Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 74: Chương 74




Dung Tranh đã xảy ra chuyện? Ở trong quân thì có thể xảy ra chuyện gì?

Du Thiên Linh kéo người sang một bên cẩn thận hỏi: “Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?”

Tướng sĩ nói: “Hai ngày trước Dung đại nhân tìm hiểu về các loại bình khí cổ xưa ở trong kho binh khí, không ngờ kệ binh khí lâu năm không tu sửa đã đổ sập xuống, một thanh đại đao vừa vặn cắt qua cánh tay của Dung đại nhân, lúc ấy quân y lập tức tới băng bó miệng vết thương cho Dung đại nhân, vốn tưởng rằng không có việc gì, nhưng ai biết lúc này mới qua hai ngày, Dung đại nhân liền sốt cao , hiện nay thần chí không rõ, miệng vết thương cũng sinh mủ, quân y nói Dung đại nhân sợ rằng không ổn…… bảo thuộc hạ nhanh chóng tới báo tin cho Đại tướng quân.”




Cái gì gọi là không ổn, chỉ bị thương ngoài da thôi cũng không ổn? Nhớ năm đó nàng từng bị trúng một kiếm vào bụng, chỉ kém nửa phân là tổn thương đến nội tạng, nhưng đến cuối cùng không phải mọi chuyện đều tốt sao?

Nhưng quân y đã nói như vậy, Du Thiên Linh vẫn phải đi gặp, nàng quay đầu lại phân phó mấy tướng lĩnh khác tiếp tục luyện binh, còn mình thì nhanh chóng đi về phía doanh trướng của Dung Tranh.


Ba quân y của doanh trại đều ở bên trong doanh trướng, ai cũng mặt ủ mày ê, giống như bị tra khảo vậy, Du Thiên Linh nhíu mày hỏi: “Dung đại nhân làm sao vậy?”

Quân y thấy nàng tới vội tiến lên nói: “Đại tướng quân, thuộc hạ có tội! Lúc trước Dung đại nhân bị thương, thuộc hạ chỉ băng bó cho Dung đại nhân mà không hề để bụng, sơ sót trong việc chăm sóc Dung đại nhân, hiện nay miệng vết thương của Dung đại nhân sinh mủ, sốt cao không giảm, thần chí không rõ, nếu cứ tiếp tục như vậy, sợ rằng…… Sợ rằng……” Hắn không dám nói, hắn biết Dung Tranh là người có tài, mất hắn trong triều giống như mất đi một trọng thần hữu dụng.


Du Thiên Linh thấy quân y mang vẻ mặt đau buồn, lúc này nàng mới ý thức được Dung Tranh thực sự bị thương rất nghiêm trọng, nàng giận dữ hét: “Nói! Sợ cái gì!”

Quân y quỳ xuống nói: “Sợ rằng khó giữ được tánh mạng ……”

Du Thiên Linh nghe vậy sắc mặt ngay lập tức bối rối, nàng bước đến mép giường, hai tròng mắt Dung Tranh nhắm chặt, tuy rằng sốt cao nhưng sắc mặt lại trắng bệch, trên môi cũng không có huyết sắc, cả người mất đi sức sống, một bộ dáng không sống được bao lâu nữa .

Tại sao lại như vậy? Mới mấy ngày không gặp, lúc trước rõ ràng bộ dáng hắn còn rất khỏe mạnh, tại sao vừa đảo mắt liền biến thành bộ dáng nửa chết nửa sống thế này?


Du Thiên Linh giống như bị rút mất toàn bộ máu trong cơ thể, cả người từ trong ra ngoài đều lạnh lẽo, nàng móc lệnh bài trong ngực ra nói: “Đi mời thái y trong cung tới đây! Gọi tất cả thái y tới đây! Nhanh đi!”

Thuộc hạ tiếp nhận lệnh bài vội vàng vào cung tìm thái y.

Du Thiên Linh ngồi xuống mép giường, nhìn Dung Tranh hôn mê bất tỉnh, nhịn không được duỗi tay vỗ vỗ lên gương mặt Dung Tranh: “Dung Tranh, ngươi tỉnh dậy đi, Dung Tranh!” nàng không thể hiểu được, tại sao hắn lại bị thương thành như vậy.




Quân y thấy nàng vỗ bành bạch lên mặt Dung đại nhân, vội tiến lên nói: “Điện hạ, hiện nay Dung đại nhân thần chí không rõ, đã ngất đi, người như vậy cũng không gọi ngài ấy tỉnh dậy được……”

Đúng là đồ vô dụng, chỉ biết nói lời vô nghĩa!

