Tôi đành đợi cả nhóm bên đấy gọi món xong mới tới lượt mình, thế nên tranh thủ tạt qua hàng đồ ăn kế bên.
"Xin lỗi bé nha, nãy giờ nhiều người mua quá nên hết bột bánh làm rồi, lần khác nha."
Thất thiểu ngồi đợi nãy giờ chưa xong, đã nóng đã không mua được bánh giờ lại ngồi rung hết cả chân chờ đợi người khác chen hàng vào mua, tức anh ách. Tôi mới nghía sang đám bạn ấy, hội Minh chơi cùng gồm 4 trai Hải Minh, Lâm Hải, Hoài Sơn, Vân Thiên và 2 gái Trà Anh, Phương Anh, toàn nhà mặt phố bố mẹ làm to.
Tất cả mấy đứa trong đám bạn đó đều học ở lớp học thêm thầy Long, nhưng tôi chưa bao giờ ngồi gần hay nói chuyện phiếm cùng. Tôi không muốn và họ cũng vậy, không phải tính cách hay hoàn cảnh gia đình mà không thể làm bạn với nhau, đơn giản chỉ là không hợp.
"Minh, chiều nay sang bắn Liên Minh với tụi tao không? Mẹ tao nói sẽ làm pizza với coca uống cùng, nay mày có học thêm gì đâu?"
Tôi chống cằm đếm xem đã bao lâu họ chưa mua nước hay sao mà lâu thế, nhìn cả nhóm toàn trai xinh gái đẹp đang nói chuyện rôm rả với nhau.
"Tao bận rồi, sáng mai đi."
Minh nhận những ly nước và chuyền cho cả nhóm, thuận tay đưa tiền trả. Cậu ấy vẫn vậy, quả đầu bù xù ngông ngông, cặp kính đen cùng dáng vẻ bỏ cà vạt và áo ra ngoài quần, chỉ mang cặp một bên vai.
"Lần đầu tao thấy thằng này có việc bận vào cuối tuần đấy, bộ bố mẹ mày không giảm thêm buổi học thêm nào à?"
"Không phải, bố mẹ tao vẫn bình thường. Nay tao có hẹn nên giờ tụi bây phắn lẹ giúp tao cái."
Cuối cùng sự chờ đợi tôi đã kết thúc rồi, tôi chuẩn bị đứng dậy khỏi ghế chờ và ra gọi nước, thì có gì mát lạnh áp vào má tôi. Hóa ra là cây kem đá mà Minh áp vào.
"Ăn đi, vị đào đó, tao thấy nhiều đứa con gái thích ăn vị cam nên mua cho mày vị này."
"Mày xạo vừa thôi, mày cũng bẻ nửa cây ăn mà. Né ra để tao mua nước không lại phải đợi tiếp."
"Nè, trước tao thấy mày hay mua hồng trà."
"Vậy mày uống gì?"
"Tao uống chung với mày."
"Nhưng tao không thích uống chung, mày không thấy ngại hả?"
"Kệ mày, tao không ngại."
Tôi cảm thấy cuộc hội thoại vừa rồi vượt qua khả năng tiếp nhận thông tin của con người. Không thể chịu nổi, có vẻ nãy giờ cậu trai bất cần này kéo dài thời gian để cho người tiếp theo mua nước, tôi không thể chờ đợi để mua ly nước thứ hai.
"Đố mày mua được ly nước khác, mày ăn bánh không? Hình như bánh trứng hay sao á."
"Ăn," tôi nhoàm nhoàm chiếc bánh trứng ngon tuyệt kia, mở miệng để nói tiếp, "được rồi, mày thắng, đi thôi."
Tôi chưa bao giờ đi thư viện ngoài trường cả, trước kia chỉ lởn vởn thư viện trường. Tự nhiên tôi lại thấy mình dại trai quá mà tin người, giờ Minh dụ tôi ra đường vắng người mổ xẻ rồi bán nội tạng lậu ra nước ngoài được mà.
"Mày biết đường không?"
"Không."
"Tao biết, nên nhớ bám đuôi nhé mèo con."
"Câm mồm lại đi thằng chó."
"Vậy thằng chó để mèo con lại đây nhé, gúp lắc em mèo tìm được đường về."
"Biết thế tao đã cho mày leo cây rồi."
