Các Anh Trai Tôi Hối Hận Rồi!

Chương 19: Tranh Giành




Tần Âm lạnh lùng nhìn vào ánh mắt đau khổ nhưng không thể tin được của Quân Thiên

Lòng cô đột nhiên vui mừng khó tả.

Cô được Tần Mạch bảo vệ tốt khi cô còn nhỏ, nhưng Tần Mạch sợ rằng cô sẽ bị bắt nạt bên ngoài, vì thế nên anh đã dạy võ cho cô từ khi cô mười tuổi.

Sau khi về Quân gia, ai cũng bảo cô là người hiền lành, tốt bụng

Cô cố gắng hết sức để kiềm chế, trở thành bông tơ hồng dịu dàng gắn bó với Quân gia

Nhưng bây giờ, cô là cô, cô sẽ không kìm nén bản tính của mình để lấy lòng bất cứ ai.

“Chị, vừa rồi anh ba không phải cố ý, sao chị có thể đối xử với anh ấy như vậy, anh ấy là anh ruột của chúng ta…”

Sau khi bị đá ra xa, Quân Đường Nguyệt nhanh chóng đứng dậy, lại nhào vào bên cạnh Quân Minh , phàn nàn đầy nước mắt

Nhưng cô ta không để ý rằng Quân Thiên đang đứng phía sau

Đôi mắt của chàng trai trẻ đang thăm dò rơi vào bóng dáng của cô

Anh ngơ ngác đứng đó.

Khi nhìn Tần Âm, ánh mắt anh phức tạp đến mức không dám nhìn thẳng vào mắt cô.

Tần Âm nhướng mày thờ ơ, với vẻ mặt vô cùng xinh đẹp: "Quân Đường Nguyệt, cô sai rồi."

"Anh ta là anh trai của cô, không phải anh trai tôi."

Anh trai cô là Tần Mạch.

Khi cô xấu hổ và nhục nhã, anh sẽ đứng trước mặt cô, hạ gục bất cứ ai nhắm vào cô, yêu thương và chiều chuộng cô.

Anh cũng sẽ không bao giờ hạ nhục cô ở nơi đông người!

Quân Hạo đứng dậy một cách khó khăn được Quân Đường Nguyệt hỗ trợ, khi anh nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tần Âm

Trong lúc nhất thời, sắc mặt của anh cực kỳ ảm đạm.

"Tần Âm, nhớ kỹ lời nói của cô."

"Cô không nhận ra tôi, tôi thậm chí còn khinh thường có một đứa em gái lỗ mãng kiêu ngạo như cô! Đừng hối hận."

"Đường Đường, Tiểu Thiên, đi thôi."

Quân Hạo hoàn toàn khó chịu, nhưng vẫn giữ được lý trí của mình, không làm ầm lên trong buổi đấu giá.

Anh là một ca sĩ hàng đầu, sẽ không có lợi gì nếu sự cố này trở thành một vấn đề lớn.

Hơn nữa, chính anh đã vô tình ném thẻ ngân hàng khiến cho mặt Tần Âm bị thương

Anh định rời đi, nhưng khi quay lại, liền thấy Quân Thiên đang đứng ở đó, nhìn chằm chằm vào Tần Âm một cách trống rỗng, như thể đã mất đi linh hồn.

Thấy vậy, đôi mắt của Quân Đường Nguyệt hơi đỏ lên, cô ta tiến lên rồi nắm lấy tay của Quân Thiên: "Anh năm, anh sao vậy?"

"Anh ba và Như Như đều bị thương, chúng ta phải đưa họ đến bệnh viện trước"

Quân Thiên Ngẩn ngơ nhìn, đột nhiên ngước mắt nhìn về phía Quân Đường Nguyệt: "Em hôm nay thể lực không tệ, một mình đưa bọn họ đi bệnh viện là được rồi"

Quân Đường Nguyệt sắc mặt trong nháy mắt tái nhợt

Môi cô ta run run, ánh mắt càng đỏ hơn: “Anh năm, vừa rồi em quá lo lắng cho anh ba và Như Như…”

Quân Minh nhíu mày, nghe thấy thái độ hung hăng của Tiểu Thiên đối với Đường Đường, sắc bén nói: “Tiểu Thiên, em đang nhắm đến Đường Đường để bảo vệ Tần Âm hay sao?"

Sau khi giáo huấn Quân Thiên một trận, Quân Minh quay lại rồi rời đi.

Dù bị gãy hai chiếc răng nhưng anh vẫn cố chịu đau ôm Tống Thanh Như đến phòng y tế để băng bó trước

Anh không muốn bỏ lỡ buổi đấu giá tối nay.

