Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 76: Chương 76




Dùng bữa, tắm gội, lau tóc, Thời Hoài Kim dùng hết một canh giờ, nhưng trong một canh giờ này hắn cũng không thấy Du Thiên Linh trở về, theo lý thuyết đã sớm có quân y đi trông người bệnh thay nàng, sao nàng còn tiếp tục lưu lại nơi đó không trở về?

Hắn đi đến trước bàn trang điểm, đeo chiếc lắc tay bằng răng nanh lên cổ tay, ngón tay vuốt ve nửa ngày, lấy một sợi dây cột tóc của Du Thiên Linh để vấn tóc, thời điểm hắn ngẩng đầu lên nhìn nam tử trong gương, rõ ràng là bản thân mình nhưng hắn lại có loại cảm giác xa lạ đã từng quen thuộc . Giữa mày tích tụ cảm xúc suy sụp cùng buồn bã vừa nhìn liền hiểu ngay, mặc dù từng bị cha mẹ ghét bỏ, hắn cũng không ủ rũ cụp đuôi như thế, tuy nhiên hiện giờ mới qua mấy ngày hắn lại biến thành bộ dáng này.


Kỳ thật hắn cũng không vĩ đại như vậy, thậm chí hiện tại hắn còn do dự có nên cứu Dung Tranh hay không, rốt cuộc hắn làm như vậy là đúng hay sai…… thậm chí hắn còn không biết sau khi Dung Tranh khỏi bệnh, Du Thiên Linh có thể thay đổi tâm ý hay không. Có lẽ hắn nên ích kỷ một chút, trừ bỏ hoàn toàn mối họa lớn trong lòng, nhưng nếu là như thế, hắn vĩnh viễn có một cái khúc mắc, trong thâm tâm hắn, hắn là bại tướng dưới tay Dung Tranh, mãi mãi không thể xoay người. Nhưng…… chỉ cần Dung Tranh còn tồn tại, hắn cũng có khả năng thua hoàn toàn.




Thời Hoài Kim lắc đầu, thôi nam tử hán đại trượng phu vì sao phải giống nữ tử như thế, nghe theo ý trời đi, hắn muốn đường đường chính chính phân cao thấp cùng Dung Tranh.

Thời Hoài Kim vấn xong tóc, thời điểm vén màn lên vừa lúc đối diện với hai tròng mắt của Du Thiên Linh, nàng đang xoa tay dậm chân, thấy hắn ra lập tức đứng thẳng thân mình, cười nói: “Tắm xong rồi?” Nói xong nàng liếc mắt đánh giá hắn một cái, hỏi “Có phải huynh mặc có chút đơn bạc hay không , lấy áo choàng của ta phủ thêm trước.”


Nàng nói hắn mặc đơn bạc, nhưng trên thực tế nàng lại càng ăn mặc đơn bạc hơn, gió đêm tháng 11 rất lạnh, trong hơi thở đều có sương mù, nàng lại ăn mặc mỏng manh như vậy, lỗ tai bị đông lạnh tới đỏ, cũng không biết đã đứng ở bên ngoài bao lâu.

“Sao nàng lại đứng ở bên ngoài?”

Du Thiên Linh nhảy nhảy lên, tinh thần có vẻ phấn chấn: “Ta sợ huynh vẫn đang tắm, đi vào sẽ mang theo gió lạnh, nên liền đợi ở bên ngoài một lát.” Trên thực tế nàng đã đợi được nửa canh giờ, có vài lần nàng muốn đi vào, nhưng nàng sợ Thời Hoài Kim vẫn chưa tắm xong, sự chờ đợi lúc trước liền biến thành kiếm củi ba năm thiêu một giờ, vì thế nàng dứt khoát tiếp tục chờ, bất tri bất giác đã đợi nửa canh giờ.


Thời Hoài Kim đi đến trước mặt nàng, cầm lấy hai bàn tay đang rũ xuống hai bên sườn của nàng bao vào trong tay mình, tay nàng rất lạnh lẽo: “Có phải nàng đã đợi rất lâu rồi hay không? Tay cũng lạnh như thế này rồi.”

Du Thiên Linh lắc đầu, rụt tay trở về : “Không, mới một lát, vốn dĩ vào mùa đông tay ta rất lạnh.”


Thời gian bọn họ thành hôn cũng không ngắn, tay nàng nóng hay lạnh hắn còn không rõ ràng hay sao? Nàng máu nóng, nhiệt độ cơ thể người luôn như một chiếc bếp lò, nào có lạnh lẽo như hôm nay. Hắn quay đầu hỏi hộ vệ canh trướng: “Đại tướng quân đã đợi bao lâu?”

