Các Nam Thần Đều Tưởng Trong Bụng Tôi Là Con Của Họ

Chương 50





"Ai cơ?" Cố Thanh Âm hỏi.[Đã tới rồi!]Cố Thanh Âm tức khắc sợ hãi, vội vàng nói: "Hồ Hồ, mau cho ta đi vào đi!"Hồ Hồ cũng không làm theo lời Cố Thanh Âm mà cho nàng đi vào, trong nháy mắt tiếp theo, Cố Thanh Âm cảm giác có thứ gì đó đụng vào trên cẳng chân nàng.

Sức lực của thứ kia cũng không nhỏ, cẳng chân Cố Thanh Âm bị đâm đến một trận tê dại.Cố Thanh Âm rũ mắt, thấy một con vật có màu lông lửa đỏ.Trên 2 cái tai dài còn điểm xuyết một ít lông màu hồng phấn, cái đuôi nhỏ trên mông còn lắc lắc!"Hồ Hồ, người mà ngươi nói......!không phải là con thỏ con này chứ?" Cố Thanh Âm hỏi, nhưng mà Hồ Hồ lại không có trả lời nàng.Cố Thanh Âm cũng không quá để ý, rốt cuộc thì trước khi đi vào tiên phủ Phượng Linh, Hồ Hồ cũng đã không để ý tới nàng rồi."Nhóc con, sao ngươi lại chạy đến đây a?" Cố Thanh Âm cúi người, dùng tay nâng con thỏ lông đỏ lên.Cảm giác đầu tiên chính là mềm mại, xúc cảm này thật sự là tốt quá đi!Cố Thanh Âm không có nhịn được, hung hăng xoa 2 phát.Nhưng khi Cố Thanh Âm nhìn vào đôi mắt của con thỏ này......!Nàng trố mắt rồi chớp một cái, nháy mắt liền phản ứng lại, sau đó dùng sức ném con thỏ này ra ngoài."Má nó!"Cố Thanh Âm vừa vứt con thỏ đi, liền cảm giác thế giới một trận quay cuồng, trước mắt là một mảnh tối mịt.Một loại cảm giác áp bách đến hít thở không thông thình lình xảy ra với Cố Thanh Âm, nàng cảm thấy không gian xung quanh mình đều trở nên vặn vẹo, sắp đem nàng nghiền nát.Chung quanh yên tĩnh đến nỗi một cây kim rơi cũng có thể nghe được, không! Nếu cẩn thận nghe lại, dường như còn có tiếng gào thét trong gió nữa.Con thỏ kia.....!rốt cuộc là cái gì......!Lúc ấy nàng nhìn về phía đôi mắt của con thỏ, liền cảm giác không đúng, làm gì có con thỏ nào có đôi mắt không bình thường như vậy chứ.Toàn bộ đôi mắt của nó đều là đen nhánh, còn có hoa văn màu đỏ lửa không thể diễn tả được.Lúc này Cố Thanh Âm liền cảm giác không tốt lắm, nhưng mà chờ nàng phản ứng lại muốn đem con thỏ kia ném đi thì đã không còn kịp nữa rồi.Sẽ không phải là chết ở chỗ này chứ?"Ô!" Chờ tới khi Cố Thanh Âm cảm thấy sự áp bách kia kết thúc, nàng mới phát hiện chính mình đã đi đến một địa điểm khác.Chung quanh đã không có bóng dáng của Từ Lam Chi nữa.Nơi này đen như mực, trống rỗng.

Như là một cái hành lang dài không thấy đường ra.Cố Thanh Âm cũng không biết bản thân mình đang ở chỗ nào, nhưng hẳn là vẫn còn ở trong tiên phủ Phượng Linh.Đột nhiên, Cố Thanh Âm cảm giác cái hành lang dài này có gió thổi qua, nàng nhíu nhíu mày.Vừa nãy nơi này còn yên tĩnh như cái nhà ma, vậy mà hiện tại lại đột nhiên có gió......!Nghĩ thế nào cũng thấy là bẫy rập."Hồ Hồ? Hồ Hồ?" Cố Thanh Âm gọi Hồ Hồ 2 tiếng, hắn vẫn không có trả lời.Cố Thanh Âm nhíu mày, trong lòng tức khắc cảm thấy không tốt lắm.Nàng thử dùng thuật độn thổ, nhưng căn bản là không thể thử ra được, nàng lại thử một số thuật pháp khác, quả nhiên, thuật pháp khác cũng không có dùng được.Thật là kì quái......Cố Thanh Âm có thể cảm giác linh lực của mình vẫn đang giao động, nàng cũng thử mở túi Càn Khôn ra, có thể mở được.


