Các Nguyên Soái Đồng Loạt Đòi Ly Hôn

Chương 5: Tạ Kiến Vi, Em Sẽ Hối Hận!




Edit: Mimi



Beta: Chi



*****



Cậu chủ trẻ tuổi của Tập đoàn Tài chính Tạ thị là một người vô cùng hào phóng, mà lúc chia tay lại càng hào phóng hơn.



Xe trên trăm vạn, nhà hơn mấy trăm vạn, còn có một số tiền mặt khổng lồ, đủ để người thường chi tiêu nốt nửa cuộc đời.



Điều ấy, Lục Ly cũng từng nghe nói. Sau khi hắn quen biết Tạ Kiến Vi được khoảng một tuần, bạn bè đã nhắc nhở rất nhiều, song Lục Ly lại không để tâm đến.



Khi đó hắn nghĩ mình sẽ không yêu Tạ Kiến Vi, đến khi yêu rồi lại nghĩ mình là một ngoại lệ.



Đêm qua cho ngủ lại, sáng nay còn chủ động âu yếm hắn, hành động của đối phương đã khiến Lục Ly nhận định, mình không giống những kẻ qua đường khác.



Dù là một kẻ bạc tình, nhưng biết đâu Tạ Kiến Vi cũng động lòng với hắn.



Thế mà hiện tại…



Từ trên mây cao mềm mại rớt xuống, lại cắm đầu vào giữa bụi gai ở chốn địa ngục tối tăm, cảm giác này, thực sự là muôn vàn đau khổ.



Lục Ly không thay đổi sắc mặt.



Mà Tạ Kiến Vi thì chỉ cần nhìn thoáng qua cũng lập tức hiểu được tình huống hiện nay.



Phí chia tay à?



Tuy Tạ Kiến Vi đã đoán trước, chắc chắn cảnh trong mơ sẽ không đơn giản, nhưng cũng không ngờ nó lại thốn đến mức này.



Dựa vào tình hình trước mắt, hẳn đây không phải lần đầu tiên “anh” làm loại chuyện này, thiết lập khốn nạn như thế, đúng là anh chưa từng nghĩ tới.



Tạ Kiến Vi hít thở thật sâu, cố gắng bình ổn cảm xúc: “Cầm…”



Anh chỉ thốt được một tiếng ấy rồi câm nín. Cùng lúc đó, trong óc cũng không ngừng vang lên lời căn dặn của Nhan Kha: “Boss à, cậu phải phối hợp, phối hợp, có hiểu không?”



Đệt! Dù tốt nết đến mấy thì Quân sư Tạ cũng phải mở miệng chửi thề.



Chẳng lẽ anh thật sự phải diễn vai một thằng đàn ông khốn nạn vừa xuống giường liền trở mặt ném tiền đoạn tuyệt với người ta?



Tạ Kiến Vi ngẩng đầu nhìn Lục Ly, nhìn một cách vô cùng nghiêm túc.



Lục Ly giấu diếm cảm xúc kỹ cực kỳ, nhưng Tạ Kiến Vi vẫn có thể nhận ra được rằng: thằng cha cùi bắp trước mặt mình thực sự nhận định đây là phí chia tay.



Đối phương đã xác định như thế rồi, anh phải diễn tiếp.



Nếu không sẽ bị trục xuất khỏi cảnh trong mơ, đuổi ra cũng không sao, vấn đề là anh sợ thằng cha này sẽ lại phân liệt thành vài thằng cha khốn nạn khác…



Nhớ lại một màn sáu anh họ Lục chém giết lẫn nhau kia, Tạ Kiến Vi đành thỏa hiệp.



Chữa bệnh quan trọng hơn, những vấn đề khác, sau này sẽ tính.



Tạ Kiến Vi khống chế cảm xúc của mình, lơ đễnh liếc mắt nhìn Lục Ly: “Cầm đi, xe màu anh thích đấy.”



