Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ

Cá Voi Trắng Và Hòn Đảo Nhỏ - Chương 48: Ở bệnh viện chăm sóc




Hạ Tê Kình nghĩ thầm, chắc có lẽ là do ốm đau nên một kẻ luôn kiêu ngạo và lãnh đạm như Thời Thần mới trở nên yếu đuối muốn có ai đó kề bên như thế này. Song, ở trước mặt người khác Thời Tự lại không biểu hiện ra ngoài, dù cho người đó có là Bành Khải thì Thời Tự vẫn cứ làm bộ như chẳng hề hấn gì. 

Nội tâm Hạ Tê Kình tự hỏi, này là gánh nặng của đại thần hả ta? Xem ra làm đại thần cũng vất vả quá đi chứ, bởi vì thường hay bị người khác chụp hình nên phải chú ý giữ hình tượng, không thể nhếch nhác, càng không được để mất mặt, bằng không sẽ có một đám thiếu nữ ngây thơ tan nát cõi lòng Thái Bình Dương (*).

Hạ Tê Kình ngay lập tức cân bằng lại trạng thái tâm lý, cân bằng xong rồi thì mềm lòng, cảm thấy nếu như bị công chúng theo dõi từng hành vi cử chỉ như thế thì thà làm một tên vô công rỗi nghề tự to tự tai trong khuôn viên trường học như cậu còn sướng hơn. Mà trên thực tế, cậu có mềm lòng hay không cũng vô dụng, cánh tay trái may mắn lành lặn kia của hắn đã vươn một vòng thật lớn tóm chặt lấy cổ tay cậu, giãy mãi không ra, tựa hồ xem cậu như là một cọng rơm cứu mạng.

Sợ hắn đụng tới vết thương, cậu đành phải nói, “Cậu, cậu đừng nhúc nhích nữa… Tôi đi giặt khăn mặt.”

Lúc này Thời Tự mới chịu buông tay.

Tới khi giặt xong khăn mặt và quay trở lại mà Thời Tự vẫn còn duy trì tư thế cũng như biểu cảm vừa rồi để nhìn chằm chằm vào cậu, trông chẳng khác bức tượng là bao, cứ như thể sợ cậu ra ngoài giặt khăn xong thì sẽ biến mất chẳng thấy tăm hơi đâu nữa.

Hạ Tê Kình bị ánh nhìn chuyên chú của hắn làm cho mất tự nhiên, cậu cúi đầu né tránh tầm mắt của hắn, đem khăn mặt lạnh lẽo chườm lên trên vết bầm.

“Tôi sẽ không chạm vào cậu.”. Hạ Tê Kình ăn ngay nói thẳng, “Lỡ chẳng may khiến vết thương của cậu nặng thêm thì tôi thành tội nhân mất.”

Chuông điện thoại di động lại vang lên.

Chất giọng oanh tạc của Lâm Dữ Thiên vọng tới từ đầu dây bên kia, “Cụ! Hạ! Tóm cái quần là mày có đến không? Người ta xếp hàng soát vé rồi đây này!”

Hạ Tê Kình, “Tao…”

Lâm Dữ Thiên hét lên, “Chỗ của tao liền kề với mày, ở giữa hàng thứ bảy, mày nhanh lên, chỉ e tới trễ sẽ không được cho vào!”

Nói xong thì vội vàng cúp máy.

Lần này, Hạ Tê Kình không kịp bước ra ngoài hành lang, do đó giọng nói rõ ràng rành mạch của Lâm Dữ Thiên lọt vào lỗ tai của Thời Tự không sót chữ nào.

Hắn ngó cậu đăm đăm rồi bỗng dưng mở miệng, “Tớ muốn uống nước.”

Tâm tư của Hạ Tê Kình có chút phiền muộn mất tập trung, cậu đứng dậy rót nước cho Thời Tự, trong quá trình rót nước thì bắt đầu ngẩn ngơ, suy nghĩ cũng theo đó bay xa, chẳng biết đã chạy tới nơi nào rồi. Đợi cho đến khi hoàn hồn lại mới phát hiện bản thân đang rót nước máy từ vòi nước.

