Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 24: Nước lạnh




"Vậy mày có tính đi xem phim như họp lớp cấp hai không? Nếu mày không muốn thì thôi, tôi cũng chẳng muốn giáp mặt với tụi ấy làm gì."

Hoàng Bảo lôi tôi ra căn tin rốt cuộc chỉ vì mục đích này, nghĩ lại thì cũng đã gần hai năm không đến họp lớp rồi. Nhưng cấp hai của tôi cũng chẳng tốt là bao.

"Tao hiểu rồi, nếu mày còn muốn tránh tụi ấy thì nghỉ đi cũng được, không sao hết."

Nhìn tôi không nói gì mà chỉ nhìn xuống đất, Bảo lại hiểu rằng tôi ngại đi nên như thế.

"Tao đi, mấy giờ? Hôm nào?"

"Thôi khỏi đi mày ơi, nhưng mà chiều chủ nhật lúc hai rưỡi."

"Ờ, hôm đó tao lại lột xác mới được."

"Tao cũng vậy, trổ bóng."

Tôi sực nhớ ra mấy mấy người bạn hồi cấp hai mà Bảo đưa acc facebook ra, rùng mình một cái, trán bắt đầu đổ mồ hôi lạnh.

"Khiếp, mày nhìn kìa, cái con An nó xấu kinh như thế mà còn dám thích anh Trung Hưng lớp 9/3, mày thấy kinh không."

"Nói thật tao thấy nó vừa đen, vừa xấu xấu kiểu gì, mà nó nhiều mấy vết sẹo nha, nhìn cứ bẩn bẩn bần bần kiểu gì, ha ha."

"Mày coi xem Hạ An xấu như vậy mà làm bạn được với cả hot boy khối mình, chắc anh trai ấy lại uống trúng bùa mê thuốc lú gì của con ngốc đấy rồi."

"Gu mận vãi."

Tủi thân, ám ảnh, sợ hãi, tránh né là những gì tôi làm trong khoảng thời gian ấy. Có lẽ việc "con xấu" xuất hiện trong lớp visual là một cục gỉ chướng mắt, không thể gỡ ra, chỉ thể kêu ca và bình phẩm. Tôi gặp những lời ấy còn không nhiều bằng những lời tôi nói với bản thân mình, là sự tệ hại, đổ lỗi, chạy trốn, xa rời thực tế.

"Hạ An mày là đứa tệ hại, đáng nhẽ mày không nên sống chứ nhỉ? Sao mẹ lại sinh ra mình, lúc đó mẹ bỏ đứa con lại rồi cứu anh được mà, sao không làm vậy?"

"Con An này, mày điên rồi à, tự dưng ra sông ngồi làm gì. Cái con dở hơi này, không ai cứu được mày ngoài mày đâu."

"Nhưng gió mát mà."

Sông bên chiều hôm ấy đem gió hạ vừa mang chút man mát hiếm có, thoang thoảng cuốn theo mấy chiếc lá từ mấy cành cây gần đó, chim "chích chích" mệt mỏi, uể oải về nơi tổ ấm. Nước sông không biết sẽ âm ấm hay lạnh buốt xương, dù có như thế nào thì tôi cũng không muốn thử.

"Sao càng lớn mày càng mặc áo dài tay vậy? Hè rồi đấy An ạ."

"Thích."

"Điên."

Lúc trước mặc áo dài tay là do tâm lí không mong muốn ai thấy hay bắt gặp rồi đưa lời khuyên hay chỉ dẫn nên làm gì. Dần dần cũng vì muốn thế, cũng không muốn nghe ai nói gì nên thích đeo tai nghe chụp tai.

Bảo rời đi rồi, nó lúc nào cũng giúp tôi tránh mấy vụ lột quần áo hay bắt nạt nhằm mục đích cho vui của mấy học sinh nữ và nam khác. Tôi nghĩ rằng liệu nó có thiệt thòi và mệt mỏi khi có một đứa bạn như tôi không.

"Tao mà nghĩ vậy là tao xuống địa ngục mấy kiếp cũng không thoát tội, làm bạn với đứa như mày bộ có gì tội đồ hở? Vậy tao làm bị kết án tù chung thân cũng được." Bảo vén tóc tôi ra sau, cốc đầu một cái rõ mạnh, nói với tôi một cách an ủi như thế.

Tôi khi ấy chỉ muốn có ai nghe những gì mình nói, muốn được an ủi mà san sẻ yêu thương. Nhưng cũng chỉ có mẹ, và mẹ cũng chỉ nói:

"Mày lại làm cái gì nữa vậy An? Sao suốt ngày bị người khác nói không, coi lại bản thân mình trước đi. Tao còn đang bận lắm, mày đừng có vướng vào mấy chuyện đánh nhau hay gì làm tao phải lên trường. Trời ơi, đến lúc đó rõ là nhục."

