Mặc kệ trong lòng nghĩ như thế nào, bị Giang Duệ hất tay ra, trên mặt Thẩm Anh Anh vẫn lộ ra thần sắc bi thương.
Nhưng lúc này Giang Duệ đã hoàn toàn không để ý đến cô ta, hai mắt chỉ nhìn chăm chăm vào Tống Ân Tâm đang trầm mặc, vội vội vàng vàng mà mở miệng: “Ân Tâm, em nghe anh giải thích, sự tình không phải như em nghĩ, kỳ thật...”
Thấy Giang Duệ ở trong phòng lâu như vậy, rốt cuộc để ý đến sự tồn tại của cô ấy, Tống Ân Tâm “xuy’’ một tiếng cắt ngang lời nói tiếp theo của người đàn ông : “Sự tình có phải hay không như tôi nghĩ sao cũng được, Giang Duệ, chúng ta chia tay đi!”
Chia tay?
Đồng tử của Giang Duệ nháy mắt co chặt, khóe miệng của Thẩm Anh Anh không chút dấu vết mà hơi hơi cong lên.
“Không, anh không chia tay, Ân Tâm, chúng ta rõ ràng còn đang tốt đẹp, vì cái gì lại muốn chia tay, em không phải đã từng nói muốn cùng anh bên nhau, vĩnh viễn ở bên nhau sao? Anh không...”
Giang Duệ dồn dập thở hổn hển, lời còn chưa nói xong, một bên Thẩm Anh Anh tay để sau lưng lặng lẽ gọi cho một dãy số, liền lập tức nước mắt lưng tròng mà đi lên phía trước, một chút liền nắm lấy ống tay áo của Tống Ân Tâm: “Là bởi vì em sao? Chị Ân Tâm, chị hiểu lầm chúng em, em cùng anh Duệ thật sự chỉ là bạn rất rất tốt mà thôi, hôm nay chủ yếu là vì sinh nhật em, anh Duệ mới đến đây bồi em ăn một bữa cơm, không có gì khác, chị không cần cùng anh Duệ chia tay được không? Cầu chị...”
Nghe được Thẩm Anh Anh nói, cúi đầu nhìn thoáng qua, trên cổ tay của cô gái đeo thứ mà cô ấy mong đợi hồi lâu, chiếc lắc tay mà cô ấy cho rằng Giang Duệ sẽ tặng mình, sắc mặt của Tống Ân Tâm càng lạnh hơn.
“Chia tay chỉ là thông báo, tôi cũng không cần được đến anh đồng ý, Giang Duệ”
“Ân Tâm...” Giang Duệ không thể tiếp thu sự thật này còn muốn nói gì đó, lại chưa từng nghĩ đúng lúc này di động của Thẩm Anh Anh vang lên liên hồi.
“Thẩm Anh Anh! Cô rốt cuộc đang làm cái quái gì? Cô có biết cô đâm cái sọt lớn mức nào không? Cô không phải nói với tôi cô cùng bạn tốt đi ăn sinh nhật sao? Vì cái gì lại bị một blogger ẩm thực nổi tiếng phát sóng trực tiếp toàn bộ quá trình cô bị người ta bắt gian, bị tát cho một bạt tay hả? Cô rốt cuộc có biết hay không trên mạng hiện tại đều là tin tức cô làm tiểu tam, cô cạy góc tường của người khác, cô rốt cuộc có biết hay không chỉ trong một khoảng thời gian như vậy cô mất bao nhiêu là hợp đồng quảng cáo, lại phải bồi thường cho nhà sản xuất của người ta bao nhiêu là tiền vi phạm hợp đồng, cô xong rồi, Thẩm Anh Anh tôi nói cho cô, cô xong rồi! hiện tại cô rốt cuộc đang ở nơi nào? Đừng nói cho tôi cô đang còn ở cái nhà hàng Quân Duyệt kia, hiện tại Paparazzi các phóng viên đã vây quanh toàn bộ ở đó rồi, liền cửa sau đều không buông tha, chính là vì có thể lấy được tư liệu trực tiếp, cô ngàn vạn lần không được ra bên ngoài...”