Đôi mắt Lục Ly dâng kín một mảnh tối đen, hắn hé hai cánh môi mỏng, giọng nói có vẻ rất âm trầm: “Có ý gì?”



Tạ Kiến Vi cười khẽ, chống cằm nhìn hắn: “Lục Ly, anh là một người thông minh.”



Lục Ly bướng bỉnh không chịu hùa theo: “Anh không hiểu.”



Tạ Kiến Vi đến gần đối phương, khi khoảng cách giữa hai người đã rất gần liền vươn tay túm lấy cổ áo hắn, kéo xuống. Chênh lệch chiều cao của cả hai biến mất trong nháy mắt, Tạ Kiến Vi nhìn Lục Ly, khẽ nhếch môi, cười nhạo, nói: “Đều là người lớn cả rồi, đừng dây dưa lằng nhằng nữa, thích thì đến chán thì…”



Lời còn chưa dứt, Lục Ly đã đột ngột hôn lên môi anh.



Gọi là hôn chẳng bằng nói đây là một hồi tra tấn đầy giằng xé, mùi máu tanh lan tràn từ giữa bốn cánh môi cũng không lấn át được cảm giác đau đớn nơi tâm hồn.



Tạ Kiến Vi lại bắt đầu mềm lòng, nhưng nhớ tới lời nói của Nhan Kha, anh liền hạ quyết tâm tặng cho Lục Ly một cái tát chẳng hề khách khí: “Đủ rồi!”



Tiếng quát tháo chói tai này khiến Lục Ly giật nảy mình, mà người đàn ông mặc vest đen đứng phía sau Tạ Kiến Vi cũng nhanh chóng bước lên, rút vũ khí ra, nói: “Mr. Lục, xin hãy tự trọng!”



Mặt Tạ Kiến Vi như đọng một tầng sương lạnh.



Mãi sau, Lục Ly mới hoàn hồn.



Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ một chút, lại thong thả nói: “Đừng có chọc giận tôi.”



Trong đôi mắt xinh đẹp của anh lúc này, chẳng những không hề có lấy một tia tình ý, mà thậm chí còn tràn đầy chán ghét nữa.



Lục Ly như bừng tỉnh từ trong cõi mộng. Tình yêu say đắm chất đầy buồng tim bỗng lên men rồi hư thối ngay tại giây phút này, dưới sự bào mòn của tuyệt vọng và đau khổ, chậm rãi biến thành mối hận khắc cốt ghi tâm.



Tạ Kiến Vi không có trái tim.



Thân mật đêm qua chính là bữa cơm cuối cùng trước khi tuyên án tử hình.



Đối với người kia, ba tháng này chỉ là một cuộc vui.



Hắn không phải ngoại lệ, hắn cũng chỉ là một bạn giường có cũng được mà không có cũng chẳng sao.



Rốt cuộc, hắn chỉ là một kẻ gọi thì đến đuổi thì đi, không hề được người ta lưu luyến.



Đau khổ như một quả bom nổ mạnh trong đầu, Lục Ly nhìn chằm chằm vào Tạ Kiến Vi, giọng nói nhiễm đầy thù hằn sâu đậm, hắn bật ra từng tiếng từng tiếng một: “Tạ Kiến Vi, em sẽ hối hận.”



Tạ Kiến Vi: “…”



Tuy lòng anh đau đớn không gì sánh được, nhưng hối hận thì không, ít nhất bây giờ anh vẫn chưa bị trục xuất khỏi giấc mơ của Lục Ly, điều ấy cho thấy anh đã “phối hợp” rất tốt.



Mặc dù chưa từng trải qua tình huống thốn như vậy, nhưng Quân sư Tạ của chúng ta cũng đâu phải người thường. Là một nhân tài hàng thật giá thật, anh diễn vai bot khốn nạn cũng sắc sảo cực kỳ.



