"Cảm ơn cậu đã bắt lấy con gấu giúp mình. Giờ cho mình xin lại con gấu ạ." Tôi chớp chớp đôi mắt trước chàng trai đối diện, kế bên Hải Minh là cậu bạn ngồi phía trước tôi, Uy Khôi.
"Hóa ra bạn là người ném con gấu xuống đầu tớ, tớ mong cậu sẽ bồi thường tiền viện phí cho quả đầu bị tổn thương này," Minh nhìn tôi, với đôi mắt nâu ngả dưới vệt nắng len lỏi, một tay cầm con gấu, một tay vuốt tóc về sau, "Không thì còn lâu mới lấy lại được con gấu này nhá!"
Tôi còn đang ngẩn ngơ nhìn người con trai này, luống cuống không biết phải làm gì thì nghe con Huyền từ trên lầu chạy ù tới.
"Đ* ** thằng l** này, có mỗi con gấu cũng so đo với nhau. Biết vô học rồi không," Nói xong chị Huyền tiện tay giật lẹ cái của nợ từ tay Minh, để cả tôi, Minh và Khôi đều bất ngờ, "Con An có đi không, để mày bị ông Trí bắt lại nhé!"
"Đi ngay, đi ngay, mà sao mà mày gắt với thằng đấy thế, nó đùa thôi mà." Tôi cũng tự thắc mắc, hỏi ra mới thấy tính dại trai là câu trả lời.
"Mày mà hỏi nữa là tí nữa toàn nghe tiếng *beep* từ con Huyền không đấy."
--------------
Nguyên cả tiết tôi đều nghĩ về chuyện vừa rồi, vừa nghĩ vừa tự thấy buồn cười, ngẫm lại sao bản thân lại để tâm đến một đứa con trai nhỉ.
"Hạ An, đứng lên giải cho thầy bài số 6, cho chừa tội vừa học vừa cười. Chắc đang tương tư thằng ngồi cạnh chứ gì."
Cái thầy Long dạy Vật Lí luôn là nỗi ám ảnh trong tôi, toàn cho đề học sinh giỏi, bốc thăm lên bảng, suốt ngày ghép cặp khắp nơi trong lớp, tuy là có vài cặp đúng, trừ tôi với thằng Kha Huy này. Nhưng lần lên bảng này cần sự giúp đỡ ở dưới.
"Trời mẹ ơi, ổng cho nguyên cái bài dao động điều hòa trong phần luyện tập khó nhất mà làm. Cứu tao bây ơi."
"Mày nghĩ tụi tao biết làm hả."
Tôi chuyển đối tượng sang Huy đang nhờ hỏi Hải Minh ở dưới, sau đấy quăng tờ giấy lên cho tôi chép. Lời giải rất chi tiết, gồm lời giải và giải thích kín đầy tờ note, chỉ trách chữ đẹp quá nhìn không ra.
"An không làm được đúng không, nãy phân tích đề ra rồi không nghe. Chiều nay qua học thầy cho một đống bài làm để mà rèn." Thầy Long nhìn tôi bằng ánh mắt trìu mến, mặc dù xấp bài thầy cho không trìu mến cho lắm.
-------------
Ca tôi học thêm thầy Long từ 6 rưỡi đến 8 giờ 15, khoảng thời gian hợp lí để lời giảng của thầy đưa tôi vào giấc ngủ, mặc dù sau đấy cũng bị cốc đầu lên bảng làm bài. Chỉ là hôm ấy tôi thấy lời dạy của thầy cũng không buồn ngủ lắm.
"An ơi, cậu biết gì chưa? Hôm nay có thêm một bạn nữa vào học đấy, nghe nói đẹp trai, học giỏi, học trò cưng từ cấp hai của thầy Long đấy." Quyên đang bôi một lớp vaseline hồng nhẹ lên môi, quay sang nhìn tôi, thông báo thông tin hot mà tôi còn chẳng biết từ đâu mà nó biết.
"Ờ sao cũng được, nhưng mà cậu làm bài 5,6,7 thầy giao tuần trước chưa? Cho tớ chép lẹ trước khi thầy vào." Tôi đáp gọn lỏn, tỏ vẻ không quan tâm trai đẹp hoàn hảo như trong truyện xé ra như nào.