Du Thiên Linh ho khan một tiếng, xen mồm vào nói: “Thật sự là mới không bao lâu.”

Thời Hoài Kim không nghe nàng nói, một đôi con ngươi đen bóng trừng về phía tên hộ vệ, dung nhan ôn hòa ngày thường mang thêm vài phần uy hiếp.


Người đáng sợ nhất trong quân doanh chính là Đại tướng quân, nhưng bị Phò mã trừng như vậy, trái tim nhỏ bé của tên hộ vệ âm thầm run lên, hắn ăn ngay nói thật: “Nửa canh giờ.”


Du Thiên Linh liếc mắt nhìn tên hộ vệ một cái, cười ha hả với Thời Hoài Kim: “Có phải huynh muốn qua bên kia hay không? Ta đi cùng huynh.” Nói xong muốn kéo hắn đi.


Thời Hoài Kim đứng yên không nhúc nhích, nhìn gương mặt hồng hào của nàng có chút đông lạnh, trái tim vốn dĩ đã dần dần nguội lạnh lại trở nên ấm nóng, hắn duỗi tay xoa xoa khuôn mặt có chút lạnh lẽo của nàng, ngoài ý muốn phát hiện gương mặt nàng còn rất có thịt, suy nghĩ kỹ thì kỳ thật nàng chỉ là tiểu cô nương lớn hơn hắn một tuổi thôi.

“Vào trướng.” Nói xong hắn lôi nàng trở lại doanh trướng.

Lúc này Du Thiên Linh có chút ngây ngốc, nàng lớn như vậy, ngoại trừ lúc còn để đầu củ cải từng bị cha mẹ niết mặt ra , mấy người ca ca muốn niết mặt nàng, ai niết nàng sẽ cắn người đó, nhưng mới vừa rồi nàng lại bị nam nhân nhà mình xoa nắn? Tên nam nhân xấu xa này, lá gan đúng là càng lúc càng lớn!


Du Thiên Linh đang muốn trọng chấn uy phong, Thời Hoài Kim kéo nàng ngồi xuống, đôi tay nâng gương mặt nàng truyền hơi ấm sang, ôn tồn nhỏ nhẹ nói với nàng: “Sao có thể đứng ở bên ngoài nửa canh giờ, nếu bị đông lạnh rồi ngã bệnh thì làm sao bây giờ?”

Miệng Du Thiên Linh bị xoa tới mức chu lên không thể hiểu được liền xì một hơi, tùy tiện nói: “Ta rất khỏe mạnh, không dễ dàng bị bệnh, trước kia thời điểm ở Bắc Cương thời tiết lạnh hơn ở đây rất nhiều, ta ẩn mình mai phục trong đống tuyết , ở liền một mạch hai canh giờ.”

Thời Hoài Kim nghe xong có chút kinh ngạc há to miệng: “Vậy chẳng phải sẽ bị đông cứng sao?”


Du Thiên Linh suy nghĩ: “Không sao, mặc nhiều xiêm y là được rồi, ngẫu nhiên cũng có thể hoạt động vài cái, sẽ không bị đông cứng.” Nói xong nàng cảm thấy bị Thời Hoài Kim nâng mặt nói chuyện quá lúng túng, nàng kéo tay hắn xuống, nói: “Ta không lạnh, ta đi tìm cho huynh chiếc áo choàng , huynh mặc nhiều một chút, đừng để đông lạnh tới ngã bệnh.” Dứt lời liền chạy đi lục tung tủ quần áo.


Chỉ chốc lát sau, nàng cầm hai chiếc áo choàng lại đây, một chiếc áo lông, còn một chiếc khác chỉ là áo choàng bình thường , nàng không nói hai lời khoác chiếc áo lông lên người Thời Hoài Kim, cúi đầu buộc dây cho hắn.

Thời Hoài Kim nhìn thấy chiếc áo choàng còn lại có chút mỏng manh, giữ tay nàng nói: “Ta không lạnh, nàng khoác đi.”


Du Thiên Linh không cho là đúng nói: “Huynh không lạnh, ta lại càng không lạnh. Áo choàng này quá dày và nặng, hoạt động bất tiện, nhưng gió không thể xâm nhập vào bên trong cơ thể, khoác rất tốt, huynh đừng để mình bị đông lạnh.” Sau khi bọc hắn kín mít, Du Thiên Linh mới tùy ý phủ thêm áo lên người mình “Đi, ta và huynh cùng đi qua đó.”

Thời Hoài Kim không cho nàng đi cùng: “Không cần, nàng đi cũng không giúp được gì, ta đi một mình được rồi.” Nàng mặc ít xiêm y, mới vừa rồi lại đứng ngoài gió lạnh, còn cậy mạnh cái gì?