Lần này không giống như lần bị Ma nữ Linh Tê bắt, linh lực trong cơ thể bọn họ bị hút đi.Loại tình huống này càng giống như là.....!nơi này có một một "pháp tắc", cho nên ở chỗ này pháp thuật đều không có tác dụng gì cả.Không có biện pháp......Cố Thanh Âm nhìn về bên không có gió thổi, nàng nghĩ nghĩ.

Cắn răng một cái vẫn là hướng về phía có gió thổi mà đi..........Tí tách, tí tách.Bên tai Cố Thanh Âm truyền đến tiếng nước, nhưng mà xung quanh nàng lại không thấy có nơi nào có nguồn nước cả.Nói thật thì, không khẩn trương là không có khả năng.Lòng bàn tay Cố Thanh Âm đã ra không ít mồ hôi, vừa nãy nàng chọn đi theo hướng có gió thổi, chính là đánh cờ tâm lý.Nhưng mà, chờ đến lúc đi được một đoạn đường rồi, Cố Thanh Âm cảm giác hình như mình đã đi đúng nước cờ rồi.Bởi vì con đường đằng trước càng ngày càng trống trải, với lại cũng có thể mơ hồ nhìn thấy ánh sáng.Cố Thanh Âm bước chân nhanh hơn, nàng muốn chạy nhanh rời khỏi nơi quái quỷ này.Nhưng mà làm nàng không thể ngờ được chính là, nàng cũng không có theo nguồn sáng đi ra ngoài, mà là đi tới cuối của hành lang dài này.Không, nói là cuối của hàng lang này cũng không phải.Bởi vì nơi này có một cánh cửa.Cánh cửa này đột ngột xuất hiện ở hành lang này, nó không hề hợp với cái hành lang này chút nào, nó chót vót đứng ở chỗ này, nhưng hành lang này lại là mấy tảng đá lởm chởm.


Cố Thanh Âm có thể nhìn thấy được, nguồn sáng kia là từ khe cửa lọt ra.Nhưng mà khe cửa này cũng thật sự là vừa nhỏ vừa hẹp, dù Cố Thanh Âm có đứng hay là nằm bò, thay đổi vài tư thế, đều không thể nhìn được bên trong cánh cửa kia rốt cuộc là có thứ gì.Mặc kệ!Cố thanh Âm hít sâu một hơi, nàng lấy tay để lên cánh cửa, dùng sức đẩy, liền đẩy ra một khe hở.So với tưởng tượng của nàng còn nhẹ nhàng......!nhưng cũng có thể là sau nó là cạm bẫy.......Nhưng mà hiện tại mặc kệ có như thế nào, đều không thể quay đầu lại rồi.Cố Thanh Âm nghĩ như vậy, nàng chuẩn bị sẵn tâm lý, lúc này mới đi vào.Đù má!Đù má nó!Cố Thanh Âm đã gặp qua nhiều trường hợp, nhưng trường hợp này thì chưa từng thấy qua a!Nàng nhìn thấy cái gì vậy?Cố Thanh Âm không dám tin tưởng vào hai mắt của mình, đằng sau cánh cửa này thế mà lại có 8 người đàn ông khỏa thân!!!Thấy nàng đi vào, mấy người đàn ông này đều nhìn về phía nàng."Quấy rầy rồi, cáo từ!" Cố Thanh Âm hít sâu một hơi nói.Sau khi nàng nói xong, lập tức muốn kéo cửa mà đi, kết quả khiến Cố Thanh Âm không thể tưởng được là, đằng sau nàng không phải cánh cửa kia, mà biến thành một vách tường trơn bóng.Xem ra là không đi được rồi.Cố Thanh Âm nhận mệnh quay người lại, nàng nhìn 8 người đàn ông này đang châu đầu ghé tai, cười nói khanh khách mà nhìn nàng.Nhìn cái gì mà nhìn a! Chưa thấy qua phụ nữ à?!Vốn là Cố Thanh Âm định địch bất động ta bất động, nhưng chỉ trong chốc lát, liền có một người đàn ông tóc dài chấm đất ôn nhu nói với nàng: "Người đẹp, đi cái gì mà đi a, lại đây chơi với chúng ta đi ~"Vừa nói, người đàn ông này vừa õng ẹo tạo dáng hướng tới chỗ Cố Thanh Âm mà đi.

