Cả Triều Văn Võ Toàn Ưu Phiền

Chương 56: Chương 56




Thời điểm Chung Quốc công phủ cường thịnh là thời kỳ của Huệ Nguyên Đế tiền triều, lúc ấy lão quốc công còn chính trực tráng niên, chiến công hiển hách, là nhân vật đứng số một số hai trong triều. Dưới gối ông vốn có ba nhi tử, hai người chết trận sa trường, chỉ còn một nhi tử ốm yếu là sống được thêm mấy năm, lưu lại hai tôn tử. Thân thể của trưởng tôn con vợ cả giống cha, có chút ốm yếu, cho nên không thể kế thừa y bát của lão quốc công. Thứ tôn con vợ cả, cũng chính là Chung Lâm, tuy rằng thân thể tốt, nhưng có chút ngu dốt, thời điểm nhỏ tuổi còn bị ngã tổn thương chân, đương nhiên cũng không thể làm rạng rỡ tổ tông.


Tiền triều ngu ngốc, coi khinh chậm trễ lão công thần, khiến chung Quốc công phủ to như vậy xuống dốc đến tận bây giờ, trước cửa có thể giăng lưới bắt chim, lão quốc công tuổi già cũng trở thành Chung Quốc công phủ tuổi già.






Nhưng hôm nay là ngày mừng thọ lão quốc công, Chung Quốc công phủ vẫn luôn không có người hỏi thăm , đột nhiên đón tiếp khách đầy nhà , các đại thần không thân thiết trong triều cũng mang lễ tới cửa chúc mừng. Chung Lâm thay huynh trưởng ốm yếu đứng ở trước cửa đón khách, phương thức đối nhân xử thế cũng khéo léo hơn rất nhiều, so với sự chất phác của ngày xưa thì giống như hai người khác nhau.


Thời điểm phu thê Du Thiên Linh và Văn Tu Viễn cùng tới, chính là thời điểm đông khách nhất. Hôm nay người tới nơi này, ít nhất có một nửa là theo gió của Du Thiên Linh và Văn Tu Viễn, hai người bọn họ một người đại biểu cho hoàng đế, một người đại biểu cho phủ thái sư, có thể nói là hết sức quan trọng. Người vừa đến, tự nhiên khiến cho bốn phương tám hướng chú ý.


Hôm nay Du Thiên Linh ăn vận theo nghi thức của công chúa, váy áo phức tạp, đồ trang sức tinh xảo, trên mặt trang điểm nhàn nhạt, khiến cho dung mạo của nàng vốn đã xuất chúng lại càng tinh tế động lòng người, nếu người không biết nàng, mọi người còn tưởng mỹ nhân tuyệt sắc từ nơi nào tới.

Mà một tả một hữu bên người nàng, chính là hai thanh niên tài tuấn đứng đầu trong số những tài năng trẻ ở thời điểm hiện tại.


Văn Tu Viễn luôn được biết đến là kinh thành đệ nhất mỹ nam tử, đẹp cả bên trong lẫn bên ngoài, chính là lang quân được chọn trong cảm nhận của tất cả các nữ tử ở kinh thành.

Mà Thời Hoài Kim, so với Văn Tu Viễn mà nói kỳ thật cũng không kém, chỉ là danh tiếng thì không bì kịp Văn Tu Viễn, nhưng tướng mạo như vậy cũng là số một số hai, hiện giờ một thân xiêm y theo quy chế của Phò mã, đã rút bớt đi thần sắc bệnh tật tái nhợt, chỉ cần liếc mắt một cái tất nhiên là quý khí bức người.


Du Thiên Linh ở giữa lúc thì nói với người này hai câu, lát lại nói với người kia hai câu, đan xen giữa tiếng nói cười chính là sự thân mật, trái ôm phải ấp, lại có cảm giác như đang tận hưởng Tề nhân chi phúc.


Bốn phía cũng có quý nữ theo chân cha mẹ tới mừng thọ, nhưng bọn họ không tùy ý giống Du Thiên Linh, mà dùng lụa mỏng che mặt, ánh mắt phía sau khăn che mặt cũng không dám dừng lại quá lâu trên người hai nam tử xuất chúng kia. Ánh mắt những người này nhìn Du Thiên Linh, có cực kỳ hâm mộ, có đố kỵ, cũng có coi thường.

“Hừ, ban ngày ban mặt, dây dưa không rõ với nam nhân , thật đúng là khiến người khác khinh thường.”