Du Thiên Linh đứng lên, một chưởng vỗ lên bàn, bàn gỗ ngay lập tức nứt ra vài đường: “Làm thế nào hắn mới có thể tỉnh? Chẳng lẽ muốn hắn ngủ đến chết sao!”

Quân y quỳ xuống nói: “Đại tướng quân bớt giận, đám người thuộc hạ lập tức đi sắc thuốc, có lẽ Dung đại nhân uống thuốc xong sẽ tỉnh lại.”

Du Thiên Linh nghe vậy giận dữ hét: “Còn không mau đi! Quỳ gối ở chỗ này chờ nhặt bạc sao?”


Ba người quân y vội vàng rời đi.

Du Thiên Linh trở về mép giường một lần nữa, vạch băng gạc ra xem miệng vết thương của Dung Tranh, miệng vết thương dài tầm một ngón tay, đã có mủ, nhìn rất ghê người.

Tại sao lại…… Tại sao lại như vậy……

Mặc dù Dung Tranh không phải ra chiến trường giống như nàng, nhưng hắn từng là thợ rèn, ngày thường làm việc cũng không tránh khỏi việc bị thương, nhưng từ trước đến nay hắn luôn khinh thường để ý, chỉ rắc chút thuốc lên ngay cả băng bó cũng không cần, qua mấy ngày thì tốt rồi, nhưng lần này tại sao hắn lại bị thương thành cái dạng này?


“Người tới!” Du Thiên Linh gọi người tới, nói, “Thanh đao làm Dung đại nhân bị thương kia còn ở đây không? Đi kiểm tra xem trên lưỡi đao có độc hay không?”

Tướng sĩ bị hỏi chuyện nói: “Hồi bẩm Đại tướng quân, lúc Dung đại nhân bị thương đã từng kiểm tra thực hư , trên lưỡi đao không hề có độc, bởi vì rất lâu không có người lau chùi, nên có chút rỉ sét cùng cát bụi thôi.”


Nếu không có độc, tại sao hắn lại trọng thương thành thế này, không phải hắn tự mình làm chứ ? Mấy ngày nay mặc dù hắn ở trong quân, nhưng Du Thiên Linh luôn tránh mặt hắn, thậm chí khi nàng biết hắn muốn lại đây , nàng còn canh thời gian đi ra ngoài, chẳng lẽ hắn phát hiện ra nàng đang trốn tránh hắn, cố ý làm như vậy để dẫn nàng tới đây? Nhưng cẩn thận suy nghĩ lại nàng lại cảm thấy không có khả năng, Dung Tranh không phải loại người vì muốn gặp nàng mà đem tính mạng ra đùa giỡn.


Bên ngoài quân sư lên tiếng hỏi nàng : “Đại tướng quân, Dung đại nhân như vậy, có muốn thông báo cho Dung thị lang hay không?”

Mặc dù Dung thị lang là cha ruột của hắn, nhưng quan hệ giữa ông và Dung Tranh cũng không tốt, Du Thiên Linh suy nghĩ, liền nói: “Tạm thời không cần, chờ thái y tới lại nói.”

Sau một khoảng thời gian dài, ba vị thái y ở trong cung đã có mặt, thay phiên nhau xem bệnh cho Dung Tranh, sau khi họ cẩn thận thăm khám, thần sắc cũng không quá lạc quan, bẩm báo Du Thiên Linh : “Đại tướng quân, bởi vì miệng vết thương của Dung đại nhân sinh mủ dẫn đến phát bệnh, hiện nay sốt cao không giảm khiến hôn mê bất tỉnh, bệnh này có chút hung hiểm, nếu Dung đại nhân có thể tỉnh lại liền gặp dữ hóa lành, nhưng nếu vẫn không tỉnh lại chỉ sợ tánh mạng ……”

Du Thiên Linh nhanh chóng quyết định: “Cần phải khiến hắn tỉnh lại! Ta mặc kệ các ngươi dùng biện pháp gì, nhất định phải khiến hắn tỉnh lại!” Nói xong nàng bước ra ngoài, gọi Trần Nhượng tới, “Ngươi đến Lại Bộ gọi Hướng Trạch tới đây!”