Đương nhiên Lục Ly không nhận “phí chia tay”, hắn rời đi với một trái tim tràn đầy uất hận, chỉ chờ một ngày có thể quay lại trả thù Tạ Kiến Vi.



Tạ Kiến Vi sợ đối phương không tìm mình trả thù, cho nên cố ý sai người đưa “phí chia tay” tới cho hắn, coi như tăng thêm mấy tầng kích thích.



Những người có chỉ số thông minh cao đều giỏi nhất ở chỗ học một biết mười mà.



Diễn xong vai của mình, Tạ Kiến Vi bắt đầu tìm kiếm tư liệu về thiết lập hiện tại. Nhìn tin tức trên tay, anh cũng phải dở khóc dở cười.



Lục Ly không bạc đãi anh, ở trong mộng cũng cho anh một thân phận vô cùng hoành tráng: cậu chủ Tập đoàn Tài chính Tạ thị, ăn sung mặc sướng từ thuở nhỏ, năng lực làm việc khỏi phải bàn, tuổi trẻ đã kế thừa sản nghiệp gia đình, còn dẫn dắt công ty lên tầm cao mới, trở thành một trong những doanh nghiệp có khả năng lay động cả một quốc gia.



Có lẽ vì xuất thân quá tốt, mọi thứ đều dễ như trở bàn tay, cho nên “Tạ Kiến Vi” rất lạnh lùng tàn nhẫn, chỉ để ý tới tiền và quyền, còn về cái gọi là tình cảm, anh hoàn toàn không tin tưởng.



Song, là một người đàn ông độc thân với điều kiện lý tưởng, xung quanh Tạ Kiến Vi có rất nhiều người đẹp vây quanh. Giám đốc Tạ cũng không phải kẻ sẽ bạc đãi bản thân mình, cho nên cứ vừa mắt là tán, tán là liền bao nuôi, nuôi chán rồi lại bỏ. Do đó, cái danh bạc tình lại càng vang dội bốn phương.



Nhưng đám bạn giường trước đây của anh đều là phụ nữ, duy chỉ có Lục Ly là đàn ông.



Hoàn cảnh gặp gỡ của Tạ Kiến Vi và Lục Ly cũng cực kỳ lãng mạn.



Ba tháng trước, nửa đêm Giám đốc Tạ mới bước ra khỏi quán bar, vì ngại phiền nên anh đã đuổi trợ lý và lái xe về từ rất sớm, hiện giờ chơi đã rồi, đang định gọi lái xe tới đón, lại thấy Lục Ly dừng xe, hạ kính xuống, hỏi: “Tôi tiễn em một đoạn đường nhé?”



Bóng đêm mờ ảo, Tạ Kiến Vi đã uống rất nhiều nên không đắn đo gì liền trèo lên xe của đối phương.




Lục Ly hỏi: “Nhà em ở đâu?”



Tạ Kiến Vi thuận miệng báo một địa chỉ.



Lục Ly bất ngờ nói: “Chúng ta ở cùng một khu chung cư.”



Tạ Kiến Vi có nhiều bất động sản lắm, địa điểm anh vừa nói không phải là nhà, chẳng qua là nơi gần nhất mà thôi.



Thế nhưng Lục Ly hoàn toàn không biết, còn tưởng hai người thực sự có duyên.



Xe tiến vào bãi đỗ, Lục Ly quay sang nói với Tạ Kiến Vi: “Tôi đưa em lên nhé.”



Tạ Kiến Vi gật gật đầu: “Tòa nhà số hai, tầng hai mươi bảy.”



Lục Ly càng bất ngờ hơn: “Chúng ta còn là hàng xóm.”



Chung cư này có tất cả hai mươi tám tầng, tầng cao nhất có cấu trúc song lập (*), tầng hai mươi bảy và hai mươi tám thông nhau (**), cho nên tầng hai mươi bảy là tầng cao nhất.