Nha hoàn bên cạnh biết tâm tư tiểu thư nhà mình, nhỏ giọng nói: “Tiểu thư, nghe nói vị kia trời sinh tính tình phóng đãng, quấn quýt si mê tất cả các lang quân tài tuấn trong kinh, nhất định là Văn công tử bị quấy nhiễu không chịu nổi, mới phải chấp nhận đồng hành cùng người nọ, người xem, trên mặt Văn công tử ngay cả một nét tươi cười cũng không có.”


Ai ngờ lời này của nàng ta vừa rơi xuống , không biết Văn Tu Viễn nghe được Du Thiên Linh nói gì, mà cong môi cười rộ lên, ngũ quan ngày thường có chút lạnh lùng đều sinh động hơn rất nhiều. Lúc này, khăn gấm trong tay vị kia tiểu thư kia cũng bị vò nát.

Cả kinh thành này ai cũng biết Văn Tu Viễn cao lãnh như hoa, lạnh băng như tuyết, cao quý không thể với tới, hiện nay lại chuyện trò vui vẻ cùng vị công chúa với thanh danh phức tạp kia, thật là không thể tưởng tượng được, trong lòng họ còn có cảm giác thượng thần bị vấy bẩn, bị đè nén một cách khó chịu.


Tuy nhiên ba người bên kia lại không hề biết nội tâm bọn họ biến hóa nhiều như vậy, cùng nhau đi về phía đại môn của Chung Quốc công phủ.

Chung Lâm thấy bọn họ tới, bước lên đón, khi nhìn thấy Thời Hoài Kim thì không kìm chế được nét vui sướng trên mặt, bước nhanh qua nói: “Hoài Kim, huynh đã đến rồi.” Rồi sau đó mới nhìn về phía Du Thiên Linh cùng Văn Tu Viễn, “Công chúa, Văn công tử.”


Du Thiên Linh liếc mắt đánh giá hắn một cái, hôm nay Chung Lâm mặc một kiện trường bào màu lam, đường viền ở cổ tay áo và cổ áo đều đính thêu bằng các sợi chỉ bạc tinh xảo, bên eo treo một miếng ngọc bích, nhìn cũng phong thần tuấn lãng, quý khí phi thường.

Nàng nhướng mày nói: “Không tồi nha, không gặp ba ngày, đúng là phải lau mắt mà nhìn, tinh thần tốt hơn không ít, thoạt nhìn ở lỳ trong phủ cũng không bị ảnh hưởng quá nhiều .”

Hiện nay Chung Lâm đã biết Du Thiên Linh là người giúp hắn, mặc kệ nàng nói móc như thế nào, hắn cũng biết nàng không có ác ý, nói: “Đa tạ công chúa điện hạ ra tay tương trợ.”

U, thật đúng là sẽ nói lời dễ nghe.


Du Thiên Linh xua tay, nhìn Thời Hoài Kim bên cạnh: “Còn không phải ta xem ở mặt mũi ngươi là bằng hữu chung phòng bệnh của Hoài Kim nhà chúng ta sao? Sau khi phục chức thì làm việc cho tốt, nhưng đừng cô phụ một phen tâm ý của phò mã nhà ta.”

Chung Lâm và Thời Hoài Kim sẽ không cố tình nói những lời khách khí, đối với sự nhe răng trợn mắt của nàng, hai người xem như ngầm hiểu.


Kỳ thật Thời Hoài Kim biết sự có mặt của mình ở đây cũng có tác dụng không lớn, thậm chí hắn cũng chưa từng đề cập tới Chung Lâm trước mặt Du Thiên Linh, là Du Thiên Linh tự mình muốn đề bạt Chung Lâm , hoặc có thể nói rằng Du Thiên Linh muốn đề bạt Chung Quốc công phủ.

Thời Hoài Kim cho người dâng hạ lễ lên: “Đại thọ Lão quốc công, hôm nay chúng ta đều tới mừng thọ, chúc lão quốc công phúc thọ an khang.”

Chung Lâm bảo quản gia nhận lễ, hắn vỗ vai Thời Hoài Kim : “Tổ phụ đã muốn gặp huynh từ sớm, lát nữa ta mang huynh đi gặp tổ phụ.”


Du Thiên Linh yên lặng liếc mắt nhìn hắn một cái, cảm thấy lời này rất không thích hợp: Tổ phụ ngươi gặp nam nhân của ta làm gì? Huynh ấy lại không phải cháu dâu của Chung quốc công phủ!

