nữa. Hai người kia đánh đến mặt mày bầm dập, cảm thấy mình đã yêu phải một tên khốn nạn, từ khóc sướt mướt đến thành bạn thân chốn khuê phòng, đồng loạt tìm đến Tạ Kiến Vi đòi “ly hôn”.



Tạ Kiến Vi: tôi còn biết phải làm sao? Chỉ có thể thành toàn cho bọn họ!



Cho nên mới nói… Vì sao phải nuôi một đống tình nhân chứ? Có mệt hay không? Rốt cuộc là có mệt hay không!



Tạ Kiến Vi tham mệt, càng chắc chắn suy nghĩ muốn giải tán đội tình nhân.



Chỉ là chưa tìm được lý do thích đáng.




Đúng vào lúc ấy, Lộ Yến nhắn tin cho anh: “Buổi tối có rảnh không?”



Tạ Kiến Vi khẽ động trong lòng, cảm thấy có thể kiếm một tấm bình phong cho mình, sau đó nhân cơ hội giải tán đội tình nhân.



Có lý do gì thích hợp hơn là tìm được “tình yêu đích thực” nên rửa tay gác kiếm chứ?



Chẳng qua là…



Nhan Kha nói: “Có thể đoán được ngài Nguyên soái sẽ rỉ máu trong tim.”



Tạ Kiến Vi: “Tôi cũng rỉ máu.”



Nhan Kha thở dài: “Đành chịu thôi… Cũng đâu thể nói cậu yêu ba mình, nên phải thắt lại trái tim rộng mở để xây dựng một cuộc tình son sắc thủy chung…”



Đúng là không thể. Nếu anh nói vậy, vấn đề của Lục Ly sẽ không chỉ là rỉ máu trong tim nữa.



Hơn nữa, Tạ Kiến Vi còn có một ý tưởng.



Rột cuộc Lộ Yến là thần thánh phương nào, đến giờ anh vẫn chưa thăm dò được. Nhưng chỉ cần hắn không phải Lục Ly thì chắc chắn sẽ là nhân vật then chốt của giấc mơ.



Nếu hắn là do Nó sáng tạo ra để gây sự thì cứ xử lý dứt khoát, nhân tiện dụ Nó lòi đuôi ra.



Còn trong trường hợp hắn là khúc mắc tiềm thức của Lục Ly hóa thành, vậy thì càng nên giải quyết dứt điểm.



Cho nên, bất kể từ góc độ nào, người này chắc chắn là phải hạ gục nhanh tiêu diệt gọn.



Mà biện pháp tốt nhất chính là khiến Lục Ly ghét hắn.



Làm sao để Lục Ly ghét hắn? Dễ mà, chỉ cần Tạ Kiến Vi “thích” hắn thôi.



Một công đôi việc, sao lại không làm.



Tạ Kiến Vi hẹn Lộ Yến.



Lộ Yến là một người rất lịch thiệp, kinh doanh một hệ thống hơn mười khách sạn, có thể xem như một ông chủ nhỏ có danh tiếng ở thành phố S này.



Tạ Kiến Vi không có hứng thú đối với thân phận của đối phương, chỉ đơn giả là thích hắn mà thôi.



Lộ Yến khôi hài dí dỏm, phong độ lịch lãm cực kỳ, khóe miệng thường xuyên nhoẻn cười, hành vi cử chỉ đều vô cùng tao nhã.



Hắn khác với đám tình nhân của Tạ Kiến Vi, bởi vì hắn không phụ thuộc vào anh, quan hệ giữa hai người là bình đẳng, hơn nữa, Lộ Yến rõ ràng có tình ý với Tạ Kiến Vi.



Sau khi ăn cơm với hắn vài bữa, Tạ Kiến Vi liền đặt mọi sự chú ý lên người hắn.



Để diễn xuất được chân thực hơn, anh còn cố gắng không đi gặp Lục Ly, toàn tâm toàn ý “nói chuyện yêu đương” cùng Lộ Yến.



Lục Ly bận rộn vài ngày, xong mới hỏi cấp dưới: “Gần đây thiếu gia làm gì?”



Cấp dưới do dự trong chốc lát.



Lục Ly nheo mắt lại: “Có người mới nữa rồi?”



Cấp dưới lắc đầu: “Không phải ạ…”



“Vậy là làm sao?”