Quân Thiên bị bỏ lại phía sau, anh vội vã đến chỗ Tần Âm, cởi áo khoác rồi lịch sự đưa nó cho Tần Âm:

"Tiểu Âm, váy của em bị ướt rồi, dễ cảm lạnh lắm đấy, mặc áo khoác của anh vào trước đi"

Tần Âm liếc nhìn anh: "Không cần, bẩn"

Mọi người trong Quân gia đều đặc biệt nuông chiều Quân Đường Nguyệt, đó là rất thích ôm cô ta

Quân Thiên đến cùng với Quân Đường Nguyệt, bộ đồ của anh dính đầy mùi nước hoa đặc trưng của Quân Đường Nguyệt ...

Nói xong, Tần Âm quay người rời đi.

Đến phòng đấu giá với Phó Dư.

Ghế vé của họ ở phía sau.

Cô cũng nhìn thấy Quân Đường Nguyệt ngồi bên cạnh Quân Hạo ở hàng ghế sau như sao ôm trăng.

Hai người ngồi cạnh nhau ở hàng ghế thứ ba.

Ghế phía bên kia của Quân Đường Nguyệt còn trống, có lẽ là do Quân Thiên chưa đến

Buổi đấu giá tối nay là Tiềm long và Ngọa hổ tàng long, có thể ngồi ở hàng thứ ba chứng tỏ Quân Minh đã để tâm.

"Tần Âm, cô cầm tấm thẻ này đi."

"Diễn cảnh như vậy có thể kiếm được một triệu tiền đầu tư, cũng có lợi đấy chứ" Phó Dư cho biết Quân Hạo đã nhặt tấm thẻ bị ném trên mặt đất lúc nãy rồi đưa nó cho cô

Lần đầu tiên nhìn thấy Tần Âm, anh vốn nghĩ cô là một bông hoa trắng tinh khôi tươi sáng như vậy sẽ không thể hỗ trợ được cho YM

Nhưng rõ ràng, Tần Âm... đang tạo bất ngờ cho anh

Tần Âm lạnh lùng nhận lấy thẻ, nhưng không thể vui khi nhận được tiền.

Chỉ tiếc chiếc váy đỏ hiệu Chanel này là của Mạc Dịch Thần.

Lẽ ra cô nên trân trọng nó, nhưng cô không còn lựa chọn nào khác ngoài việc sử dụng nó như một con bài thương lượng để đổi lấy tiền mặt.

Trong một khoảnh khắc, cô nhớ Mạc Dịch Thần một chút.

Cuộc đấu giá đã chính thức bắt đầu.

Một màn hình tuyệt đẹp của các bộ sưu tập.

Không khí của cả khán đài hết lần này đến lần khác được đẩy lên cao trào.

Quân Đường Nguyệt rất thích một số món đồ trang sức, Quân Minh không ngần ngại dành giựt cho cô ta

Nhưng ánh mắt mơ hồ của anh quét đến hàng sau và đáp xuống Tần Âm.

Người ta phát hiện ra rằng cô vẫn ngồi yên như núi, dường như cô không thích thú với bất kỳ món đồ đấu giá nào.

Sự giễu cợt trong mắt anh.

"Vật phẩm tiếp theo là một bức thư mời ẩn danh đến 'Hội nghị thượng đỉnh tài chính' của Đế đô, với giá khởi điểm là 100.000. Như chúng ta đã biết, "Hội nghị thượng đỉnh tài chính" do Đế đô tổ chức hàng năm là một sự kiện lớn trong cộng đồng tài chính toàn cầu."

Nhiều nhóm và tập đoàn được liệt kê đã được mời tham gia.

Những công ty nhỏ muốn vào loại văn phòng tài chính cao cấp này thậm chí còn không đủ tư cách để lấy vé vào cửa.

Nhưng có nhu cầu thì sẽ có thị trường.

Mỗi năm một hoặc hai vé được bán đấu giá.

Khi giá đấu giá lên tới 350.000, Tần Âm bắt đầu nâng bảng

Cô kiếp trước biết rõ giá khởi điểm, đúng lúc giơ lên ​​đấu giá số: "400,000."

Vẻ mặt của Quân Đường Nguyệt thay đổi, cô ta đột nhiên hiểu mục đích của Tần Âm khi đến đây.

Nhưng ổ flash USB kế hoạch tài chính của anh cả lại ở trong tay cô ta, Tần Âm muốn thư mời để làm gì?