“Ấy… Ngại quá.”

Hạ Tê Kình nhanh chóng đổ nước máy ra rồi rót lại một ly đầy từ trong phích giữ nhiệt, nước mới vừa rót hãy còn nóng hôi hổi, cậu theo bản năng kề sát vào miệng thổi nguội sau đó chợt nhớ tới Thời Tự mắc chứng sạch sẽ, thế là lại buông xuống.

“Hay là để nguội một lát rồi hẵng uống? Chỗ này không có đá hay bất cứ thứ gì có thể hạ nhiệt, nước còn nóng lắm.”

Thời Tự đáp lời, “Ừ.”

Hạ Tê Kình đặt ly nước lên trên chiếc kệ đầu giường rồi nhịn không được liếc mắt dòm Thời Tự một cái. Tuy rằng nói là do vết thương gây nên nhưng biểu hiện của Thời Tự cũng quá… Dịu ngoan. Mặc dù thời gian sống chung với nhau không lâu tuy nhiên thế là đủ để cậu có cái nhìn sơ bộ về Thời Tự. Cậu biết Thời Tự không phải kiểu người sợ đau, càng không phải tuýp chỉ vì một biến cố mà thay đổi tính tình. Kể cả khi bị thương thì Thời Tự vẫn sẽ là loại tao nhã ngồi trên giường bệnh, ung dung thoải mái để kẻ hầu người hạ, thản nhiên hờ hững chỉ đạo người ta phải làm cái này cái kia, tuyệt đối không để bản thân mất đi uy quyền.

Thế nhưng hiện tại… Thật sự khiến người khác phải nghi ngờ có phải quỹ đạo vận hành của thế giới này đã nảy sinh vấn đề gì rồi không? Hay là lại giống như những bữa tiệc tùng trước khi tận thế kéo đến, bất ngờ làm người không kịp trở tay.

Hạ Tê Kình lắc đầu, cố gắng gạt bỏ những suy nghĩ kỳ lạ ra khỏi tâm trí mình.

Lâm Dữ Thiên gửi đến một vài tin nhắn trên Wechat, tấn công dồn dập, thúc giục cậu nhanh tới.

Lâm Dữ Thiên: 【Dàn trống được dựng lên rồi nè, a a a a a a a a a a, ngoại trừ Diệp Vọng ra thì những người khác đều đã lên sân khấu! Tay chơi guitar bass cũng đẹp trai lắm luôn á á á á á á á á á! Cụ! Hạ! Mày mau lăn tới đây ngay! Mày mà dám lãng phí tấm vé của tao, tao giết mày liền đó!】

Hạ Tê Kình chần chừ trong giây lát rồi cất điện thoại đi, cậu xoay người đối diện với Thời Tự, đang định mở miệng thì Thời Tự lại bất thình lình giành trước một bước, “Khăn có vẻ không còn lạnh nữa, cậu có thể giúp tớ nhúng nước thêm một lần nữa không?”

Hạ Tê Kình, “À… Được.”

Cậu quay người sang chỗ khác để nhúng khăn, sau đó, chỉ vỏn vẹn chưa tới hai ba giây ngắn ngủi, sau lưng đột nhiên truyền tới âm thanh đồ vật vỡ vụn.

Hạ Tê Kình giật mình xoay người lại, trên mặt đất lúc này là một mớ hỗn độn.

Ly thủy tinh vỡ tan tành, túi truyền dịch cũng bị vạ lây rớt xuống đất, miệng túi tan hoang, chất lỏng trong suốt cũng theo đó tràn ra; nước sôi bắn tung tóe một nửa trên chăn bông và một nửa trên mặt đất. Thời Tự nhìn chằm chằm vào vệt nước trước ngực cùng với làn da phiếm hồng trên mu bàn tay vì bị nước nóng hắt phải, hắn chậm rãi nói, “Tớ xin lỗi… Có vẻ như tớ đã đánh giá quá cao khả năng kiểm soát cánh tay trái của mình.”

