Các Đại Lão Đều Vì Ta Mà Thần Hồn Điên Đảo

Chương 30: 30: Đại Lão Hào Môn Ngồi Xe Lăn 2




Nếu em nguyện ý, không bằng chúng ta lại một lần nữa bắt đầu.

Vì một câu như vậy, gần như giam cầm hết thảy thời gian còn lại của Ninh Tiêu.

Nếu nói thời điểm truyền tới tin tức Giang Úc tử vong, Ninh Tiêu cảm giác có chút không chân thật, cuộc sống của cô vẫn tiếp tục như cũ, mỗi tối đúng 11h lên giường ngủ, sinh hoạt hầu như như không có gì thay đổi, nửa tháng sau, vào ngày sinh nhật mà cô thiếu chút nữa đã quên, lại nhận được bức thư mà người chồng đã mất tự tay viết, khi đọc đến dòng cuối cùng

Nước mắt cô bất chợt tuôn rơi, hơn nữa càng lúc càng nhiều, càng lúc càng không thể kiểm soát.



Trong đêm mưa sa gió giật, cứ như vậy một mình ở trong phòng ngủ của hai người sống chung cùng lắm được ba tháng, ôm chiếc áo sơ mi trắng mà đối phương hay mặc, cảm nhận mùi hương dần dần phai đi, chợt bật ra tiếng kêu tuyệt vọng đau đớn nhất trong cuộc đời cô.

Từ nay về sau, sẽ không còn ai thật lòng yêu cô nữa!

Cũng sẽ không còn…

Người mà cô yêu nhất.

Đúng vậy, cô yêu anh, cô yêu Giang Úc.

Nhưng tới lúc người kia chết mới rốt cuộc nhận ra tâm tư của chính mình.

Nếu nói đối với Giang Duệ là nhất kiến chung tình, là lần đầu động tâm, là lần đầu phấn đấu quên mình, xúc động mà nhiệt liệt.



Thì đối với Giang Úc hẳn là lâu ngày sinh tình, lòng cảnh giác của cô cao như vậy, lại không tự chủ được liền bị đối phương từng chút từng chút xâm nhập vào cuộc sống của mình.



Ở thời điểm mà cô còn chưa kịp phản ứng lại, sinh hoạt của cô đã bị phủ đầy dấu vết của đối phương.

Cứ như vậy hậu tri hậu giác, nửa tháng sau khi Giang Úc tử vong, Ninh Tiêu cuối cùng cũng nghênh đón khoảng thời gian dài đau đớn nhất của chính mình.

Cô bắt đầu ngủ không yên, dù có cố gắng như thế nào, nằm trên giường vẫn luôn cảm thấy tiếng hít thở nhẹ nhàng của người nọ gần bên tai.





Nhưng mỗi lần duỗi tay lại chỉ bắt lấy khoảng không, ngoại trừ việc uống thuốc ngủ sẽ làm cô mê mang mà ngủ trong chốc lát, thời gian còn lại cô vĩnh viễn vẫn luôn tỉnh táo.



Cũng không biết vì cái gì, không lâu sau đó ngay cả thuốc ngủ cũng không còn tác dụng nữa, cho dù có uống nhiều cũng không ngủ được.



Tất cả thức ăn trong miệng dường như đều vô vị.

Khi đó bác sĩ riêng của Giang Úc là bác sĩ Lục thông báo kết quả xét nghiệm kiểm tra qua thân thể cô phát hiện ra vấn đề, nếu cứ tiếp tục để như vậy sớm muộn cũng không thể chịu đựng được nữa.

Sau khi nghe những lời như vậy, ngay lúc đó Ninh Tiêu nghĩ như thế nào?



Cô chỉ cảm thấy cầm cự không được thì liền không cầm cự, cho dù cầm cự được thì có ích gì? Thế giới này không còn ai yêu cô, không còn người nào để ý đến cô, cha và người thân đều bởi vì Giang Úc chết mà không nhận thêm được tiền, ngày ngày đều tới tìm cô làm ầm ĩ.

Cái gọi là bạn bè, bạn cùng phòng, tất cả đều cho cô những ánh mắt thương hại, đương nhiên sẽ có người nói: cậu đau lòng cho cô ta làm cái gì, tiền của cô ta nhiều đến mức xài không hết, có sức để đau lòng cho cô ta thì thà rằng đau lòng cho cái ví của mình đi.

