Đồ ăn trên bàn thập phần phong phú, ngay cả người ngày thường không chú ý đến thực đơn là Du Thiên Linh, cũng nhận ra có ít nhất một nửa số đồ ăn ngày hôm nay, ngày thường không xuất hiện trên bàn ăn nhà nàng.
Thời Hoài Kim kéo ghế cho sư phụ nói: “Sư phụ, ngài ngồi ở đây.”
Văn Bách Linh nghe lời ngồi xuống, nhìn thức ăn trên bàn vui vẻ nói: “Hoài Kim, không ngờ nhiều năm như vậy ngươi vẫn nhớ rõ sư phụ thích ăn gì, thật không uổng công sư phụ thương ngươi.”
Du Thiên Linh nghe thấy cố ý nhìn thoáng qua, phát hiện thức ăn chỗ Văn Bách Linh ngồi toàn bộ đều là thức ăn chay, không có một chút thức ăn mặn nào, nghĩ đến nam nhân nhà nàng biết sự phụ không ăn thịt, Thời Hoài Kim cố tình sắp xếp, nàng lại có chút ghen ghét.
Thời Hoài Kim chỉ nở một nụ cười hàm súc, vừa giúp chuẩn bị chén đũa cho sư phụ vừa nói: “Ở dưới gối sư phụ nhiều năm như vậy, sư phụ đối đãi với con như chính nhi tử ruột thịt, con sao có thể quên.”
Du Thiên Linh vừa nghe như vậy liền cảm thấy được an ủi một chút. Đúng vậy, quan hệ giữa hai người bọn họ chính là phụ…… Mẫu tử, thân cận một chút chuyện đương nhiên, nào có người so đo với chính bà bà của mình.
Du Thiên Linh bình thường trở lại, cũng ngồi xuống ghế, khách khí chiêu đãi Văn Bách Linh: “Thần y là khách nhân, xin mời ngài dùng trước.”
Thật ra Văn Bách Linh cũng rất không khách khí, gắp một đũa thức ăn nói: “Cái gì khách nhân với không khách nhân, ta là sư phụ của Hoài Kim, chúng ta đều là người nhà, điện hạ cũng không cần khách khí như vậy, tùy ý một chút là tốt rồi.”
Du Thiên Linh gật đầu, tại sao nàng lại có loại cảm giác đảo khách thành chủ rồi.
Thời Hoài Kim cũng ngồi xuống bên cạnh Văn Bách Linh, mặc dù trong lòng Du Thiên Linh không muốn, nhưng nàng cũng không thể gọi hắn qua đây, hoặc tự mình đứng dậy ngồi cạnh hắn , như thế không khỏi có vẻ quá mức tính toán chi li, nàng chỉ có thể tạm chấp nhận như vậy, nhưng trong lòng lại âm thầm bất mãn.
Dung Tranh ngồi cạnh nàng, tuy rằng hắn rất đói, nhưng vẫn theo sát Du Thiên Linh, gắp cho Du Thiên Linh đầy một bát thịt: “Tiểu Thất, nàng thích, ăn nhiều một chút.” Dứt lời hăn nở một nụ cười thiên chân vô tà với nàng.
Du Thiên Linh cũng không đành lòng lạnh mặt với hắn, nàng ừ một tiếng, cầm đũa gắp mấy miếng , ăn vào miệng lại không cảm nhận được mùi vị gì.
Đối diện Văn Bách Linh nhìn thấy kinh hô một tiếng nói: “Ngươi thích ăn thịt sao? Còn chỉ ăn nguyên thịt?”
Du Thiên Linh nghe vậy a một tiếng, trong lúc nhất thời nàng không biết mình nên phản ứng thế nào.
Văn Bách Linh nhíu mày nói: “Điều này không tốt, không dưỡng sinh. Hiện nay tuổi ngươi còn nhỏ nhìn không ra , nhưng nếu cứ tiếp tục như thế, chờ đến khi ngươi lớn tuổi hơn một chút, sẽ già rất nhanh, đến lúc đó mặt đầy nếp nhăn, chậc chậc chậc, thật khó coi.” Nàng nói xong còn tự sờ mặt mình, “Vì gương mặt này , ta cũng không dám ăn bậy như vậy.”