Du Thiên Linh ôm lấy khuỷu tay hắn, vui cười nói: “Không phải ta muốn đi cùng huynh sao?”

Thời Hoài Kim quay đầu nhìn nàng, ngước mắt lên, khẩu khí không tốt nói: “Không tin ta?”

Du Thiên Linh vừa thấy bộ dáng này của hắn liền suy nghĩ ý tứ trong lời nói của hắn, ai, lại nghi thần nghi quỷ.


Nàng lắc đầu nói: “Không, vậy một mình huynh đi đi, ta không đi, đúng lúc ta còn có việc muốn làm.” Không có biện pháp, hiện tại nam nhân nhà mình quá mẫn cảm, cho dù hiện nay Dung Tranh bất tỉnh nhân sự, nàng vẫn nên duy trì khoảng cách, không thể quá phận.

Vì thế Thời Hoài Kim đi rồi, Du Thiên Linh phân phó Trần Khiêm, Trần Nhượng đi theo hầu hạ, lại kê thêm một chiếc giường nữa trong doanh trướng của Dung Tranh, dặn Phò mã chú ý nghỉ ngơi, đừng để bản thân bị mệt mỏi.

Trần Khiêm và Trần Nhượng đi theo phía sau Phò mã, Trần Khiêm thọc thọc Trần Nhượng: “Nhìn thấy không, Đại tướng quân càng ngày càng để bụng tới Phò mã, vị kia không có đất diễn.”

Trần Nhượng liếc mắt nhìn hắn một cái: “Ngươi thì biết cái gì?”

*

Dung Tranh còn chưa tỉnh, nam nhân nhà nàng ở bên kia chăm sóc, Du Thiên Linh cũng không có tâm tình nghỉ ngơi, vì thế nàng lấy sơ đồ phác thảo của Dung Tranh trong mấy ngày này ra xem, càng xem nàng lại càng cảm thán với tài hoa của hắn, nếu hắn không tỉnh lại được thì thật là đáng tiếc.

Đang mải nghĩ ngợi , bụng nàng thầm thì kêu vài tiếng, bắt đầu có chút đói bụng, nàng đứng dậy đi ra ngoài gọi người chuẩn bị bữa ăn khuya, mới vừa vén màn lên, nghĩ đến lúc này Thời Hoài Kim chắc hẳn cũng đói bụng, liền gọi hộ vệ tới nói: “Đi sang chỗ Phò mã nhìn xem, xem Phò mã đã nghỉ ngơi chưa, trộm nhìn, không thể kinh động đến Phò mã.”

Thị vệ nhanh chóng rời đi, qua một lát hắn quay lại phục mệnh: “Phò mã vẫn chưa ngủ, trong tay còn cầm sách.”


Đêm hôm khuya khoắt hắn cũng không nghỉ ngơi, nhất định là hắn muốn trông chừng Dung Tranh suốt đêm, Du Thiên Linh suy nghĩ một phen, thấy nam nhân nhà nàng vất vả như thế, lại yêu thích cháo nàng làm, vì thế nàng sẽ rửa tay nấu cháo cho hắn, ăn cháo vào lúc nửa đêm đồng thời dưỡng dạ dày.

Du Thiên Linh lăn lộn hồi lâu mới nấu xong một nồi cháo, nàng bưng cháo vào doanh trướng của Dung Tranh.


Thời Hoài Kim ngồi ở mép giường, nương theo ánh nến để đọc sách, ánh sáng mờ nhạt hắt lên gương mặt khiến cả người hắn đều ôn nhuận như ngọc hơn so với ngày thường.

Du Thiên Linh đá đá quân y đang ngã trái ngã phải nằm ngửa trên ghế dậy, vẫy tay cho bọn họ đi ra ngoài, lúc này Thời Hoài Kim mới phát hiện ra nàng tới, hắn khép sách đứng dậy nói: “Nàng vẫn chưa nghỉ ngơi sao?”


Du Thiên Linh bưng cháo qua: “Huynh cũng chưa nghỉ ngơi, ta sao có thể đi nghỉ ngơi một mình, tới, ta nấu một ít cháo cho huynh, ăn nhanh khi còn ấm.” Nói xong nàng dùng chân đá cái ghế tròn qua , đặt nồi cháo nhỏ trên ghế, múc cho hắn một bát cháo.

Thời điểm Thời Hoài Kim tiếp nhận bát cháo , hắn có chút ngây ngốc. Mới vừa rồi hắn còn cảm thấy đói, đang tính toán đọc xong trang sách này sẽ gọi người chuẩn bị bữa ăn khuya, không nghĩ hắn còn chưa kịp đi, Du Thiên Linh đã bưng bữa ăn khuya tới, từ khi nào nàng bắt đầu săn sóc như thế?


