Các Đại Lão Đều Sủng Ta

Chương 126




Lệ lão gia tử một cái búng tay thần công, cho hắn một cái bạo lật, rất là tức giận mở miệng: "Tiểu Cận con bé mới không phải phế vật, con bé là thiên tài! ”

Lệ Nghiên khinh thường bĩu môi, "Một kẻ ngu xuẩn là thiên tài, chỉ có ông coi cô ta là bảo vật. ”

" Ta nói cho con biết, Tiểu Cận Cận chính là Mộc Chi Cận cùng Ma Vương Cận, lợi hại vô cùng!"

Nghe vậy, Lệ Nghiên phảng phất như nghe được chuyện cười lớn, cười nhạo không thôi, "Được rồi, con thấy ngài thật đúng là trúng độc của tên ngu ngốc kia. ”

"Ta mặc kệ ta mặc kệ, Tiểu Cận là cháu dâu này ta định!

Lệ lão gia tử thầm nghĩ, không cướp được Lam Cận gia nhập hiệp hội cờ vây, nhưng ít nhất phải cướp cô làm cháu dâu của mình, như này cũng không thiệt thòi.

"Vậy ngài tìm Quân Tương đi, đừng đến làm phiền con." Lệ Nghiên bỏ lại một câu, phiền não đi lên lầu.

Lão gia tử hận sắt không thành thép, rống với bóng lưng hắn, "Ta nói cho con biết, con sẽ hối hận! ”

Tiếp theo lại bổ sung một câu, "Chờ Tiểu Cận bị người khác cướp đi, đến lúc đó con liền khóc đi! Đừng trách ta đã không nhắc nhở con. ”

......

Lam Kiều Kiều nghe nói tổng điểm của Lam Cận chỉ thi được 25 điểm, trong lòng đừng nói là có bao nhiêu đắc ý, trước tiên liền chạy đến trước mặt Lệ Quân Tương, bộ dáng giả vờ rất buồn, ai than thở nói:



"Ai, lần này chị tôi chỉ thi được 25 điểm, sớm biết tôi nên dạy kèm cho chị ấy nhiều hơn, chờ trở về, chị ấy khẳng định lại bị ba mắng."

Lệ Quân Tương theo bản năng nhíu mày, cười lạnh một tiếng, "Loại người này cậu giúp cô ta học thêm cũng vô dụng, vẫn là đừng lãng phí thời gian. ”

Lam Kiều Kiều lại khôi phục bộ dáng vui tươi, cười nói: "Đề cuối cùng môn toán cậu làm đúng không? Tôi cảm thấy rất khó, làm hại tôi bị trừ 10 điểm. ”

Lệ Quân Tương gật đầu, trên mặt vẫn không có biểu tình gì, ngữ khí lại cố ý buông lỏng, "Là rất khó, tôi cũng bị trừ điểm. ”

"Vậy nói như vậy, Ma Vương Cận ra đề cũng quá lợi hại đi, chỉ là không biết. Cô ấy sẽ là ai? Đáng tiếc nghe nói lúc cô ấy đi phá giải cờ vây cũng đeo khẩu trang, căn bản cũng không biết rốt cuộc trông như thế nào. ”

"Còn có... Tại sao cô ấy lại giúp trường chúng ta ra đề? Nghe nói ngay cả Đế Châu Cửu Trung cũng muốn tìm cô ấy hỗ trợ ra đề, đáng tiếc không tìm được người. ”

Vấn đề này vẫn quấy rầy Lam Kiều Kiều, đồng dạng cũng quấy nhiễu Lệ Quân Tương, nhưng lại không nghe nói Ma Vương Cận chuyển tới Nhất Trung.

Đó có phải là trường khác không?

Nhưng vì sao lại cố tình giúp Nhất Trung ra đề?

Nhưng duy nhất có thể khẳng định chính là, hiệu trưởng Lâm Mậu Thạch có biết Ma Vương Cận.

Nghĩ tới đây, Lệ Quân Tương cân nhắc có nên đi tìm hiệu trưởng thăm dò chút gió hay không, dù sao hắn đối với Ma Vương Cận quả thật đã càng ngày càng tò mò.



Tò mò đến mức nào? Đêm qua hắn đã mơ thấy một giấc mơ.

Vốn tưởng rằng có thể thấy rõ diện mạo của cô trong mộng, kết quả người trong mộng vừa xoay người, trực tiếp bị dọa tỉnh.

Bởi vì đó là một người không có ngũ quan, khủng bố đến cực điểm.

*

Lam gia cách trường học không tính là xa, Lam Cận quen đi bộ đi học, hôm nay sau khi tan học, Dung Lân nhất định phải đi bộ đưa cô, Lam Cận thấy thái độ cường ngạnh của cậu, đành phải theo cậu.

Dung Lân vui vẻ kỳ cục, trên một đường đều là cậu nói không ngừng, Lam Cận chỉ cần nghe, ngẫu nhiên đáp lời một chút, không hiểu sao cảm thấy loại cảm giác này còn rất tốt, cũng không ngại cậu ầm ĩ.

Nếu đổi lại là người khác ở trước mặt cô ầm ĩ không ngừng như vậy, cô đã sớm phiền não đem người một cước đá văng ra.

Rất hiển nhiên, Dung Lân là ngoài ý muốn.

Lúc hai người đang ở chung vui vẻ, đột nhiên năm sáu người ăn mặc lưu manh xông ra, một phen chặn đường đi của hai người.

Thấy thế, Dung Lân trước tiên bảo vệ Lam Cận ở phía sau, hung thần ác sát trừng mắt nhìn mấy người kia.

"Các người muốn gì?" Dung Lân hung dữ hỏi.