Đến cuối cùng, Hạ Tê Kình vẫn lựa chọn ở lại, cậu nhấn chuông báo hiệu cho y tá sau đó dùng nước lạnh chườm mu bàn tay cho Thời Tự rồi mới chỉnh đốn đống bừa bộn kia. Thẳng cho đến khi dọn dẹp sạch sẽ mớ bòng bong này thì sắc trời cũng đã ảm đạm dần.

Hạ Tê Kình bèn lên Wechat gửi tin nhắn xin lỗi đến Lâm Dữ Thiên nói là mình có việc đột xuất không thể tới, nhắn xong thì cất di động, một lần nữa quay về phòng bệnh.

Thời Tự đang ngồi trên giường xem phim tài liệu, đây là hoạt động giải trí duy nhất mà hắn có thể làm trong lúc này… Bởi vì tay phải bị thương còn tay trái lại bị bỏng, y tá nói rằng mặc dù không nghiêm trọng lắm nhưng tốt nhất vẫn nên hạn chế, đừng để tay bị trầy xước gì nữa, phòng trường hợp nhiễm trùng nên bàn tay trái của Thời Tự cũng bị băng một lớp gạc mỏng.

Hắn không thể đọc tạp chí, càng không có cách nào lên mạng xem các khóa học trực tuyến, cả người bị quấn chặt như xác ướp thế nên chỉ có thể ngồi cứng đờ với chiếc máy tính bảng trước mặt và xem phim tài liệu. Đến khi coi hết đoạn cuối của một tập, hắn duỗi ngón tay trái ra một cách đầy khó khăn, nhấp vào nút phát rồi run rẩy thu hồi ngón tay.

Rất có cảm giác kỳ dị của một loại máy móc rập khuôn.

Hạ Tê Kình quan sát, nhịn không được bật cười thành tiếng.

Thời Tự ngẩng đầu, nhìn cậu bằng ánh mắt dò hỏi.

Hạ Tê Kình, “Không có gì, chỉ là thoạt nhìn trông cậu hệt như một con rô bốt, là cái loại kiểu dáng cũ kỹ với công năng lạc hậu ấy, lúc di chuyển sẽ kêu cót két không ngừng, giống mấy cái ô tô đời cũ.”

Thời Tự không cười, hắn nhấn tạm dừng phim tài liệu, hơi cụp mắt xuống rồi nói, “Có phải tớ… Khiến cậu thấy phiền không?”

Khi đó vừa đúng khoảnh khắc hoàng hôn buông, trời chiều ngả về Tây, ánh nắng xuyên thấu qua những ô kính thủy tinh trong suốt khiến cho tấm ga trải giường vốn dĩ trắng bệch nay bỗng nhuốm sắc vàng nhạt dịu êm, phản chiếu hơi ấm lúc chạng vạng.

Thời Tự ngồi trên giường, mặc chiếc áo bệnh nhân nhạt màu, tóc mái trước trán rũ xuống đổ bóng lên sống mũi, cả người như rơi vào khoảng không vắng lặng quạnh quẽ.

Hạ Tê Kình, “Thầy Thời, sao cậu lại có lối suy nghĩ ấy?”

Thời Tự, “Tớ biết cậu đang vội, cậu đi đi, đừng quan tâm đến tớ.”

Hạ Tê Kình ngồi ở mép giường, nói cho qua chuyện, “Tôi rảnh mà, buổi tối cũng chẳng có lịch học, với cả tôi vừa xoay người đi nhúng có cái khăn thôi mà cậu đã tự làm mình bị bỏng, tôi nếu đi thật chắc cậu nhảy lầu tự sát luôn quá.”

Thời Tự, “Cậu không có nghĩa vụ phải chăm sóc tớ, do tớ không cầm chắc cái ly nên mới bị bỏng, là tớ đáng đời, không liên quan gì tới cậu hết.”