Chỉ là câu nói đùa, nhưng tôi cảm thấy sắc mặt Minh không tốt lắm, có lẽ tính bông đùa hơi quá của tôi lại nổi lên rồi.
"Xin lỗi."
"Không cần xin lỗi."
Không khí giữa chúng tôi dần gượng gạo, tôi đã nhiều lần gặp điều này và rất ghét cái không khí khó thở như sắp bóp nghẹt thanh quản. Những lúc như thế, tôi sẽ nhìn lên bầu trời trong xanh kia.
"Hãy nhìn lên bầu trời ít nhất mười lần mỗi ngày. Nếu một ngày không thể nhìn lên bầu trời hơn mười lần, thì đó là một ngày sống vô ích."
"Trích từ sách nào?"
"Bố con cá gai của Cho Chang – in."
"Vậy là ngày nào tao cũng sống vô ích rồi."
"Add Locket không? Ngày nào tao cũng chụp lại cảnh bầu trời cả, mày coi online được mà."
"Là cái gì? Cài giúp luôn đi."
Thế là trên đường đi, tôi vừa biết được số điện thoại của Minh, vừa biết được mật khẩu locket, sau này tôi sẽ mượn tài khoản đăng nhập để sử dụng trong mục đích lí tưởng khác.
Cuối cùng đã đến thư viện rồi, khá rộng và không đông lắm. Đã 5 giờ kém 12 phút rồi, tôi về trễ cũng không sao, nay bố tôi lại tiếp tục tập kịch cho chương trình Tết sắp đến nên thường không về nhà. Tầm 8 giờ sẽ có tập đầu của phim "Người hủy diệt" trước đó, tôi sẽ hóng.
"Đây là nội dung căn bản cần nắm, đây là bài tập luyện tập và nâng cao dần lên. Sẽ để mày học lại lý thuyết và công thức rồi sau đấy làm bài tập."
Chưa kịp ngồi ấm mông mà đã bị ác quỷ con của thầy Long lôi cả xấp đề ra giải. Tôi khóc thầm nhưng cũng phải quyết tâm vì sự nghiệp học tập của tôi. Còn cậu ấy ngồi đối diện tôi, tai đeo airpods, ngón tay thon dài uống gần nửa ly hồng trà, tay lướt điện thoại.
Tôi vốn không thích không khí quá yên tĩnh như thư viện, lấy ra dây đeo tai nghe ra để làm bài. Chúng tôi học đến 7 rưỡi hơn, Minh kiểm tập tôi.
"Mày nghe bài gì mà tập trung ghê thế?"
"Weightless version 10 tiếng. Còn mày thì sao?"
"Golden hour piano 8 tiếng."
"Làm đúng 5/18 bài, cũng giỏi rồi đó."
Cậu ấy sang bên đối diện ngồi cạnh tôi để dễ chỉ lỗi sai, tôi cảm thấy học cùng học trò cưng của thầy Long nó khác hẳn cách tôi học bình thường. Hiểu rõ lý thuyết và cấu trúc lời giải, tiếp thu cách làm và chỉnh sửa lỗi sai, từ đó làm bài tập nhiều để quen dần.
"Cái lỗi này mày sai từ lớp học thêm đến đây, sai gì sai hoài."
"Biết rồi."
Tôi tiếp tục làm lại và sửa lại bài, cậu ấy lấy truyện Conan ra đọc, chốc sau lại hỏi.
"An, cái cuốn Bố con cá gai á, mày có mang theo không? Cho tao mượn đọc."
"À, đợi chút, đây nè."
Chúng tôi ngồi ở thư viện đến 8 giờ hơn thì tôi đã chữa xong bài, cũng là lúc bụng tôi réo lên, bỗng tôi sực nhớ ra phim truyền hình đã chiếu rồi.
"Tao thấy mày học cũng ổn, mà cần luyện nhiều thêm. Thế nên một tuần hai buổi 2 tiếng rưỡi ở thư viện với 3 buổi online 3 tiếng nhé."
"Đ**."
"Chỉ cần lên thư viện vào chiều thứ sáu và thứ bảy hay chủ nhật nếu mày rảnh. Còn online thì lúc nào mày rảnh thì call."
"Lịch học nguyên tuần mày rảnh lắm hay gì."
"Tao vừa trên lớp vừa nghe mày sửa bài được mà."