Cửa mở, tim tôi thắt lại, mồ hôi túa ra như mới tắm khi nhìn thấy thần chết Vật Lí bước vào để kiểm tra bài cũ dù tôi chưa ôn chữ gì. Nhưng không phải hình ảnh thầy Long trìu mến bước vào, mà là học trò cưng trong lời Quyên nói bước vào trước. Tóc vuốt ra sau, gọng kính đen, dáng cao ráo, da rám nắng và quan trọng nhất - hào quang nam chính tỏa ra khiến mấy con dân phía trước nổ đôm đốp mắt.
Cả buổi hôm đấy, tôi cảm giác không có một đứa nào nghe thầy giảng đề, con gái chăm chú ngắm nhìn trai đẹp, con trai rôm rả bắt chuyện thân thiết. Chỉ có tôi duy nhất nhìn khuôn mặt thầy Long và lắng nghe lời giải nhiều nhất, nếu Hải Minh cứ sang ca này học thì chẳng mấy chốc tôi thành thủ khoa Vật Lí mất.
"Minh lên bảng làm bài 8 có đánh dấu sao đi, ngồi không ở dưới cũng chán mà."
Lịch sử từ trước đến nay, cả lớp này chẳng có ai làm được hết bài dấu sao của thầy Long, tôi chăm chú nhìn chàng trai cầm phấn viết tay trái lên bảng để giải từ từng phần một, trong vòng 15 phút hơn đã giải xong bài dấu sao khó nhằn này. Nhìn cả bảng đen giờ chi chít phấn trắng, tôi tiên tri chắc đây sẽ là người thay đổi lịch sử ở lớp Vật Lí thầy Long này.
Tôi giơ mắt lên chụp cả bảng kín lời giải, đến khi giơ máy lần thứ hai thì Hải Minh lọt vào khung hình, chẳng biết vì sao bản thân vốn ghét chụp dính người bây giờ lại có thể bấm nút chụp nhanh thế.
Trong ảnh, có bảng đen chia từng ô ra giải, chữ rất đẹp, to rõ, khác hẳn trong tờ giấy note. Còn có cả người giải trong đó, áo sơ mi trắng, tóc xù lên tự nhiên, kính cận to thêm đôi mắt sáng, dáng cao dựa vào bảng, tay trái thon dài chỉ để giải thích cách làm. Tôi phóng to thu nhỏ liên tục để chỉ điểm nào không nên xuất hiện. Không có.
Người và chữ đều giống nhau, rất đẹp.
------------
"Hải Minh đứng lên, sắp xếp lại tập vở sang chỗ Tây Ngọc ngồi. Cứ để mấy đứa con trai ngồi chung với nhau thì lại ảnh hưởng lớp, để con ngồi với bạn nữ cho hiền dịu lại." Cô Túc cứ liên tục chuyển chỗ vào sáng thứ hai đầu tuần như vậy đều khiến cả nhóm chúng tôi bất an nếu bị xướng tên đổi chỗ.
"Thôi mà cô, con không qua đó đâu. Ở đây có bạn Lâm Hải chỉ con bài Toán, có bạn Sơn chỉ con Thể Dục, còn Thiên nâng điểm Anh con lên đó cô. Ngồi đây con sẽ thay đổi để thành người, không cần chuyển sang chỗ khác ngồi đâu ạ. Đi mà cô!"
Cả lớp chúng tôi vừa cắn hạt dưa vừa nhìn màn giằng co quyết liệt giữa cô và trò. Khôi quay xuống nhìn Minh mà phán xét với chúng tôi:
"Thằng này giả bộ đó mày ơi, nó thích con Ngọc từ cuối cấp 2 tới giờ rồi. Còn giả bộ ngại ngại mà nghiện không đó, nhìn mắc cười thiệt."
Tôi nhìn màn "nhượng bộ" của Minh sau khi thỏa thuận không thành, đành nhanh chóng thu dọn, sắp xếp lại sách vở chạy một mạch sang chỗ Tây Ngọc ngồi, bỏ lại cả đám bạn mình bên đó. Hóa ra "học trò cưng Vật Lí của thầy Long" cũng đã có người trong mộng rồi.