Hạ Tê Kình có hơi đau đầu, “Cậu lằng nhằng như thế từ bao giờ đấy? Tôi đồng ý ở lại làm tình nguyện viên chứ không ai bắt ép tôi cả. Nếu cậu thấy áy náy thì khi nào khỏe lại nhớ mời tôi ăn một bữa cơm là được.”

Cậu không thể cưỡng lại dáng vẻ đáng thương tội nghiệp của Thời Tự, bình thường kiêu ngạo ưu tú đến vậy đùng một phát trở nên mong manh yếu đuối rất dễ khiến người ta nảy sinh lòng trìu mến, cứ như thể cả thế giới này đang mắc nợ cậu ta, cả thế giới này phải nói xin lỗi với cậu ta.

Thời Tự chính là kẻ sở hữu loại khí chất này, hắn tựa hồ còn muốn nói thêm điều gì, trong lúc há miệng thì bị Hạ Tê Kình chen ngang, “Được rồi, đừng nói nữa, cứ quyết định vậy đi, dù sao tối nay tôi cũng không thể trở về biệt thự, đành phải ở đây trông giường cho cậu.”

Thời Tự lặp lại theo bản năng, “… Trông giường?”

Hạ Tê Kình, “Phòng trường hợp buổi tối cậu đi tiểu đêm hay uống nước này nọ, có người chăm lo thì vẫn tốt hơn.”

Thời Tự, “À…”

Nghĩ đến việc Thời Tự chưa từng nằm viện bao giờ nên Hạ Tê Kình kiên nhẫn phổ cập kiến thức cho hắn, “Bởi vì số lượng y tá ở bệnh viện tương đối ít, hơn nữa y tá chăm sóc dĩ nhiên sẽ không chu đáo bằng họ hàng thân thích và bạn bè, cho nên người bình thường mỗi khi nhập viện đều cần một người trông giường đi theo, bệnh nhân cần cái gì thì còn có người kịp thời giúp đỡ.”

Thời Tự, “Ồ…”

Hạ Tê Kình, “Ừm là vậy đó. Tóm lại đêm nay trước lúc ngủ cậu muốn gì thì cứ việc gọi tôi, tôi nằm ở ngay giường bên cạnh thôi. Hoặc là cậu muốn Bành Khải tới tán dóc với cậu cũng có thể…”

Thời Tự ngay lập tức nói, “Không cần.”

Hạ Tê Kình, “Ờ, dù sao thì hãy kêu tôi nếu cậu cần.”

Cậu ngồi xuống giường rồi gọt táo cho Thời Tự, thật ra thì táo (1)dường như chẳng có tác dụng chữa bệnh gì cả, nhưng mọi người vốn đã quen với việc gọt táo cho bệnh nhân ăn. Vỏ táo không bị đứt giữa chừng tượng trưng cho điều may mắn, người ăn sẽ nhanh chóng lành bệnh hơn.

Đương lúc gọt được một đoạn vỏ táo dài bằng ngón tay thì Hạ Tê Kình bỗng dưng nghe thấy giọng điệu nhỏ nhẹ của Thời Tự, “Vậy, nếu như ban đêm bệnh nhân sợ lạnh, trông giường có thể hỗ trợ ủ ấm chăn không?”

Chú thích:

(*) Nguyên văn 心碎太平洋 – Phiên âm Hán Việt là Tâm toái Thái Bình Dương, một bài hát gắn liền với tên tuổi của Nhậm Hiền Tề. Mình dẫn linh ở ĐÂY cho bạn nào muốn nghe. 

(1) Quả táo (苹果 Píngguǒ) có phát âm chữ “Píng” đồng âm với chữ “Píng” trong Đêm an lành (平安夜 Píng’ān yè), người Trung Quốc thường hay gọi đêm Giáng Sinh là đêm an lành, thế nên họ có tập tục tặng táo cho những người họ yêu quý vào đêm Noel như một lời chúc cầu bình an.