Có hắn mở đầu, mấy người đàn ông còn lại cũng ong ong ong nói cái gì đó, sau đó không hẹn mà cùng đi về phía Cố Thanh Âm.Tình cảnh này, có chút giống như Đường Tăng vào nhầm động bàn tơ vậy."Các ngươi đừng tới đây, nếu các ngươi tới đây thì....." Cố Thanh Âm nhìn bọn họ, nắm chặt tay.Nếu nơis này thật sự có "pháp tắc", vậy thì hẳn là cũng áp dụng với cả bọn họ.

Nếu đều không thể dùng pháp thuật, vậy thì nàng vẫn có phần thắng!"A!" Người đàn ông cầm đầu cười khẽ một tiếng, không cho là đúng nói: "Người đẹp, ngươi muốn làm gì bọn ta cơ!""Ta sẽ đánh các ngươi!" Cố Thanh Âm rất nghiêm túc nói.Nàng vừa dứt lời, mấy người đàn ông này đều cười ra tiếng, hình như là đang cười nàng nói mạnh miệng.Bọn họ không cho là đúng, thậm chí còn có một người đàn ông lớn mật trực tiếp đẩy người đàn ông cầm đầu ra, nói: "Để ta chơi chơi với vị tỷ tỷ này trước đi!"Hô!Lúc này Cố Thanh Âm mới đưa ánh mắt vẫn luôn nhìn xung quanh của mình nhìn về phía bọn họ, vừa nãy nàng vẫn luôn nhìn loạn khắp nơi, chính là bởi vì mấy người đàn ông này thật sự là quá cay đôi mắt.


Bọn họ không mặc quần áo , lúc đi đường không tránh khỏi chỗ đó sẽ đong đưa.Người đàn ông to gan kia trực tiếp chạy tới bên cạnh Cố Thanh Âm, lúc hắn định dùng tay để nắm lấy tay Cố Thanh Âm thì nàng đã một quyền đánh hắn hoa mắt, sau đó liền một chân chen vào giữa trực tiếp đá hắn nằm luôn trên mặt đất.Đương nhiên, mấy người đàn ông khác cũng không tránh khỏi đòn hiểm của Cố Thanh Âm, bọn họ không tin mà đến gần Cố Thanh Âm, nhưng đều bị Cố Thanh Âm đánh đổ ở trên mặt đất.Sau khi xong việc, Cố Thanh Âm nhìn nhìn mấy người đàn ông đang ngã trên mặt đất.Xí, một người có thể đánh cũng không có nổi! Vừa nãy nhìn dáng vẻ õng ẹo kia, còn tưởng là bọn họ lợi hại lắm đâu!Có thể là do bị ăn đánh, những người nằm trên mặt đất này đều mang theo gương mặt xanh tím, không thể đứng dậy được, bọn họ giống như những quả cà tím dính sương héo quắt.

