Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 93: Chương 93




Hướng Trạch nghịch bông hoa không biết tên bên trong chậu hoa, quay đầu nói với Du Thiên Linh đang đi vào: “Vốn dĩ ta cho rằng điện hạ sống tại phủ công chúa, cuộc sống không có Phò mã sẽ trở nên đơn điệu lại không nghĩ tới sinh hoạt của điện hạ vẫn tinh tế như vậy, còn chăm sóc cả hoa hoa cỏ cỏ.”

Du Thiên Linh nhẹ liếc nhìn hắn một cái , nàng ngồi xuống ghế trên nói: “Phòng khách không hoa thì sao giống phòng khách? Đây đều là Hạ công tử chuẩn bị, nếu ngươi có hứng thú có thể đến hậu viện tìm hắn.”



Hướng Trạch ngắt một bông hoa, ngón tay vê cánh hoa ngồi xuống bên cạnh Du Thiên Linh: “Như thế xem ra thân mình điện hạ rất tốt, ngay cả đại chưởng quỹ của Thanh Vận Lâu ngài cũng có thể ăn, hắn ít nhiều cũng đã 35, hiện tại khẩu vị của điện hạ đúng là xưa đâu bằng nay, xem ra ngài đã không còn thích cái gì mà hoa tươi cỏ dại nữa rồi.”

Hiện nay Du Thiên Linh có hai trai lơ, một trong số đó đến từ Phong Nguyệt Sở, đó là Hạ công tử, cũng chính là đại chưởng qũy của Thanh Vận Lâu, có quan hệ hợp tác cìng Du Thiên Linh, công việc chủ yếu của hắn là thu thập một ít tình báo, ngược lại Du Thiên Linh tạo ra cho hắn chút sinh ý, lúc trước thời điểm đón hắn vào cửa đã làm không ít việc để che dấu, nhưng vẫn bị Hướng Trạch phát hiện.







Sắc mặt Du Thiên Linh bất biến, nghiêng người liếc mắt nhìn hắn nói: “Như thế nào? Ngươi cố ý chạy tới tranh giành tình cảm sao? Hay là ngươi cảm thấy mọi việc ta đều nên bẩm báo với ngươi?”

Hướng Trạch vê đóa hoa trong tay đủ rồi , hắn ném lên trên bàn, ngồi thẳng thân mình nói: “Sao có thể , tranh giành tình cảm là chuyện Phò mã nên làm, ta là thuộc hạ, chỉ cần phụng mệnh hành sự là được rồi.”

Du Thiên Linh lạnh lùng quét mắt về phía hắn: “Phụng mệnh hành sự? Ta thấy ngươi đã nhiều ngày lười biếng chậm trễ, giao việc cho ngươi đến bây giờ vẫn chưa làm thỏa đáng, hôm nay ngươi còn mặt mũi đến trước mặt ta nói mấy lời đó sao?”

Hướng Trạch nghe vậy bày ra một bộ dáng ủy khuất: “Điện hạ hiểu lầm, đã nhiều ngày nay ta nghe tin đồn nhảm nhí bên ngoài, cảm thấy rất lo lắng cho điện hạ và Phò mã, điện hạ thì không sao, võ công cao cường uy hiếp tứ phương, nhưng Phò mã của chúng ta là một đóa hoa trắng kiều nộn, không có điện hạ ngài che chở vạn nhất bị người khi dễ thì phải làm thế nào?”



Đến lúc này lời nói của Hướng Trạch đã lộ ra ẩn ý.

Du Thiên Linh vẫn mặt không đổi sắc, trào phúng nói: “Ngươi đúng là suy nghĩ chu toàn, không biết vị Phò mã kia của ta bị người khi dễ như thế nào?”

Hướng Trạch đứng dậy, đóng chặt cửa một lần nữa, rồi mới nhẹ giọng hỏi Du Thiên Linh: “Mạo phạm hỏi điện hạ một câu, hài tử trong bụng điện hạ thật sự là ngoài ý muốn sinh non sao?”

Du Thiên Linh nghe vậy nhíu mày: “Như thế nào, ngươi có ý kiến gì về chuyện này.”

Hướng Trạch gọn gàng dứt khoát nói: “Nếu lời này của ta va chạm tới điện hạ, còn thỉnh điện hạ thứ tội, chỉ là ta nghe nói lúc ở Tạ Châu, điện hạ ngài tự mình uống thuốc bỏ hài tử, không biết việc này Phò mã có biết hay không?”



