Cá Vàng Ao Phấn

Chương 7




Trận tuyết đầu mùa này đã rơi mấy ngày, thời tiết ướt lạnh u ám, một lúc lâu không nhìn thấy ngói xanh.

Năm giờ rưỡi Trần Tử Dạ đúng giờ thức dậy, lầu túc xá không ồn ào giống sáng sớm thường ngày, kỳ nghỉ tết Dương lịch vừa qua, thi vòng loại của dự án vở kịch nổi tiếng được tái diễn sắp tới, tất cả mọi người thay đổi thói quen ngày thường chen chúc ở bên nhau đúng giờ đánh răng rửa mặt, mỗi người lẻ tẻ đi đi đến phòng nước.

Quay lại phòng ký túc xá, Quan Diệu ngủ say, không nghe thấy Trần Tử Dạ bảo cô ta thức dậy, chỉ mơ mơ màng màng nhả ra mấy chữ, không nghe rõ lắm.

Trần Tử Dạ ngồi vào bên cạnh chiếc giường, sờ trán của cô ta một cái, "Không bị sốt mà."

Lúc cúi đầu nhìn cô ấy, vừa vặn lúc Quan Diệu mở mắt, cô ấy cơ hồ là bị đánh thức, "Mấy giờ rồi?"

"Năm giờ bốn mươi hai."

"À..." Quan Diệu ngồi dậy lau mồ hôi trán, "Tối hôm qua bụng chị luôn có chút đau, ngủ không ngon."

"Có phải kinh nguyệt sắp đến rồi không?"

"Còn chưa."

"Vậy trễ hai mươi mấy ngày rồi..." Trần Tử Dạ tính thử, "Chị vẫn luôn rất quy luật."

Quan Diệu tiếp lời rất nhanh sau đó, "Bị em lây rồi."

Phòng ký túc xá không mở đèn, chỉ cần ngoài hành lang cửa sổ có đèn chiếu ở trên mặt đất, Trần Tử Dạ nhẹ nhàng và quen thuộc đối với bố trí của gian phòng hẹp, kéo ngăn kéo ra nhìn thấy hạt cây ích mẫu điều kinh còn lại mấy hộp lớn, "Trước đó chị đúng giờ thuốc điều kinh chưa? Em uống xong thì đến rồi, vừa kết thúc."

"Có lúc quên không uống."

"Hiện tại bụng còn đau không?"

Quan Diệu lắc đầu, bàn tay còn che ở trên bụng, sắc mặt trắng bệch, nhất là mí mắt, nặng nề rõ ràng, "Hiện tại còn ổn."

"Em tìm thuốc giảm đau cho chị." Trần Tử Dạ sợ đèn sợi đốt quá kích thích với người vừa tỉnh giấc, cố ý mở đèn bàn, vầng sáng sắc quất tự mang hiệu quả ấm áp, cô từ từ an ủi, "Buổi chiều thi vòng loại, thầy chưa cho phạm vi, không biết là thi lý luận hay kiến thức cơ bản, chỉ thi lý thuyết thì chị còn có thể chống đỡ."

"Cho dù là hát bội thì chị cũng phải chống đỡ."

Trần Tử Dạ tìm được thuốc, rót ly nước ấm, biết cơ hội lần này đối với bọn họ có ý vị như thế nào, không khuyên bảo nữa, chỉ lo lắng nhìn cô ta.

Quan Diệu ngược lại an ủi: "Không sao, hai chúng ta đều phải cố gắngi! Chị nói với em kỹ xảo tranh giải —— nếu thi vòng loại chỉ tùy chọn một đoạn khúc để biểu diễn, em nhớ chọn một cốt truyện có mâu thuẫn nghiêm trọng, cảm xúc thăng trầm mà hát, chớ ngu ngơ chọn phần diễn hí kịch của nha hoàn, em diễn tinh tế tỉ mỉ đi nữa thì người ta cũng cảm thấy em nhỏ bé!"

"Ừ... lần này em có chuẩn bị thêm mấy đoạn."

"Vậy là được, đừng căng thẳng."