Giang Duệ…

Ở thời điểm anh trai anh ta vừa mới chết, thấy Ninh Tiêu cũng không có phản ứng gì lớn, không ngừng quở trách cô lòng lang dạ sói, lãnh khốc vô tình, lúc sau thấy cô thống khổ, lại cảm thấy cô đang diễn trò.



Dù sao loại phụ nữ như cô cái gì cũng không am hiểu, diễn xuất lại rất đỉnh cao.

Nhưng anh ta cũng chỉ nói hai câu nói mát mà thôi, đơn giản là vì khi đó Giang thị bởi vì Giang Úc tử vong đã sớm loạn thành một nồi cháo, anh ta không thể không tiếp nhận công ty lúc lâm nguy, tiếp nhận trọng trách của Giang Úc, bắt đầu quản lý Giang thị.

Có lẽ áp lực chính là động lực, cũng có thể là đối phương thật sự có thiên phú.



Ban đầu cà lơ phất phơ, một chút việc vặt cũng làm không xong, thường bị trừ tiền lương, thế nhưng cuối cùng lại có thể gánh vác nổi Giang thị qua cơn đại nạn.



Tuy không huy hoàng như khi có Giang Úc trên đời, nhưng chỉ cần cho anh ta thêm thời gian, huy hoàng chỉ là chuyện sớm muộn.





Ai bảo Giang Úc đã sớm tính toán, lo toan mọi chuyện chu toàn, đối với công việc kinh doanh, cho dù Giang Duệ có là tên ngốc thì vẫn có thể cầm cự được ba bốn năm.

Nhưng tại sao, dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì?

Dựa vào cái gì Giang Úc vất vả như vậy, hàng đêm tăng ca, liều sống liều chết qua hơn 30 năm, sau khi chết phải nhường lại vị trí này cho em trai của mình, dựa vào cái gì?

Trước kia cô theo đuổi Giang Úc, vào thời điểm điều tra tin tức của anh bao gồm sau này gả cho Giang Úc, tất cả thông tin về Giang gia đều tìm hiểu từ lão quản gia.

Tổng kết lại chính là, cha mẹ họ Giang tại thời điểm Giang Duệ hai, ba tuổi gặp tai nạn máy bay, cùng nhau rời đi nhân thế.



Hai anh em cơ hồ là được ông nội bọn họ nuôi dưỡng, một lão nhân cực kỳ khắc nghiệt tự tay nuôi lớn.

Có thể nói, sở dĩ tính cách của hai người Giang Duệ và Giang Úc khác biệt như vậy thoát không được liên quan tới vị lão nhân này.

Bởi vì đứa con trai duy nhất, ưu tú nhất, thương yêu nhất qua đời, ông không thể không nén xuống bi thương, đem tất cả kỳ vọng đặt lên trên người hai đứa cháu trai.



Đồng thời bởi vì thân thể của ông quá yếu, sợ mình không còn nhiều thời gian, nếu không thể trong thời gian ngắn nhất giáo dục hai đứa nhỏ thành tài, như vậy lúc ông chết cũng không thể nhắm mắt.




Hai là bởi vì sợ con trai bất chợt ly thế mà Giang thị loạn trong giặc ngoài mà không có người nối nghiệp, tuổi tác ông lớn thân thể trước kia chịu qua quá một lần đả kích không bao lâu nữa sẽ chịu đựng không nổi, bằng tốc độ nhanh nhất làm cho hai đứa cháu trai mau chóng tiếp nhận Giang thị vào thời điểm ông vẫn còn sống, thì ông mới dám yên tâm mà rời đi.

Nhưng khi đó Giang Úc cùng Giang Duệ thật sự là quá nhỏ, lứa tuổi hiếu động thích chơi, làm sao có thể chịu đựng được sự giáo dục và bồi dưỡng hà khắc như vậy? Cơ hồ không có một ngày có thể nhẹ nhàng tự nhiên mà thở ra một hơi, không thể chơi đồ chơi, chơi trò chơi, không thể xem hoạt hình cùng xem phim hài, không thể tự mình ra cửa, trừ khi muốn học tập một môn gì đó, tỷ như cưỡi ngựa hoặc golf, nhưng các hoạt động này lại không thể vượt quá thời gian quy định, hơn nữa học xong còn cần phải làm khảo nghiệm, đạt tới trình độ điểm số nhất định mới tính là thành công, nếu không chính là phạt quỳ, phạt sao chép ký tự v.v

Hai người bọn họ giống như người máy đã được lập trình sẵn, tới thời điểm gì phải nhất định làm cái gì, từ nhỏ đến lớn thậm chí ăn cơm tắm rửa đều có quy định thời gian cùng lễ nghi.