Nghe được một đoạn lời nói như vậy, điện thoại liền từ trong tay Thẩm Anh Anh rơi xuống, nặng nề rớt trên mặt đất, rơi xuống cùng còn có nước mắt của cô ta.
Thấy cô ta như vậy, Ninh Tiêu không khống chế được mà hướng lên trời trợn trắng mắt, sau đó tay cô cầm lấy quần áo của Giang Úc nhàm chán mà bắt đầu thắt kết, cảm nhận được tay nhỏ của đối phương không ngừng tác loạn, Giang Úc vươn tay qua đem toàn bộ bao lấy.
Thuần thục anh mới cầm lấy tay Ninh Tiêu, cô liền lập tức vươn đầu ngón tay ở trong lòng bàn tay của anh nhẹ nhàng gãi gai.
Thấy thế, Giang Úc bất đắc dĩ mà ngẩng đầu lên nhìn cô, lại thấy cô đối diện anh cười một cách rất giảo hoạt.
Mà ở thời điểm Ninh Tiêu cùng Giang Úc đang chơi vui vẻ vô cùng, một đầu kia cốt truyện giữa Thẩm Anh Anh và Giang Duệ cũng đã phát triển, Thẩm Anh Anh chảy nước mắt muốn xuống lầu, Giang Duệ không cho, cô ta một hai phải kiên cường tự mình đối mặt, Giang Duệ không đành lòng, cắn răng dậm chân một cái liền muốn bồi cô ta cùng nhau xuống lầu đối mặt với các paparazi và những phóng viên “hung tàn” kia.
Bởi vì vừa rồi không chú ý động tĩnh giữa hai người này, Ninh Tiêu hoàn toàn bị ngốc trước diễn biến kỳ lạ này “...”
Sau đó cô liền thấy Thẩm Anh Anh rơi lệ đầy mặt thừa dịp Giang Duệ không chú ý, liền lập tức đẩy cửa mà chạy ra ngoài.
Thấy thế Giang Duệ vừa định đuổi theo.
Giọng nói Giang Úc liền vang lên: “Tiểu Duệ, em có nghĩ tới hậu quả nếu em cứ như vậy mà đuổi theo chưa”
Giọng nói của Giang Úc vô cùng lạnh lùng, lạnh đến mức bước chân của Giang Duệ thoáng chốc tạm ngừng, ngay sau đó cắn răng mà nói: “Sự tình đều là do em gây ra, em không thể để cho cô ấy một mình đối mặt như vậy được...” Nói, tay Giang Duệ liền đặt trên then cửa, vừa lúc định đẩy cửa ra, bỗng dưng quay đầu lại nhìn Tống Ân Tâm trước sau mà quay lưng về phía anh ta, nghiêm túc nói: “Ân Tâm em chờ anh.
Chờ anh trở lại nhất định sẽ cùng em giải thích tất cả, chúng ta không chia tay”
Nói xong, anh ta đẩy cửa ra, ngay lập tức chạy đi.
Phanh—
Theo thanh âm cửa khép lại truyền đến, nước mắt của Tống Ân Tâm cũng bất chợt mà rơi xuống.
Thấy cô ấy như vậy, Ninh Tiêu tiến lên hai bước: “Vì loại người này mà thương tâm, không đáng...”
Không nghĩ đến cô vừa dứt lời, Tống Ân Tâm ngay lập nhào vào lồng ngực cô, gắt gao ôm lấy eo cô, bật khóc nức nở.
Ninh Tiêu vươn tay vuốt lưng cô ấy, bên tai cô ấy không ngừng an ủi.
Giang Úc: “...”
Mạc danh cảm thấy mình có chút dư thừa?
Còn nữa, Giang Duệ tạo nghiệt vì cái gì anh phải nhận.
Trả lại vợ cho tôi!
Trả lại là đương nhiên tạm thời không thể, không chỉ không trả, Ninh Tiêu còn bởi vì sợ Tống Ân Tâm nghĩ không thông, liền mang theo cô ấy từ cửa nhà hàng Quân Duyệt ra bên ngoài, vừa ra liền lập tức đi thẳng tới khu trung tâm mua sắm lớn nhất, dạo phố giải sầu.
Trong khoảng thời gian này Giang Úc vẫn luôn trầm mặc mà đi theo sau bọn họ, chỉ thỉnh thoảng u oán mà liếc nhìn Ninh Tiêu một cái, nhưng cũng không có nói thêm bất kì điều gì.
