Các Người Cứ Tiếp Tục, Tôi Chỉ Đứng Xem Là Được

Chương 1: Ta ĐM nó lão Diêm Vương




Vọng Hư Sơn một mảnh hoang vu nơi này vừa trải qua trận chiến khốc liệt không gian bị xé rách đang từ từ tu bổ ngọn núi cao ngất trong mây sau khi trải qua đại chiến đã trở nên bằng phẳng, thi thoảng có vài con dã thú chưa mở linh trí tìm đến để kiếm ăn, đại chiến vừa kết thúc được mấy ngài máu tươi vẫn còn chảy tay chân thân thể con người vương vãi khắp nơi tạo nên khung cảnh tiêu điều.

Mà ở cạnh đó có một phần Hồn phách mờ nhạt đang lẳng lặng đứng đó đằng sau y có hai người một người mặc hắc y đeo mũ cao có chữ ' Thiên Hạ thái bình ' một người mặc Bạch y đội mũ cao có viết ' gặp là phát tài '.

Bạch Vô thường cười mỉm nói " Ma Quân ngài đã chết được bảy ngài rồi bây giờ có thể theo chúng ta về địa phủ rồi chứ "

Hắc Vô thường lạnh lùng trừng mắt nhìn.

Phạm Thiên nhún nhún vai cuối cùng cũng đi theo hai người kia.

Hắc Bạch Vô Thường không nghĩ tới lần này có thể khuyên người dễ dàng như vậy, bọn họ còn nhớ lúc mọi để câu hồn Ma đầu này xém tí nữa đã bị đánh cho hồn phi phách tán, mỗi ngày Diêm Vương đều sẽ chuyền âm hỏi là đã câu được hồn phách chưa, cũng đủ để thấy lão Diêm Vương cũng rất sợ vị ôn thần này.

Hắc Bạch Vô Thường nơm nớp sợ hãi nhưng dần dần họ cũng thấy vị Ma Quân này cũng chỉ đứng ở đó mà thôi không có ý định chạy trốn, không có ý nghĩ bảo thù, bây giờ khuyên được người rời đi bọn hắn cũng thật vui vẻ.

ừm không phải ở đây nơm nớp lo sợ, vui vẻ!

Lão Diêm Vương khi nhận được truyền âm của Hắc Bạch Vô Thường thì hơi sợ hãi, nhưng rất nhân đã trấn tĩnh lại lão đã có cách để đuổi tên Ma đầu đó đi rồi.

Nghĩ đến đây khoé miệng của lão hơi nhếch lên nụ cười vui vẻ chòm râu cũng run run.

ông ngồi một luc thì thấy hắc bạch vô thường đi theo một người, người này cao 1m80 ngũ quan tuấn mỹ xinh đẹp, tóc trắng con ngươi màu lam nhạt loé lên tia sáng lạnh.

Diêm Vương thấy người đến vội vàng đi xuống chắp cánh tay " xin chào Ma Quân đại nhân "



Phạm Thiên nhìn lão già cuối cùng cũng mở miệng nói câu đầu tiên " đừng nhiều lời, nên lm gì thì làm đi "

Diêm Vương hơi ngẩn ra rồi mới nói " đại nhân nghe tiểu quan nói xong đã "

" ngài sát nghiệp quá nặng không thể vào luân hồi, nhưng 18 tầng địa ngục cũng không đủ để nhốt ngài nên, hay là ngài lên trên nhân gian chơi một thời gian khi nào tiểu quan xây xong tầng 20 của địa ngục ngài hãng về "

nói xong lão thở hắt ra một hơi.

Phạm Thiên hơi nghiêng đầu xuy nghĩ rồi gật nhẹ đầu.

Hắc Bạch Vô Thường lập tức nhận được chuyền âm của Diêm Vương " mau đưa người lên nhân gian nhớ nên tạo một thân thể yếu ớt nhất cho y, tốt nhất là không thể tu luyện ấy "

Hắc Bạch vô thường nhìn nhau gật đầu bọn họ lập tức đưa người lên nhân gian, xem thử nơi nào phù hợp rồi đưa ( ném) Phạm Thiên ở đấy.

Cùng với đó trò chơi kinh dị lại mở ra thu người mới

[ phó bản đầu tiên đã mở, mời bảy người chơi phải hoàn thành nhanh nhất nếu không tự nhận hậu quả.

Phó bản 1 trung cư

Thời gian 7 ngày



Tích phân:10 ]

Lần nữa mở mắt Phạm Thiên thấy mình đang nằm trên một chiếc giường, nhìn xung quanh thì thấy đây là một căn phòng nhỏ y hơi nhăn mặt, bởi vì trang trí và bố trí của căn phòng này y không hiểu, cũng chưa từng nhìn thấy.

Mà Phạm Thiên không biết là phòng livestream của y đã mở ra từ lúc bước vào phó bản này

" aaa mẹ ơi con thấy thần tiên "

" mau mau mau bổn cung muốn tư liệu của anh ấy trong thời gian ngắn nhất "

" đậu moá tui quyết định là fan của ảnh "

" không biết lần này có người thành công vượt ải không nữa, mấy lần trước người chơi được kéo vào điều chết hết trong phó bản đầu tiên rồi chúng là chỉ còn một lần cuối cùng nếu như đám người này chết thôi "

một trăm năm trước tinh tế đột nhiên xuất hiện một thứ gọi là [ Trò chơi vô hạn kinh dị ] khi đó không ai để ý đến nó dần dà tất cả người dân và chính phủ thế giới phát hiện, chỉ cần là người mà nó chọn trúng sẽ lập tức biến mất mà trên từng nói nếu có một màn hình tiến hành ghi lại hành động của người chơi.

Nó từng đưa ra lời nói rằng " chỉ cần trong vòng mười năm có một người chơi thành công thông quan tất cả phó bản thì nó sẽ tự biến mất không những vậy nó còn tặng cho tinh tế một món quà, nhưng nếu không ai thông quan thì tất cả người dân trên tinh tế se bị kéo vào trong từng phó bản để trải nghiệm sống chết, mỗi một năm chỉ lấy một đợt người mà thôi năm nay là năm thứ chín rồi " nếu như năm nay và năm sau thất bại thì cả thế giới sẽ bị diệt vong.

Phạm Thiên nhìn mình trong gương không khỏi nhíu mày, người trong gương có khuôn mặt y hệt hắn nhưng thể chất lại rất yêu, đi ba bước phải thở dốc một lần Phạm Thiên nhìn nhìn không nhịn được văng ra một câu chửi tục.

" ta ĐM nó lão Diêm Vương "

Sợ ta tu luyện nên mới làm như vậy chứ gì!