(*) Cấu trúc song lập: là lối kiến trúc phụ thuộc vào một căn bên cạnh để tạo thành một tổng thể kiến trúc. Thông thường là hai căn ốp cạnh vào nhau. Nhìn thoáng qua thì giống như một căn nhưng lại là hai căn có thiết kế đối xứng nhau qua một cạnh trái hoặc phải.



(**) Tức là những căn hộ ở tầng 27 sẽ có cấu trúc như một biệt thự 2 tầng.



Vì chiếm diện tích lớn, cho nên mỗi tầng là một khối kiến trúc song lập, một khối gồm hai căn hộ.



Tạ Kiến Vi cũng rất bất ngờ: “Trùng hợp quá.”



Bởi vì uống say nên khi ra khỏi thang máy, Tạ Kiến Vi hơi hơi loạng choạng, Lục Ly nhanh tay đỡ người.



Tạ Kiến Vi cười cười với hắn: “Đêm nay thật sự cảm ơn anh.”



Lục Ly bị nụ cười của đối phương làm cho rung động.



Tạ Kiến Vi dùng vân tay mở cửa vào nhà. Tuy có phần tiếc nuối, song Lục Ly cũng hiểu mình nên biết điểm dừng, Tạ Kiến Vi là trai thẳng, hắn nhìn ra được.



Nếu mọi chuyện chỉ dừng lại ở đây, vậy thì đoạn nghiệt duyên về sau làm sao mà có?



Mặc dù Tạ Kiến Vi là chủ căn hộ, nhưng cũng không ở đây được mấy lần. Căn hộ vốn có người quét tước định kỳ, nhưng có lẽ đối phương nghĩ Giám đốc Tạ đã quên mất cái xó xỉnh này, sẽ không ghé qua, cho nên rất lười biếng, thậm chí còn không đóng tiền điện nước đúng kỳ.



Tạ Kiến Vi tắm được nửa chừng, bỗng nhiên rơi vào tình cảnh không điện không nước.




Anh mang theo tấm thân dính đầy bong bóng xà phòng, bấm điện thoại gọi cho trợ lý, mắng đối phương một trận nên thân. Kế tiếp, trợ lý vội vàng chạy tới.



Nhưng dù có nhanh đến đâu thì di chuyển cũng đòi hỏi thời gian, Tạ Kiến Vi nghĩ nghĩ một chút, cuối cùng quyết địch khoác áo ngủ chạy sang bấm chuông cửa nhà bên cạnh.



Thời điểm mở cửa và nhìn thấy người kia, Lục Ly đã phải hít vào một hơi sâu thật là sâu.



Tạ Kiến Vi vốn đã rất hợp gu hắn, hiện giờ người đẹp lại dùng bộ dáng ướt át vừa mới ra khỏi phòng tắm mà đứng ngay trước mặt, quả thực suýt nữa hắn đã không nhịn được mà đè ngửa đối phương ra.



“Có thể mượn phòng tắm nhà anh một chút không?” Tạ Kiến Vi hỏi.



Lục Ly thầm nghĩ: đừng nói phòng tắm, ngay cả người tôi cũng có thể cho em mượn.



Đương nhiên, ngoài mặt hắn vẫn tỏ ra rất đàng hoàng: “Vào đi.”



Tạ Kiến Vi vọt vào đi tắm nước ấm, lúc trở ra đã tỉnh táo hơn ít nhiều.



Lục Ly pha cho đối phương một tách trà giải rượu.



Tạ Kiến Vi uống một ngụm, bỗng nhiên ngẩng đầu: “Anh thích đàn ông à?”



Lục Ly run rẩy một chút.



Tạ Kiến Vi cong môi mỉm cười: “Khi ở trên xe, anh cứ luôn nhìn tôi.”



Hầu kết trên cổ Lục Ly giật nhẹ: “Biết tôi thích đàn ông, sao em còn dùng bộ dáng này chui vào nhà tôi?”



