Cá Voi Bơi Giữa Biển Hạ

Chương 11: Mất trí nhớ




Chúng tôi dắt xe ra ngoài lề đường, tôi mới tìm được không gian riêng tư để hỏi Bảo, nhưng chưa kịp nói gì thằng đấy lại nhảy vào miệng.

"Con bé hồi nãy mày đỡ tên phở bò là Mai Hồ Tây Ngọc đúng không?," Bảo chắc hẳn biết rõ tôi đang thắc mắc làm sao nó biết thì đã vội nói với tôi, "trước kia nó có kết bạn nhắn tin với tao, mà riết nhắn nhiều quá nên tao cũng kéo vào danh sách chờ hay sao đó, thôi kệ đi."

"Tin nóng hổi, tin nóng hổi, mà mày gửi lại bé chó cho tiệm à, tưởng mang về tặng cho người ấy."

"Ừ, tao còn dặn chị ấy chăm sóc nó kĩ lưỡng mai đón ẻm về. Mà giờ đi Vincom không, tao bao xem phim với ăn trong đó, coi như là trả nợ vụ tư vấn giúp tao." Bảo rẽ trái bẻ cua gắt làm tôi sắp nghiêng hẳn một bên, tai phải bám áo nó muốn rách, tôi còn chưa kịp đồng ý hay từ chối thì nó đã gửi xe trong hầm rồi.

Trong lúc đợi Bảo mua vé, bắp với nước thì tôi lại thấy có bóng dáng ai quen thuộc ngang qua.

"Đ*, sao mày bảo có hẹn với thằng Bảo mà, sao lại ngồi đây một mình thế này." Kha Huy cầm cốc nước ngọt đi ngang qua, cầm điện thoại cốc đầu làm tôi phải ngẩng mặt lên nhìn. "Nay con Huyền thì bận săn voucher shopee, Quỳnh thì nó bận đi với bạn gái nó rồi, hay đi xem với tao không?"

"Bộ mắt mày gắn sau gáy à, Bảo nó đứng ở kia mua vé kìa. Mà mày cũng coi phim này à, kêu thằng kia đặt ghế ngồi cạnh đi." Tôi chỉ tay hướng Bảo đứng, tạo điều kiện cho khoảng cách giữa hai đứa này gần nhau hơn.

Vừa mới nói dứt câu, Huy đã phóng nhanh đứng kế bên Bảo, ghé đầu sang nói chuyện, làm Bảo giật bắn người. Cả hai nói chuyện với nhau, đến lúc lại gần chỗ tôi, Bảo ghé tai tôi nói nhỏ:

"Sao mày biết bạn ấy ở đây mà không nói tao trước, nãy giờ cuống cuồng lên làm mất mặt v** l**."

"Từ từ cũng quen dần thôi mà có gì phải lo." Tôi vỗ vai Bảo, tưởng tượng viễn cảnh tương lai Huy từ phía sau Bảo trong căn bếp ấm cúng, nếu được đeo huân chương, chắc chắn tôi đạt giải nhất đẩy thuyền cấp tốc chứ không kém gì.

Khi mà tìm ghế ngồi xuống coi phim, tôi cố tình để Bảo và Huy ngồi bên cạnh nhau, tôi còn gợi ý để chỗ để tay lên trên cho nó đỡ mất diện tích. Thế mà đôi trẻ ấy chỉ tập trung xem phim, tôi thuyền trưởng đây nơm nớp hóng từng hint tung ra.

"Phim hay thật ha, mà giờ tao có hẹn ăn sinh nhật con An Khuê bên A3 rồi. Bái bai, à mà quên, tao thấy hai đứa mày đứng bên nhau đẹp đôi đó, khi nào set hẹn hò nhớ thông báo với tao trước nha." Kha Huy vừa rảo bước vừa nói với chúng tôi như vậy, thật sự như vết cứa vào tim tôi và Bảo.

Một người giấu đi bao rung động dưới màn ảnh chiếu nơi góc tối, giấu đi thẹn thùng khi vô tình chạm tay tiếp xúc như luồng điện giật, giấu cả đi nỗi u buồn khó nói trong lời bày tỏ chỉ dám để trong tim.