Mấu chốt nhất chính là anh không hiểu tại sao con gái lại thích đi dạo phố như vậy, muốn thứ gì trực tiếp kêu người ta giao tới nhà được rồi, còn chọn tới chọn lui, thích thì mua hết là xong mà.
Trong lòng nghĩ như vậy, anh xác thật cũng làm như vậy, mỗi lần khỏi cửa hàng nào, Ninh Tiêu xem qua đồ gì, trong mắt thấy thích kiểu dáng gì anh đều kêu nhân viên bao lại, làm người ta ngày mai nhớ rõ đưa đến biệt thự.
Vì thế ba người vẫn luôn tiếp tục như vậy, toàn quá trình hai cô gái đi dạo, một người người đàn ông theo phía sau không ngừng mua mua mua, thẳng đến—
“Vậy thì xin hỏi tiểu thư Thẩm Anh Anh, cô đang phủ nhận việc cô cố ý làm tiểu tam của người khác? Vậy cô có thể giải thích về chuyện cô cùng vị tiên sinh trong ảnh này hôn môi sao? Nếu cô không phải bạn gái của anh ta, cũng không phải là tiểu tam, lại vẫn cùng người đã có bạn gái tiếp xúc thân mật như vậy, tôi có hay không nên cho rằng cô đang có ý định câu dẫn, muốn làm tiểu tam?”
“Hôn môi là chuyện ngoài ý muốn? Cô cùng vị tiên sinh này chỉ là bạn tốt? Vậy cô có thể giải thích vì sao bạn gái của người này lại tìm tới cửa, hơn nữa còn làm ra hành vi khiếm nhã là tát cô một cái? Tiểu thư Thẩm Anh Anh, cô có thể giải thích được sao?”
“Tiểu thư Thẩm Anh Anh...”
“Tiểu thư Thẩm Anh Anh...”
Toàn bộ trung tâm mua sắm theo sát trào lưu đang hot, phát trực tiếp hiện trường cảnh Thẩm Anh Anh ở nhà hàng Quân Duyệt bị mọi người vây quanh.
Tống Ân Tâm đang cầm ly trà sữa vừa nhìn thấy chương trình phát sóng trực tiếp này, bước chân bất giác mà ngừng lại.
Lúc này, những người khác đang đi dạo trung tâm thương mại cũng không khỏi bị buổi phát sóng trực tiếp này thu hút lại gần, ngay sau đó một vài cô gái đàm luận bất giác truyền vào tai Tống Ân Tâm.
“Trời ạ, nghe đi, nghe đi, Thẩm Anh Anh này nhìn thanh thuần, thế nhưng lại kỹ nữ như vậy, cái gì mà bạn tốt, cái gì mà ngoài ý muốn, cái gì mà vô tâm, này không phải trà xanh hoàn chỉnh hay sao!”
“Đúng vậy đúng vậy, cũng không biết cô gái mà bị cô ta cạy góc tường rốt cuộc là quỷ xui xẻo nào? Đời trước tạo nghiệt gì mà lại gặp phải tiểu tam kỹ nữ như vậy?” “Ừm, tôi là đàn ông cũng cảm thấy những lời này của cô ta nghe hơi giả, nhưng diễn xuất lại rất chân thật, thực sự có kẻ ngốc sẽ tin sao?” Người kia vừa dứt lời, Giang - kẻ ngốc - Duệ liền khó dằn lòng nổi mà nhảy ra.
Sau đó vừa thấy ánh mắt đáng thương Thẩm Anh Anh, cộng thêm mấy người phóng viên đã chuẩn bị tốt, dụng tâm kín đáo mà dẫn dắt, liền biến thành anh ta kỳ thật đã cùng bạn gái chia tay từ lâu, hiện tại đang theo đuổi tiểu thư Thẩm Anh Anh, hết thảy đều là lỗi của anh ta, Thẩm Anh Anh thậm chí còn không biết chuyện anh ta đã có bạn gái, sự việc hoàn toàn là ngoài ý muốn, Thẩm Anh Anh chỉ là người bị hại, hy vọng mọi người đừng làm tổn thương cô ấy lần nữa!
