Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 38: First date




"Ví dụ như tao nói rằng con nhỏ trong ảnh này cũng đang thích người chụp tấm này. Thì sao?"

Giờ đây tôi biết rằng cũng phải đến lúc nào đó đáp lại tình cảm của Minh. Cậu ấy lúc nào cũng giúp đỡ tôi, ôm tôi vào lòng mà dành nhiều thời gian và tình cảm đến thế. Cậu ấy đã đến và cho tôi biết rằng mình cũng xứng đáng với điều tốt đẹp như vậy.

"Tao cũng chẳng còn thích cái anh lớp 12 kia nữa và tao cũng chỉ là bạn với thằng Hoàng Bảo."

"Tao đã từng ghét mày nhiều vì lúc nào cũng thấy mày sánh đôi với ai đó mà được gán ghép hợp đôi."

"Tao ghét mày vì có lúc mày chẳng thèm nói chuyện với tao, khi tao cần mà mày cũng chỉ quay lại giúp đỡ mà chẳng nói gì. Tao sợ điều đó."

"Tao sợ ánh mắt người khác nhiều đến nỗi khi ai bảo mày với tao éo hợp cũng chỉ biết lặng im. Tao cũng không tin bản thân tao, một ngày nào đó lại được mày thích lại."

"Tao đúng là đứa cần thay đổi nhiều thật, là đứa ngốc nghếch mà chẳng hiểu những gì mày nói, là đứa hay tiêu cực quá lên, nhưng từ lúc mày nói với tao nhiều lời sến rện như vậy, tao lại hiểu rằng cũng không cần quá khắt khe với chính mình."

Tôi dừng lại một hơi, không dám nhìn lên xem vẻ mặt của Minh. Dường như mấy lời phía trước đều nghe rất ngại, tôi cũng vậy.

"Rồi mày sẽ nói sao nữa đây, từ chối tao à?"

Giọng nói của Minh hơi trùng xuống, dáng vẻ rầu rĩ nhìn tôi. Không lẽ tôi nói mấy câu dễ gây hiểu lầm lắm sao?

"Lâm Hoàng Hải Minh, hôm nay tao cũng không rõ là ngày mấy lắm. Nhưng mà tao... ấy mày, được chưa?"

"Hà.. chắc nha, đừng có kiểu gieo hi vọng rồi dập không thương tiếc đó!"

"Bạn Hải Minh yêu dấu à, rốt cuộc là người trước đã làm tổn thương gì bạn mà ra nông nỗi này vậy?"

Tôi cười phá lên, cảm thấy bánh brownie vốn vừa đắng vừa ngọt mà bây giờ chỉ để ý mỗi tấn đường tan ra trong miệng.

"Thế tớ với cậu... yêu nhau nhớ!" Minh kéo tay áo tôi, gương mặt chó con đang thẹn thùng này càng ngày đổ gục tôi.

"Biết rồi mà còn hỏi. Nhưng mà bây giờ mấy giờ rồi."

"Mới có 6 rưỡi thôi à." Minh dựa đầu vào tôi, tay lục điện thoại ra xem giờ. Dáng vẻ nuông chiều mà xoa đầu tôi.

"Chết rồi, hôm nay học thầy Long mà. Giờ đi còn kịp không cậu Minh ơi?"

Thật ra là bỏ một buổi học thêm cũng chẳng sao, nhưng mà tôi mới sực nhớ ra có rất nhiều bài tôi cần nhờ thầy giúp đỡ với lại tôi sợ rằng thầy Long sẽ gọi về mắng vốn bố.

"Lạ quá ta, nay đôi trẻ đi học giờ này à?" Ánh mắt đăm chiêu của Cupid Long, có vẻ thầy sắp nhìn thấu hồng trần.

"Đi học giờ này cho riêng tư, yên tĩnh thầy ơi."

Chúng tôi học ca sau, may mắn là chẳng đụng phải ai cùng lớp hay cùng trường và lác đác có mấy người. Tôi chui xuống bàn cuối ngồi, lấy kính ra mà bật trạng thái tập trung.

"Vậy là buổi first date của tao với mày là ở nhà thầy Long ác quỷ hở?" Cậu ấy nằm dài lên bàn, cứ nhìn chằm chằm làm tôi mất tập trung.

"Chứ mày muốn sao nữa? Yêu vào cũng phải chăm học chứ."