Già? Mặt đầy nếp nhăn? Trước kia Du Thiên Linh không thèm để ý đến tướng mạo của mình, nhưng có Văn Bách Linh ở đây, nàng cũng có một chút bận tâm , nếu nàng lớn tuổi hơn một chút, có vẻ còn già hơn Văn Bách Linh, thế thì thật là đáng sợ!
“Thần y giáo huấn rất phải, về sau ta nhất định sẽ ăn nhiều rau bỏ bớt thịt.”
Văn Bách Linh gật đầu, lại tiếp tục giáo huấn nàng: “Làm nữ tử , cách hành sự cũng không thể quá mức thô lỗ, tính tình cũng không thể quá táo bạo, như thế cũng rất dễ dàng già đi, ta thấy dưới khóe mắt ngươi có phải có bọng mắt hay không? Chậc chậc chậc, ngươi mới bao lớn nha.”
Du Thiên Linh nghe vậy có chút kinh hãi sờ lên dưới mí mắt: Bọng mắt? Có sao?
Thời Hoài Kim vội ngắt lời nói: “Sư phụ, nhanh ăn đi, lúc ăn và ngủ không nói chuyện, còn nói nữa đồ ăn sẽ nguội mất.”
Văn Bách Linh nghe vậy cười: “Được được được, đều nghe đồ nhi.” Dứt lời gắp chút thức ăn cho Thời Hoài Kim “Con cũng ăn đi.”
Bữa cơm này kết thúc trong sự bình tĩnh ngoài mặt, nhưng dưới sự bình tĩnh này có bao nhiêu sóng gió thì không ai biết được. Tóm lại Du Thiên Linh cực kỳ bực bội, nàng vừa ăn mấy miếng đã cảm thấy no rồi.
Nhưng Du Thiên Linh vẫn muốn tỏ vẻ hào phóng, nói: “Thần y, sắc trời không còn sớm, ta bảo quản gia đưa ngài đi nghỉ ngơi .”
Văn Bách Linh lắc đầu: “Ta và Hoài Kim đã nhiều năm không gặp, có một số lời muốn nói, hơn nữa bệnh tình của vị công tử kia, ta còn muốn thảo luận với Hoài Kim một chút, điện hạ đi nghỉ tạm trước đi, không cần để ý đến chúng ta.”
Nàng sao có thể không thèm để ý ? Đêm hôm khuya khoắt , bọn họ trai đơn gái chiếc lại muốn ở cùng nhau!
“Có chuyện gì có thể nói vào ngày mai, không vội nửa khắc nhất thời này.” Nói xong Du Thiên Linh nhìn về phía Thời Hoài Kim, “Hoài Kim, huynh nói có đúng không?”
Người luôn hiểu tâm ý của nàng là Thời Hoài Kim , lần này hắn lại tỏ vẻ không hiểu , nói: “Thiên Linh, nàng đi nghỉ ngơi trước đi, ta muốn nói mấy câu với sư phụ .”
Hai người một bên tình một bên nguyện, Du Thiên Linh còn có thể làm gì? Sắc mặt nàng trầm xuống, nói: “Vậy được rồi, ta đi về nghỉ trước.” Nói cong nàng xoay người đi về phía hậu viện, bước chân vừa nhanh vừa lớn.
Dung Tranh đi theo phía sau nàng: “Tiểu Thất! Tiểu Thất!”
Nương, suýt nữa thì quên mất người này.
Du Thiên Linh dừng bước chân, túm hắn lại gần: “Lại đây, sắp xếp cho ngươi trước.”
Dung Tranh có vẻ hưng phấn: “Tiểu Thất, chúng ta đi ngủ sao?”
Du Thiên Linh liếc mắt nhìn hắn một cái: “Không phải chúng ta, mà là ngươi!”
Vì để tiện cho việc xem xét tình huống của Dung Tranh, Du Thiên Linh sắp xếp cho Dung Tranh ở kế bên chủ viện, gọi người lại đây rửa mặt tắm gội cho hắn.
Cách một tấm bình phong, Dung Tranh đang tắm rửa, Du Thiên Linh ngồi bên ngoài, thỉnh thoảng Dung Tranh lại gọi một tiếng: “Tiểu Thất!”