“Trời ạ, cái loại cặn bã này! Xem ra tôi trách oan Thẩm Anh Anh, cô ấy là bị bắt làm tiểu tam sao? Này cũng quá thảm...”
Dư luận nháy mắt xoay chuyển, lúc này Ninh Tiêu trơ mắt nhìn cốt truyện phát triển suýt chút nữa vỗ tay ngay tại chỗ.
Sau đó theo bản năng ghé vào tai Giang Úc: “Nói đi, Giang Duệ và anh kỳ thực không phải là anh em do một đôi cha mẹ sinh ra sao? Nếu là thật, nhà anh sẽ không có gen ẩn nào mà khuyến khuyết về chỉ số thông minh được truyền lại cho Giang Duệ rồi đi? Chậc, em hiện tại đang bắt đầu có chút lo lắng IQ đời sau của hai chúng ta, làm sao bây giờ?”
“Hu hu hu, em không muốn sinh ra một đứa bé thiểu năng trí tuệ đâu!”
Ninh Tiêu không thuận theo mà ở trên vai Giang Úc cọ cọ, cho nên cũng không để ý đến cô vừa nói xong lời này, tay của Giang Úc không tự chủ được mà hơi run, mí mắt rũ xuống, giấu đi cảm xúc trong mắt.
Nhưng được hai giây, anh duỗi tay lên đầu Ninh Tiêu xoa nhẹ.
“Hiện tại có phải hay không hơi sớm” “Hửm?”
Ninh Tiêu kinh ngạc mà ngẩng đầu.
Sớm cái gì? Nghĩ đến chuyện đời sau sao? Cũng đúng, bọn họ mới bắt đầu...! không, không đúng, biểu tình Giang Úc có chút không đúng...
“Hiện tại trời còn chưa có tối, em nghĩ đến những việc này có phải hay không có chút sớm? Nhưng nếu em đợi không được, chúng ta không đi dạo phố nữa, dứt khoát bây giờ liền về nhà thế nào?”
Tiến đến bên tai cô, Giang Úc mặt không đổi sắc mà nói như vậy.
Nghe vậy, Ninh Tiêu cứng đờ mà chậm rãi ngẩng đầu lên.
Anh...
Trong mắt cô liền xuất hiện cảm xúc lên án: “A Úc, anh thay đổi rồi A Úc...”
Anh trước kia không phải muộn tao sao? Bị cô đùa giỡn một chút liền mặt đỏ tai hồng, hiện tại thế nhưng...!đúng là đàn ông đã khai trai rồi sẽ khác, lời cợt nhả gì cũng có thể nói ra mà mặt không đỏ tim không nhảy...
Anh trả lại cho em người ngây thơ đáng yêu đơn thuần dễ đùa giỡn...[ở chỗ này lược bỏ một vạn từ] A Úc.
Ninh Tiêu lôi kéo cổ áo anh, Giang Úc duỗi tay cô vào lòng ngực, trầm thấp cười, cười không dừng đến mức cả lồng ngực bắt đầu run lên.
Mà bên này Tống Ân Tâm lại một lần bị đả kích vừa quay đầu, liền thấy một màn nữ thần nhà mình cùng tổng đài của họ không hề cố kỵ mà rải cẩu lương.
Cô ấy suýt chút nữa bị tức giận đến ném ly trà sữa trong tay.
Cô ấy bị...!bị như vậy, các người còn không coi ai ra gì mà show ân ái ngược cẩu như thế, đây là việc người làm?
“Các người thật quá đáng...!hừ hừ hừ!”
Tống Ân Tâm dậm chân một cái, liền cực kỳ làm ra vẻ mà bụm mặt chạy đi không thấy bóng dáng.
Thấy thế, Giang Úc ngẩng đầu lên nhìn Ninh Tiêu bên cạnh: “Không đuổi theo nhìn xem sao?”
“Hử? Không cần, phía trước ở chỗ nhà hàng cô ấy là thật sự thương tâm, hiện tại cũng không đau lòng như lúc đó, nói nữa anh đừng nhìn cô ấy nhỏ nhắn xinh xắn mềm mại dễ thương như vậy, trên thực tế từ tận sâu trong xương cốt cô ấy lại rất có chủ kiến, so với người khác đều kiên cường, vừa xem phát sóng trực tiếp, đại khái cũng biết rằng tình yêu say đắm của mình lúc trước đều đem cho chó ăn, lại suy sụp khổ sở một thời gian, thực nhanh sẽ tốt lên!”