Mới nói dứt câu, Hải Minh đã phì cười, lộ chiếc răng khểnh đáng ghét, dáng vẻ nũng nịu mà tinh nghịch nhìn tôi học bài. Hình như chỉ chờ đến thời cơ, cậu ấy luồn tay phải cậu đan vào tay trái tôi.

"Cái thằng Hải Minh kia, tính vào đây ngủ hay gì mà cứ nằm dài ra thế? Có tin thầy alo về cho bố không?"

"Biết rồi mà thầy."

Dưới góc phòng học thêm quá nhiều những lời giảng, bảng đen thì kín đầy công thức. Tôi không phủ nhận công thầy Long dạy dỗ miệt mài, còn Hải Minh trên bàn viết bằng tay trái thuần thục nhưng bên dưới bàn tay phải nắm tay tôi. Trong tình cảnh như thế, sao mà tập trung được.

"Hải Minh à, mày muốn yêu công khai không?"

"Tùy mày, mày muốn sao tao theo đó."

"Vậy tao kêu mày làm việc xấu thì sao?" Tôi thắc mắc hỏi lại, không biết đây là sự nuông chiều hay dung túng.

"Miễn mày đứng về phía tao thì việc éo gì cũng làm."

"Ví dụ như tao làm bên cảnh sát, pháp luật không cho tao đứng về phía mày thì sao?"

Hải Minh gõ đầu tôi một cái nhẹ, tùy ý để tôi cột mấy chùm trên đầu, nói với giọng nhỏ nhẹ.

"Thì tao ăn cơm nhà nước cả đời cũng được, cho mày lập công phá án để thăng chức. Mà mày hỏi cái này làm gì, có ý định đấy à?"

"Xem lúc đó có dám không!"

Vòng vo một hồi tôi mới nhớ ra ý định ban đầu mình định hỏi, liền quay sang nghịch tóc cậu mà thủ thỉ.

"Hải Minh ơi, tao sợ mày bị người khác nói mày quen tao các thứ. Nên là... yêu giấu nhé."

Minh nhìn tôi một lúc lâu, vì quá ngại ngùng mà tôi chỉ biết quay mặt đi chỗ khác. Cậu liền lấy một mảnh giấy mà viết hí hoáy, càng không để tôi lại gần xem.

"Nè, mày coi đi."

"Cậu muốn gì tao theo đó" - chú chó con hminh gửi bé mèo con haan

"Mày cứ coi đây là lá bùa may mắn của mày đi. Giống như lúc nào tao cũng theo mày để cầu may cho mày."

"Eo, sến thế." Tôi cầm lấy mà không khỏi thẹn thùng, gấp gọn lại để vào ngăn ngoài hộp bút.

"Thấy sức mạnh yêu phải trai xinh ngoan giỏi tự nhiên như này chưa?"

—---------

"Tám giờ mười lăm rồi, về thôi nào Hạ An lớn."

"Bộ có Hạ An nhỏ hở, Hải Minh giấu đâu rồi?"

Cả buổi chẳng thèm học mà chỉ đợi có tiếng đồng hồ kêu "tít tít" liền tỉnh dậy. Có vẻ như học trò cưng của thầy sắp tạo phản, lật bàn cờ rồi.

"Ờm... giấu đi rồi. Khi nào cần biết tao sẽ cho Hạ An biết."

"Được rồi, tao sẽ đợi."

Tôi đã đợi cậu ấy rất lâu về trước, như này đã nhằm nhò gì.

"An ơi, đi về cùng tao nhé."

"Tao với mày nhà cùng một đường thì chẳng phải về cùng nhau à?"

"Sợ mày lại như mấy lần trước, ra khỏi cổng là chạy về nhà không thèm quay đầu lại nói chuyện với tao."

"Có nữa à, vậy là bạn Hỉnh Mai buồn lắm đúng không? Kệ bạn, lúc đó hai đứa có quen biết đ** đâu mà nói chuyện."

"Từ lạ thành quen, tại bạn Ha Ạn không chịu bắt chuyện với mình nên ngại quá không dám nói chuyện."

Đang dắt chiếc xe ra mà thấy Minh không nói gì, tôi cũng biết chắc có điềm xấu. Là tụt xích, làm tôi nhớ lại cái lần xe tôi bị hỏng đi song song bên đường cùng với chiếc moto cà cà dưới đất của Hải Minh.

"Mày nhớ không? Tao thích Tây Ngọc từ hồi lớp tám, lúc đó nó ngồi trên, tao ngồi dưới..."

"Được rồi mà, dừng lại đi chị An yêu dấu của em."