Dưới sự dạy dỗ so với ngục giam còn nặng nề và nghiêm khắc hơn như vậy, ngay cả người trưởng thành đều không thể chịu đựng được, huống chi là đứa trẻ tâm tính còn chưa hoàn toàn hoàn thiện đâu!

Vì thế ở thời điểm Giang Duệ mười sáu, Giang Úc mười tám, hai người tích cóp đủ tiền, cùng nhau chạy trốn.



Chính là thời điểm chạy trốn này, vì đẩy em trai của mình ra, Giang Úc bị xe đụng trúng, khi tỉnh lại một lần nữa, hai chân đã không còn cảm giác.

Bị chịu đả kích thân thể ông nội Giang gia rất nhanh liền gục ngã, rốt cuộc đem ra so sánh với đứa cháu trai còn nhỏ nhìn qua rất hiếu động lại ngốc nghếch, thì anh trai của nó mặc kệ là học cái gì một điểm liền thấu hiểu.



Cháu trai lớn ưu tú đến càng ngày càng giống con trai ông mới là người thừa kế mà ông xem trọng nhất, nhưng bây giờ thì sao…

Cho nên sau đó vẫn luôn có những bác sĩ giỏi nhất vây quanh ông lão không ngừng chẩn đoán, điều dưỡng, Giang Úc cũng bằng tốc độ nhanh nhất mà tỉnh lại.



Nhưng ông lão vẫn chỉ trì hoãn được hai năm sau liền hoàn toàn buông tay nhân thế.

Trước lúc lìa đời, ông đều đã sắp nói không nên lời, nhưng ông lại vẫn gắt gao lôi kéo tay Giang Úc, không tiếng động mà mở miệng, Giang Úc chỉ có thể ghé sát vào, anh mới có thể mơ hồ mà nghe được điều ông lão nhất nhớ trước lúc chết hóa ra lại là lời xin lỗi đối với anh.

Ông nói với anh, thực xin lỗi, là ông nội không tốt, đều là lỗi của ông nội, là ông nội hại cháu…

Đúng vậy, ông lão vẫn luôn tự trách mình từ sau khi Giang Úc bị tàn tật, nếu không phải do ông nghiêm khắc và khắc nghiệt như vậy, hai đứa cháu trai cũng sẽ không vì không chịu nổi mà chạy ra ngoài, cũng sẽ không bởi vậy mà hại đứa cháu trai lớn gặp tai nạn xe, rất có thể về sau cả đời đều không thể đứng lên nổi.



Giang thị thế nào lại có thể so được với cháu ruột của ông? Nhưng hiện tại tất cả đều đã muộn…

Mà kể từ sau khi ông lão qua đời, hoàn toàn không có cái gì giam cầm hai anh em, họ liền trực tiếp trống đánh xuôi, kèn thổi ngược hai con đường.

Em trai Giang Duệ vì thiếu thốn tình cảm, thậm chí không hiểu cái gì là tình yêu, chơi trò cuộc sống, giả vờ mình là một người nghèo khổ, để vì tìm được người thật lòng yêu mình, hẹn hò hết cô gái này đến cô gái khác, thẳng đến lúc gặp được nữ chính Tống Ân Tâm.

Anh trai Giang Úc so với thời điểm mà ông nội còn sống còn yêu cầu khiêm khắc chính mình gấp trăm lần, sống giống như một người máy, một mình một thân chống đỡ Giang thị sắp sụp đổ, cũng phát triển nó càng ngày càng lớn.

Lo lắng như vậy, nỗ lực như vậy, dựa vào cái gì cho tới nay Giang Duệ không có bỏ ra một chút sức lực cũng có thể ngồi mát ăn bát vàng?

Ý niệm như vậy vẫn luôn không ngừng lởn vởn trong đầu Ninh Tiêu.