Ninh Tiêu cười nói.
Nghe vậy, Giang Úc chua lét mà mở miệng: “Em đúng là thật hiểu biết cô ấy...”
“Em càng hiểu anh, chồng yêu!”
Ninh Tiêu ngồi xổm xuống, chống cằm cười tủm tỉm mà nhìn anh.
Thấy thế, đôi mắt Giang Úc hơi đen: “Muốn hiểu biết cặn kẽ hơn không?”
Ninh Tiêu: “...”
Đến, cuộc sống này không thể qua!
Liền da mặt đều không dày bằng người ta!
Cùng lúc đó, một đầu khác, trong xe bảo mẫu chuyên dụng của Thẩm Anh Anh.
Thật vất vả thoát khỏi phóng viên, tiễn đi Giang Duệ đang lo lắng, người phụ nữ rơi lệ đầy mặt tiến vào ngồi trong xe, liền lập tức thay đổi sắc mặt giống như một vở kịch, hoàn toàn trở nên táo bạo.
“Khốn khiếp!!!!”
Một chân của cô ta đá văng món đồ chơi hình cá heo bên cạnh.
“Là ngu ngốc đi!!!! Mẹ, người thấy được sao? Kia quả thực chính là một tên ngốc! Còn nữa các người lúc trước điều tra như thế nào, nói cô bạn gái kia của Giang Duệ chính là quả hồng mềm, tùy tiện véo như thế nào đều được, bây giờ, người nhìn mặt con đi, còn không biết mấy ngày mới có thể bớt sưng, liền bởi vì vậy mà tuột dây xích!”
Thẩm Anh Anh đặc biệt phát điên.
“Vậy con còn muốn thế nào? Con không phải còn dùng tên ngốc kia để tẩy trắng sao? Còn lo lắng cái gì?”
“Giới giải trí là bộ dạng gì, mẹ người còn chẳng lẽ không biết sao? Chỉ vì bắt được chút tiếng gió thôi bọn họ đều có thể giống như ruồi bọ ngửi được mùi phân mà bu quanh, càng đừng nói là chuyện phát sóng trực tiếp của con, vì cái gì lại bị người ta phát sóng trực tiếp? Con còn cố ý chọn chỗ xa hoa như nhà hàng Quân Duyệt, không nghĩ đến thế nhưng còn có Blogger ẩm thực tới!”
“Lúc nãy chính con nói,”
“Cái gì?”
“Nói con chính là phân!”
Thẩm Anh Anh: “...”
Đột nhiên bắt đầu lo lắng cho đời sau của cô ta với Giang Duệ! Liền chỉ số thông minh của mẹ cô ta, còn có Giang Duệ...
Đừng hỏi, hỏi chính là không thoát được thiểu năng trí tuệ!
Lúc này cũng không biết, mạch não của Thẩm Anh Anh hoàn toàn quỷ dị trùng khớp với cô, một hồi Ninh Tiêu về đến nhà thì thấy hầu hết toàn bộ người trong biệt thự vừa nhìn đến cô cùng Giang trở về liền mập mờ mà trao đổi mắt với nhau.
Dì Vương thậm chí còn lên phía trước ý đồ chỉ dẫn mà nói: “Thiếu phu nhân, trên bếp của tôi đang nấu canh khoai mỡ, một lát nữa ngài nhớ cùng ăn với thiếu gia!”
“Hửm? Ừm!”
Ninh Tiêu có chút không hiểu được.
“Còn có, hai đứa còn trẻ, có một số nên kiềm chế lại sẽ tốt hơn, nói nữa, thân thể thiếu gia không tốt lắm, con đừng dựa vào cậu ấy...”
“A?”
Tất cả điều này có nghĩa gì?.
Ánh mắt Ninh Tiêu càng ngây ngốc.