Một người công khai vun vén cho đoạn tình cảm này chỉ để nhận lại cái kết đắng.

"Đừng lo, tao cũng hay nói chúng mày đẹp đôi khi thấy trai cờ vua với con bé nó thích đứng cạnh nhau mà. Từ từ nó lộ dần thôi, không cần phải buồn, đi ăn nhé, 50/50." Tôi cố gắng đứa con khờ này bằng bất cứ mọi giá cho nó bớt buồn, mặc dù cũng không bớt nữa.

Chúng tôi đi sang cửa hàng bò nướng tuyệt hảo gần bên đó. Mỗi khi tôi có chuyện buồn ít khi hay lui tới, cùng vì một phần túi ví không được dày. Nhưng nếu bận đây có chuyện tâm sự tôi đều sẵn sàng mở ví ra tiêu, chỉ là 50/50 là được.

"Dạ đây là menu các món bò nướng bên em ạ. Bên cạnh đó sẽ có ..."

"Mày xem thử món nào thích thì ăn đi, tao kiểm tra mess cái." Tôi luôn lo sợ những tiếng ting ting từ messenger, đa phần đều là những tin nhắn về mấy chuyện khiến tôi lên cơn đau tim.

[An Khuee: Người đẹp không đi sinh nhật tôi mà lại đi ăn với trai đẹp à, hóa ra tình nghĩa chị em giữa chúng ta chỉ là cái mác, chia tay!!]

[Hạ An: Cho hỏi gái đây là ai đấy ạ

[An Khuee: là cái nhỏ mà xin in4 gái trên confessions trường nè, kèm tên Hoàng Vũ An Khuê 11A3 ]

Tôi mang trong mình rất nhiều bệnh mà người trẻ và người già thường mắc phải, phổ biến và mức độ thường xuyên đáng báo động là bệnh mất trí nhớ tạm thời, mà thật sự chắc cũng phải giai đoạn hấp hối rồi. Tôi mới nhớ ra chiếc thiệp trắng chữ đỏ "mời gái An đến dự và chứng kiến khoảnh khắc hạnh phúc tại buổi lễ chúc mừng sinh nhật của bạn Gà Khuê", kèm theo lời nói mà Kha Huy bảo lúc chào tạm biệt, căn bệnh này hành hạ tôi rất nhiều, thật sự rất đau đớn.

[Hạ An: Giờ cậu đang tổ chức gần đây đúng không? Tớ mang bạn tới được không, tại sợ bạn ấy sẽ buồn với overthinking, tớ hứa sẽ lên kèo set hẹn hò với cậu như trên cfs, điêu làm chó. ]

[An Khuee: ô chê, thoải mái, đang ở ngay phía dưới bàn của cậu đó, thấy Huy nói cậu đi chơi với trai đẹp nên nãy giờ tụi này bàn quá trời nè, xuống dưới để tớ chiêm ngưỡng vẻ đẹp nào]

[Hạ An: Bộ đang giận Thiên hở, sao mà cậu nói vậy không sợ nàng dâu của cậu ghen à.]

Tôi thoát cuộc trò chuyện, nhìn về phía Thiên Bình tháng 11 đang chăm chú và phân vân món nào nên ăn, tôi cũng hơi lưỡng lự lo sợ Bảo sẽ nhai đầu tôi lần nữa.

"Tao có chỗ này, mày được bao ăn uống miễn phí luôn. Nhưng mà có một điều kiện nho nhỏ..."

Tôi nhìn mắt Bảo sáng lên chẳng khác nào đèn pha ô tô, ngước mắt khỏi menu nhìn tôi chằm chằm hỏi:

"Ngon ăn vậy, điều kiện gì mày nói đi."

"Mày chỉ cần phô diễn vẻ đẹp cho người ấy ngắm là được à, thêm xíu diễn xuất chàng trai ngọt ngào đang lạc lối giữa việc chọn con tim hay lý trí ấy, kiểu vậy."

Giờ đây Bảo vẫn nhìn tôi chằm chằm, nhưng bằng con mắt khác, giọng điệu cũng không hào hứng như lúc nãy.

"Đừng bảo là... là mày kêu tao làm trai bao, trai đứng đường nha."