Du Thiên Linh không kiên nhẫn trả lời một tiếng: “Ta ở đây, ngươi không cần gọi nữa! Nếu ngươi tiếp tục gọi nữa , ta sẽ đi thật, về sau đừng mơ tưởng tìm được ta!”
Dung Tranh vội vàng nói: “Đừng, ta nghe lời!” Nói xong bên trong lại vang lên tiếng nước.
Gã sai vặt vội vàng gọi: “Công tử! Công tử! Ngài đừng ra ngoài, còn chưa có tắm xong đâu!”
Đầu Du Thiên Linh đang muốn phình ra, cả giận nói: “Bạch Dung! Ngươi ngoan ngoãn tắm rửa cho ta! Không tắm rửa sạch sẽ, sau này ta sẽ không thích ngươi!”
Lúc này Dung Tranh mới yên tĩnh lại, nhỏ giọng nói: “Tiểu Thất nàng đừng đi……”
Du Thiên Linh phiền muộn trả lời hắn: “Không đi!”
Dung Tranh tắm rửa xong, Du Thiên Linh còn phải dỗ hắn ngủ, giống hệt như đang nuôi đại nhi tử.
Nàng ngồi ở mép giường, lật mở chuyện xưa trong tay: “Nhìn ngươi như vậy ta cũng không muốn sinh tiểu hài tử, phiền muốn chết!”
Dung Tranh tò mò nhìn nàng: “Cái gì gọi là sinh tiểu hài tử?”
Du Thiên Linh lười giải thích với hắn: “Nằm xuống, nghe chuyện xưa.” Cuộc đời này nàng chưa từng kiên nhẫn với ai như vậy , sớm biết tình huống ngày hôm nay, thời niên thiếu ngông cuồng nàng tuyệt đối sẽ không lưu lại nợ phong lưu như vậy.
Vốn dĩ Du Thiên Linh cũng không phải người biết kể chuyện xưa , hiện nay tâm tình lại không tốt, ngữ khí cứng ngắc, Dung Tranh cũng nghe ra , ghé vào trên giường chống cằm nhìn nàng: “Tiểu thất, có phải nàng không vui hay không?”
Nếu tức phụ ngươi nửa đêm ở cạnh nam nhân khác, ngươi cũng sẽ không vui.
Nhưng việc này Du Thiên Linh sẽ không nói với hắn, nàng trừng mắt uy hiếp nói: “Ngươi có ngủ hay không? Ngươi không ngủ thì ta đi.”
Dung Tranh nghe tiếng vội vàng nằm xuống, nhắm mắt lại , nói : “Ta ngủ, nàng tiếp tục đọc chuyện.”
Du Thiên Linh nhìn hắn thì cảm thấy rất bất đắc dĩ. Lúc trước , mặc dù hắn không phải thiên chi kiêu tử, nhưng cũng là nhân tài một phương, hiện giờ lại quấn quýt si mê nàng như tiểu hài tử, còn không phải bị ảnh hưởng bởi tình cảm trong quá khứ. Chính vì thế, nàng mới là người duy nhất hắn có thể dựa vào , thật đáng thương.
Nhưng nàng đáng thương hắn, ai đáng thương nàng ? Vừa không cẩn thận nam nhân nhà nàng liền đổ dấm, gần đây tính tình lại rất lớn, thật vất vả mới hòa hoãn một chút, thế nhưng lại xuất hiện sư phụ xinh đẹp như hoa, nhìn bộ dáng sư phụ kia cũng là người tới không có ý tốt, không biết hai người bọn họ đang nói chuyện gì……
*
Một sương phòng khác.
Thời Hoài Kim ngồi bên cạnh Văn Bách Linh, tận tình khuyên bảo nói: “Sư phụ, ngài không cần trêu cợt nàng, Thiên Linh thật sự không giống như lời đồn thổi ở bên ngoài.”
Văn Bách Linh nghe vậy bắt chước bộ dáng của hắn nói một câu: “Sư phụ ~ Thiên Linh thật sự không giống như lời đồn thổi ở bên ngoài ~ chậc chậc chậc, nhìn chút tiền đồ này của ngươi đi, khó trách tức phụ ngươi lại ở bên ngoài chiêu tam chọc tứ, ngươi có phải là nam nhân hay không?”