Cấp dưới châm chước một chút, cẩn thận đáp: “Gần đây thiếu gia… ưm… trên cơ bản là giải tán hết đám tình nhân.”



“Hửm? Giải tán hết?” Lục Ly giật nảy mình, không hiểu vì sao lại cảm thấy ngực mình hơi nóng, nhất là chỗ cất phiếu cơm mà Tạ Kiến Vi đưa.



Cấp dưới lại bảo: “Thiếu gia và người tên Lộ Yến kia qua lại rất gần.”



Lộ Yến? Nghe thấy cái tên này, Lục Ly cảm thấy toàn thân chợt lạnh, nơi mà hắn vừa thấy nóng đã như bị nện một trùy băng, đau đớn và lạnh lẽo.



“Vì Lộ Yến mà thiếu gia giải tán hết tình nhân?”



Tiếng nói của hắn trầm thấp đến âm u và lạnh lẽo, cấp dưới nghe mà thấy run run.



Cấp dưới cảm thấy giả thiết Lục Ly đưa ra là đúng, nhưng lại không dám nói, ấp úng bảo: “Chưa chắc ạ… Dù sao thì, cho đến lúc này thiếu gia và Lộ Yến vẫn không phát sinh quan hệ.”



Lời ấy lại bổ xuống đầu Lục Ly thêm một đao.



Tạ Kiến Vi không mở lòng, chỉ cần nhìn thuận mắt, sẽ lôi đối tác lên giường ngay trong lần gặp đầu tiên.



Chẳng hiểu vì sao, trong phương diện tình dục Tạ Kiến Vi cực kỳ tùy tiện, không có một chút đạo đức nào. Thế nhưng, đối với người mình thích, anh lại tuyệt đối không làm như vậy.



Có lẽ là vì người mà Tạ Kiến Vi thực sự yêu kia mãi mãi chỉ là ước vọng xa vời, là người mà anh vĩnh viễn không thể phát sinh quan hệ, nên anh mới phân tách dục vọng và tình yêu. Người có thể lên giường, cũng là kẻ mà anh không hề yêu thích.



Đó cũng là lý do Lục Ly dung túng anh, cho anh nuôi một đống tình nhân. Bởi vì hắn biết Tạ Kiến Vi không hề quan tâm đến họ.



Nhưng hiện giờ…



Tạ Kiến Vi quen Lộ Yến lâu như vậy, rõ ràng đối phương là gu của anh, nhưng hai người lại không có quan hệ đặc biệt nảy sinh.



Điều này có nghĩa là gì?



Tạ Kiến Vi thích Lộ Yến? Hay nên nói là Tạ Kiến Vi mê đắm Lục Ngôn?



Bất kể là giả thiết nào, chỉ cần nghĩ đến thôi, Lục Ly đã cảm thấy lòng đau tê tái.



Cấp dưới rời đi trong tình trạng ướt đẫm mồ hôi. Là thân tín, bọn họ biết rõ tâm tư của ông chủ mình, nhưng đồng thời cũng không cách nào đoán được suy nghĩ trong lòng hắn. Nếu thích, nếu yêu đậm sâu như vậy, tại sao không nói ra đi?



Bọn họ không hiểu, là vì không rõ quá khứ của Lục Ly và Tạ Kiến Vi, cũng không biết đến sự tồn tại của Tạ Nhu và Lục Ngôn.



Tạ Kiến Vi dùng thời gian một tháng, rốt cuộc giải tán hết đám tình nhân. Nói thật, bởi vì tâm tình tốt, nên anh thấy Lộ Yến cũng thuận mắt hơn nhiều.



Tốt xấu gì hắn cũng đã giúp anh giải quyết một chuyện lớn.



Gần đây, tín hiệu yêu đương Lộ Yến phát ra càng ngày càng mạnh. Mỗi tối hẹn hò cùng Tạ Kiến Vi, hai người đều uống rượu chuyện trò vui vẻ vô cùng. Lộ Yến dùng rượu tồn trong kho, lôi kéo Tạ Kiến Vi uống rất nhiều.



Ăn uống xong xuôi đã sắp mười giờ đêm, Lộ Yến nói: “Để tôi đưa cậu về.”



Tạ Kiến Vi đáp lời: “Ừm.”