Trần Tử Dạ đỡ Quan Diệu đứng lên, tiện tay cầm lấy chậu nước rửa mặt và khăn lông, trạng thái có tinh thần hơn trước rất nhiều, "Hi vọng chúng ta đều may mắn."

"Có may mắn thì chúng ta sớm đầu thai tốt rồi, còn cần ở chỗ này chịu giày vò à, cầu xin Bồ Tát thì chi bằng cầu xin bản thân chúng ta."

"... Em cố gắng hết sức vậy."

Trần Tử Dạ đứng trong hành lang, nhìn ra ngoài cửa sổ một cái, mây đen đầy trời tụ lại ở tứ phương trên sân, giống như sắp có một trận mưa lớn, lại có đám mây bông màu tím hồng hóa thành cá vàng, chập chờn gần giống như cái đuôi trong suốt, bơi đến chỗ sâu u ám hơn, đến mức đốm huỳnh quang nối thành một quầng sáng.



Thời gian thi vòng loại định vào xế chiều hai giờ hôm đó, địa điểm vẫn ở trong sảnh trước của rạp hát nhà họ Phạm.

Giám khảo trừ thầy Phạm và thầy Trương Nguyên Kỳ, hiện trường còn có giáo sư Chương Mục Huyền của Học viện Hí khúc Thành Mộ và bà Trần Kinh Trập bậc thầy Côn khúc thế hệ mới phương Bắc.

Giám khảo thi vòng loại ban đầu chỉ có Nghiêm Bách Nam, Trần Trì là đạo diễn nổi danh như vậy, người đầu tư cùng một giuộc, xa xa không mời nổi bậc thầy giới hí khúc chân chính, hai người Chương Trần đều là đồng ý lời mời của Lương Quý Hòa mà đến, nhằm mục đích đưa ra một số lời khuyên chuyên nghiệp cho các cô gái trong rạp hát, hai là để cho bọn họ chọn mấy hạt giống tốt.

Hí kịch phải có người học, điệu múa xinh đẹp, hí văn, biên kịch cũng có người học, tất cả cô gái một sân không thể nào đều có thể hát thành công một vai diễn.

Muốn nói như vậy thật, thì những cô gái này đã trở thành diễn viên ưu tú chứ không thể xuất hiện trong vở kịch này.

Sắp xếp của Lương Quý Hòa, thầy Phạm cũng đồng tình.

Hôm đó trò chuyện hoạch định kinh doanh của rạp hát xong, thầy Phạm còn đang buồn là nên hạ bút phương án như thế nào, cách mấy ngày, Giám đốc chuyên nghiệp mà Lương Quý Hòa mới tuyển dụng là Trần Trì Vũ đã nhậm chức, trừ thân phận anh rể trước, ban đầu anh chính là điều tra nghiên cứu thị trường đồ sứ Minh Thanh ở trong Christie"s, sau khi về nước thì sáng lập công ty truyền thông chỉ phổ biến rộng rãi trong truyền thống văn hóa hí khúc —— Nhất Mộng Trì Vũ.

Sau đó bởi vì kế hoạch liên hợp với Cố Cung để triển khai Hành lang giấc mơ hí khúc mà Trì Vũ nổi tiếng ở trên mạng, bị Lương Thị thu mua toàn bộ.

Trần Trì Vũ cảm thấy rất hứng thú với tên kịch của hạng mục khởi động lại "Mộng Cũ Sắc Mới", nên chủ động xin đến.

Anh có hứng thú sử dụng phương thức càng trào lưu để diễn dịch truyền thống, nhưng thứ Lương Quý Hòa có nhiều hơn là hứng thú.

Đời người thuận toại, người sát phạt quyết định sẽ không hề muốn chân chính thử nghiệm mùi vị bị đánh bại.

Anh chỉ là muốn biết dạng thời cơ gì sẽ khiến cho bản thân có một khả năng chiến bại, là mổ xẻ một bộ phim hay là nâng đỡ một người nổi tiếng.

Núi cao thung lũng, vực thẳm, cúi đầu và ngẩng đầu cũng vô dụng.