Thời Hoài Kim nhíu mày: “Sư phụ, ngài không hiểu, Thiên Linh làm những chuyện đó đều có lý do, kỳ thật tình cảm giữa phu thê chúng con rất tốt, không hề xấu như lời đồn.”
Văn Bách Linh khoanh tay trước ngực, ha hả cười: “Tình cảm tốt? Ngươi thành thật nói cho ta nghe, rốt cuộc thì quan hệ giữa Bạch Dung và tức phụ ngươi là gì?”
Đây đúng là mối quan hệ không rõ ràng, Thời Hoài Kim uyển chuyển nói ra chân tướng sự tình, Văn Bách Linh lại hiểu rất nhanh: “Nói trắng ra là người yêu cũ, người ta đã tìm tới tận cửa rồi mà ngươi vẫn khoan dung rộng lượng như thế, trách không được nàng ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt. Sư phụ nói cho ngươi biết, làm tướng công, không phải khoan dung rộng lượng là tốt, phải dạy cho nàng biết một người tức phụ tốt là người như thế nào , tất cả các thói xấu của nàng, đều do người làm tướng công là ngươi dung túng.”
Thời Hoài Kim cũng không biết giải thích như thế nào, thở dài nói: “Thiên Linh cũng không xấu, nàng chỉ không thận trọng như những nữ tử khác, ta tin tưởng nàng đã không còn tình cảm gì với Dung Tranh, sư phụ , ngài không nên đánh giá nàng như thế.”
Văn Bách Linh xua tay nói: “Không được, cái gì gọi là không thận trọng như những nữ tử khác? Đó là nàng không đủ để bụng! Đồ nhi của ta xuất chúng như thế, nàng lại không biết quý trọng, khi dễ ngươi không có người hỏi thăm sao? Ta nói cho ngươi biết, nếu không phải ngươi sinh ra ở loại địa phương dơ bẩn như hầu phủ, chắc chắn hiện nay ngươi cũng là quý công tử được người người coi trọng, làm gì đến lượt nàng nhặt được của hời còn không biết. Ngươi cứ chờ xem, sư phụ nhất định phải làm cho nàng đối xử khăng khăng một lòng với ngươi!”
Đương nhiên Thời Hoài Kim nhìn ra ý tứ của sư phụ, nhưng Du Thiên Linh đâu giống người sẽ ghen tuông , nếu vô ý chọc giận nàng, bọn họ cũng đừng mong sống yên ổn.
“Sư phụ, ta không ủy khuất, ngài đừng bận tâm, thật vất vả ngài mới tới kinh thành một lần, lúc rảnh rỗi ta sẽ đưa ngài ra ngoài ngắm cảnh, được không?”
Văn Bách Linh cũng người có tính tình quật cường, lắc đầu nói: “Không được, ta phải quản. Nghe lời sư phụ , ngươi làm nam nhân cũng quá không quyết đoán, một chút việc cỏn con này còn lo lắng tức phụ tức giận, sau này nếu hai người thật sự bất hóa, ngươi cũng không cần nàng, chẳng lẽ ngươi không thể sống thiếu nàng?”
Thời Hoài Kim không tiền đồ nói: “Ta không thể sống thiếu nàng. Sư phụ ngài tiêu sái không kềm chế được, làm việc có thể không hề cố kỵ, nhưng nàng là vướng bận của ta, là tức phụ của ta, ta không thể lừa nàng.”
Văn Bách Linh đối mặt với người đồ đệ không biết cố gắng thật là vô cùng đau đớn: “Ta thấy ngươi đúng là không có tiền đồ! Chúng ta lừa chỗ nào? Rõ ràng là tự nàng coi ta là nữ tử, ta cũng không thừa nhận ! Lại nói, nếu sau này nàng biết sự thật sẽ không tức giận.” Ông nói rất bá đạo, “Dù sao ngươi không thể hướng về nàng, bằng không tên Bạch Dung hay là Dung Tranh kia ta liền mặc kệ, nếu chọc ta không vui, nói không chừng ta còn hạ chút dược.”
Đúng vậy, vị này chính là sư phụ mỹ mạo của hắn, kỳ thật là một nam nhân, hơn nữa đã qua ba mươi tuổi , nhưng vẫn giống như một tiểu hài tử nghịch ngợm.