Tất cả đều cúi đầu co chân, không dám nhìn thẳng Cố Thanh Âm."Nói đi, các ngươi có quan hệ gì với con thỏ kia?" Cố Thanh Âm tìm chỗ ngồi xuống, bắt đầu chất vấn mấy người đàn ông này."Con thỏ gì chứ?" Một người đàn ông mở miệng nói."Câm miệng!" Hắn vừa mở miệng, đã bị người cầm đầu tóc dài lúc nãy chặn lời.Ánh mắt của người đàn ông tóc dài kia liếc qua dưới chân Cố Thanh Âm, Cố Thanh Âm nhận ra điều gì đó không thích hợp, nàng trực tiếp duỗi tay xuống sờ mó, liền sờ phải một thứ lông xù xù.Cố Thanh Âm trực tiếp kéo thứ đó ra, ở thời khắc nàng lôi thứ kia ra, có thể nghe thấy mấy người đàn ông kia hít hà một hơi."Ngươi buông ta ra! Ngươi mau thả ta ra!" Con thỏ này bị Cố Thanh Âm 1 tay cầm tai, 1 tay che đôi mắt, không ngừng giãy giụa.Cố Thanh Âm sẽ không mềm lòng bởi bộ dáng này của nó, nàng nói: "Ta đi vào đây, là trò quỷ do ngươi giở ra đúng không?""Hừ! Đúng thì đã sao?" Con thỏ không phục mà nói."Đưa ta ra ngoài.""Ngươi đừng có mơ! Ngươi là đồ phụ nữ không biết xấu hổ! Ngươi nhìn đàn ông khỏa thân mà không rung động, ngươi không phải là phụ nữ!" Nó vừa giãy giụa mà còn không quên mở miệng châm chọc Cố Thanh Âm.Ai u, thế nhưng còn dám mắng nàng ư!Cố Thanh Âm trầm tư trong chốc lát nói: "Vậy, nếu ngươi không đưa ta ra ngoài, ta liền nấu ngươi thành thịt thỏ hầm cay, thịt thỏ xào ớt băm.

Dù sao thì ta cũng không ra ngoài được, không bằng ăn ngươi cho rồi!"Cố Thanh Âm đe dọa con thỏ này.Nghe thấy Cố Thanh Âm nói như vậy, nháy mắt con thỏ liền không giãy giụa nữa."Không cần a!" Con thỏ còn chưa nói gì, người đàn ông tóc dài cầm đầu lúc nãy nghe vậy mà run rẩy gục xuống bên chân Cố Thanh Âm, ngay lúc Cố Thanh Âm định theo bản năng đá hắn một chân, thì người đàn ông này lại biến ảo thành một con thỏ màu trắng tuyết, hắn run run rẩy rẩy nói: "Mong tiên tử buông tha cho công chúa nhà ta đi, ta nguyện ý thay công chúa thỏa mãn nhu cầu ăn uống của tiên tử!"Hắn vừa nói xong, mấy người đàn ông còn lại cũng đồng loạt biến hóa thành nguyên hình một con thỏ, có trắng có xám.


Lông xù xù chạy tới, vây quanh chân Cố Thanh âm.