Đúng lúc này, quản gia Giang tiến lên hai bước: “Thiếu gia, những bộ quần áo kia tôi đã kêu chủ quán đưa toàn bộ lên phòng ngủ hai người, hai người...!một lát nữa ăn nhiều thêm hai chén canh dì Vương nấu đi, miễn cho thân thể bị kiệt sức”
Quần áo?
Quần áo!
Đôi mắt Ninh Tiêu đột nhiên sáng lên, theo sau cô chợt liền nhớ đến thời điểm lúc trước cô uống say, cô nói cô đặt vài đơn trên mạng, đó cũng không phải thuận miệng nói chơi, mà là cô lén đăng ký tài khoản có tên Giang Úc, quẹt thẻ anh để mua.
Dù sao người hưởng thụ là anh!
Cô ở trong lòng âm thầm cười trộm, quay đầu tinh nghịch nhìn Giang Úc.
Nên không phải chủ quán người ta thời điểm giao hàng tận nhà trực tiếp đem tên cửa hàng in vào bao bì đi, ngẫm lại tên của Giang Úc và tên cửa hàng nóng bỏng đặt cạnh nhau, Ninh Tiêu liền muốn cười.
Ai da, này không phải là cô vặn trả lại một ván sao?
Lại thấy Giang Úc mắt cũng chưa chớp mà gật đầu, liền “Ừm”
Còn giả vờ? Quản gia Giang và dì Vương đều đang nói anh đấy? Anh khẳng định không biết đó là quần áo gì, ha ha ha!
Vì thế hai người dưới con mắt lo lắng của quản gia Giang và dì Vương, những người thế hệ trước trong biệt thự mà đi lên lầu, sau một hồi, tiếng thét chói tai của Ninh Tiêu liền truyền tới.
“Ai da, kiềm chế một chút, kiềm chế một chút!”
Dì Vương lẩm bẩm nói, quay đầu bất đắc dĩ mà cùng lã quản gia Giang đối diện nhìn nhau.
Lúc trước không ân ái, bọn họ lo lắng, bây giờ làʍ ŧìиɦ ái, bọn họ cũng lo lắng, thật khó khăn!
Mà lúc này, Ninh Tiêu nhìn đống thùng giấy tràn đầy trong phòng ngủ, run run xuống tay click mở website mua sắm có tên kia.
Trống không!
“Ha ha ha, gặp một người có tiền, kiếm lời được một khoản tiền, cửa hàng sẽ không mở cửa, tôi muốn đi du lịch thế giới!”
Đây là thông báo chủ tiệm mới treo lên cách đây không lâu.
Nhưng rõ ràng cô chỉ mua ba thứ…
Hiện tại lại có nhiều như vậy…
Giang Úc!
Ninh Tiêu không hề nghĩ ngợi mà một hơi chạy ngay tới trong thư phòng.
Lúc này ở thư phòng, vừa mới cùng Thời Phưởng mở video, Giang Úc chuẩn bị đang thảo luận phương án với anh ta, ai ngờ người đàn bên kia nhìn anh, đột nhiên bật cười, “Ha ha ha, không phải nghe cậu nói hiện tại cậu cùng cô vợ nhỏ đã ngọt ngọt ngào ngào sao, như thế nào mấy ngày nay lại cùng mình mở video, cho đến bây giờ cũng đều không gặp cô ấy bên cạnh cậu, không phải là vì giữ thể diện cho cái bản mặt muộn tạo đáng chết của cậu, cố ý nói dối…”
Giây tiếp theo, Ninh Tiêu vọt vào trong thư phòng lập tức nhào vào trong lòng Giang Úc, duỗi tay liền bóp lấy cổ anh, “Anh vì cái gì giấu em mua nhiều đồ như vậy, nhiều như vậy, nhiều như vậy… Này là muốn mặc cho đến ngày nào mới hết!”
“Ngoan, đừng nháo.”
Thấy thế, Giang Úc duỗi tay một chút liền đem Ninh Tiêu ôm vào trong lòng ngực mình, cúi đầu xuống đặt một nụ hôn trên má cô, nhìn về phía Thời Phưởng nhướng mày.
Thời Phưởng: “…”
Ninh Tiêu chú ý tới ánh mắt Giang Úc, quay đầu lại.
Ninh Tiêu: “…”
A a a a, cái đồ muộn tao, tâm cơ phúc hắc!!!.