Trong đám người cùng nàng đi Tạ Châu quả nhiên có nội gián, lời đồn đãi nàng tự ý phá thai đã truyền tới lỗ tai Lưu Tiếp, vậy Hướng Trạch đến đây nói chuyện này với nàng làm gì? chẳng lẽ là không kiềm chế được muốn uy hiếp nàng?

Du Thiên Linh đối diện với hai tròng mắt của hắn, hai mắt híp lại: “Lời này của ngươi có ý tứ gì?”



Hướng Trạch nói chuyện có trật tự rõ ràng : “Trong tay điện hạ cầm quyền cao chức trọng, lúc này lại là thời kỳ mấu chốt, không có cách nào giữ đứa nhỏ này , ta có thể hiểu, nhưng Phò mã chưa chắc có thể hiểu cho điện hạ, nếu phò mã từ trong miệng người khác nghe được việc này, không biết Phò mã sẽ suy nghĩ như thế nào?”





Lời này cơ bản chính là ngả bài, Du Thiên Linh cũng không loạn trận tuyến, khoanh tay trước ngực, gương mặt lộ vẻ giận dữ: “Như thế nào, ngươi muốn uy hiếp ta ?”

Hướng Trạch nghe vậy lại hơi mỉm cười, thần sắc có chút thê lương: “Điện hạ, ngài đã không còn tín nhiệm ta đúng không?”

Lời này vừa nói ra, trong sảnh liền trở nên yên lặng, hai người không ai mở miệng nói chuyện.



Cuối cùng vẫn là Hướng Trạch mở miệng trước: “ Cách điện hạ làm việc xác thật rất chu toàn, mặc dù không tín nhiệm ta, cũng tận lực không cho ta phát hiện, bảo trì sự bình tĩnh trên mặt. Nhưng chung quy điện hạ vẫn coi thường ta, ta ở bên cạnh điện hạ nhiều năm như vậy, điện hạ hơi có một chút dị động, ta sao có thể không biết? Ta nghĩ tới nghĩ lui, liền nghĩ đến đêm đó điện hạ đột nhiên đến thăm, chắc hẳn ngài đã nhìn thấy ta tiến vào phủ Thừa tướng đi?”

Hướng Trạch thật đúng là người có năng lực xuất chúng, mặc dù nàng rất nỗ lực phòng bị, nhưng vẫn bị hắn phát hiện ra manh mối, đã nói đến nước này rồi, muốn thu hồi lại cũng không có ý tứ gì.



Du Thiên Linh lạnh lùng nhìn hắn nói: “Không sai, việc đã đến nước này, ngươi còn lời gì muốn nói với ta?”

Thoạt nhìn bộ dáng của Hướng Trạch rất nhẹ nhàng, hắn xách ghế ngồi xuống đối diện nàng: “Vốn dĩ ngay từ đầu điện hạ đã không tín nhiệm ta, sau khi ngài biết việc này muốn vứt bỏ ta cũng không có gì đáng trách. Nhưng cũng bởi vì ta biết điện hạ không đủ tín nhiệm ta, nên ta mới dấu diếm điện hạ, muốn ngày nào đó lập được công lao, điện hạ sẽ tin tưởng vào lòng trung thành của ta, lúc ấy ta sẽ thẳng thắn cùng điện hạ.”



Du Thiên Linh nhìn hắn từ trên xuống dưới: “Chẳng lẽ ngươi định nói với ta, ngươi đến bên cạnh Lưu Tiếp để làm nội gián để mật báo thông tin cho ta?”

Hướng Trạch nghe vậy mỉm cười: “Ta nói như vậy điện hạ sẽ tin sao?”

Du Thiên Linh không tỏ ý kiến.

Hướng Trạch thở dài, thần sắc có chút u sầu: “Nói ra khả năng điện hạ sẽ không tin, ta là nhi tử của Hà Nam vương mà điện hạ muốn tìm, bằng không điện hạ cho rằng nhất tộc Hướng thị gần như diệt môn, vì sao ta có thể sống?”

Lời này khiến Du Thiên Linh có chút ngoài dự đoán, hắn là nhi tử của Hà Nam vương? Vậy quan hệ của hắn cùng Lưu Tiếp ……