Trăm miệng một lời nói: "Mong tiên tử buông tha cho công chúa nhà ta, ta nguyện ý thỏa mãn tiên tử!"Đậu xanh! Biến về nguyên hình nhanh thế!Biết vậy nàng liền không đánh bọn họ rồi!Với lại Cố Thanh Âm cũng không thể ngờ được là thứ ở trong tay nàng thế nhưng lại là công chúa thỏ?"Không được! Ngươi dám! Ai ngươi cũng không được ăn! Ngươi là người phụ nữ độc ác, cướp người đàn ông của ta rồi lại còn muốn ăn thịt ta, chờ ta trở về nhất định sẽ bẩm báo với phụ hoàng, hắn nhất định sẽ hung hăng trừng phạt ngươi!""Người đàn ông của ngươi? Ai a!" Cố Thanh Âm bắt được trọng điểm, nàng nhớ là nãy giờ nàng chưa có động đến một cọng lông tơ nào của 8 người đàn ông này mà.Cũng không phải, vừa nãy nàng mới đánh bọn họ rồi."Ngươi giả vờ giả vịt cái gì chứ! 2 người các ngươi lăn ở trong bụi cỏ nửa ngày, tưởng ta không thấy gì sao?!" Công chúa thỏ không phục nói.Lúc này Cố Thanh Âm mới hiểu, người mà công chúa thỏ này đang nhắc tới là Từ Lam Chi a.Cho nên tình huống trên người Từ Lam Chi lần trước, cũng là do trò quỷ của con thỏ này gây ra sao?"Hay là thế này đi, ngươi thả ta trở về, ta xem người đàn ông mà ngươi thích kia đã tỉnh lại chưa, hắn là người quen của ta, ta giúp ngươi làm quen hắn nhé?" Cố Thanh Âm thử thử nói."Hừ! Ta lại không phải là con thỏ con mới 300 tuổi, ngươi tính lừa ai đấy hả?" Công chúa thỏ cười lạnh một tiếng, hiển nhiên là không tin lời Cố Thanh Âm nói.Được thôi.......!một khi đã như vậy thì.....Cố Thanh Âm dùng một bàn tay nắm lấy đầu của công chúa thỏ, tránh cho nhìn phải đôi mắt của nó, một tay khác lấy ra một con dao sắc bén, con dao vừa ra khỏi vỏ thì phiếm hơi lạnh.Thấy thế, 8 con thỏ ở phía dưới đều run bần bật lên.Công chúa thỏ rất nhạy bén mà cảm giác được nguy hiểm, thân thể nàng run rẩy một chút, run run rẩy rẩy hỏi: "Ngươi muốn làm gì?""Ngươi đoán xem ta định làm gì? Cố Thanh Âm cười lạnh một tiếng, rốt cuộc thì nàng cũng được nói lời kịch của vai ác rồi!"Ta không biết! Nếu ngươi dám làm tổn thương ta, ta nhất định sẽ không để ngươi yên....."Công chúa thỏ còn chưa nói xong, liền cảm giác không ổn.Cố Thanh Âm đặt con dao ở trên cổ của nó."Ngươi có biết con dao này của ta đã thiến cho bao nhiêu người đàn ông rồi không? (Cũng không có ai)" Cố Thanh Âm cố ý hỏi.Công chúa thỏ sợ hãi, nó không dám nói gì."Tiên tử, ngươi muốn ăn thì ăn ta đi! Con thỏ trắng cầm đầu cọ chân của Cố Thanh , cúi sụp xuống mặt đất."Đừng có gấp, nếu ngươi đã nguyện ý rồi thì chờ chút nữa ta sẽ hầm ngươi cùng một nồi với công chúa nhà ngươi, được chưa?" Cố Thanh Âm rất nhân tính hóa hỏi.Vốn dĩ mấy con thỏ này muốn thay thế công chúa thỏ nháy mắt mà ngây ngẩn cả người, cái đầu nhỏ của bọn họ đều không thể ngờ là, thế mà còn loại thao tác như vậy nữa sao?!"Ngươi dám!" Công chúa thỏ rốt cuộc cũng gầm lên giận dữ, nó lại bắt đầu duỗi chân giãy giụa, "Người phụ nữ thối tha này, nếu ngươi mà dám ăn chúng ta, thì phụ hoàng của ta nhất định sẽ không tha cho ngươi đâu! Ngươi chờ mà xem, ngươi rơi vào tay của phụ hoàng ta, khẳng định sẽ không có trái cây ngon mà ăn đâu! Hắn nhất định sẽ gả ngươi cho con thỏ đực già nhất xấu nhất không có phụ nữ nào thích trong tộc!""Con thỏ già nhất xấu nhất trong tộc các ngươi có linh thạch không?" Cố Thanh Âm đột nhiên hỏi."Hả?" Công chúa thỏ trố mắt một chút, rất nhanh đã phản ứng lại, nàng không nhịn được mà thổi phồng: "Hừ, linh thạch tính là cái gì? Chúng ta đều khinh thường với mấy thứ này! Con thỏ xấu nhất kia còn có nhiều thứ tốt hơn đó!""Vậy là ngươi nói láo rồi! Sao phụ hoàng của ngươi có thể gả ta cho thỏ đực của tộc ngươi được chứ?" Trước nay Cố Thanh Âm đều không mấy tin tưởng vào vận may của mình, nàng chất vấn nói: "Loại chuyện tốt như vậy thì sao có thể rơi xuống trên đầu ta được chứ?!"*********************************************.