Cho dù tại sao cô muốn, miễn là Tần Âm muốn, cô ta không thể để cô như được ý nguyện

Tần Âm chỉ xứng đáng với đồ thừa của cô ta mà thôi

“Anh ba, tại sao chị lại muốn thư mời của hội nghị thượng đỉnh tài chính?”

Quân Đường Nguyệt lo lắng nắm lấy góc áo Quân Minh, đôi mắt đỏ hoe mở to không thể tin được.

Quân Minh ngay lập tức khó chịu: "Chết tiệt!"

"Cái tên Tần Âm này, cô ta khăng khăng muốn lấy cắp mọi thứ của em sao?"

"Đã đánh cắp ổ USB tài chính của em thì thôi đi. Bây giờ lại giành dựt với em"

Quân Đường Nguyệt nhíu mày, nhưng lại ngẩng đầu cười nhẹ với Quân Minh: "Anh ba, đừng trách chị"

"Chị cũng học tài chính. Có lẽ chị có thể tỏa sáng tại hội nghị thượng đỉnh."

Vẻ mặt của Quân Minh thậm chí còn trở nên tồi tệ hơn: "Chỉ cô ta, một kẻ trộm?"

Để cô đến một nơi cao cấp như vậy sẽ chỉ khiến Quân gia xấu hổ.

Gây rắc rối cho anh cả Quân Hạo.

Vì thế nên anh giơ biển số lên và nói:

"500.000."

Tần Âm cau mày: Người lấy thư mời với 500.000 ở kiếp trước hoàn toàn không phải là Quân Minh!

Có vẻ như chính sự tái sinh của cô đã kích hoạt hiệu ứng cánh bướm.

Phó Dư sắc mặt cũng không tốt, nghiêng người hỏi Tần Âm, "Cô muốn theo không?"

"Nếu như cô tin tưởng sẽ dành chiến thắng ở hội nghị, ngân sách có thể tăng lên một triệu."

Phó Dư vẫn là bình tĩnh, tại khoảnh khắc anh rất tin tưởng Tần Âm.

Cô gái nhỏ này, lông mày và ánh mắt sắc bén, về mặt mưu kế gần như giống hệt Tần Mạch

Quả không hổ danh là cô em gái được anh nuôi nấng.

Tần Âm nghiến răng, không phải vì cô tiếc tiền, mà vì cô chán ghét hành động của Quân Minh: "510,000."

"600,000."

Quân Minh làm theo.

Sau đó, mỗi khi Tần Âm thêm 10.000, Quân Minh sẽ cộng vào con số đầy đủ.

Cho đến khi Quân Minh tiếp tục giơ tấm biển: "1 triệu!"

Tần Âm không làm theo, nếu cô lại tiếp tục theo giá, cô sẽ mất tiền.

Cô nhìn đôi mắt lạnh lùng đột nhiên mở to của Quân Minh, bất lực nhìn anh bỏ ra một triệu để mua một bức thư mời vô dụng...

"Anh... Anh ba, cái này quá đắt!"

Quân Đường Nguyệt sửng sốt, thật cảm thấy có lỗi. Cô ta đã mua một lá thư mời không có ích lợi gì với giá một triệu đô la.

Nhưng những gì Tần Âm muốn, cô ta cũng muốn

Cô ta ngượng ngùng nhận lấy thiệp mời do chủ nhân buổi lễ gửi tới với vẻ mặt đầy bất ngờ.

Quân Minh cụp mắt nhìn Quân Đường Nguyệt, cười cứng ngắc nói: “Đường Đường, chỉ cần em thích là được!”

Nhưng trong lòng hắn đột nhiên cảm thấy rất khó chịu. Dường như được cố ý len lỏi vào



Đại sảnh lầu hai.

Đôi mắt lạnh lùng của Mạc Dịch Thần rơi vào lông mày thất vọng của Tần Âm.

Những đầu ngón tay to lớn của anh vuốt ve năm lá thư mời nặc danh do người tổ chức gửi cho anh.

Anh càng cau mày hơn, như thể trái tim anh đột nhiên bị kéo, anh trầm giọng nói:

"Chu Phúc, sau buổi đấu giá, đưa tất cả những tờ giấy vụn này cho Tần Âm."

Quân Đường Nguyệt được sự cưng chiều của anh trai cô ta

Tần Âm, từ giờ trở đi ... cô cũng vậy!

Đừng ghen tị với bất cứ ai, những gì cô muốn, tôi sẽ đặt nó trong lòng bàn tay của cô từng cái một.

Chỉ cần cô ngoan ngoãn... ngoan ngoãn trị bệnh cho tôi!

"..." Chu Phúc: Mạc tổng, nói sự thật cũng có thể chết sao?