Văn Tu Viễn cũng cho người đưa lễ lên, thấy bọn họ quen thuộc như vậy, nói: “Như thế xem ra, chư vị thập phần quen thân, không giới thiệu cho ta một chút sao? Mà bằng hữu chung phòng bệnh là ý sâu xa gì?” lời này của hắn cũng là có tâm dung nhập vào đám người bọn họ.


Thời Hoài Kim cười nói: “Đại danh của Văn công tử không ai không biết, không ai không hiểu, nói vậy ta cũng không cần giới thiệu lại. Mà người bằng hữu chung phòng bệnh này của ta, là chuyện từ rất nhiều năm trước, từ nhỏ ta đã bệnh tật ốm yếu, còn Chung Lâm thì bị thương ở chân, chúng ta cùng tìm đến nơi của vị đại phu đó để trị liệu, sống cùng nhau một khoảng thời gian, coi nhau như trúc mã, bị công chúa gọi thành bằng hữu chung phòng bệnh.”


Văn Tu Viễn nghe vậy hơi gật đầu: “Thì ra là như thế.”

Chung Lâm cũng từng nghe nói về đại danh của Văn Tu Viễn, vẫn luôn cảm thấy Văn Tu Viễn giống như các nhân vật trong sách vở , hư vô mờ mịt xa xôi không thể với tới, lại không nghĩ tới hắn sẽ tự mình đến mừng thọ tổ phụ. Tổ phụ từng cố ý dặn dò, nhìn thấy Văn công tử nhất định phải khách khí.

Chung Lâm nói: “Sớm nghe nói về đại danh của Văn công tử, rốt cuộc hôm nay có thể nhìn thấy người thật.”


Văn Tu Viễn khiêm tốn nói: “Đại danh của Chung tướng quân như sấm bên tai, trong kỳ thi săn thú mùa thu đã dùng năng lực của bản thân săn một con gấu , tiêu diệt uy phong của sứ đoàn Hạ Quốc, có thể nói là thiếu niên anh kiệt.”

Chung Lâm cộc lốc cười: “Cái gì mà thiếu niên anh kiệt, ta cũng già đầu rồi. Xin mời chư vị vào phủ dùng trà bánh.”


Ba người được Chung Lâm tự mình đón vào trong phủ, Chung Lâm sắp xếp cho mấy người một đình hóng gió thanh tịnh ngồi xuống, lại sai người làm hầu hạ thật tốt: “Cách thời gian khai tiệc còn một lát, trước tiên chư vị cứ ở nơi này uống trà.” Hắn còn phải đi nghênh đón các khách nhân khác.

Ba người gật đầu, cũng biết trọng trách của hắn ngày hôm nay, Thời Hoài Kim nói: “Huynh mau đi làm việc đi, không cần tiếp đón chúng ta.”

Chung Lâm lên tiếng sau đó vội vàng đi ra ngoài.


Hắn vừa đi, Du Thiên Linh liền nói: “ Sau kiếp nạn lần này, Chung Lâm có vẻ ổn trọng hơn không ít, cũng không uổng công chúng ta hao hết tâm lực giúp hắn.”

Tâm tình Thời Hoài Kim cũng có vẻ không tồi: “Vốn dĩ Chung Lâm cũng không phải người ngu dốt, chỉ là lúc trước hắn say mê võ học, lại bị vết thương quấn thân, cộng thêm cha mẹ mất sớm, huynh trưởng ốm yếu, lão quốc công cũng mặc kệ hắn nhiều năm như vậy, vì thế không có người dạy dỗ hắn.”


Văn Tu Viễn nhìn quanh bốn phía một vòng, nói: “Ta từng nghe tổ phụ nhắc tới lão quốc công, lão quốc công là người có đạo đức tốt, là công thần kiêu dũng thiện chiến, cũng không a dua xu nịnh như các đại thần trong triều đình, thời điểm Chung Quốc công phủ cường thịnh vẫn tiết kiệm mộc mạc như vậy, có thể thấy được cả một thế hệ trung lương.”


Du Thiên Linh cũng liếc mắt nhìn quanh bốn phía, đại thọ lão quốc công, trong phủ cũng chỉ treo nhiều thêm mấy cái đèn lồng màu đỏ, mấy dải tơ lụa màu hồng, không hề phô trương, cần kiệm chất phác , không khác lời đồn đãi là bao. Người không biết còn tưởng rằng Quốc công phủ không có bạc để phô trương, nhưng Du Thiên Linh biết , trước đó cha nàng đã ban thưởng xuống dưới mừng thọ lão quốc công, đây không phải là vì không có bạc.