Mấy bạn ấy nói, tôi cũng chẳng buồn lắm đâu. Nhưng khi đến lúc mẹ nói, các giọt nước cứ thi nhau làm mi mắt nhòe đi, bên tai lại nghe tiếng "xoảng" rõ to, chắc chắn không phải thủy tinh vỡ đâu, hình như là tiếng trái tim đau buồn nào đó đang bị ai bóp nát.

Tôi năm 16 tuổi nhìn năm tôi 14 rất khác, là một người nhưng hai con người.

Bóng tán lá rơi xuống mặt đất do nắng đổ, hương sắc xuân sắp sang rồi, tâm trạng người cũng thay dổi. Nhìn bao đôi tình nhân nắm tay nhau vụng trộm trong trường, ánh mắt tôi va vào một cặp đôi từng nổi một thời trong lớp Hải Minh – Trà Anh.

Tôi giờ đã biết nhìn nhận và chấp nhận thực tế, dù nó có như thế nào. Chuyện của người khác, tốt hơn nếu mình không chen vào.

"An ơi, mày uống không? Tao mới xin từ bạn Huy đó."

Bảo quay lại làm che hết tầm nhìn triệu view mà tôi đang chăm chú dõi theo, đến khi Bảo để tay lên giật tóc tôi xuống để lấy hộp milo uống thì đã không thấy đôi chim ri ấy đâu.

"Trai cờ vua nhiều người vây quanh quá, tao thì đang quay nhanh."

"À, tao tưởng mày với nó thành đôi rồi."

"Chắc mơ được ngàn giấc mới mơ được."

"Tao viết xong thư rồi á."

Bảo lảng sự mệt mỏi của tôi sang sự quan tâm và chăm chú khác, đang nghĩ đến cảnh tưởng hôm mùng bốn Tết, Bảo gõ nhà Huy để đến chúc Tết, nhưng thực chất là bày tỏ, bộc bạch tình cảm của mình với người mình thích. Tôi nể phục điều này, dám nói lên tình cảm của mình dù có hoàn cảnh như nào.

"Lúc nào mày gửi nhớ gọi tao để giúp đỡ mày trang phục nha, phải vừa ngông nghênh vừa thư sinh mới chiếm được trái tim người thương."

"Giao kèo."

Dừng một lúc, Bảo quay sang tôi nói, với giọng điệu nghiêm túc làm cho lòng tôi có cảm giác bồn chồn.

"Tao só rì mày nhưng mà có vụ này cần phải nói. Mày.. nhớ ông Trung Hưng hồi cấp hai mà mày thích đúng không? Khoảng một tuần hơn nữa là ổng chuyển sang trường mình."

Tôi phải tạm dừng việc ăn bánh oreo để kịp tiêu hóa những gì người bạn thân chí cốt này vừa mở miệng. Hồi phục lại trí nhớ đã chôn xuống lòng đất để giờ đào lên lại để hưởng sự xấu hổ ám ảnh tôi.

"Sao ông đó chuyển được hay vậy? Bộ quan hệ rộng hở."

"Mày hỏi thế tao biết trả lời bằng mồm à?"

Tầm năm lớp 8 gì đó thì tôi có thích thầm một anh lớp trên, cơ hội tiếp xúc là cùng nằm trong đội nhảy và múa của trường. Lúc ấy cảm xúc thơ ngây nổi lên cũng vì xuất phát từ sự mến mộ và kính trọng tài năng, nhiều người nhìn thấy được điều này lại chỉ điểm cả tôi và anh này. Sau đó anh lớp trên có quen một chị xinh xắn cũng trong đội ca hát, thì quay lại chĩa tôi là kẻ thứ ba.

Năm ấy, con người cũ khá ngốc nghếch, giờ khi tôi nhìn lại thấy buồn cười.

--------------

Tôi biết rõ trốn tránh vết thương từ quá khứ là một việc ngu xuẩn mà con người có thể làm trong đời, nhưng vì đã quen với cách sống này, tôi vẫn mù quáng mà sống một cách độc hại mà có thể làm ảnh hưởng cả người xung quanh và cả chính tôi.

Nhức đầu, chóng mặt, mệt mỏi, tôi chỉ muốn dẹp hết chuyện không vui mà chờ đợi ngày đi chơi.

Thứ bảy đến, tôi lựa chọn thủy cung là nơi thích hợp cho một buổi vừa bày tỏ sự hối lỗi cũng như học bài ở quán cà phê gần đó. Lục tung cả tủ quần áo nhưng không có gì, cuối cùng tôi chỉ dám mặc một chiếc áo tay bồng xanh dương nhạt phối với chân váy jean dài, kết hợp cùng đôi giầy bệt đen gót thấp. Skincare nhẹ nhàng và bôi son dưỡng và má hồng, tóc tết đuôi lệch mà tôi mới học trên mạng.

Cầm điện thoại chụp lại outfit ngày hôm nay và gửi qua acc "chú chó con" Locket , chờ đợi xem phản ứng của Hải Minh.

[chú chó con: đẹp lắm'0']

-----------

Fun fact là chuyện hminh viết được cái kí tự kia là nhờ nhỏ em họ Quyên Nguyễn=)))