Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 165




Đối tượng phỏng vấn đầu tiên chính là em trai Lam Dật Thần của Lam Cận, vừa mới chơi bóng rổ xong từ trường học đi ra, đầu mồ hôi, trong ngực còn ôm một quả bóng rổ, vừa lúc bị phóng viên ngồi xổm canh giữ đã lâu tiến lên phỏng vấn.

Cậu cà lơ phất phơ nhìn vào ống kính, trả lời câu hỏi của phóng viên: "Không có, tôi chưa bao giờ thấy Lam Tiểu Cận chơi đàn piano, chị ta hẳn là sẽ không biết... Phải không? ”

Đối tượng phỏng vấn thứ hai chính là Lam Kiều Kiều, cô ả cười ngọt ngào vô hại, có vài phần ngượng ngùng hướng về phía ống kính, giọng nói dịu dàng nói:

"Chị gái tôi, chị ấy... Hẳn là sẽ không chơi đàn dương cầm đi, dù sao tôi một lần cũng chưa từng thấy qua, về phần sáng tác... cũng không có khả năng. ”

Đột nhiên từ màn hình lớn phía trước nhìn thấy mình, Lam Kiều Kiều trong lòng lộp bộp một chút, ngón tay đều siết chặt, bất quá nghĩ lại, cô ả chẳng qua chỉ nói thật mà thôi, có cái gì tốt tâm chột dạ.

"Đừng lo lắng." Thẩm Dung vỗ vỗ tay cô ả, an ủi.

Nghiêm Chỉ Hân bên cạnh nắm chặt nắm tay, oán hận nói: "Tôi muốn nghe một chút, cô ta muốn trả lời câu hỏi này như thế nào, phế vật chính là phế vật, đạo văn chính là đạo văn. ”

Trở lại video phỏng vấn, ngoại trừ phỏng vấn Lam Dật Thần và Lam Kiều Kiều, còn phỏng vấn mấy học sinh Quyền Châu Nhất Trung, cùng với Đỗ Tử Nga giáo viên trước đây.

Tất cả đều nhất trí bày tỏ, chưa từng nghe nói Lam Cận biết chơi đàn dương cầm, càng chưa từng tận mắt nhìn thấy.

Nhất là Đỗ Tử Nga, vẻ mặt chán ghét nói: "Trước kia cô ta chính là con sâu làm rầu nồi canh của trường chúng tôi, thành tích học tập cực kém không nói, còn không tôn trọng giáo viên, rất cuồng vọng, phóng đại nói sẽ chuyển sang Nhất Trung, kết quả thật đúng là liền chuyển đi, cũng không biết dựa vào cái gì.

Với loại người này, anh nói cô ta sáng tác một bài nhạc dương cầm? Chỉ sợ ngay cả đàn dương cầm cô ta cũng chưa từng sờ qua, cái gọi là phổ nhạc đàn dương cầm hẳn là lại từ nơi nào trộm được. ”

Sau đó, các phóng viên nắm bắt được trọng tâm, vội vàng hỏi: "Lại? Ý cô là cô ta đã ăn trộm một cái gì đó trước đây? ”

Đỗ Tử Nga khinh bỉ nói: "Đâu chỉ là trộm a, cô ta còn cướp đây, lúc trước cô ta thầm mến giáo thảo Nhất Trung, thật sự là vì người kia dùng mọi thủ đoạn, tôi cũng không có mặt mũi nói. ”

......



Sau khi xem xong video phỏng vấn, mọi người thổn thức không thôi, nhất là fan của Dương Thiến Bối lúc này ầm ĩ, lớn tiếng hét lên: "Ngay cả đàn dương cầm cũng chưa từng sờ qua, còn sáng tác khúc nhạc? Khi dễ người ta đều là ngu ngốc! ”

"Giữ gìn bản gốc! Kiên quyết chống lại đạo văn! ”

"Xin chó đạo văn xin lỗi Dương Thiến Bối! Cho bản gốc một cái công lý! ”

"LJ chó đạo văn xin vui lòng phát nổ tại chỗ!"

Những lời sau đó là Đường Duyệt gọi ra, trên mặt cô ta đeo khẩu trang, sợ bị người khác nhận ra.

Fan Dung Hoặc không cam lòng yếu thế, nhưng chỉ có thể nói: "Xin LJ thanh minh chuyện này không liên quan đến Dung Hoặc, tự mình đạo văn đừng liên lụy đến idol nhà tôi cảm ơn! ”

"Dung Hoẵ nhà tôi đối với chuyện đạo văn cũng không biết chuyện gì, mời LJ xin lỗi!"

"Thỉnh LJ xin lỗi!"

DunghHoặc đoạt lấy micro, nhìn fan dưới đài nói: "Xin mọi người yên tâm một chút chớ nóng nảy, chuyện này nhất định sẽ trả lại cho bản gốc một cái công đạo, đồng dạng tôi cũng tôn trọng thành quả lao động của mỗi một vị nguyên bản, chỉ có người đạo đức suy đồi mới có thể trộm cắp tâm huyết của người khác, loại người này nên nghiêm trị! ”

Những lời này ném xuống, người hâm mộ của Dương Thiến Bối kích động nhất, thậm chí còn dẫn đầu vỗ tay, hô to:

"Nói rất hay! Xin vui lòng LJ xin lỗi Dương Thiến Bối! ”

"Xin LJ xin lỗi Dương Thiến Bối!"

"Xin LJ xin lỗi Dương Thiến Bối!"

Không biết, thần tượng nhà họ lúc này chột dạ muốn chết, nhưng tuyệt đối không thể biểu hiện ra ngoài, ngược lại muốn làm cho nụ cười trên mặt càng thêm tự tin thản nhiên, nhưng nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện, nụ cười của cô ta thập phần cứng ngắc.