Lộ Yến không lái xe. Hắn và Tạ Kiến Vi cùng ngồi ở ghế sau. Nhìn gương mặt ửng đỏ của thanh niên, hầu kết hắn không khỏi nhích lên nhích xuống.



Thật đẹp, Tạ Kiến Vi là người đẹp nhất mà hắn từng gặp từ trước đến nay.



Không phải kiểu xinh đẹp nữ tính, mà là một nét đẹp rất khó có thể diễn tả bằng lời, giống như thanh cao quý phái, rồi lại cà lơ phất phơ; giống như hiểm ác bạo tàn, rồi lại ôn hòa nho nhã… Sự tương phản va đập vào nhau, tạo nên một nét đẹp hết sức mê người.



Lộ Yến cảm thấy bản thân đã lún sâu vào bể tình rồi.



Đến nơi, Tạ Kiến Vi mở cửa xuống xe, Lộ Yến theo sau, gọi: “A Vi…”



Tạ Kiến Vi cười với hắn: “Có muốn lên ngồi một chút không?”



Trái tim Lộ Yến đập điên cuồng: “Được không?”



“Có gì không được.”



Lộ Yến nuốt một ngụm nước miếng, nói: “Vậy… làm phiền cậu rồi.”



Hắn đang định theo Tạ Kiến Vi vào nhà, kết quả vừa ngẩng đầu đã thấy một người đàn ông đứng bên cạnh cửa.



Trong nhà không bật đèn, bên ngoài ánh sáng đèn đường cũng không mạnh, chiếu đến nơi đây đã là một mảnh lụa mỏng nhạt màu.



Ánh sáng ấy cũng dừng lại dưới chân người đàn ông. Quanh thân hắn tỏa ra hơi thở âm u, tăm tối tựa như có thể cắn nuốt tất cả ánh sáng xung quanh.



Lộ Yến biết người này là ai…



Người đàn ông cường đại bước ra từ trong bóng tối, từng bước từng bước khống chế một nửa nước Z trong tay.



Giọng Lục Ly rất bình tĩnh: “Giao người cho tôi là được.”



Lộ Yến do dự trong chốc lát.



Tạ Kiến Vi đã biết Lục Ly sẽ có mặt ở chỗ này từ lâu, nhìn thấy hắn liền cong mắt cười cười: “Ba, sao ba lại đến đây?”



Đây là lần đầu tiên Lục Ly không muốn đối phương gọi mình là “ba” như thế.



Lộ Yến không phải người trong giới xã hội đen, đương nhiên cũng không biết quan hệ cha con của Lục Ly và Tạ Kiến Vi.



Thấy Tạ Kiến Vi gọi thế, hắn thở phào một hơi, xấu hổ nói: “Chào ngài Lục.”



Hắn thực sự coi Lục Ly là ba nuôi của Tạ Kiến Vi.



Trong lòng lửa cháy ngập trời, nhưng ngoài mặt, Lục Ly vẫn lạnh lùng hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”



Lộ Yến đáp lời: “Thật xin lỗi, là tôi để A Vi uống quá nhiều.”



Hai tiếng “A Vi” này khiến lòng Lục Ly sặc mùi dấm, giọng điệu lại càng khó nghe hơn: “Không còn việc gì thì cậu hãy về đi.”



Lộ Yến vốn định lên nhà Tạ Kiến Vi chơi, nhưng Lục Ly đang có mặt ở chỗ này, đi lên sẽ không tiện lắm. Cuối cùng, hắn đành phải lưu luyến không rời mà nhìn về phía Tạ Kiến Vi, nhỏ giọng nói: “Vậy tôi đi trước.”



Tạ Kiến Vi đong đưa cái đầu trong mơ hồ: “Hôm khác lại hẹn.”



Lộ Yến cười nói: “Ừ.”



Lộ Yến vừa quay người đi, Lục Ly liền hôn Tạ Kiến Vi một cách thô bạo.



Tạ Kiến Vi cố ý hừ một tiếng, làm bộ muốn đẩy Lục Ly ra.



Lục Ly vốn đã không vui, lại bị động tác của đối phương làm cho thêm bực bội. Hắn cho rằng Tạ Kiến Vi sợ bị Lộ Yến phát hiện ra.



Vì thế, hôn càng thêm dùng sức.