Trần Nhượng tuân lệnh lập tức rời khỏi quân doanh, qua một khoảng thời gian thì đưa Hướng Trạch trở về, Hướng Trạch là ngồi trên lưng khoái mã của Trần Nhượng đi một đường tới đây, lúc này một bộ dáng hỗn độn trong gió, búi tóc cũng tán loạn không ít.

Hướng Trạch đỡ eo, ai u một tiếng: “Điện hạ của ta, ngài có việc gì gấp sao? Mạng già này của ta cũng bị Trần phó tướng lăn lộn tới mức không chiu được!”


Du Thiên Linh nghe tiếng xoay người lại, trên mặt là thần sắc nghiêm nghị, gọn gàng dứt khoát nói: “Vị kia thần y ngươi nói lúc trước, đến bây giờ vẫn không tìm được sao?”

Hướng Trạch đối diện với gương mặt nghiêm túc này của nàng liền biết đã xảy ra đại sự, hắn không dám đùa giỡn nữa, đứng thẳng thân mình bẩm: “Vốn đã tìm được rồi, nhưng lại bị mất dấu, vị thần y này ẩn cư nhiều năm, dưới thân thế của một lão bán bánh quẩy, một khi ông ta phát hiện ra có người tìm được hành tung của mình , ông ta sẽ bốc hơi ngay lập tức, ta cũng không có cách nào, tuy nhiên gần đây lại có người phát hiện ra ông ta xuất hiện ở phụ cận Hoàng Châu, thám tử vẫn chưa tìm được địa phương cụ thể. Điện hạ rất gấp sao?”


Du Thiên Linh bảo quân y nói tình huống của Dung Tranh cho hắn nghe: “Cho nên ta muốn tìm được thần y, việc này rất cấp bách.”

Hướng Trạch nghe xong đầu tiên là kinh ngạc, sau đó có chút khó xử: “Chỉ sợ chờ chúng ta chạy đến, thần y đã đổi sang địa phương khác rồi…… tuy nhiên ta nghe nói thần y từng thu nhận đồ đệ, hình như là nhân sĩ kinh thành, ngẫu nhiên cũng sẽ khám bệnh, bằng không chúng ta tìm đồ đệ của ông ta trước?”


Đồ đệ? Chẳng phải là nam nhân nhà nàng sao! Lúc trước Thời Hoài Kim từng nói qua, hắn bị bệnh lâu ngày thành y, Văn Bách Linh thấy hắn có thiên phú, liền thu nhận hắn làm đồ đệ, hắn còn nhận thăm khám ở bên ngoài sao?

“Người đồ đệ kia tên gọi là gì?”

Hướng Trạch nghe vậy lắc đầu: “Không biết, vị đồ đệ này so với thần y còn khiêm tốn hơn, muốn tìm hắn phải thông qua Tùng Hạc Lâu, Tùng Hạc Lâu sẽ phụ trách kết nối, nếu hắn nguyện ý tiếp nhận sẽ liên lạc lại với Tùng Hạc Lâu . Nghe nói thời điểm xem bệnh cũng cách một lớp mành, chưa từng có người nhìn thấy chân dung của hắn, càng không biết hắn là ai.”


Du Thiên Linh lại hỏi hắn: “Vị thần y này có mấy đồ đệ?”

Hướng Trạch nói: “Theo ta được biết thì chỉ có một người, thần y không phải người an phận, ông ta không có thời gian thu nhận quá nhiều đồ đệ, tuy nhiên bên người ông lại có không ít dược đồng.”

Du Thiên Linh hướng liếc mắt một cái vào trong trướng, thái y, quân y vây quanh mép giường, mặt ủ mày ê, trên giường Dung Tranh vẫn hôn mê bất tỉnh, nàng nắm chặt hai tay, một lát sau nàng sải bước ra ngoài.


Hướng Trạch ở phía sau gọi nàng: “Điện hạ, ngài đi đâu !”

Du Thiên Linh không để ý đến hắn, lập tức ra khỏi quân doanh tiến về phía hoàng thành.

Thời Hoài Kim đang thương thảo cùng mấy người Lễ Bộ về các nghi thức, hơn phân nửa mọi người trong Lễ Bộ đều có mặt ở đây, thời điểm Du Thiên Linh xông tới khiến mọi người hoảng sợ.

“Hoài Kim!”


Thời Hoài Kim thấy bộ dáng nàng phong trần mệt mỏi, nói một tiếng với mọi người, lôi kéo nàng ra bên ngoài: “Nàng làm sao vậy? Đã xảy ra chuyện gì sao?” Hiện nay trời đã lạnh, nhưng trên trán nàng lại có không ít mồ hôi, có thể thấy nàng đã vội vã chạy tới đây.