Côn khúc chú trọng hát đọc, cách nói kéo dài, có năng khiếu vẫn chưa đủ, còn đặc biệt là chú trọng nhả chữ phát âm khi chậm khi nhanh và khi thả lỏng khi căng thẳng. Thi vòng loại được định là hai hỏi một hát, hai câu hỏi về lịch sử hí kịch và phân tích mối quan hệ giữa nhân vật và, khảo sát trình độ đọc và tìm hiểu vở kịch, vừa hát thì chú trọng chọn giọng nói và chọn hình thể, chỉ phần diễn hí kịch của một người đã không mượn bất cứ sự hiểu ngầm nào của người khác để diễn tập.

Lịch sử hí kịch hỏi rộng, không có ý tứ cố ý gây khó khăn, hai mươi mấy người ít nhiều đều có thể đáp được vài câu.

Phần chọn đoạn hát một người rất được chú trọng.

Giống như Quan Diệu nói, phần diễn hí kịch của một người muốn xuất sắc ở trong năm ba phút thì ắt phải không thể chọn nhân vật có tính cách đơn độc, càng không thể chọn đối thủ hí kịch cần tiếp lời.

Thẩm Thời Diệc cũng hiểu là nắm bắt, nên chọ “Phong Tranh Ngộ” không để lộ cái dốt, kịch bản sử dụng diều giấy để làm cầu nối, chỉ trong vài phút ngắn ngủi để thể hiện linh hoạt các tình tiết hiểu lầm, mâu thuẫn, lời thoại tỉ mỉ, tình tiết những trò hề liên tiếp đan xen nhau, lời kịch tỉ mỉ, cảm xúc lúc cao lúc thấp, ngay cả nha hoàn báo sai tin cho tiểu thư cũng có thể diễn ra hoa.

Quan Diệu cũng là như vậy, cố gắng ổn định trong thi vòng loại, lựa chọn thế vai (1) sở trường nhất, hát là “Đơn Đao Hội”, chỉ phụ nữ không thua kém bậc mày râu đã ổn định ba phần.

(1) đóng vai mình không thạo.

Trần Tử Dạ ra cánh gà, tướng mạo của cô thuộc về nhan sắc đậm, chỉ có góc phải dưới miệng có một chút đồng điếu, lúc cười nhẹ nhàng, lạnh như trăng sương.

Vừa vặn nhất chính là hát Mai Phi.

Nhưng phần diễn hí kịch Mai Phi trong “Trường Sinh Điện” có khá nhiều, chỉ ở trong một tuồng Tự Các, nói mai vàng nở rộ, thừa dịp Dương Quý Phi không ở đây, Đường Huyền Tông lấy vườn lê có hí kịch mới làm lý do để mời Mai Phi ngủ tại Thúy Hoa Tây Các vào đêm, sau khi bị phát hiện thì chật vật trốn vào kẹt tường, thắng đối thủ ở chỗ phối hợp diễn kịch, cảnh “Một Hộc Châu” nói Đường Huyền Tông mang tâm tình xấu hổ tặng một hộc trân châu, lại bị Mai Phi từ chối không nhận, viết “Tạ ban trân châu”, nửa câu "Lâu rồi không vẽ chân mày lá liễu, lớp trang điểm còn sót lại và lụa đỏ dơ bẩn dính nước mắt" [1], lớp trang điểm còn sót lại và lụa đỏ, không hiện tướng mạo thoát tục, nửa câu sau "Cửa ngõ căn phòng không còn lau rửa, cần gì châu ngọc để vỗ về nỗi cô đơn" [2] vừa là tình mới cự tuyệt nghênh đón, vừa là tình cũ chán ghét lạnh lùng, chỉ trong vài phút khó mà nắm bắt để diễn tròn vai.

[1] [2] Trích thơ Tạ ban trân châu (theo vi.wikipedia.org/wiki/Mai_phi)

Nếu nói quà đáp lễ “Mai Phi Lễ” của Lương Quý Hoà là sự lựa chọn thích hợp…

Nhưng bàn về vở kịch mới biên soạn tiêu chuẩn cao kia, thứ nó mang tới không phải chỉ là cảm giác hoàn toàn mới mẻ, mà phần nhiều là vì sự kinh ngạc trước vẻ đẹp tuyệt sắc của bộ đồ diễn nhiều tầng lớp cho người diễn viên đóng vai Mai Phi.