“Cháo?” Hắn ngửi ngửi, có chút quen thuộc, “Nàng làm.”

Du Thiên Linh kéo ghế ngồi xuống bên cạnh hắn: “Đương nhiên rồi, ngoài ta ra còn có thể là ai? Không phải huynh thích ăn cháo ta nấu sao?”

Nàng nấu cho hắn, hắn rất thích, chỉ là hiện nay xem ra không khỏi có chút ân cần: “Cùng nhau ăn đi.”

Đương nhiên nàng muốn ăn cùng hắn, Du Thiên Linh đói bụng tới mức lép xẹp rồi, nàng lập tức múc cho mình một chén: “Cùng ăn.”


Không biết có phải cả hai người đều đói bụng hay không, một nồi cháo đầy nhanh chóng thấy đáy. Du Thiên Linh gọi người thu dọn chén bát ra ngoài, một lần nữa ngồi trở lại bên người Thời Hoài Kim, hỏi hắn : “Huynh có muốn đi nghỉ hay không? Không phải Trần Khiêm, Trần Nhượng đã lắp thêm giường rồi sao?”

Thời Hoài Kim bóp bóp cánh tay có chút đau nhức: “Đêm nay là đêm quan trọng nhất, ta muốn trông chừng.”


Du Thiên Linh thấy hắn xoa cánh tay, liền kéo tay hắn qua đặt trên đùi, vừa xoa vừa nói: “Mệt mỏi sao, để ta.”

Hôm nay Du Thiên Linh thật sự quá ân cần, Thời Hoài Kim lại càng không cao hứng, hắn duỗi cánh tay nói: “Không cần, nàng không cần làm như vậy, ta cũng sẽ tận tâm tận lực.”

Du Thiên Linh vừa nghe vậy, liền nhíu mày, nam nhân nhà nàng suy nghĩ quá nhiều.

“Huynh suy nghĩ nhiều rồi, ta đau lòng huynh, tức phụ đau lòng tướng công mình không phải là chuyện bình thường sao?”


Thời Hoài Kim vẫn không thoải mái, hắn lật sách trong tay nói: “Ngày xưa nàng không như thế.”

Du Thiên Linh trừng mắt: “Huynh đúng là người không có lương tâm! Ngày thường ta không thương huynh sao? Lúc trước huynh sinh bệnh là ai một ngày nấu ba bữa cháo cho huynh, là ai chăm sóc huynh một tấc cũng không rời? Đệ đệ huynh khi dễ huynh, là ai trút giận cho huynh? Huynh lại dám nói ngày thường ta không như thế! Nói lại cho ta nghe một chút!” Dứt lời nàng duỗi tay chọc ngứa Thời Hoài Kim.


Thời Hoài Kim sợ ngứa, lập tức bị nàng chọc cười: “Được được, là ta không có lương tâm đã quên mất những chuyện đó! Nàng tốt nhất! Mau…… Mau đừng chọc!”

Du Thiên Linh không buông tay, muốn tiếp tục trêu đùa hắn: “Nói, về sau còn dám nói như thế hay không ”

Thời Hoài Kim vừa cười vừa trốn: “Không dám…… Không dám! Nàng mau thả ta ra!”

Du Thiên Linh không chọc hắn nữa, thuận tay ôm lấy hắn, đôi môi đỏ lấp kín môi hắn, nhẹ cắn: “Đồ tồi.”


Có lẽ do lâu rồi chưa thân mật như vậy, vì thế nàng vừa tiến tới Thời Hoài Kim liền mất bình tĩnh, dùng đôi môi vuốt ve cánh môi ấm áp của nàng, trên môi nàng còn có hương cháo nhàn nhạt, hắn không nhịn được muốn gặm cắn. Vốn dĩ Du Thiên Linh đã nhịn đói trong một thời gian dài, nàng sao có thể giữ vững lý trí , vội vàng duỗi tay ôm cổ hắn.


Hai người đang đốt lửa nóng, bỗng nhiên người trên giường có động tĩnh, kêu rên một tiếng. Du Thiên Linh nghe thấy động tĩnh vội tách khỏi Thời Hoài Kim, vừa vặn đối diện với đôi mắt của Dung Tranh, nàng đứng dậy nói: “Ngươi tỉnh!”

Thần sắc của Dung Tranh có chút mê mang, nửa ngày sau hắn mới nói: “Tiểu thất.” Dứt lời hắn nở một nụ cười khoe hàm răng trắng, mang theo một loại cảm giác ngây thơ chất phác.