Du Thiên Linh không biết có phải hành động này của mình đã làm khó người khác hay không, nhưng nàng không thể trơ mắt nhìn Dung Tranh chết đi, nàng mở miệng nói: “Ta có chuyện cầu huynh.” Nàng nhìn hắn, trong mắt có nôn nóng, có khẩn cầu.


Cầu? Du Thiên Linh chưa bao giờ nhắc đến từ này, nàng cũng không phải người dễ dàng nói ra từ này, nàng cầu hắn làm gì?

Thần sắc Thời Hoài Kim không khỏi trở nên trịnh trọng : “Rốt cuộc làm sao vậy? Giữa phu thê chúng ta, sao lại nói đến chữ cầu này?”


Du Thiên Linh tiếp tục nói: “Huynh từng nói huynh là đồ đệ của Văn Bách Linh, hiện nay Dung Tranh gặp nạn, ta muốn cầu xin huynh đi cứu hắn.”

Thời Hoài Kim nghe vậy thì ngẩn ra: “Dung đại nhân làm sao vậy?” Nàng nôn nóng như vậy, lại mở miệng cầu xin hắn, là vì Dung Tranh……

Du Thiên Linh có chút sốt ruột: “Nếu huynh đáp ứng, không bằng cùng ta rời cung trước, trên đường ta sẽ nói với huynh.”


Thời Hoài Kim đã sớm biết Dung Tranh đến quân doanh của Du Thiên Linh, Dung Tranh ở trong địa bàn của Du Thiên Linh thì có thể xảy ra chuyện gì?

Du Thiên Linh thấy hắn trầm mặc không nói, thần sắc có vài phần ảm đạm, nói: “Ta biết trong lòng huynh không muốn, nhưng rốt cuộc mạng người quan trọng, chỉ cần huynh đáp ứng, về sau huynh bảo ta không bao giờ gặp lại Dung Tranh, ta cũng đồng ý.”


Thời Hoài Kim nghe vậy thì không cảm thấy vui mừng, ngược lại càng buồn bã. Hắn nói: “Nàng nói giống như ta đang dùng gậy đánh uyên ương vậy, ở trong lòng nàng ta là loại người này sao?”

Du Thiên Linh rất sốt ruột, không biết nên nói với hắn như thế nào, vội nói: “Ta không có ý tứ này, rốt cuộc với quan hệ của ta và Dung Tranh trong quá khứ, ta sợ trong lòng huynh có băn khoăn……”


Thời Hoài Kim cười khẽ một tiếng: “Nàng không khỏi có chút xem nhẹ ta, nếu đã liên quan đến mạng người, ta đương nhiên sẽ không đánh đồng với chuyện cá nhân của riêng ta, sư phụ dạy ta y thuật, là muốn ta cứu người, không phải dùng để vừa đe dọa vừa dụ dỗ.”

Lúc này Du Thiên Linh mới phát giác ra mình nói sai, đang muốn giải thích một câu, Thời Hoài Kim vẫy tay: “Nàng chờ một chút, ta đi vào nói với mọi người một tiếng, cũng không thể không rên một tiếng đã rời đi cùng nàng.”

Du Thiên Linh muốn nói lại thôi, không tiếng nhìn hắn đi vào, một lát sau hắn đi ra, gật đầu nói: “Đi thôi.”


Hiện nay trong lòng Du Thiên Linh đang gấp, sợ mình càng nói càng sai, nên nàng không nói gì mà dẫn hắn đi về hướng quân doanh , trên đường nàng nói đại khái tình huống của Dung Tranh cho hắn nghe.

Tới quân doanh, Thời Hoài Kim nói với Du Thiên Linh: “Y thuật của ngự y trong cung cũng không phải dùng để bày trí, mặc dù ta là đồ đệ của thần y, nhưng vẫn không phải thần y, nếu chứng bệnh của Dung đại nhân thật sự nghiêm trọng, ta cũng không có khả năng diệu thủ hồi xuân, ta chỉ có thể bảo đảm mình sẽ làm hết sức, cuối cùng tin hay không , phải xem vào chính nàng.”

Du Thiên Linh vội gật đầu: “Tin tin tin! Cho dù kết quả cuối cùng như thế nào, ta đều tin huynh đã tận lực.”

Lúc này Thời Hoài Kim mới gật đầu đi vào trong trướng.