Trần Tử Dạ nghĩ đi nghĩ lại, cảm thấy hí kịch có thể dùng ở phần thi cuối.

... Nếu có.

Cho nên lựa chọn một tuồng “Thứ Hổ”, sau khi giải thích, cung nữ Phí Trinh Nga giả trang thành Minh công chúa, muốn dùng sắc đẹp để hành thích Sấm Vương, không ngờ Sấm Vương đính hôn cho "một con hổ" là phó tướng Lý Cố, sau khi cung nữ Phí đâm chết hắn trong đêm động phòng thì tự sát, đầu cảnh chính là “Đoan Chính Hảo” đánh tan nguyện vọng sâu đậm.

Một kiếm có ánh sáng sắc lạnh đi xuyên vai cánh tay, cổ tay thẳng đến ngón tay, cuối cùng nói một câu "Mối thù bức thiết của Uẩn Quân, đỉnh đạc ngậm mối hận của quốc gia" đã đẩy cảm xúc trả thù rửa hận lên cao trào.

Nửa phần ai oán, nửa phần âm vang, con gái nhà có dung mạo, nam nhi khí khái như vậy, toàn bộ ở trước mắt.

Tuy nói không đạt tới toàn trường kinh ngạc, nhưng giám khảo đang ngồi ở đây đều cho rằng đây một hạt giống tốt.

Thầy Phạm cũng lần đầu tiên khen ngợi cô một câu, si đán [3] ít đi một chút khí khái anh hùng, nhưng đẹp là đẹp đấy.

[3] Si đán là một nhánh của hoa đán kinh kịch.

...

Kết quả thi vòng loại là không công bố hiện trường, nhưng trong lòng mọi người hiểu rõ, xuống sân khấu nhao nhao tháo trang sức.

Mấy người đàn chị tới chúc mừng Trần Tử Dạ, xen lẫn vài câu bất ngờ, bất ngờ vì cô sẽ ghi danh nhân vật chính, càng bất ngờ cô hát tốt hơn dự đoán, tốt hơn rất nhiều.

Nhưng nhiều nhất chỉ than phiền bình thường cô giấu dốt, khiến cho người khác xem thường cô.

Bản lĩnh là thứ không thể trộn lẫn và giả mạo được, lên đài hát tốt thì chính là quyền phát biểu lớn nhất, cho nên cũng không ai nói lời nói tự làm mình mất mặt.

Chờ Trần Tử Dạ tẩy trang, thay quần áo xong ra, thầy Phạm đã mời những vị khách bận rộn cả buổi chiều đi ăn tối.

Chỉ có Trần Trì Vũ đứng trong sân đợi xe.

"Cô Trần."

Trần Tử Dạ sửng sốt một lúc, gật đầu, "Ngài tìm... Tôi?"

"Đúng vậy." Lúc Trần Trì Vũ cười để lộ một hàm răng sáng bóng, vô cùng sáng, "Cũng không đúng, là ngài Lương tìm em."

Trần Tử Dạ nhìn vào bên trong xe, một mảnh trống không.

Trần Trì Vũ nói: "Chúc mừng em thông qua thi vòng loại, ngài Lương tặng cho cô một phần quà."

Không chờ Trần Trì Vũ vươn tay vào bên trong xe lấy, Trần Tử Dạ đã theo bản năng nói: "... Này không tốt lắm."

"Vậy phiền ngài đi với tôi một chuyến."

"... Ừ?" Trần Tử Dạ có chút ngơ ngác, không quá hiểu rõ, chỉ biết trong phần giới thiệu mở màn, anh ta là người sẽ quảng bá cho nhà hát trong tương lai.

Giống như trong dự liệu, "Ngài Lương có nói, nếu cô không nhận quà, thì dẫn cô đến một nơi."

Trần Tử Dạ chần chừ mở miệng, "Nơi gì ạ?"

"Nơi này cũng không tiện nói trước."

Anh ta cầm trên tay một hộp bằng nhung đỏ, giống như đồ trang sức, chỉ nhìn là không nhận ra đó là thương hiệu nào, chỉ chỉ có thể nhìn ra là vật quý giá..