"Ngọc từ chối tao, tao cũng nghĩ ngay từ đầu kết quả đã như vậy, nó nói muốn trở về làm bạn..."

"Mày muốn vậy đúng không. Trong năm nay tao có thích một cậu trai lấc cấc, học giỏi..."

Tôi phì cười, không ngờ cậu ấy vẫn còn nhớ.

"Hỉnh Mai ơi, cậu trai lấc ca lấc cấc là cậu đấy cậu ạ."

"Ha Ạn ơi, kế hoạch mới của tớ khi đó là cậu đấy."

Bất ngờ trong chốc lát, tôi mới chợt nhớ ra đoạn hội thoại khi ấy. Thật sự bây giờ trái tim tôi muốn được cậu ôm vào lòng. Minh đã có rất nhiều lần chủ động ôm tôi mà gục xuống hõm vai, tôi cũng muốn trả thù lại.

"Tao... ôm Hải Minh một cái nhé!"

"Cái này cũng cần phải hỏi sao?"

Tôi chớp mắt vài cái, cố gắng không ửng đỏ mặt khi nhìn vào mắt cậu. Đôi chân cứ thế nhón lên, cánh tay vòng qua cổ cậu ôm thật lâu. Áo của Minh thoang thoảng mùi mồ hôi nhẹ, không quá nồng, thêm vào đó thơm mùi bạc hà khá thanh mát. Tôi ôm cậu ấy mà lắc qua lắc lại hồi lâu, Hải Minh sau đấy ôm lại eo tôi. Hơi thở của nhau cứ thế tan vào không khí, chúng tôi tuy ngại ngùng với chiếc ôm năm phút đó nhưng vẫn không muốn bỏ ra.

"Cậu yêu trúng tớ là thiệt thòi lắm đấy." Hải Minh dụi vào tóc tôi, chất giọng khàn ấm pha chút mệt mỏi của cậu sắp khiến tôi phát điên rồi.

"Yêu trúng Hải Minh mà đã thiệt thì yêu thằng khác tao phế thân luôn à? Đừng có mà suy nghĩ nhiều hơn tao, Hạ An có máu hơn thua đấy nhé!"

"Nhớ rồi!"

Chúng tôi cứ thế ôm hoài, mặc kệ thời gian cứ trôi. Tôi chẳng bao giờ muốn khoảnh khắc tuyệt đẹp này cứ thế trôi qua, nơm nớp lo sợ mà tranh thủ từng phút giây bên cậu.

"Hạ An à, nói thích tao đi!"

"Khồng, sến lắm!"

"Đi mà, chỉ là Hạ An thích Hải Minh thôi!"

Tôi ngượng ngùng mà bỏ tay ra khỏi cổ Minh, lấy tay cậu đan vào tay mình hôn một cái "chụt" rồi áp vào má mình.

"Được rồi, mèo con Hạ An rất thích chó con Hải Minh. Khá lâu trước khi chó con để ý đến."

"Ngốc ạ, tao để ý mày từ lúc mày chọi cây lau nhà vào đầu tao rồi."

Cậu ấy lại vùi đầu vào tóc tôi, hà hơi vào cổ tôi mà thủ thỉ vài câu khiến tôi bất ngờ.

"Có hả? Sao lúc đấy không chủ động?"

"Sợ mày không thích."

"Mày dễ thương thế này mà có là người lạ thì tao cũng thích!"

"Hạ An à, mày không sợ tao tăng đường huyết à?"

"Hải Minh à, vậy có đỡ hơn hạ đường huyết không?"

Cậu ấy nhấc bổng tôi lên, gió cây bên đường xào xạc nghe vui tai, hệt như đang vỗ tay hạnh phúc khi nhìn thấy câu chuyện đẹp đến vậy.

"Phan Châu Hạ An ơi, tao cũng thích mày."

"Tao biết rồi, nói nữa sến v** l**."

—----------

Cả đêm ấy tôi không thể nào nhắm mắt mà yên giấc. Trái tim cứ phập phồng liên tục không ngừng, ả người tôi cứ bay bổng như máu đang chứa quá tải đường. Tôi đoán rằng não đang cố gắng xử lí và tiếp nhận quá nhiều thông tin về nghi phạm mới - Lâm Hoàng Hải Minh, hắn ta gần như khiến tôi gục ngã rồi.

Bỗng nhiên điện thoại tôi "tít" thông báo.

Hải Minhhh đã đặt biệt danh cho bạn là "mèo con haan