Cô biết cô rúc vào sừng trâu không thể tự mình ra được, nhưng sau khi biết được tin tức, thống khổ cùng oán hận trong lòng trực tiếp đạt đến đỉnh điểm

Thì ra lúc trước chuyến công tác mà Giang Úc đi, đáng lẽ phải là của Giang Duệ, là Giang Úc nghe nói em trai muốn đến đó nên mới cố ý an bài, kết quả, đối phương vì theo đuổi nữ chính, trước khi lên máy bay lại lỡ hẹn, đi theo nữ chính về quê nhà của cô ta, Giang Úc mới bất đắc dĩ thay thế anh ta đi đến nơi địa phương xa xôi kia.


Bất quá chỉ là một trận lở đất mà thôi, chỉ cần là người có chân, sẽ chạy đi, nhất định có thể chạy thoát được.

Nhưng Giang Úc không phải người bình thường, chân anh không thể di chuyển được !

Cứ như vậy đột ngột bị chôn vùi, không thể kêu cứu.



Người đáng chết hẳn là Giang Duệ!!!

Thứ tai họa như anh ta vì cái gì lại không chết! Vì cái gì!

Không, không được, chỉ chết thôi thì quá đơn giản, cô muốn anh ta phải mất đi Giang thị, mất đi người phụ nữ mà anh ta yêu nhất, mất đi tất cả mọi thứ, cuối cùng giống như người chồng của cô chịu đủ tra tấn, thống khổ mà chết đi!

Đây là ý niệm duy nhất còn sót lại trong đầu Ninh Tiêu khi tinh thần cô đã có chút không bình thường.

Vì thế cô nhanh chóng sửa sang lại vẻ suy sút của bản thân lúc trước, không uống rượu cũng chẳng uống thuốc ngủ, nỗ lực tập thể hình, điều dưỡng thân thể mình thật tốt, nhìn biểu tình trên gương mặt đã khôi phục lại kể từ sau cái chết của chồng, nhưng thực chất chỉ có mình cô biết tâm cô đã sớm chết lặng.

Cô bắt đầu không ngừng mà ngầm chuẩn bị cái chết cho Giang Duệ, càng không ngừng đem thông tin nội bộ của Giang thị tiết lộ ra bên ngoài, châm ngòi ly gián tình cảm của anh ta và nữ chính Tống Ân Tâm.



Thậm chí khi Giang Duệ say rượu, như bạch liên hoa mà gửi ảnh giường chiếu của hai người bọn họ cho nữ chính, bị phát hiện cũng chẳng biết xấu hổ mà nói rằng cô yêu anh ta, cô cùng anh trai anh ta không có phát sinh quan hệ gì, còn không phải là thủ thân cho anh ta sao? Yêu một người chẳng lẽ là sai sao?

Không có sai, đúng hay không.

Nhưng vai chính rốt cuộc vẫn là vai chính, mọi thủ đoạn của Ninh Tiêu sau đó vẫn bị vạch trần, không chỉ có thế, cô còn phải đối mặt với bản án hai mươi năm tù giam.

Làm sao cô chấp nhận được?

Giang Duệ còn chưa có chết, cô sao lại có thể ngồi tù được!

Cùng đường bí lối, Ninh Tiêu cuối cùng đành liều một phen, cô phát điên mà bắt cóc nữ chính Tống Ân Tâm, hơn nữa còn yêu cầu Giang Duệ nhất định phải một mình tới cứu người.

Nhưng làm sao vai phản diện có thể thành công?

Tống Ân Tâm được giải cứu ra ngoài thành công, không có bất kỳ lợi thế nào cho mình Ninh Tiêu nhìn hai người ôm nhau, bi thương mà cười, trực tiếp cho chính mình một phát súng, rơi xuống biển.

Tất cả mọi người đều cho rằng cô vì tiền mà không từ thủ đoạn, vì Giang Duệ mà hoàn toàn phát điên.

Cô chính là kẻ điên.

Đây chính là nhận xét duy nhất mọi người đưa ra sau khi biết những chuyện Ninh Tiêu đã làm.

Nhưng không ai biết rằng cô ngay cả khi chết cũng vẫn gắt gao giữ lấy đôi nhẫn lúc Giang Úc cùng cô kết hôn.



Mặc dù thi thể đã cứng đờ, ngón tay vĩnh viễn cũng không buông ra..