Chờ Trần Tử Dạ nhận lấy nó, có một loại cảm giác bị áp bách không thể chọn lựa.

Trần Tử Dạ hai tay bày ra từ chối, "Tôi không thể nhận."

Vậy đi theo Trần Trì Vũ vậy.

Phong cách lái xe của anh ta và Lương Quý Hòa hoàn toàn khác nhau, bảy giờ rưỡi Thành Tây cũng không kẹt xe, đại đa số người chạy xe bằng bình điện, ngồi xe buýt. Dọc đường đi Trần Trì Vũ cảm khái giao thông Thành Tây thông suốt những ba lần, cho dù theo anh ta đi vòng quanh tám trăm vòng cũng sẽ không thể đến được nơi cần đến.

Lái xe đến dưới Thanh Tịch Tự, cột đá cao vút, Thanh Tịch Tự nằm trên sườn núi.

Trần Trì Vũ cũng lười xuống xe, chỉ về hồ Hoàng Tước ở sâu trong đường mòn, "Nơi hẹn hò quái quỷ gì thế này... bên đó."

"Cảm ơn."

"Không cám ơn, đưa em là một bộ phần công việc của tôi." Bổ sung một câu, "À... Quên nói, bản thân em đẹp hơn khi trang điểm hí kịch."

"... Cảm ơn."

Trần Tử Dạ xuống xe đi về phía bờ sông, hai bên đường nhỏ yên tĩnh đều có đèn đường, chùm ánh sáng chiếu vào mặt cô, mạ tầng một ánh sáng nhàn nhạt, cô đi không chậm, dưới chân có một ít cát, như thể trong lòng chất chứa một cái đồng hồ cát nhỏ chảy đầy đường trắng, đi một bước ngã một cái, như đếm ngược thời gian chạm mặt nhau.

Đến gần mới phát hiện đây là một nhà hàng ngoài trời.

Sâu trong rừng, dọc theo con sông tổ chức một bữa tiệc, bàn gỗ màu nâu sẫm, dùng đèn âm đất màu vàng được sử dụng trong một khoảng thời gian

Lương Quý Hòa đang nhìn ra hồ, những chiếc thuyền gỗ nổi cạnh nhau trên mặt hồ, tối nay không có gió, cũng không có tuyết, chỉ có ngọn nến yên tĩnh và ấm áp đang cháy trên bàn ăn.

Mỗi một bàn cơ hồ đều có người, đều đang rất nhỏ tiếng dùng cơm và trò chuyện.

Lúc Trần Tử Dạ đi đến, so sánh với bình thường, giọng nói càng nhẹ nhàng mà chào hỏi, "Chào ngài Lương."

Lương Quý Hòa quay đầu sang, mỉm cười với cô, "Ngồi."

Vừa ngồi xuống thì có người phục vụ mang thức ăn lên, bữa chính là bữa ăn tây, mùa này mà đã bưng măng xuân nướng than lên, cá lù đù vàng lớn hấp nước gà được ủ chín và nuôi dưỡng dạ dày, bò Wagyu Úc Tổ điểu, cơm tôm hùm nấm tùng nhung, bã rượu nếp cẩm xem như điểm tâm trước bữa ăn được bưng lên trước sau khi bánh sừng bò hạnh nhân dễ dàng hấp thu được đem xuống.

"Có thể uống rượu không?"

Ước chừng là hiểu lầm ý trong câu hỏi "Có thể không", Trần Tử Dạ gật đầu, "Tháng Mười một năm ngoái tôi đã tròn mười tám tuổi, có thể uống rượu."

"Mới vừa tròn, vậy cho phép uống mấy hớp."

"Tôi chắc hẳn uống nhiều hớp cũng không say." Bởi vì nhà chúng tôi đều uống rượu rất được, nhưng cô không nói câu này.

Lương Quý Hòa hứng thú nhìn cô, không phản bác, "Vậy say rồi sẽ thế nào?"

Trần Tử Dạ nghiêm túc suy nghĩ một chút, nắm chặt quả đấm, giả vờ uống say, "Uống say có thể sẽ đánh người..." Nhẹ nhàng vung nắm đấm với không khí một quyền, "Giống như thế này..."