Tạ Kiến Vi tới gần, đưa tay ôm vòng qua cổ đối phương, cười đến mức con mắt cũng cong cong: “Làm tình với đàn ông có thoải mái không?”



Lục Ly lặng im không đáp, chỉ ôm lấy thắt lưng Tạ Kiến Vi, hôn lên phần cổ trắng nõn của người kia.



Câu trả lời đương nhiên là thoải mái, nếu không thì Giám đốc Tạ cũng không để người kia đè hơn ba tháng.



Tạ Kiến Vi xem tư liệu, khóe miệng khẽ cong lên, buồn cười vì dường như đoạn tình sử này có phần quen thuộc.



Trong hiện thực, anh và Lục Ly gặp nhau cũng na ná như vậy đó.



Tuy không phải hàng xóm, nhưng cũng là hai con người duy nhất trên cái hành tinh hoang dã kia.



Lúc tắm cùng với anh, Lục Ly đã cương.



Và Tạ Kiến Vi cũng hỏi một câu tương tự, nói chung sự tình không khác với thiết lập hiện tại là bao.



Đương nhiên, trong hiện thực là Tạ Kiến Vi thích Lục Ly, cho nên mới quyến rũ đối phương.



Thế nhưng trong tiềm thức của Lục Ly, hình như tình tiết đó đã bị hắn tự động che chắn nhỉ? Vì thế mới có Giám đốc Tạ khốn nạn và bạc tình ở trong giấc mộng này, phải không?



Khóe miệng đang cong lên của Tạ Kiến Vi bỗng hạ xuống, anh xát xát cổ tay đang cầm tài liệu, tựa như có điều suy nghĩ.



Vài ngày qua đi, Tạ Kiến Vi đã quen với hoàn cảnh trong mơ.



Nơi đây hơi giống một thế giới game rất thịnh hành lúc xưa, bối cảnh là Địa Cầu vào mấy ngàn năm trước, khi đó con người còn chưa rời khỏi hệ Mặt Trời, hoàn toàn không biết gì về việc khai phá các hành tinh khác, bị bó buộc triệt để trên mảnh đất mẹ nhỏ bé này.



Anh và Lục Ly đã từng chơi cái game này, nhờ đó cũng từng nhìn thấy cảnh vật của mấy ngàn năm về trước.



Có lẽ ấn tượng của Lục Ly với cảnh game ấy không tồi, nên mới dùng nó để xây dựng một giấc mơ như vậy.



Tạ Kiến Vi kiếm được một lượng tin tức khổng lồ trong một khoảng thời gian cực kỳ ngắn, thậm chí có thể nắm chắc toàn bộ tình hình kinh doanh của Tập đoàn Tài chính Tạ thị trong tay.



Mà vừa mới nắm được tình hình, anh đã dễ dàng nhận ra những vấn đề mấu chốt.



Tập đoàn Tài chính Tạ thị nhìn thì có vẻ lớn mạnh, song nội bộ đã mục nát cả rồi, chỉ cần bất cẩn một chút là sẽ sụp đổ ngay.



Tất nhiên Tạ Kiến Vi có năng lực khiến nó đứng vững như núi đá.



Nhưng việc ấy hiển nhiên không cần thiết.



Sau khi cân nhắc một chút, Tạ Kiến Vi quyết định để Tạ thị nhanh chóng rớt đài.



Có như vậy, Lục Ly mới có thể tới báo thù sớm hơn một chút.



Nghĩ đến đây, Tạ Kiến Vi không khỏi bật cười: toàn mấy cái linh tinh vớ vẩn gì đâu…



Nhưng mà, anh đã đánh giá siêu biến thái họ Lục quá thấp rồi.



Sau khi hai người chia tay được bảy ngày, Tạ Kiến Vi bỗng cảm thấy toàn thân khô nóng, cái chỗ không tiện nói ra khó chịu như muốn phát điên.



Thân thể này làm sao vậy?!