Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 156




Hướng Lương Chu không chịu hết hy vọng lại đi hỏi thăm một vòng, sau đó cả người ngây ngốc như gà gỗ!

Có thể khẳng định 500%, tiểu tiên nữ Lệ Nghiên thương nhớ ngày đêm, nguyên lai chính là Lam Tiểu Hề bị bọn họ một mực ghét bỏ!

Ngọa cái đại tào!

"Lão Lệ, chúng ta đều bị mù." Hướng Lương Chu vỗ vỗ bả vai hắn, vẻ mặt hoài nghi nhân sinh.

"Không có khả năng!" Lệ Nghiên vẫn còn đang tự lừa mình dối người, tuy rằng trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn không muốn tin tưởng, "Các nàng không có khả năng là cùng một người! ”

"Chấp nhận rõ hiện thực đi lão Lệ, các nàng chính là cùng một người."

Hướng Lương Chu như ông cụ non lại vỗ vỗ bả vai hắn, trong lòng xẹt qua một tia vui sướng khi người gặp họa.

Ha ha ha, là nên nói lão Lệ vận khí tốt hay là nói hắn xui?

Đây là mối tình đầu của hắn ta a.

Dường như nó sắp chết.

"Sao cô ấy lại là tiểu phế vật kia? Không đời nào. " Lệ Nghiên tẩu hỏa nhập ma, sắp điên rồi, trong miệng vẫn lẩm bẩm không ngừng.



Hướng Lương Chu rất đồng tình vỗ vỗ bả vai hắn, "Nếu anh muốn theo đuổi cô ấy, tôi nhường cho anh là được. ”

Chợt bổ sung thêm một câu: "Nếu anh không muốn, tôi ngược lại muốn theo đuổi. ”

Lam Hề trở nên đẹp như vậy, chơi bi-a lại khốc, hắn thực sự có một chút rung động.

Nhưng nếu Lệ Nghiên muốn theo đuổi, người làm anh em như hắn cũng chỉ có thể rưng rưng thành toàn.

"Tôi cần lẳng lặng." Lệ Nghiên thất hồn lạc phách nói, xoay người đi về phía xe bọn họ.

"Ai, tôi đi đâu tìm Lẳng Lặng cho anh?"

Hướng Lương Chu còn đứng tại chỗ than vãn, nhưng ngay một giây sau, xe của hắn lại bị lái đi, sợ tới mức hắn nhanh chóng chạy lên, "Mẹ kiếp, tôi còn chưa lên xe đâu! ”

......

Sau khi Lam Cận tiến vào khuôn viên trường, một đường đi thẳng đến lớp học lớp F, vốn có mấy nữ sinh không sợ chết muốn tìm cô, nhưng bị lệ khí trên người cô dọa tới không dám tới gần.

Chỉ có thể đứng ở một bên kêu gào nói: "Cô dám sao chép người khác không dám thừa nhận sao? Tôi khuyên cô nên nhanh chóng đăng weibo làm rõ một chút, cô chính là chó đạo văn LJ, là cô hại thần tượng của tôi! ”

"Đúng vậy, thần tượng của tôi sắp bị cô hại thảm, chẳng lẽ cô một chút biểu thị cũng không có sao?"



"Người ta là chó đạo văn, chó đạo văn vốn không có mặt mũi, người ta chỉ cần kiếm tiền là xong."

"Nếu Dương Thiến Bối cáo buộc cô ta vi phạm, vậy cô ta không thể bồi thường sao? Số tiền kiếm được vẫn còn mất. ”

Lam Cận liếc nhìn mấy nữ sinh kia một cái, từng câu từng chữ phi thường khí phách trả lời: "Tôi, Lam Cận, cũng không đạo văn. ”

"Ha, lời này của cô nói mặt đau sao? Nếu như không có đạo văn, vậy cô ngược lại xuất ra chứng cớ a. ”

"Cô ta là một người ngay cả khuông nhạc bình thường cũng không hiểu, làm sao có thể sáng tác ra thần khúc như vậy? Chó đạo văn còn có mặt mũi? Thật cười chết. ”

Chỉ nghe Lam Cận lại nói: "Thứ bảy này thần tượng của các người sẽ tổ chức họp báo, muốn tìm ra chân tướng sự tình có thể đến hiện trường. Đến lúc đó các người có thể biết, tôi ốt cuộc có đạo văn hay không. ”

Hai chữ "đạo văn", trong từ điển Lam Cận cô, căn bản không tồn tại!

Cũng tuyệt đối không cho phép, bất luận kẻ nào dùng hai chữ này vũ nhục mình!

Đi tới lớp học lớp F, thấy quả nhiên có không ít người vây quanh Cố Vãn Vãn, bất quá cũng may có Dung Lân ở đây, cậu hung dữ hoàn toàn chấn nhiếp tràng diện.

Lam Cận đem những lời vừa rồi nói, lại ở trong phòng học ném xuống có tiếng lặp lại một lần, sau đó dưới sự trợ giúp của Lý lão sư, thành công lôi kéo Cố Vãn Vãn gọi Dung Lân ra, ba người cùng nhau rời đi.

Lam Kiều Kiều cùng Đường Duyệt đứng cách đó không xa, trơ mắt nhìn Lam Cận cứ như vậy bình yên vô sự rời đi, người trước trong lòng không cam lòng nắm chặt ngón tay, người sau vẻ không cam lòng oán độc toàn bộ viết trên mặt.