"Tôi biết gần trường có nhà hàng rất ngon, tôi mời khách."
Dung Lân cười đến ánh mặt trời lại sáng lạn, chân dài cố ý thả chậm, nhắm mắt theo bên cạnh Lam Cận, bỗng nhiên giương mắt, ánh mắt lơ đãng quét về phía chiếc Jaguar cách đó không xa, nhất thời trong lòng chuông báo động.
Hỏng rồi, là anh hai!
Anh hai muốn tới cùng cậu cướp mẫu thượng đại nhân.
Tròng mắt Dung Lân giảo hoạt xoay chuyển, cố ý nghiêng người đi, vừa vặn liền ngăn trở tầm mắt của người nào đó, người trên xe tức giận đến sắc mặt thoáng cái âm trầm đáng sợ, đáy mắt sóng ngầm mãnh liệt, sợ tới mức ai nào đó run rẩy.
"Đuổi theo bọn họ, xem bọn họ đi nhà hàng nào."
Dung Chước lạnh lùng lên tiếng, khuôn mặt âm u.
......
Lam Cận thấy tiểu tử Dung Lân này rất có thành ý, liền đáp ứng cùng cậu đi ăn, đương nhiên cũng gọi Cố Vãn Vãn cùng một chỗ.
Đây là một nhà hàng phương Tây rất cao cấp, mở thực đơn ra xem, không ngoài dự liệu, đắt tiền muốn chết.
"Thật đắt." Lam Cận nhíu mày.
"Không đắt không đắt, cậu cứ việc chọn, gọi một bàn cũng không sao, tôi có tiền."
Dung Lân vẻ mặt thổ hào vỗ vỗ ngực, cười đến cố ý lộ ra răng nanh nhỏ, để mẫu thượng đại nhân không có sức chống cự.
Lam Cận lười biếng nhấc mắt lên, thuận miệng hỏi, "Nhà cậu rất có tiền? ”
Dung Lân vội vàng gật đầu, "Anh cả tôi có tiền, tiền tiêu vặt của tôi đều là hắn cho, hắn còn nói, để cho tôi cùng bạn học làm tốt quan hệ, phải thường xuyên mời bạn học ăn cơm, cho nên. Tôi có thể thường xuyên mời cậu đi ăn sau này không? ”
Kỳ thật nửa sau là do cậu tự biên soạn, đôi mắt vừa đen vừa sáng mong muốn nhìn Lam Cận, chỉ cần Lam Cận chịu gật đầu, cậu nhất định vui vẻ bay lên.
Lam Cận không hiểu sao cảm thấy có chút buồn cười, ngữ khí lại đột nhiên lạnh xuống, "Tại sao cậu lại đối xử tốt với tôi như vậy? ”
Dung Lân ngạc nhiên, không biết nên trả lời như thế nào, đột nhiên linh cơ vừa động, thốt lên: "Bởi vì cậu lớn lên xinh đẹp. ”
Nói xong liền hối hận, lo lắng mẫu thượng đại nhân cho rằng cậu là người nông cạn, mà xa lánh cậu.
Nhất thời khẩn trương không thể hô hấp, ánh mắt trợn tròn, giống như một husky ngu ngốc.
Lam Cận cố nén xúc động muốn sờ đầu cậu, ý tốt nhắc nhở: "Nhưng ngàn vạn lần đừng thích tôi, tôi đối với loại em trai nhỏ như cậu cũng không có hứng thú. ”
Nói xong liền cúi đầu, tiếp tục lật xem thực đơn.
Ngón tay nhỏ bắt mắt không chịu được.
Dung Lân vội vàng lắc đầu giống như một cái trống bỏi, "Không phải loại thích này, nếu như không muốn nói thích, hẳn là loại thích con trai đối với mẹ. ”
- Phốc —— khụ khụ ——"
Cố Vãn Vãn vừa uống một ngụm trà, kinh ngạc phun ra, cuống quít cầm lấy khăn ăn lau chùi, chọc cho Dung Lân ghét bỏ không thôi, trong lòng oán thầm cũng không nên để tên mập mạp chết tiệt này đi theo, chướng tay chướng mắt.
Hại cậu muốn cùng mẫu thượng đại nhân ở một mình cũng không được.
Lam Cận cũng có chút kinh hãi, chợt nở nụ cười một tiếng, trêu ghẹo nói: "Con trai ngoan. ”
"A! Dung Lân nhất thời mặt mày hớn hở đáp ứng, đôi mắt sáng lấp lánh, vui vẻ kỳ cục.
Lam Cận càng thêm hồ nghi, làm sao giống như mình thật sự là mẹ già nhà cậu vậy?
Chẳng lẽ tiểu tử này... Não có vấn đề gì?
Dường như gần đây mấy người đàn ông quen biết, đầu óc đều có chút vấn đề.
Cùng lúc đó, ngay sau lưng mấy người một bàn, hai người đàn ông ngồi ở đó, âm thầm chọc chọc thẳng tắp lỗ tai nghe lén.
Rốt cục ngồi không yên, Dung Chước bỗng nhiên đứng lên, sửa sang lại trang phục đẹp trai một chút, đi về phía này, vừa kinh ngạc nói: "Lân Lân, em cùng bạn học cũng ở chỗ này ăn cơm? ”