Trên thực tế, Tạ Kiến Vi chỉ ước Lộ Yến phát hiện ra, nên mới giãy dụa mạnh hơn một chút.



Động tĩnh lớn như vậy, Lộ Yến đã đi xa cũng ngoái lại nhìn.



Tiếc là ánh sáng quá yếu, hắn chỉ có thể nhìn thấy hai bóng người dính vào nhau, có vẻ như là đang hôn.



… Làm sao có thể?



Tạ Kiến Vi gọi Lục Ly là ba, bọn họ làm sao có thể… hôn nhau.



Lộ Yến có mắt như mù, lên xe đi mất.



Tạ Kiến Vi ôm cái mông đau mạo hiểm chọc giận Lục Ly, kết quả là Lộ Yến không nhìn thấy… Thật đau lòng.



Trở vào phòng, Lục Ly làm anh đến phải liên tục cầu xin tha thứ.



Lục Ly hỏi: “Tôi là ai?”



Cổ họng Tạ Kiến Vi khản đặc: “Lục… Lục…”



Lục Ly nhớ tới họ của Lộ Yến họ cũng đọc là [Lu], bình dấm trong lòng lại đổ kềnh ra, hắn càng dùng sức, Tạ Kiến Vi càng không nói nên lời. Tiết tấu hệt như máy đóng cọc này khiến Tạ Kiến Vi thích đến mức đầu óc một mảnh mơ hồ, đoạn sau ngay cả thiết lập đặt ra cũng suýt quên, may là không hô một tiếng “tiểu Ly” ra khỏi miệng.



Bị lăn qua lộn lại một đêm, ngày hôm sau Tạ Kiến Vi ngủ thẳng đến lúc mặt trời treo cao.



Lục Ly không rời đi, làm việc luôn tại chỗ ở của Tạ Kiến Vi. Bỗng nhiên điện thoại của Tạ Kiến Vi kêu píp một tiếng.



Lục Ly nhìn lướt qua.



Lộ Yến: A Vi, trưa nay tới Bernard nhé?



Lục Ly cầm điện thoại của Tạ Kiến Vi lên, trả lời: Tới đón tôi đi.



Lộ Yến hồi đáp cực nhanh: Ừ!



Lục Ly tính toán thời gian, bắt tay vào xử lý văn kiện xong liền quay về phòng ngủ.



Tạ Kiến Vi vừa thức dậy, đang xoa xoa đầu ở đằng kia.



Lục Ly hỏi: “Có muốn đi tắm không?”



Tạ Kiến Vi than thở: “Con lười động đậy.” Giọng anh mềm mại như một chú mèo con.



Lục Ly nói: “Ba bế con đi.”



Tạ Kiến Vi vui vẻ vòng tay ôm cổ hắn.



Lục Ly có ý tốt giúp anh tắm rửa, nhưng lúc làm sạch phía sau cứ luôn như có như không mà chọc ghẹo anh.



Tạ Kiến Vi vốn định nói mệt lắm không làm, nhưng Lục Ly thật sự khiến anh ngứa ngáy. Vì thế, anh chớp chớp đôi mắt, bảo: “Ăn một bữa fast food được không?”



Lục Ly nghiêm túc đáp lời: “Đút no con không thành vấn đề, nhưng nhanh hay chậm thì không đảm bảo được.”



Trong phòng tắm dưới lầu, hai người dính chặt vào nhau. Lục Ly làm Tạ Kiến Vi rên rỉ liên tục.



Cửa dưới lầu cố ý để ngỏ, Lộ Yến nghĩ Tạ Kiến Vi mở sẵn cho mình, nên nhanh chóng bước vào với tâm trạng chờ mong. Kết quả, hắn liền nghe thấy một tiếng rên rỉ khiến chân người ta mềm nhũn, ngay sau đó là một giọng nói quen thuộc nhưng lại xa lạ vô cùng: “Chịu không nổi nữa, mau, mau cho con.”



Lục Ly: “Gọi ba.”



Tạ Kiến Vi ngoan ngoãn đáp lời: “Ưmm… Lục Ly…”







Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



Lộ Yến: có lẽ tôi là hạng tôm tép đáng thương nhất trong lịch sử, đành chịu thôi, ai bảo ngu quá làm chi.



Nó: … Có một câu CMN… muốn… nói quá đi!