"Như thế này à."

"Như thế này ——" Trần Tử Dạ giơ quả đấm đến gò má bên, không hề hung dữ, thậm chí có một chút đáng yêu.

Lương Quý Hòa khẽ cười, "À ——" kéo dài giọng nói, vươn tay một nắm chặt cổ tay cô.

Chỉ như vậy nhìn cô, cũng không nói chuyện.

Trần Tử Dạ cảm thấy nhịp tim của mình đăng tăng tốc như thể cô đang nắm chặt ngón tay mình, cô nên nói gì đó.

Nhưng không mở miệng được, ánh mắt hướng đến cằm, cổ và lồng ngực của anh.

Chậm rãi giống như đang xem mặt trời lặn.

Anh thả tay ra, giống như nhận lấy sự hoang đường khi say rượu, bàn tay nắm chặt rồi đánh vào tim mình.

Trần Tử Dạ hốt hoảng mở to mắt, tùy ý cầm ly rượu trước mắt lên uống một hớp, chua, đắng, ngọt.

"Em phải chấm chút muối, nếu không sẽ đắng."

"Chấm ở đâu."

Lương Quý Hòa cười chỉ vào chén dĩa nhỏ ở trước mắt cô, "Chấm ở đây."

"Đây là gì..."

"Muối."

"À đúng rồi..."

Trần Tử Dạ là lần đầu tiên uống rượu, mới một hớp mà cô đã có chút say.

Cô nhìn Lương Quý Hòa một ánh mắt, thần thái giống ngày thường, giống như không có gì từng xảy ra cả.

Đôi mắt kia khiến cho cô nhớ đến Khương Như Đinh, có lẽ là hai người có nguồn gốc này, anh mới có thể vô cùng chiếu cố mình..

Anh nhất định hi vọng người mà mẹ mình lấy mạng ra bảo vệ có thể phát triển biểu diễn Côn khúc, đơn thuần, lịch sự và tao nhã.

Suy nghĩ nhiều thì trái lại không thoải mái.

Cúi đầu ăn vài miếng măng mùa xuân, cô thích ăn măng, cảm thấy lần này nhất định phải nói gì đó thì mới có thể kết thúc suy nghĩ bậy bạ của vừa rồi.

Giọng điệu tự nhiên hơn nhiều, "Hôm nay chúng tôi kết thúc thi vòng loại rồi."

"Ừm."

"Tôi cho rằng thầy sẽ mời ngài làm giám khảo."

"Là mời rồi."

Trần Tử Dạ nâng tầm mắt, thần sắc đỡ hơn rất nhiều, "Ngài không tham gia đánh giá sao?"

Nụ cười Lương Quý Hòa thoải mái, "Dù sao cũng phải công bằng một chút đối với những người khác."

Trần Tử Dạ nổi tiếng rất nhã nhặn, nhưng cô phát hiện Lương Quý Hòa ăn cơm càng ung dung thong thả hơn, vả lại uống rượu cũng không thích chấm muối.

"Hôm nay tôi không hát Mai Phi."

Lương Quý Hòa nhìn cô, đặt tay ở trên ly rượu, chờ cô tiếp tục nói.

"Tôi cảm thấy Mai Phi Lễ đặc biệt thích hợp hát cuối cùng, càng xem càng thú vị, kịch bản mâu thuẫn và tình cảm tinh tế đều có."

Giọng điệu của Lương Quý Hòa bình thường, mang theo nụ cười, "Chống đỡ nổi đến cuối cùng sao?"

Trần Tử Dạ có chút ủ rũ, tốc độ miệng nhai thức ăn cũng đổi sang chậm chạp, "... Khá khó."

Im lặng một lát.

Anh ngồi gần hơn một chút, tự mình vào cụng ly rượu của Trần Tử Dạ, "Lúc hát Mai Phi nhớ nói với tôi."

"Tôi cố gắng hết sức vậy" mắc kẹt giữa cổ họng, Trần Tử Dạ nhỏ giọng nói với bản thân, không dễ phát hiện mà gật đầu một cái.