Kỳ thật cũng vì như thế nên Du Thiên Linh mới lựa chọn cất nhắc Chung Quốc công phủ, tất cả người trong Chung Quốc công phủ đều không phải người biết ra vẻ, bọn họ thật sự trong ngoài như một, tính tình đều rất bộc trực thẳng thắn, cũng coi như là một thanh quan hiếm thấy trong triều . Dùng tốt thì có thể biến thành một thanh gươm sắc, dùng không tốt chính là một tia sấm sét, tùy thời đều có thể gây cháy nổ.


Thời Hoài Kim nói: “Ta nghe Chung Lâm nói qua, lão quốc công xuất thân bần hàn, nhập ngũ vào thời kỳ chiến loạn, tước vị quốc công này là ông ấy dùng mệnh đạt được, mặc dù sau này có quyền cao chức trọng, có tiếng nói trong triều đình, nhưng ông vẫn luôn giữ tác phong cần cù tiết kiệm, đồng thời cũng dạy dỗ hậu bối phải làm như thế, cho nên bước chân vào Chung Quốc công phủ cũng không có bầu không khí xa hoa lãng phí.”


Còn không phải sao, thời điểm lão quốc công trẻ tuổi, không chỉ tiết kiệm, mà ông còn yêu cầu các đồng liêu trong triều cũng phải tiết kiệm giống ông, thời điểm không xảy ra chiến tranh, việc làm mà ông yêu thích nhất chính là xét nhà, khiến mỗi người trong triều đều sợ ông. Vì thế hiện giờ ông nghèo túng, mới không có người nguyện ý đi lại cùng Quốc công phủ.


So sánh với Văn thái sư thì hoàn toàn ngược lại, nhân gia cũng là thanh quan, tuy nhiên thanh danh lại truyền khắp thiên hạ, nửa cái triều đình đều là đồ đệ của ông, đức cao vọng trọng, khiến người ta phải ngưỡng mộ, con cháu đời sau cũng được thơm lây. Danh hào đệ nhất công tử của Văn Tu Viễn, ngoại trừ việc hắn tự tranh đua, càng nhiều hơn là dính ánh sáng từ gia tộc .


Ba người tán gẫu, khách nhân của Quốc công phủ cũng tới không sai biệt lắm. Tuy rằng bọn họ ngồi ở địa phương thanh tịnh, nhưng mọi người chỉ cần vừa mắt một cái liền có thể thấy, Du Thiên Linh đối với người trong triều cũng có một chút hiểu biết, phần lớn là biết người nào, chức quan gì, trong lòng yên lặng tính toán.


Thời điểm không còn người tiến vào nữa, Chung Lâm tới đây mời bọn họ ngồi vào vị trí.

Du Thiên Linh đứng lên, tùy ý nhìn thoáng qua mọi người, đúng lúc thấy một người được quản gia dẫn vào. Lão quốc công mừng thọ là hỉ sự, người nọ lại mặc một thân xiêm y đen tuyền, nguyên liệu cũng thập phần đơn giản, so với khách nhân lúc trước thậm chí có vẻ keo kiệt, nàng lại nhìn lên mặt, trong lòng nhất thời nhảy một cái.


Nàng hỏi: “Đó là ai?”

Thời Hoài Kim và Văn Tu Viễn theo ánh mắt nàng nhìn qua, nhìn thấy người nọ thì cả hai người đều đồng thanh: “Dung Tranh.”

Du Thiên Linh nghe vậy khóe miệng khẽ nhếch, như là có chút không tin: “Dung Tranh?”


Thời Hoài Kim nhìn về phía nàng, thấy thần sắc nàng có sự khác lạ, trong lòng hồ nghi, hắn nói: “Hắn chính là người đứng thứ hai trong tam kiệt, Dung Tranh, hiện nay đang nhậm chức ở Công Bộ, lúc trước đi công sai tại Việt Châu, cũng không biết trở về khi nào.”

Văn Tu Viễn bổ sung: “Hẳn là hôm nay mới trở về, hôm qua hắn không ở kinh thành.” Nói xong hắn quay sang hỏi Du Thiên Linh, “Điện hạ quen biết?”